Binh khí vừa tay
Vong Ngữ
2024-07-24 14:05:08
Giờ phút này tâm tình của Thạch Mục rất tốt, lại lấy một lá bùa mới rồi trải ngay ngắn lên bàn đá, sau khi định thần một chút liền xe nhẹ đường quen tiếp tục chế bùa.
Bởi vì đã có một lần thành công nên tiếp đó chỉ cần bắt chước vẽ lại y hệt là được, nhờ vậy mà tốc độ vẽ tăng lên không ít.
Đến khi mặt trời xuống núi, Thạch Mục rốt cuộc lại chế thêm ba miếng Khinh Thân Phù. Chẳng qua có chút tiếc nuối là chỉ thành công có hai miếng, mà Linh lực trong Phong Linh thạch lúc này cũng hoàn toàn hao hết.
Thạch Mục ngắm nghía hai miếng Khinh Thân Phù mình vừa mới chế tốt, trong mắt hiện lên một tia suy nghĩ sâu xa. Xem ra theo độ phức tạp của Phù lục tăng lên thì hiệu quả phục chế hoàn mỹ của thị lực phóng đại cũng sẽ giảm xuống một mức nhất định.
Nhưng mà kể cả có như vậy, hắn cũng đã rất hài lòng rồi. Phù sư bình thường khi đối mặt với loại Phù lục phức tạp như này chỉ có thể dựa vào cảm giác để mày mò chế tạo, tỷ lệ thành công thấp miễn bàn.
Hiện tại, hắn đã tu Uẩn Thần Thuật và Bàn Nhược Thiên Tượng Công đến tầng thứ ba, cộng thêm mấy lá Khinh Thân Phù này làm át chủ bài thì rất có thể sẽ giành được một cái xếp hạng tốt trong Đại Tỉ Thỉ sắp tới rồi. Dù sao thì phần thưởng trong Đại Tỉ Thí, Tiểu Tỉ Thí xa không thể so bằng.
Chẳng qua trước đó, hắn còn cần chuẩn bị một kiện binh khí tiện tay mới được. Vừa rồi khi liên tục thi triển Phong Trì Thập Tam Thức hắn liền cảm giác chất lượng sườn của chuôi đao này quá thường, căn bản là không chịu được toàn bộ chân khí Thiên Tượng của hắn, không cách nào phô bày ra hết toàn bộ thực lực của hắn được.
Sau khi họ Thạch suy nghĩ kỹ càng hết mọi thứ, bèn trở lại trên giường đá, khoanh hai chân lại, ngũ tâm hướng lên trời bắt đầu tu luyện Bàn Nhược Thiên Tượng Công.
Sáng sớm ngày hôm sau, Thạch Mục liền rời đi chỗ ở. Quen cửa quen nẻo đi tới trước Thiết Tượng Phô Triệu thị của Ly Hỏa Hội.
"Người bận rộn như Thạch sư đệ sao hôm nay lại có rảnh đến tiểu điếm của ta thế này? Chẳng lẽ đến tìm lão ca là muốn ta giúp ngươi chế tạo chút gì sao?" Triệu Bình xa xa trông thấy Thạch Mục, liền cười ha hả chạy ra chào đón.
"Triệu huynh lại giễu cợt ta rồi! Mắt thấy Đại Tỉ Thí trong môn sắp đến, ta đang muốn tìm một binh khí vừa tay. Này đây còn không phải nghĩ đến ngươi đầu tiên sao?" Thạch Mục cười cười nói.
Nửa năm qua, mỗi lần hắn tới khu này mua sắm đan dược, cũng sẽ tiện đường ghé qua đây xem.
Dù sao hắn vẫn luôn một mực cảm thấy hứng thú với những thứ ghi chép trong Chung Công Bí Điển. Lúc trước vì hắn không có nhiều bạc, vả lại trình độ thợ rèn ở bên ngoài quá kém nên mãi vẫn chưa làm ra được vài món.
Nửa năm qua, khi bạc trên người dần trở nên dồi dào, hắn liền mời Triệu Bình chế tạo giúp một vài món cơ quan tinh xảo. Hai người thường xuyên qua lại, liền có chút quen thuộc với nhau.
"Thì ra là như vậy, Thạch sư đệ mau mau bên trong, mời." Triệu Bình ha ha cười nói, mời Thạch Mục vào cửa hàng.
