Hướng Dẫn Yêu Đương Vào Mùa Đông

“Trần Tễ, sao c...

2024-09-25 08:17:31

Ôn Dữu không để ý đến Trần Tễ nữa, cô tắt tiếng điện thoại đi tập trung xem phim.

Hôm nay cô đột nhiên rất muốn xem bộ phim này, trước đây thực ra cũng đã xem qua hai lần rồi. Lần đầu là khi cô đang học cấp hai, khi đó cô xem cùng ba mình – Ôn Hưng Hoài, lúc đó Ôn Dữu còn nhỏ, còn chưa hiểu thế nào là cảm xúc của mối tình đầu, càng không hiểu chuyện tình cảm nam nữ, chỉ cảm thấy phong cảnh trong phim rất đẹp, cô rất thích.

Lần thứ hai là khi cô học đại học năm hai, khi đó cô xem cùng Trịnh Nguyệt Chân, khi xem đến đoạn nữ chính chia tay với chồng chưa cưới, một mình đi du lịch ở thành phố xa lạ thì Tống Ngôn Tĩnh gửi tin nhắn đến. Cũng chính vì thế mà cô bị phân tâm, không còn chìm vào cảm xúc của bộ phim nữa, cũng không hiểu được sự thay đổi tâm lý của nhân vật chính nữa.

Lại xem thêm lần nữa, Ôn Dữu muốn thật chuyên tâm, nghiêm túc xem hết bộ phim. Để tránh việc lại có thêm người đến làm phiền, cô trực tiếp để điện thoại thành chế độ im lặng.

Mẫn Hỉ Nhi bước ra từ phòng tắm, có một chút động tĩnh.

Mọi người sống trong ký túc cũng rất hòa hợp, tuy rằng chẳng có ai giống ai, thế nhưng tất cả đều biết chừng mực, sẽ tự giác làm việc riêng khi màn đêm yên tĩnh buông xuống.

Tiết tấu mở đầu của bộ phim rất nhanh, là câu chuyện về nữ chính và chồng sắp cưới của cô ấy, khi hôn lễ chưa được tổ chức thì bọn họ đã sắp xếp xong lịch đi tuần trăng mật, sau đó sẽ cùng đi du lịch đến một đất nước khác.

Vốn dĩ đây là câu chuyện vô cùng lãng mạn, chỉ là ý kiến của cả hai không thống nhất. Nữ chính muốn tuần trăng mật là một chuyến du lịch thật tươi đẹp, thật thoải mái vui vẻ, còn chồng sắp cưới của cô ấy lúc này chỉ để ý đến công việc làm ăn.

Khi hai người nói chuyện với nhau, những cuộc hội thoại không tương thông rất hay xuất hiện.

Cuối cùng thì bọn họ quyết định mỗi người tự mình đi du lịch.

Sau đó, nữ chính ôm tâm tình lãng mạn lại bất ngờ nhận được email trả lời từ công việc. Sau đó nữa thì cô và nam chính thực sự của bộ phim thông qua bức thư ấy gặp mặt nhau, mới bắt đầu thì có chút kỳ cục, thậm chí nghe còn có vẻ như một cuộc hành trình đi tìm người khiến người khác khó hiểu.  

Ngày trước khi Ôn Dữu xem, cô không nghĩ được nhiều như thế.

Lần này, cô như tìm được bóng hình mình trong bộ phim này, giữa cô và Tống Ngôn Tĩnh có gì đó rất giống nữ chính và chồng sắp cưới của cô ấy, cô thích anh, anh có lẽ cũng có chút tình cảm với cô, nhưng bọn họ không có chủ đề chung, thậm chí không hề có điểm giao trong cuộc sống.

Ôn Dữu không thích đi xem đánh bóng rổ, càng không thích chơi game, cũng không thích đến những nơi đông người, thế mà Tống Ngôn Tĩnh lại vừa vặn trái ngược hoàn toàn với cô.

Đương nhiên là hai người trái ngược nhau cũng có thể sẽ bù đắp thiếu sót cho người còn lại. Nhưng tiếc là, cả cô và Tống Ngôn Tĩnh đều không muốn thỏa hiệp với đối phương, đều không muốn thay đổi bản thân vì đối phương.

Ôn Dữu không hoàn toàn hiểu Tống Ngôn Tĩnh, nhưng cô rất hiểu bản thân.

Cô thích Tống Ngôn Tĩnh, thế nên cô thường xuyên chạy đến sân bóng rổ. Mà lý do cô chịu đi rất đơn giản, đến sân bóng rổ không khiến cô không thoải mái, mà chỉ là quá tẻ nhạt, nhưng cái tẻ nhạt này cô có thể chấp nhận được.