Giờ này vẫn còn sớm, trong cửa hàng đừng nói có khách, đến cả mấy tên đệ tử tạp dịch cũng còn chưa tới. Cả cửa hàng có chút vắng vẻ.
Kệ gỗ hai bên gian ngoài cửa hàng bày đầy các loại binh khí đao thương kiếm kích, còn có các loại binh khí kỳ môn như Càn Khôn Quyển, Uyên Ương Việt..
Chẳng qua Thạch Mục đã tới đây quá nhiều lần, những thứ này hắn đều đã xem qua, cũng không có hứng thú gì nữa.
"Không biết Thạch sư đệ muốn binh khí như thế nào? Binh khí đặt ở bên ngoài này cũng không phải hàng cao cấp nhất, thứ tốt chính thức đều ở bên trong. Thạch sư đệ theo ta vào xem đi." Triệu Bình cười nói, chân không ngừng bước, đi thẳng vào nhà trong.
Nhà trong là căn phòng kề, nhỏ hơn gấp nhiều lần so với phòng ngoài, cũng bày hai ba mươi chuôi binh khí, chẳng qua chất lượng của chúng tốt hơn rất nhiều so với binh khi ngoài kia.
"Ta quen dùng đao, Triệu huynh ngươi liền giới thiệu cho ta một thanh đi." Thạch Mục nhìn về phía chung quanh xong bèn nói như vậy.
Triệu Bình gật nhẹ đầu, từ bên cạnh lấy ra một thanh trường đao dài hơn hai xích, màu trắng bạc đưa cho Thạch Mục, giới thiệu nói:
"Đao này dùng Hàn Tinh Thiết dưới đáy biển rèn thành, chẳng những chắc chắn sắc bén, thổi tóc đứt tóc*, mà nó còn chứa một tia khí tức Hàn Băng nữa."
(Trong film kiếm hiệp hay có màn kiểm tra đao kiếm có bén ko bằng cách đặt 1 sợi tóc lên trên hoặc ở phía trước lưỡi của nó rồi thổi một cái. Tóc đứt là lưỡi bén, nhạy)
Thạch Mục nhận lấy, ước lượng, khẽ nhíu mày.
Đao thì đúng là đao tốt, có điều trọng lượng đối với hắn bây giờ mà nói có vẻ quá nhẹ, cầm trong tay thấy nhẹ như lông hồng vậy.
"Đao cũng không tệ lắm, nhưng mà quá nhẹ, đổi một thanh nặng một chút đi!" Thạch Mục trả đao lại.
Triệu Bình nghe vậy khẽ giật mình, thanh Hàn Thiết đao này ít nhất cũng năm mươi cân*, đủ để nhận chân khí rót vào, đối với võ giả Hậu Thiên bình thường thì tuyệt đối là đủ rồi. Thế nhưng lão rất nhanh đã nghĩ tới thần lực kinh người Thạch Mục lộ ra lúc rèn sắt ngày trước, trong lòng cũng âm thầm hiểu ra.
*Một cân của Tàu bằng 1/2 kg ta.
Lão lại cúi rạp người xuống chọn lựa một lát, lấy ra một thanh trường đao màu đồng cổ, đưa cho Thạch Mục: "Thanh đao này là bảo đao chỉ dùng Xích Đồng Thạch để rèn thành, nặng một trăm ba mươi bảy cân, Thạch sư đệ thử lại một lần nữa xem."
Thạch Mục cầm chặt chuôi đao, cổ tay hơi rung lên.
Một loạt tiếng vang "Xoát xoát" không ngớt, một màn đao ảnh liên hoàn xuất hiện, tản mát ra hàn mang dày đặc.
Trong mắt Triệu Bình hiện lên một tia hoảng sợ, bằng thực lực sắp tiến giai Hậu Thiên trung kỳ của hắn vậy mà lại không thấy được rõ ràng lắm sự biến hóa của đao pháp.
Đao ảnh đột nhiên tiêu tán, Thạch Mục nhìn trường đao trong tay vẫn khẽ lắc đầu nói:
"Vẫn còn hơi nhẹ, không còn thanh nào nặng hơn nữa sao?"
Triệu Bình mặt mũi ngẩn ra, đao nặng hơn trăm cân còn chê nhẹ...