Nhưng khi Tống Ngôn Tĩnh hẹn cô đi quán net, chơi game cùng những người bạn nữ khác của anh, cô sẽ không do dự từ chốt anh. Cô ghét cái không khí trong quán net, càng ghét việc anh nói nói cười cười những từ mà cô không hiểu với những bạn nữ khác, như thế trông cô thật dư thừa.

Ôn Dữu nghĩ, cô có lẽ là kiểu người ích kỷ.

Cô thích Tống Ngôn Tĩnh, nhưng sâu trong thâm tâm, cô không vui vẻ tự nguyện thay đổi, thỏa hiệp, nhượng bộ vì Tống Ngôn Tĩnh. Hình như cô không có cách nào chấp nhận việc vì thích một người con trai mà đem toàn bộ cái gọi là bản thân đánh mất đi.

Trầm tư trong đoạn tình cảm mà cô dành cho anh, Ôn Dữu không cách nào phân tích bản thân một cách lý trí và tàn nhẫn như vậy, thậm chí trong khoảnh khắc này, trong không gian yên tĩnh của buổi đêm, trong lúc tìm thấy sự tương đồng với bản thân trong bộ phim này, cô mới bất đắc dĩ xem xét lại bản thân trong quá khứ.

Quen biết Tống Ngôn Tĩnh nhiều năm như thế, cô đã sớm biết rằng bọn họ thực ra không hợp nhau. Cô nên dừng lại từ sớm mới đúng, nhưng bịch khăn giấy in hình mèo nhỏ mà anh đưa cho cô khi đó quả thực vô cùng quan trọng, quan trọng đến mức cô đem tất cả những thứ không phù hợp hay cả việc Tống Ngôn Tĩnh không xem trọng cô đến thế đều nhắm mắt làm ngơ, cố chấp thích anh.

Còn bây giờ thì cô đã hoàn toàn tỉnh ra rồi. Cô không thể để bản thân chìm mãi trong vũng bùn, không thể nhốt bản thân vào buổi chiều nhiều năm trước, không thể nhốt bản thân vào bịch khăn giấy ấy nữa.

“Dữu Dữu”, nửa đêm Trịnh Nguyệt Chân thức dậy đi vệ sinh, phát hiện giường Ôn Dữu còn ánh sáng lờ mờ, cô nhỏ giọng hỏi: “Cậu còn chưa ngủ à?”

Ôn Dữu giật mình, đem cảm xúc linh tinh cất đi: “Tôi vừa xem phim.”

Tấm rèm được kéo ra, Trịnh Nguyệt Chân thấy một góc khác của chiếc rèm: “Phim gì đấy?”

Cô nhỏ tiếng đáp: “Hình như Hỉ Nhi ngủ rồi nhỉ?”

Ôn Dữu gấp máy tính lại, nghiêng người về phía Trịnh Nguyệt Chân: “Xem ”

“Sao tự nhiên lại xem phim ấy?” Trịnh Nguyệt Chân ngơ ngác, mượn ánh sáng mờ nhạt từ màn hình điện thoại nhìn Ôn Dữu, cẩn thận hỏi: “Có phải là cậu… vẫn còn thích Tống Ngôn Tĩnh không?”

Ôn Dữu giật mình, mày rủ xuống: “Nếu mà nói không còn thích chút nào nữa thì đúng là giả dối, nhưng hình như cũng không còn thích nhiều như thế nữa”.

Cô thích Tống Ngôn Tĩnh nhiều năm như thế, từ ngôn từ, từ hành động có lẽ có thể dứt khoát từ chối anh. Nhưng khi từ chối, trong nội tâm của cô vẫn có chút gì đó nuối tiếc, không nỡ.

Dù sao thì chuyện tình cảm phức tạp, không thể nói rõ ràng được, không phải là việc cô nói dứt là dứt, cần phải có thời gian để nguôi ngoai.

Thấy cô như vậy, Trịnh Nguyệt Chân thấy có chút đáng thương, cô thở dài một hơi, nhỏ tiếng an ủi: “Đều tại Tống Ngôn Tĩnh cả.”

Nếu anh ta mà không đối xử với ai cũng như nhau, nếu anh ta mà không có quan hệ với nhiều bạn nữ khác như vậy thì mối quan hệ của bọn họ bây giờ cũng không thành ra như thế.

Ôn Dữu cười xuề: “Không trách cậu ấy, là vấn đề ở tôi.”

“Tôi chẳng quan tâm”. Trịnh Nguyệt Chân vô cùng bảo vệ cô: “Cậu chẳng có vấn đề gì cả, sai là ở cậu ta.”

Cô vươn tay ôm lấy Ôn Dữu, nhẹ nhàng nói: “Đừng quan tâm đến cậu ta nữa, nếu cậu thực sự không thể buông bỏ cậu ta thì thay đổi sự chú ý lên một người nào khác đi.”

Không đợi đến lúc Ôn Dữu đáp lại, cô lại chỉ vào bức tường bên cạnh: “Chúng ta phải học tập Nhậm Thiến Thiến kìa, xem cô ta thoải mái biết bao.”

Nói đến đây, Trịnh Nguyệt Chân lại có chút buồn: “Tôi là người không có ai thích, nhưng những người thích cậu, muốn theo đuổi cậu rất nhiều, thế mà cậu chưa gặp người nào khiến cậu rung động sao?”

Trong đầu Ôn Dữu xuất hiện một dáng hình mơ hồ, một dáng hình mà cô không thể nắm bắt, cô dừng lại giây lát: “Cậu đang khuyên tôi trở thành một cô gái tồi tệ à?”

“Đây sao có thể gọi là cô gái tồi tệ chứ, cậu cũng đâu phải đang bắt cá hai tay đâu, chỉ là khi gặp các anh đẹp trai thì cậu có rung động chút nào không thôi.”

Trịnh Nguyệt Chân nhìn cô, có chút ngượng ngùng nói: “Tóm lại là tôi sẽ như thế.”

Mỗi lần cô ấy nhìn thấy các anh đẹp trai thì trái tim sẽ rung rinh rung rinh.

Chỉ là thời gian duy trì không dài thôi.

Ôn Dữu cười gượng, nghĩ: “Khi nào có thì tôi sẽ nói cho cậu.”

Trịnh Nguyệt Chân gật đầu, nói: “Dữu Dữu, cậu đừng nhốt bản thân ở một chỗ, kể cả yêu đương hay học tập chúng ta đều phải tiến về phía trước.”

Ôn Dữu nhìn lại cô, ánh mắt sáng lấp lánh: “Chân Chân, tôi biết rồi.”

Bởi vì buổi tối hai người ngủ quá muộn, nên kế hoạch cho buổi tập thể dục giảm cân thất bại toàn tập.

Lúc Ôn Dữu mở mắt, thì đã là hồi chuông báo thức thứ ba vang lên.

Cô cầm điện thoại lên xem, rồi lại bỏ xuống ngủ tiếp vài phút, sau đó mới chậm rì rì lật chăn lên bước xuống giường đánh răng rửa mặt, nhân tiện gọi Trịnh Nguyệt Chân dậy luôn.

Những triệu chứng sau khi thức khuya biểu hiện rất rõ ràng, tinh thần của Ôn Dữu và Trịnh Nguyệt Chân rất kém, chống cự cho đến khi tiếng chuông báo tan học vang lên, cô liền nằm soãi ra bàn ngủ, đến tận khi giáo viên vào lớp mới chậm rãi tỉnh dậy mở sách ra.

Sau khi bốn tiết học buổi sáng kết thúc, cả hai người đều không có hứng thú đến nhà ăn ăn cơm, nhanh chóng về ký túc xá ngủ bù.

Đến tiết học buổi chiều, Ôn Dữu và Trịnh Nguyệt Chân mới coi như hồi phục chút tinh thần.

Buổi chiều thứ ba, mấy người Ôn Dữu vẫn kín lịch học như thế, nhưng hai tiết cuối là tiết thể dục.

Ôn Dữu thích học thể dục, nhưng không thích hoạt động tập bóng chuyền trong tiết học này. Nội dung thi của sinh viên năm hai trường bọn họ là thi bóng chuyền, vậy nên mỗi lần đến tiết thể dục đều phải luyện tập nhiều hơn.

Đối với Ôn Dữu mà nói, quả bóng chuyền không tính là nặng, nhưng mỗi lần đánh xong, cánh tay của cô sẽ đau mấy ngày liền.

Trên đường đi đến nơi học thể dục, Ôn Dữu ủ rũ tựa vào cánh tay Trịnh Nguyệt Chân, vô cùng kháng cự.

Trông bộ dạng cô như thế, Triệu Linh Dục – người có quan hệ không tệ với bọn họ không thể nhịn cười: “Ôn Dữu, hay là cậu tìm lý do gì đấy xin nghỉ đi.”  

Ôn Dữu phiền não đáp: “Thế còn kỳ thi thì sao?”

“Thi chắc không khó lắm đâu”. Triệu Linh Dục đoán mò: “Giáo viên thể dục chắc không đối xử nhẫn tâm như thế với chúng ta đâu nhỉ.”

Ôn Dựu lắc đầu: “Chẳng biết nữa, vẫn nên đi thôi.”

Cô cảm thấy tìm lý do xin nghỉ cũng không phải là một kế hoạch lâu dài.

Tiếng chuông vào lớp vang lên, ba người họ cũng đã đến sân tập luyện.

Xếp hàng điểm danh xong, một tiết học bóng chuyền bắt đầu. Giáo viên sẽ nói lý thuyết, thị phạm một vài động tác đánh bóng trước, sau đó mới để học sinh tự do luyện tập.