"Đao trong cửa hàng của ta nặng nhất cũng chỉ một hai trăm cân, còn đao nặng hơn nữa thì thực sự..." Triệu Bình cười khổ một tiếng, lời nói đến đây chợt khựng lại, lộ ra vẻ trầm ngâm.
"Triệu huynh sao thế?" Thạch Mục thấy vẻ mặt của Triệu Bình thay đổi, đuôi lông mày nhảy lên, hỏi thăm.
"Nếu nói đến loại bảo đao cực nặng thì trong cửa hàng ta đúng là còn một thanh, có điều thanh đao này có hơi đặc thù một chút..." Triệu Bình hơi do dự, rốt cục cũng kể ra.
"Ồ, có chỗ đặc thù gì huynh cứ nói đừng ngại." Mắt Thạch Mục sáng lên, lộ ra vẻ hứng thú.
"Trước cứ xem qua rồi nói sau, Thạch sư đệ hãy chờ một lát." Triệu Bình nói xong đi vào một gian nhỏ sâu bên trong, lát sau, hai tay lão ôm lấy một cái hộp gỗ đỏ cổ kính vừa dài vừa hẹp, đi ra.
Ánh mắt Thạch Mục lóe lên, hai tay Triệu Bình ôm lấy cái hộp cực kì dùng sức, bước chân cũng rất nặng nề, hiển nhiên có thể nhìn ra được vật trong hộp là cực kì nặng.
"Rầm!" một tiếng, Triệu Bình đặt hộp gỗ lên mặt bàn, phát ra một tiếng trầm đục nặng nề.
Mắt Thạch Mục sáng lên, mở nắp hộp ra, tia sáng trong mắt lóe sáng dị thường.
Chỉ thấy trong hộp gỗ có một thanh trường đao hẹp dài, toàn thân đen nhánh, nhìn thoáng qua thì bình thường, không có gì kì lạ, nhưng nhìn vài lần thôi sẽ cảm thấy đao này là tuyệt vật phi phàm, trên thân đao hình như còn có một cỗ hắc quang lưu chuyển.
Con mắt Thạch Mục lóe lên vẻ kinh ngạc, hưng phấn nắm chặt chuôi đao, nhấc lên.
Sắc mặt hắn thay đổi, đao này nhìn như bình thường, lại nặng vô cùng, ít nhất cũng phải đến năm trăm cân, chỉ không biết là dùng loại vật liệu này mà rèn thành đây?
"Hảo đao!"
Ngón tay Thạch Mục nhẹ nhàng miết qua thân đao, một cảm giác lạnh buốt truyền đến, lúc nắm chặt chuôi đao hắn nhịn không được dâng lên một nỗi kích động muốn ra sức chém giết.
Cánh tay hắn khẽ động, hắc quang lóe lên, trường đao đen nhánh xẹt qua mặt một khối đá thử đao.
"Rắc!" một tiếng vang nhỏ, khối đá thử đao bằng thép tinh bị cắt từ giữa ra thành hai nửa, vết cắt bóng loáng.
Hai mắt Thạch Mục sáng ngời, vừa rồi khi chém đứt đá thử đao, hắn cơ hồ không cảm nhận được bao nhiêu lực cản, phảng phất như chém phải một khối đậu phụ mà thôi.
"Thạch huynh đệ quả nhiên là thần lực trời sinh! Đao này chỉ dùng một loại Thiên Ngoại Phi Thạch* chế thành, lúc trước cũng tốn của vi huynh vô số vật liệu trân quý, bỏ ra trọn vẹn ba tháng trời mới rèn được, quả thực là sắc bén vô cùng. Có thể nói đây là kiện binh khí mà cuộc đời Triệu mỗ này đắc ý nhất!" Triệu Bình nhìn qua Thạch Mục nhẹ nhàng vung thanh trường đao năm trăm cân lên thì không khỏi giơ ngón tay cái lên với hắn, lại nhịn không được mà đắc ý giới thiệu một phen.
(Thiên Ngoại Phi Thạch* : thiên thạch đó mà)
"Quả nhiên không tồi! Nó..." Thạch Mục đánh giá trường đao màu đen từ trên xuống dưới, sau một lát thì thả lại về trong hộp, thỏa mãn gật đầu rồi lên tiếng.