Ôn Dữu và Trịnh Nguyệt Chân lấy quả bóng bên cạnh bắt đầu tập luyện, giáo viên thể dục lại hướng dẫn mọi người lập đội tập nửa tiết nữa mới tuyên bố nghỉ ngơi, tự do hoạt động.

Nghe câu nói này, mọi người đều tản đi hết.

Ôn Dữu thương lượng với Trịnh Nguyệt Chân về ký túc xá luôn hay sẽ đi quanh quanh bên ngoài trường rồi mới về, Triệu Linh Dục từ đâu hớn hở chạy đến: “Ôn Dữu, Trịnh Nguyệt Chân, hai cậu đi đánh cầu lông không?”

Cô nói với bọn họ: “Ban nãy có người nói Trần Tễ của khoa Công nghệ thông tin và Hứa Thanh Dực của khoa Vật lý đang đánh cầu bên đấy đấy.”

“Cái gì?” Trịnh Nguyệt Chân kinh ngạc: “Hứa Thanh Dực với Trần Tễ đang bên đấy đánh cầu á? Thật hay đùa vậy?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Triệu Linh Dục: “Tất nhiên là thật rồi, đi thôi đi thôi, chúng ta đi xem nào.”

Cô ấy cứ nói liên tục: “Trần Tễ thỉnh thoảng còn đánh vài lần trong trường, nhưng đây là lần đầu tiên Hứa Thanh Dực đánh cầu lông, chúng ta đi xem khung cảnh hai đại thần ở cùng nhau coi náo nhiệt như thế nào.”

Trịnh Nguyệt Chân: “Tôi cũng muốn đi xem. Tôi còn không biết bọn họ quen nhau đấy.”

Triệu Linh Dục: “Tôi cũng vừa mới biết đây thôi.”

Hai người bọn họ cứ thảo luận, hoàn toàn không hỏi xem Ôn Dữu có muốn đi hay không liền kéo cô đến sân cầu lông rồi.

Khu thể dục của Đại học Nam Thành có đầy đủ các thiết bị, có sân bóng rổ, có sân tennis, cách khu thể dục không xa còn có phòng tập tennis riêng biệt, tiện cho sinh viên tập bất cứ lúc nào.

Đi đến khu bên cạnh sân cầu lông, Ôn Dữu thấy một nhóm người đông như quạ: “Sao mà nhiều người thế?”

Trịnh Nguyệt Chân: “Chắc chắn là đến xem mấy người Trần Tễ đánh cầu rồi.”

Cả Trần Tễ và Hứa Thanh Dực đều là những người có tiếng trong trường, nhưng hai người không phải cùng một kiểu người.

Sau khi hai người họ nhập học không lâu, trên diễn đàn của trường liền xuất hiện một bài đăng ẩn danh, hỏi xem giữa Trần Tễ và Hứa Thanh Dực thì ai thích hợp làm bạn trai hơn. Trên bài đăng ấy, có lúc Trần Tễ xếp thứ nhất, cũng có đôi lúc người đứng đầu là Hứa Thanh Dực.

Ôn Dữu cũng đã đọc qua bài đăng ấy, bình luận của sinh viên trên bài đăng ấy vô cùng sôi nổi, từ ngoại hình, tính cách đến các phương diện khác đều là nguyên nhân để hai người họ trở thành mẫu bạn trai phù hợp.

Chiều cao tướng mạo của hai người gần như nhau, lúc nhập học thì đều là trạng nguyên các môn tự nhiên đến từ hai thành phố khác nhau, theo thống kê, điểm số của hai người họ chỉ cách nhau một hai điểm. Về điểm này thì không cách nào có thể so sánh được, vậy thì chỉ có thể so sánh ở phương diện tính cách cũng như chuyên ngành thôi.

Trần Tễ học Công nghệ thông tin, đến năm hai thì bắt đầu học song bằng cùng với Kinh tế, so với những sinh viên bình thường thì bận hơn nhiều.

Còn Hứa Thanh Dực thì học Vật lý, anh không học song bằng, nhưng anh lại rất được các giáo sư yêu thích, năm hai thường được các giáo sư đưa đến phong thí nghiệm làm thí nghiệm, cả ngày chỉ ở trong phòng thí nghiệm, đến nửa tháng có khi cũng chẳng thấy bóng dáng đâu.

Theo như phân tích trên thì Trần Tễ thích hợp để làm người yêu hơn.

Mà sau đó, lại có người phân tích đến tính cách của cả hai.

Từ góc độ của những bạn học không quá hiểu rõ về Trần Tễ, bọn họ nói Trần Tễ lãnh đạm thờ ơ hơn, anh từ chối người khác rất dứt khoát, thường đem lại cho người khác một cảm giác rất xa cách khó gần.