"Sư đệ đừng vội quyết định, về thanh đao này ta còn có một số chuyện cần nói với ngươi đã." Nhưng không chờ Thạch Mục nói câu tiếp theo, Triệu Bình đã vội khua tay ngắt lời trước.
Bởi vì đã có một lần thành công nên tiếp đó chỉ cần bắt chước vẽ lại y hệt là được, nhờ vậy mà tốc độ vẽ tăng lên không ít.
Đến khi mặt trời xuống núi, Thạch Mục rốt cuộc lại chế thêm ba miếng Khinh Thân Phù. Chẳng qua có chút tiếc nuối là chỉ thành công có hai miếng, mà Linh lực trong Phong Linh thạch lúc này cũng hoàn toàn hao hết.
Thạch Mục ngắm nghía hai miếng Khinh Thân Phù mình vừa mới chế tốt, trong mắt hiện lên một tia suy nghĩ sâu xa. Xem ra theo độ phức tạp của Phù lục tăng lên thì hiệu quả phục chế hoàn mỹ của thị lực phóng đại cũng sẽ giảm xuống một mức nhất định.
Nhưng mà kể cả có như vậy, hắn cũng đã rất hài lòng rồi. Phù sư bình thường khi đối mặt với loại Phù lục phức tạp như này chỉ có thể dựa vào cảm giác để mày mò chế tạo, tỷ lệ thành công thấp miễn bàn.
Hiện tại, hắn đã tu Uẩn Thần Thuật và Bàn Nhược Thiên Tượng Công đến tầng thứ ba, cộng thêm mấy lá Khinh Thân Phù này làm át chủ bài thì rất có thể sẽ giành được một cái xếp hạng tốt trong Đại Tỉ Thỉ sắp tới rồi. Dù sao thì phần thưởng trong Đại Tỉ Thí, Tiểu Tỉ Thí xa không thể so bằng.
Chẳng qua trước đó, hắn còn cần chuẩn bị một kiện binh khí tiện tay mới được. Vừa rồi khi liên tục thi triển Phong Trì Thập Tam Thức hắn liền cảm giác chất lượng sườn của chuôi đao này quá thường, căn bản là không chịu được toàn bộ chân khí Thiên Tượng của hắn, không cách nào phô bày ra hết toàn bộ thực lực của hắn được.
Sau khi họ Thạch suy nghĩ kỹ càng hết mọi thứ, bèn trở lại trên giường đá, khoanh hai chân lại, ngũ tâm hướng lên trời bắt đầu tu luyện Bàn Nhược Thiên Tượng Công.
Sáng sớm ngày hôm sau, Thạch Mục liền rời đi chỗ ở. Quen cửa quen nẻo đi tới trước Thiết Tượng Phô Triệu thị của Ly Hỏa Hội.
"Người bận rộn như Thạch sư đệ sao hôm nay lại có rảnh đến tiểu điếm của ta thế này? Chẳng lẽ đến tìm lão ca là muốn ta giúp ngươi chế tạo chút gì sao?" Triệu Bình xa xa trông thấy Thạch Mục, liền cười ha hả chạy ra chào đón.
"Triệu huynh lại giễu cợt ta rồi! Mắt thấy Đại Tỉ Thí trong môn sắp đến, ta đang muốn tìm một binh khí vừa tay. Này đây còn không phải nghĩ đến ngươi đầu tiên sao?" Thạch Mục cười cười nói.
Nửa năm qua, mỗi lần hắn tới khu này mua sắm đan dược, cũng sẽ tiện đường ghé qua đây xem.
Dù sao hắn vẫn luôn một mực cảm thấy hứng thú với những thứ ghi chép trong Chung Công Bí Điển. Lúc trước vì hắn không có nhiều bạc, vả lại trình độ thợ rèn ở bên ngoài quá kém nên mãi vẫn chưa làm ra được vài món.
Nửa năm qua, khi bạc trên người dần trở nên dồi dào, hắn liền mời Triệu Bình chế tạo giúp một vài món cơ quan tinh xảo. Hai người thường xuyên qua lại, liền có chút quen thuộc với nhau.
"Thì ra là như vậy, Thạch sư đệ mau mau bên trong, mời." Triệu Bình ha ha cười nói, mời Thạch Mục vào cửa hàng.
Giờ này vẫn còn sớm, trong cửa hàng đừng nói có khách, đến cả mấy tên đệ tử tạp dịch cũng còn chưa tới. Cả cửa hàng có chút vắng vẻ.