Hứa Thanh Dực cũng lạnh lùng, nhưng cái lạnh lùng của anh và Trần Tễ không giống nhau, anh từ chối người khác một cách nhẹ nhàng hơn. Tuy rằng thái độ cũng rất kiên quyết, nhưng không để lại tổn thương quá lớn trong lòng những người tỏ tình với anh.

Từ đó có thể thấy, tính cách của Hứa Thanh Dực tốt hơn Trần Tễ một chút.

Trên diễn đàn, mọi người phân tích điểm nào cũng vô cùng có lý.

Ôn Dữu đọc tiếp những bình luận tiếp theo, đột nhiên có người trả lời: [Đừng nghĩ nữa, bọn họ đều là những người đàn ông mà “người phàm” như bạn định sẵn sẽ không bao giờ có được.]

Bởi vì câu nói này mà suốt hơn một năm nay, chuyện tình cảm của Trần Tễ cũng như Hứa Thanh Dực rất được mọi người chú ý. Mọi người muốn nhìn thử, rốt cuộc là có “người phàm” nào giành được họ không.

—-

Ôn Dữu nhìn về phía hai người bạn nam ở nơi không xa kia, kỳ thật Trần Tễ cũng không đem đến cảm giác xa cách gì.

Suy nghĩ này vừa lóe lên trong đầu, Triệu Linh Dục đã đảo mắt quanh một vòng: “Hỏng bét rồi, các bạn nữ khác đã mua nước hết rồi.”

Trịnh Nguyệt Chân lại suy nghĩ rất thoáng: “Có mua thì bọn họ cũng không nhận nước của chúng ta đâu, chúng ta không cần phải đi góp vui.”

Triệu Linh Dục: “Cậu nói cũng đúng ha.”

Hai người bọn họ vừa xem vừa nói, cuộc đối thoại không ngừng lọt vào tai Ôn Dữu.

“Cậu có phát hiện ra rằng, bộ đồ thể thao mà hôm nay Trần Tễ với Hứa Thanh Dực mặc có chút giống nhau không?”

Triệu Linh Dục: “Đồ thể thao của con trai đều không khác là mấy, nhưng có phải bọn họ hẹn trước không? Một trắng một đen, cứ như đồ đôi vậy.”

Trịnh Nguyệt Chân cười: “Thực ra theo ý tôi bọn họ cũng không phải không thể.”

Nhan sắc hai người cũng hợp, nhìn kiểu một người động một người tĩnh, cô âm thầm đu đôi này lâu lắm rồi.

Nghe thấy câu nói này, Ôn Dữu bị sặc, ho dữ dội một hồi, nhìn về phía Trịnh Nguyệt Chân: “… Cậu không sợ người khác nghe thấy sẽ bị đánh hội đồng sao?”

Trịnh Nguyệt Chân bày ra vẻ ngây thơ: “Cũng đâu phải mình tôi nghĩ thế đâu, cậu nghĩ sao hả Triệu Linh Dục?”

Triệu Linh Dục ngồi một bên cười, vui vẻ nói: “Tôi thấy cũng được đấy, hai người bọn họ đều năm hai rồi, bên cạnh cũng chẳng thấy có bóng dáng cô gái nào. Lần trước có người nói Trần Tễ có bạn gái rồi, tôi còn nghĩ là thật cơ, kết quả là nửa tháng trôi qua cậu ta vẫn một mình đấy thôi.”

Cô dừng lại một lúc, chắc chắn nói: “Tôi vô cùng nghi ngờ rằng đấy chỉ là quả bom đỡ đạn mà cậu ta tung ra thôi, mục đích chính là để những cô gái theo đuổi cậu ta từ bỏ ý định.”

Nghe thế, người bị gọi là quả bom đỡ đạn chớp chớp mắt, do dự hỏi: “… Cái này cũng không chắc mà.”

“Sao lại không chắc?” Triệu Linh Dục liếc cô một cái: “Tôi nghĩ là đúng đấy, cậu có thấy là sau khi tin cậu ta có bạn gái được tung ra thì chẳng còn cô gái nào đến tỏ tình nữa không?”

Ngày trước, gần như tuần nào cũng có người đón đường tỏ tình với anh.

Nghe Triệu Linh Dục nói như thế, Trịnh Nguyệt Chân vô thức cũng thấy có lý.

Cô quay lại nhưng cũng không hỏi quá nhiều, lại không biết cái tin ‘Trần Tễ có bạn gái’ là do Ôn Dữu đây làm nữ chính: “Dữu Dữu, cậu nghĩ sao?”

Đối diện với ánh mắt như lửa đốt của hai người bọn họ, Ôn Dữu có chút chột dạ, cô chớp chớp mắt: “Tôi không biết.”

Bởi vì cô người yêu trong lời của Trần Tễ chính là cô, cô không biết có phải Trần Tễ dùng lời như vậy để người khác từ bỏ hay không, hay mục đích vốn dĩ… đơn thuần.

Cuộc thảo luận của hai người không đi đến kết luận nên đành tiếp tục theo dõi trận đấu.

Ôn Dữu cũng thế.

Cô ngước nhìn về hướng hai phía sân, hai người họ mặc đồ thể thao khác màu nhau. Trần Tễ và Hứa Thanh Dực đều có dáng người cao gầy, quần áo thể thao đơn giản khoác trên người họ trông thật thoải mái, khiến người xem cũng thấy tinh thần trở nên tốt hơn.

Nhìn một lúc, tầm mắt của Ôn Dữu bất chợt nhìn về phía Trần Tễ, tay áo sơ mi được xắn lên gọn gàng, để lộ những đường cơ bắp săn chắc. Vì dùng lực phát cầu nên mu bàn tay cũng như cánh tay hiện lên những đường gân, khiến anh trông thật gợi cảm.

Ôn Dữu nhìn đường gân tay trên người Trần Tễ đến thất thần, cũng không để ý rằng trên sân đã đổi người.

Mãi cho đến khi Trịnh Nguyệt Chân chọc vào cánh tay cô, hỏi cô có muốn đi góp số lượng không, Ôn Dữu mới phản ứng lại: “Góp số lượng gì cơ?”

“Bên kia.” Trịnh Nguyệt Chân chỉ về khu nghỉ ngơi bên sân cầu lông: “Trần Tễ và Hứa Thanh Dực nghỉ ngơi rồi, mấy bạn nữ kia đều đi đưa nước cho họ rồi.”

Triệu Linh Dục: “Chúng ta có nước đâu?”

Ba người bọn họ nhìn nhau, Trịnh Nguyệt Chân không biết phải nói gì nữa: “Được rồi, bây giờ chúng ta đi đâu?”

Triệu Linh Dục nhìn thời gian: “Giáo viên phụ đạo bảo tôi trước sáu giờ đến văn phòng của cô ấy, tôi đi trước nhé.”

“Đi đi.”

Triệu Linh Dục đi theo sau, Ôn Dữu nhìn về phía Trịnh Nguyệt Chân, nhớ đến lời nói hùng hồn hôm qua của cô: “Chúng ta về ký túc xá thay quần áo thôi.”

Trịnh Nguyệt Chân: “Thay quần áo làm gì?”

Ôn Dữu: “… Cậu chạy bộ, tôi đi bộ.”

Trịnh Nguyệt Chân hắng giọng, tủi thân giơ hai tay ra: “Dữu Dữu… thể dục giảm cân nên tập từng bước một, tôi nghĩ tiết bóng chuyền hôm nay đã đủ rồi ấy, cậu có nghĩ thế không?”

Ôn Dữu đang định trả lời, điện thoại trong túi rung lên, có người gọi cho cô.

Cô vừa lấy điện thoại ra, chưa kịp xem người gọi đến là ai thì họ đã tắt máy rồi.

Vừa đúng lúc có người gọi Trịnh Nguyệt Chân đi, Ôn Dữu xoay người, cô đọc qua những tin nhắn thông báo trên màn hình, rồi nhìn vào khu vực đang sôi nổi bên kia mới mở tin nhắn ra.

Quả thực không chút bất ngờ, là Trần Tễ gọi đến, chắc là anh muốn nhắc nhở cô đọc tin nhắn WeChat.

Bởi vì trước khi điện thoại reo, Trần Tễ cũng đã gửi vài tin nhắn cho cô.

Không chỉ Trần Tễ, Tống Ngôn Tĩnh cũng gửi tin nhắn cho cô.

Ôn Dữu nhìn về phía Tống Ngôn Tĩnh, anh hẹn cô cùng đi ăn cơm, cô từ chối mà không cần suy nghĩ, sau đó mở cuộc trò chuyện với người có ảnh đại diện là con mèo đen kia ra.

Trần Tễ: [Bạn gái ơi.]

Trần Tễ: [Cậu có mang nước không?]

Trần Tễ: [Bạn trai cậu sắp khát chết rồi đây.]

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ôn Dữu ngơ ngác, sau đó nhìn về phía khu nghỉ ngơi.

Lần này cô nhìn thấy Trần Tễ, anh thoát khỏi vòng vây của các cô gái khác, một tay cầm vợt cầu lông, một tay cầm điện thoại, dáng vẻ uể oải. Anh đứng ở nơi không xa lắm, nhướng mắt nhìn về phía cô, còn cầm điện thoại lắc lắc.

Những động tác này của anh lọt vào tầm mắt của Ôn Dữu, cô lo lắng nhìn xung quanh một vòng.

Khoảng cách giữa hai người không xem là quá gần, ở giữa cũng có rất nhiều bạn khác, sẽ không có ai phát hiện Trần Tễ đang nói chuyện với cô. Nghĩ đến điều này, Ôn Dữu yên tâm trả lời anh: [Không có ai mang nước cho cậu à?]

Trần Tễ: [?]

Ôn Dữu: [?]

Trần Tễ: [Tôi không uống đồ người lạ đưa.]

Anh chậm rãi bổ sung: [Tôi chỉ uống đồ bạn gái đưa thôi.]

Nhìn thấy câu nói này, Ôn Dữu rất muốn hỏi anh… Thế trước đây cậu uống cái gì?

Suy nghĩ này vừa lướt qua, bản thân cô cũng tìm được đáp án, hình như Trần Tễ thực sự không nhận nước từ các cô gái khác. Lần trước ở sân bóng rổ cũng có một cô gái đến đưa nước cho anh, anh không nhận cũng không để ý quá nhiều, sau đó hình như lấy chai nước khoáng từ tay một cậu bạn quen biết.

Ôn Dữu: […]

Trần Tễ: [Dấu ba chấm này là sao?]

Ôn Dữu: [Cậu khát sắp chết rồi, người bạn gái như tôi cho phép cậu nhận nước từ người khác đấy.]

Bây giờ cô cũng không thể đi mua cho Trần Tễ một chai nước được.

Mối qua hệ không bền này của bọn họ chỉ còn hai ngày nữa là chia tay rồi, không cần thiết phải diễn thật như thế chứ.

Trần Tễ: [Tôi không nhận.]

Ôn Dữu: [… Tại sao?]

Trần Tễ: [Tôi sợ sau này cậu tìm tôi tính sổ.]

Ôn Dữu: [Không có chuyện đó đâu.]

Sao cô có thể vì chút chuyện này mà tìm Trần Tễ tính sổ chứ, hơn nữa… bọn họ có lẽ cũng không có sau này.

Ôn Dữu nhìn điện thoại nghĩ thế.

Tin nhắn này gửi đi xong, mãi một lúc lâu xong cũng không có người trả lời lại.

Ôn Dữu ngẩng đầu lên, thấy Trần Tễ cất điện thoại đi, lại đánh cầu sang Hứa Thanh Dực – người đang nói chuyện với anh, sau đó nhướng mi nhìn cô, sau đó nữa thì anh cùng người bạn đi ăn cơm cùng lần trước đi về phía cô.

Ôn Dữu mím chặt môi, nhẹ thở ra, nhìn anh đi về phía mình.

Cô không nghĩ đến việc Trần Tễ sẽ nói gì khi đi đến đây, Trịnh Nguyệt Chân nói chuyện cùng bạn xong thì quay đầu lại nói với cô: “Dữu Dữu, tí nữa mình đi siêu thị không?”

Ôn Dữu: “Đi siêu thị mua gì à?”

Trịnh Nguyệt Chân: “Dầu gội đầu.”

“… OK.”

Trong lúc hai người nói chuyện, Trần Tễ và Trì Minh Tuấn đi ngang qua hai người bọn họ, anh như không thấy, không nhìn cô lấy một cái.

Ôn Dữu nhẹ nhõm thở dài một hơi.

Chào bạn bè xong, Ôn Dữu và Trịnh Nguyệt Chân đi về phía siêu thị.

Điều cô không ngờ tới là Trần Tễ và Trì Minh Tuấn cũng đến siêu thị nhỏ trong trường. Khi cô và Trịnh Nguyệt Chân bước vào, hai người họ đang đứng trước tủ lạnh để chọn nước.

Ôn Dữu nghe Trì Minh Tuấn phàn nàn: “Anh trai này, mua một chai nước có cần lâu như vậy không? Cậu vẫn chưa chọn được đồ muốn uống sao?”

Giọng điệu thản nhiên của Trần Tễ lọt vào tai cô: “Chưa.”

Trì Minh Tuấn cạn lời: “Rốt cuộc cậu muốn uống cái gì?”

Tại sao trước đây anh không nhận ra người này lại kén chọn như vậy nhỉ?

Trần Tễ hơi nhướng mày, đang định nói chuyện thì điện thoại của Trì Minh Tuấn vang lên, anh ta lấy ra nhìn: “Là điện thoại của mẹ tôi, cậu cứ từ từ chọn đi, tôi đợi ở bên ngoài.”

“…”

Sau khi Trì Minh Tuấn đi ra ngoài, Trần Tễ cảm thấy không còn hứng thú, đóng cửa tủ lạnh lại rồi không mua gì cả.

“Dữu Dữu, cậu nghĩ lần này tôi nên mua mùi hương nào?” Trịnh Nguyệt Chân cảm thấy khó khăn trong việc chọn mùi hương dầu gội.

Ôn Dữu: “Mùa đông thế này thì chọn cái mùi nào ấm một chút.”

Trịnh Nguyệt Chân: “Được.”

Sau khi chọn dầu gội xong, hai người mua thêm một ít đồ ăn vặt.

Lúc thanh toán, Ôn Dữu nhìn những chai nước khoáng đặt trước cửa một thoáng, cô do dự vài giây rồi lấy thêm hai chai.

“Cậu mua nước khoáng làm cái gì?” Trịnh Nguyệt Chân hỏi. Trong ký ức của cô, ngay cả mùa hè Ôn Dữu cũng luôn uống nước ấm, chưa kể hiện tại đang là mùa đông, một chút nước lạnh cô ấy cũng không hề đụng vào.

Ôn Dữu: “… Cho mèo uống.”

Trịnh Nguyệt Chân: “Hả?”

Ôn Dữu ậm ờ đáp: “Cho mấy con mèo hoang trong trường ấy.”

“Ồ, hóa ra thế.” Trịnh Nguyệt Chân không chút nghi ngờ nào: “Hai chai có đủ không? Hay là mua thêm một chút nữa?”

“Được.”

Sau khi thanh toán hóa đơn và bước ra khỏi siêu thị, Ôn Dữu không thấy bóng dáng quen thuộc của người nào đó.

Cô nhìn xuống nước khoáng trong tay, đi sau Trịnh Nguyệt Chân hai bước. Cô đang nghĩ có nên gửi tin nhắn cho Trần Tễ hỏi anh có cần nước hay không. Trong lúc bối rối suy tư, Ôn Dữu và Trịnh Nguyệt Chân đã đi bộ về đến dưới tầng của ký túc xá nữ rồi.

Đột nhiên, phía bên kia đường có người quen gọi cô: “Ôn Dữu!”

Ôn Dữu kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thấy Tống Ngôn Tĩnh cùng Mã Tử An đang đứng dưới gốc cây ở ký túc xá.

Mọi người đối mắt nhìn nhau trong giây lát.

Tống Ngôn Tĩnh đi về phía cô, cau mày hỏi: “Sao bây giờ cậu mới về ký túc xá? Các cậu đã đi đâu vậy?”

Trịnh Nguyệt Chân: “Không phải rất rõ ràng sao? Chúng tôi vừa đi siêu thị.”

Cô bây giờ rất thất vọng với Tống Ngôn Tĩnh, giọng điệu càng cọc cằn hơn: “Sao các cậu lại ở đây?”

Câu hỏi này dành cho Mã Tử An.

Mã Tử An: “Anh Ngôn nói qua đây tìm các cậu để cùng nhau đi ăn tối.”

Trịnh Nguyệt Chân ồ lên một tiếng: “Chúng tôi…”

Cô còn chưa nói xong, Tống Ngôn Tĩnh lại một lần nữa lên tiếng, giọng điệu có chút kinh ngạc, hỏi: “Ôn Dữu, cậu uốn tóc từ khi nào đấy?”

Lúc đầu, Tống Ngôn Tĩnh không nhận ra sự thay đổi của Ôn Dữu, mãi đến khi anh ta đến gần cô, cô quay đầu lại, anh ta mới nhìn thấy mái tóc đen dài mềm mại của cô đã biến thành những lọn xoăn gợn sóng mà anh ta rất lạ lẫm.

Nghe thấy giọng điệu của Tống Ngôn Cảnh, Ôn Dữu có chút không thoải mái, cô ngước mắt nhìn anh, lạnh lùng nói: “Cậu đến tìm tôi chỉ để nói những lời này sao?”

Cảm nhận được sự không hài lòng của cô, Tống Ngôn Tĩnh nhận ra cảm xúc của mình quá kích động, anh ta lúng túng nói: “Không phải như thế, tôi chỉ ngạc nhiên thôi, chẳng phải cậu… không thích uốn tóc sao?”

“Có sao?” Ôn Dữu hỏi ngược lại.

Tống Ngôn Tĩnh rủ mắt nhìn cô, trong lòng thầm nghĩ thái độ của cô đối với anh ta đã thay đổi rồi.

Anh ta đang đắn đo nên nói gì với cô để xoa dịu mối quan hệ giữa hai người. Liếc mắt, anh ta nhìn thấy một người không nên xuất hiện ở đây.

Trong đầu anh ta chợt hiện lên một đoạn trí nhớ. Còn chưa kịp nhớ ra, Mã Tử An cũng nhìn thấy người tới liền lên tiếng trước: “Trần Tễ, sao cậu lại ở đây?”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hướng Dẫn Yêu Đương Vào Mùa Đông

Số ký tự: 0