Kệ gỗ hai bên gian ngoài cửa hàng bày đầy các loại binh khí đao thương kiếm kích, còn có các loại binh khí kỳ môn như Càn Khôn Quyển, Uyên Ương Việt..
Chẳng qua Thạch Mục đã tới đây quá nhiều lần, những thứ này hắn đều đã xem qua, cũng không có hứng thú gì nữa.
"Không biết Thạch sư đệ muốn binh khí như thế nào? Binh khí đặt ở bên ngoài này cũng không phải hàng cao cấp nhất, thứ tốt chính thức đều ở bên trong. Thạch sư đệ theo ta vào xem đi." Triệu Bình cười nói, chân không ngừng bước, đi thẳng vào nhà trong.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhà trong là căn phòng kề, nhỏ hơn gấp nhiều lần so với phòng ngoài, cũng bày hai ba mươi chuôi binh khí, chẳng qua chất lượng của chúng tốt hơn rất nhiều so với binh khi ngoài kia.
"Ta quen dùng đao, Triệu huynh ngươi liền giới thiệu cho ta một thanh đi." Thạch Mục nhìn về phía chung quanh xong bèn nói như vậy.
Triệu Bình gật nhẹ đầu, từ bên cạnh lấy ra một thanh trường đao dài hơn hai xích, màu trắng bạc đưa cho Thạch Mục, giới thiệu nói:
"Đao này dùng Hàn Tinh Thiết dưới đáy biển rèn thành, chẳng những chắc chắn sắc bén, thổi tóc đứt tóc*, mà nó còn chứa một tia khí tức Hàn Băng nữa."
(Trong film kiếm hiệp hay có màn kiểm tra đao kiếm có bén ko bằng cách đặt 1 sợi tóc lên trên hoặc ở phía trước lưỡi của nó rồi thổi một cái. Tóc đứt là lưỡi bén, nhạy)
Thạch Mục nhận lấy, ước lượng, khẽ nhíu mày.
Đao thì đúng là đao tốt, có điều trọng lượng đối với hắn bây giờ mà nói có vẻ quá nhẹ, cầm trong tay thấy nhẹ như lông hồng vậy.
"Đao cũng không tệ lắm, nhưng mà quá nhẹ, đổi một thanh nặng một chút đi!" Thạch Mục trả đao lại.
Triệu Bình nghe vậy khẽ giật mình, thanh Hàn Thiết đao này ít nhất cũng năm mươi cân*, đủ để nhận chân khí rót vào, đối với võ giả Hậu Thiên bình thường thì tuyệt đối là đủ rồi. Thế nhưng lão rất nhanh đã nghĩ tới thần lực kinh người Thạch Mục lộ ra lúc rèn sắt ngày trước, trong lòng cũng âm thầm hiểu ra.
*Một cân của Tàu bằng 1/2 kg ta.
Lão lại cúi rạp người xuống chọn lựa một lát, lấy ra một thanh trường đao màu đồng cổ, đưa cho Thạch Mục: "Thanh đao này là bảo đao chỉ dùng Xích Đồng Thạch để rèn thành, nặng một trăm ba mươi bảy cân, Thạch sư đệ thử lại một lần nữa xem."
Thạch Mục cầm chặt chuôi đao, cổ tay hơi rung lên.
Một loạt tiếng vang "Xoát xoát" không ngớt, một màn đao ảnh liên hoàn xuất hiện, tản mát ra hàn mang dày đặc.
Trong mắt Triệu Bình hiện lên một tia hoảng sợ, bằng thực lực sắp tiến giai Hậu Thiên trung kỳ của hắn vậy mà lại không thấy được rõ ràng lắm sự biến hóa của đao pháp.
Đao ảnh đột nhiên tiêu tán, Thạch Mục nhìn trường đao trong tay vẫn khẽ lắc đầu nói:
"Vẫn còn hơi nhẹ, không còn thanh nào nặng hơn nữa sao?"
Triệu Bình mặt mũi ngẩn ra, đao nặng hơn trăm cân còn chê nhẹ...
"Đao trong cửa hàng của ta nặng nhất cũng chỉ một hai trăm cân, còn đao nặng hơn nữa thì thực sự..." Triệu Bình cười khổ một tiếng, lời nói đến đây chợt khựng lại, lộ ra vẻ trầm ngâm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Triệu huynh sao thế?" Thạch Mục thấy vẻ mặt của Triệu Bình thay đổi, đuôi lông mày nhảy lên, hỏi thăm.
"Nếu nói đến loại bảo đao cực nặng thì trong cửa hàng ta đúng là còn một thanh, có điều thanh đao này có hơi đặc thù một chút..." Triệu Bình hơi do dự, rốt cục cũng kể ra.
"Ồ, có chỗ đặc thù gì huynh cứ nói đừng ngại." Mắt Thạch Mục sáng lên, lộ ra vẻ hứng thú.
"Trước cứ xem qua rồi nói sau, Thạch sư đệ hãy chờ một lát." Triệu Bình nói xong đi vào một gian nhỏ sâu bên trong, lát sau, hai tay lão ôm lấy một cái hộp gỗ đỏ cổ kính vừa dài vừa hẹp, đi ra.
Ánh mắt Thạch Mục lóe lên, hai tay Triệu Bình ôm lấy cái hộp cực kì dùng sức, bước chân cũng rất nặng nề, hiển nhiên có thể nhìn ra được vật trong hộp là cực kì nặng.
"Rầm!" một tiếng, Triệu Bình đặt hộp gỗ lên mặt bàn, phát ra một tiếng trầm đục nặng nề.
Mắt Thạch Mục sáng lên, mở nắp hộp ra, tia sáng trong mắt lóe sáng dị thường.
Chỉ thấy trong hộp gỗ có một thanh trường đao hẹp dài, toàn thân đen nhánh, nhìn thoáng qua thì bình thường, không có gì kì lạ, nhưng nhìn vài lần thôi sẽ cảm thấy đao này là tuyệt vật phi phàm, trên thân đao hình như còn có một cỗ hắc quang lưu chuyển.
Con mắt Thạch Mục lóe lên vẻ kinh ngạc, hưng phấn nắm chặt chuôi đao, nhấc lên.
Sắc mặt hắn thay đổi, đao này nhìn như bình thường, lại nặng vô cùng, ít nhất cũng phải đến năm trăm cân, chỉ không biết là dùng loại vật liệu này mà rèn thành đây?
"Hảo đao!"
Ngón tay Thạch Mục nhẹ nhàng miết qua thân đao, một cảm giác lạnh buốt truyền đến, lúc nắm chặt chuôi đao hắn nhịn không được dâng lên một nỗi kích động muốn ra sức chém giết.
Cánh tay hắn khẽ động, hắc quang lóe lên, trường đao đen nhánh xẹt qua mặt một khối đá thử đao.
"Rắc!" một tiếng vang nhỏ, khối đá thử đao bằng thép tinh bị cắt từ giữa ra thành hai nửa, vết cắt bóng loáng.
Hai mắt Thạch Mục sáng ngời, vừa rồi khi chém đứt đá thử đao, hắn cơ hồ không cảm nhận được bao nhiêu lực cản, phảng phất như chém phải một khối đậu phụ mà thôi.
"Thạch huynh đệ quả nhiên là thần lực trời sinh! Đao này chỉ dùng một loại Thiên Ngoại Phi Thạch* chế thành, lúc trước cũng tốn của vi huynh vô số vật liệu trân quý, bỏ ra trọn vẹn ba tháng trời mới rèn được, quả thực là sắc bén vô cùng. Có thể nói đây là kiện binh khí mà cuộc đời Triệu mỗ này đắc ý nhất!" Triệu Bình nhìn qua Thạch Mục nhẹ nhàng vung thanh trường đao năm trăm cân lên thì không khỏi giơ ngón tay cái lên với hắn, lại nhịn không được mà đắc ý giới thiệu một phen.
(Thiên Ngoại Phi Thạch* : thiên thạch đó mà)
"Quả nhiên không tồi! Nó..." Thạch Mục đánh giá trường đao màu đen từ trên xuống dưới, sau một lát thì thả lại về trong hộp, thỏa mãn gật đầu rồi lên tiếng.
"Sư đệ đừng vội quyết định, về thanh đao này ta còn có một số chuyện cần nói với ngươi đã." Nhưng không chờ Thạch Mục nói câu tiếp theo, Triệu Bình đã vội khua tay ngắt lời trước.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro