Vẫn Thiết cổ quái
Vong Ngữ
2024-07-24 14:05:08
"Triệu huynh có chuyện gì cứ nói đừng ngại." Thạch Mục khẽ chau mày.
"Đao này không nói về độ sắc bén hay độ cứng cỏi của chất liệu, đều không chê vào đâu được. Chẳng qua sư đệ không thắc mắc vì sao nó lại nặng như vậy sao? Đao nặng đến mức này thì kể cả là một vài võ giả trời sinh thần lực cũng không cách nào sử dụng đấy." Triệu Bình chậm rãi nói ra.
Ánh mắt Thạch Mục khẽ động, không nói gì nhưng trong nội tâm hắn quả thực cũng có cái nghi vấn này.
Tuy đao pháp không giống kiếm pháp lấy nhẹ nhàng phiêu dật làm chủ, nhưng cũng lấy biến hoá làm chủ. Đối với võ giả bình thưởng mà nói thì đao nặng quá mức hại nhiều hơn lợi.
Người trời sinh thần lực như hắn, tu công pháp vẫn là loại chuyên về lực lượng đã ít càng thêm ít.
"Năm đó khi Triệu mỗ đạt được khối khối Thiên Ngoại Vẫn Thiết này tự nhiên là mừng rỡ như điên, bỏ ra vô số tâm huyết mới rèn nó thành thanh đao này. Chẳng qua...nói thì Thạch sư đệ không tin chứ thanh đao này hồi vừa mới rèn ra nó chỉ nặng trên dưới trăm cân thôi." Triệu Bình cười khổ nói.
"Chỉ có hơn trăm cân?!"
Thạch Mục nghe như vậy, cả kinh trong lòng.
"Sau khi rèn xong đao này, ta cũng không có ý định lập tức bán nó ra. Nhưng là vài ngày sau, việc cổ quái xảy ra. Trọng lượng của đao này vậy mà càng ngày càng nặng. Một tháng sau đã nặng lên gấp đôi, đến tháng thứ hai, lại tiếp tục tăng lên trên dưới trăm cân nữa." Triệu Bình thở dài một tiếng, nói ra.
"Lại có việc cổ quái đến bậc này?" Thạch Mục có chút không dám tin hỏi.
"Lại nói tiếp đúng là khiến người khó có thể tin, nhưng mà đây hoàn toàn là sự thật. Thời gian về sau, biên độ gia tăng sức nặng trở nên chậm lại. Chẳng qua cho tới bây giờ, nó cũng đã nặng đến hơn năm trăm cân rồi. Ngày sau sẽ còn tiếp tục biến càng thêm nặng nữa. Cũng bởi vì đao quá nặng, mãi không có ai sử dụng được nên nó vẫn luôn còn lại trong cửa hàng." Triệu Bình cười khổ nói.
"Việc này đúng là cổ quái, chẳng qua nếu muốn tìm hiểu nguyên nhân, vấn đề có lẽ vẫn là nằm ở trên chất liệu. Chính là do khối Thiên Ngoại Viên Thiết kia mà ra." Thạch Mục chầm chậm nói.
Sự tình về loại đao không lý do gì lại tự gia tăng trọng lượng đúng là trước giờ chưa từng nghe qua. Chẳng qua nhìn thần sắc của Triệu Bình cũng không giống như là đang nói dối.
"Triệu mỗ cũng nghĩ như thế, ta cũng thỉnh một vài vị tiền bối trong môn xem qua đao này, nhưng không ai nhận ra đây là loại tài liệu nào. Nếu Thạch sư đệ ngươi không ngại việc đao càng về sau càng nặng cộng thêm giá cả kinh người thì ta ngược lại cam tâm tình nguyện bán nó cho ngươi đấy." Triệu Bình thở dài nói.
"Tốt, đao thần dị như thế này ta ngược lại càng muốn. Không biết cần bao nhiêu bạc?" Sau khi suy tính một phen, Thạch Mục lập tức nói.
Theo tu luyện Bàn Nhược Thiên Tượng Công, khí lực của hắn cũng sẽ càng ngày càng lớn. Hắn tự nhiên sẽ không ngại vấn đề đao quá nặng. Triệu Bình nghe họ Thạch hỏi giá, do dự một chút mới giơ lên năm ngón tay.
"Năm vạn lượng?" Thạch Mục nhíu mày, hỏi lại.
"Là năm mươi vạn lượng." Nghe Triệu Bình báo xong cái giá, sắc mặt của Thạch Mục liền trầm xuống.
"Thạch sư đệ, cũng không phải Triệu mỗ rao giá trên trời, lúc trước khi rèn đao này ta đã hao tốn vô số tài liệu trân quý. Thậm chí có vài loại còn là kỳ trân dị bảo chỉ dùng đến khi luyện chế Pháp khí. Năm mươi vạn lượng chẳng qua cũng chỉ vừa đủ cho ta hồi vốn thôi." Mắt thấy Thạch Mục biến sắc, Triệu Bình vội vã giải thích nói.
Thạch Mục vẫn đang nhíu mày.
Hiện bạc trên người hắn cộng hết lại cũng chỉ có trên dưới bốn mươi vạn lượng. Sợ rằng còn phải bỏ ra thêm vài thứ này nọ bù vào mới có thể gom góp đủ năm mươi vạn lượng. Tuy mọi mặt của thanh Hắc Đao này đều làm hắn rất vừa lòng, nhưng nếu vét sạch toàn bộ tài sản của hắn để đi mua nó thì thật là không thực tế.
"Như vậy đi, nếu trên người Thạch sư đệ không đủ bạc, vậy cứ trả trước sáu phần đi. Phần còn lại, sư đệ giúp ta luyện chế một ít phù lục liền coi như trừ vào, được không?" Triệu Bình thấy vậy, con mắt đảo một vòng rồi đột nhiên đề nghị.
"Như thế cũng được, chỉ không biết Triệu sư huynh muốn luyện chế loại phù lục gì?" Mắt Thạch Mục sáng ngời, khẽ gật đầu.
"Thạch sư đệ chờ một lát!" Triệu Bình sắc mặt vui vẻ, vội vã xoay người đi vào trong phòng, một lát sau lại cầm ra một tờ giấy trắng, đưa cho Thạch Mục.
"Được, việc này cứ quyết định vậy nhé!"
Thạch Mục chỉ quét mắt qua nội dung ghi trên tờ giấy liền đồng ý luôn.
"Thạch sư đệ yên tâm, tài liệu cần cho việc chế phù ta sẽ phái người đưa đến chỗ ở của ngươi sau." Triệu Bình thấy vậy thì vô cùng mừng rỡ.
Thạch Mục khẽ gật đầu, lấy trong ngực áo ra ba mươi vạn lượng ngân phiếu, đưa cho Triệu Bình.
"Đúng rồi, Triệu sư huynh vừa nãy có nói, lúc rèn đao này có sử dụng vật liệu để luyện chế pháp khí, không biết có thể khắc một ít phù văn lên Hắc Đao này để nó biến thành một pháp khí chính thức không?" Thạch Mục chợt lại nghĩ đến một chuyện, liền mở miệng hỏi.
Hắn không hiểu về pháp khí lắm, có điều đã từng thấy trong Linh Phù Bảo Kinh, thứ gọi là pháp khí chính là khắc lên thân vũ khí một ít phù văn, để vũ khí đó có được một ít uy lực và công năng mà vũ khí bình thường không thể có.
Ví dụ nếu khắc lên vũ khí một ít phù văn Hỏa thuộc tính thì có thể khiến cho vũ khí phát ra công kích hỏa diễm, uy lực sẽ lớn hơn vũ khí tầm thường rất nhiều.
Chỉ là muốn đưa vũ khí tấn thăng lên pháp khí thì yêu cầu về nguyên liệu chế tạo vũ khí là cực cao, chỉ có những vũ khí dùng loại nguyên liệu cực phẩm để rèn thành mới có thể, chứ đao kiếm bình thường căn bản không chịu nổi pháp lực rót vào.
Nghe nói xếp trên Pháp Khí còn có Linh Khí, đó mới thực sự là bảo vật có linh tính, vượt ra khỏi phạm trù vũ khí, xếp vào hàng ngũ đồ dùng cấp thần tiên rồi.
Nghe nói xếp trên Linh Khí còn có loại lợi hại hơn, nhưng đến cùng là thứ gì thì Thạch Mục cũng không biết nữa.
"Việc này Triệu mỗ cũng nghĩ qua, mặc dù ta biết được một vài phương pháp luyện chế pháp khi, nhưng đáng tiếc đao này sau khi đúc thành lại tăng trọng lượng nữa thì thân đao càng ngày càng cứng rắn, hỏa diễm bình thường căn bản không cách nào nung chảy được, chứ đừng nói là khắc phù văn lên trên..." Triệu Bình lắc đầu, cười khổ một tiếng rồi đáp.
Thạch Mục nghe vậy, sắc mặt lập tức trầm xuống.
Hắn đồng ý bỏ ra năm mươi vạn lượng bạc trắng để mua thanh hắc đao này, một trong số những nguyên nhân chính là thấy nó có vật liệu đặc thù, có nhiều khả năng luyện chế được thành pháp khí.
"Có điều việc này cũng không phải là hết cách, ta từng nghe một vị tiền bối trong Ly Hỏa Hội đã từng nói, Cúc sư thúc trong Tàng Kinh Các có nuôi một con Kim Tích* triệu hồi từ giới diện khác đến, nọc độc mà con rắn mối này nhả ra gần như có thể ăn mòn tất cả mọi loại kim loại, có thể làm chúng mềm đi." Triệu Bình thấy sắc mặt Thạch Mục hơi khó coi thì vội vàng nói.
(*Kim Tích: Rắn mối vàng)
"Chuyện này là thật sao?" Thạch Mục ngẩn người.
"Việc này chắc chắn là sự thật mười mươi. Triệu mỗ đã từng thấy vị tiền bối kia xin ở chỗ Cúc sư thúc một ít nọc độc của Kim Tích để khắc phù văn vào một thanh trường kiếm có chất lượng cực cao, nọc độc kia thế mà lợi hại cực kỳ, hắc đao này mặc dù làm từ vật liệu đặc thù nhưng dù sao cũng là kim loại, có lẽ không có vấn đề đâu." Triệu Bình nói bằng giọng khẳng định.
"Đa ta Triệu sư huynh đã chỉ điểm, xem ra ta phải đi tìm Cúc sư thúc một phen rồi!" Thạch Mục tự cân nhắc một lát rồi chắp tay với đối phương, sau đó thả trường đao màu đen vào hộp gỗ, một tay cắp nách hấp tấp đi ra ngoài.
Nửa canh giờ sau, Thạch Mục đi tới lầu hai của Tàng Kinh Các.
"Ồ, tại sao lại là tiểu tử ngươi, lần này lại tới làm cái gì?" Vừa đi vào Tàng Kinh các, một giọng nói the thé đã vang lên.
Trong cái lồng chim bằng vàng cực lớn, con anh vũ rỉa rỉa lông cánh, nghiêng đầu nhìn Thạch Mục rồi lớn tiếng kêu lên.
"Đao này không nói về độ sắc bén hay độ cứng cỏi của chất liệu, đều không chê vào đâu được. Chẳng qua sư đệ không thắc mắc vì sao nó lại nặng như vậy sao? Đao nặng đến mức này thì kể cả là một vài võ giả trời sinh thần lực cũng không cách nào sử dụng đấy." Triệu Bình chậm rãi nói ra.
Ánh mắt Thạch Mục khẽ động, không nói gì nhưng trong nội tâm hắn quả thực cũng có cái nghi vấn này.
Tuy đao pháp không giống kiếm pháp lấy nhẹ nhàng phiêu dật làm chủ, nhưng cũng lấy biến hoá làm chủ. Đối với võ giả bình thưởng mà nói thì đao nặng quá mức hại nhiều hơn lợi.
Người trời sinh thần lực như hắn, tu công pháp vẫn là loại chuyên về lực lượng đã ít càng thêm ít.
"Năm đó khi Triệu mỗ đạt được khối khối Thiên Ngoại Vẫn Thiết này tự nhiên là mừng rỡ như điên, bỏ ra vô số tâm huyết mới rèn nó thành thanh đao này. Chẳng qua...nói thì Thạch sư đệ không tin chứ thanh đao này hồi vừa mới rèn ra nó chỉ nặng trên dưới trăm cân thôi." Triệu Bình cười khổ nói.
"Chỉ có hơn trăm cân?!"
Thạch Mục nghe như vậy, cả kinh trong lòng.
"Sau khi rèn xong đao này, ta cũng không có ý định lập tức bán nó ra. Nhưng là vài ngày sau, việc cổ quái xảy ra. Trọng lượng của đao này vậy mà càng ngày càng nặng. Một tháng sau đã nặng lên gấp đôi, đến tháng thứ hai, lại tiếp tục tăng lên trên dưới trăm cân nữa." Triệu Bình thở dài một tiếng, nói ra.
"Lại có việc cổ quái đến bậc này?" Thạch Mục có chút không dám tin hỏi.
"Lại nói tiếp đúng là khiến người khó có thể tin, nhưng mà đây hoàn toàn là sự thật. Thời gian về sau, biên độ gia tăng sức nặng trở nên chậm lại. Chẳng qua cho tới bây giờ, nó cũng đã nặng đến hơn năm trăm cân rồi. Ngày sau sẽ còn tiếp tục biến càng thêm nặng nữa. Cũng bởi vì đao quá nặng, mãi không có ai sử dụng được nên nó vẫn luôn còn lại trong cửa hàng." Triệu Bình cười khổ nói.
"Việc này đúng là cổ quái, chẳng qua nếu muốn tìm hiểu nguyên nhân, vấn đề có lẽ vẫn là nằm ở trên chất liệu. Chính là do khối Thiên Ngoại Viên Thiết kia mà ra." Thạch Mục chầm chậm nói.
Sự tình về loại đao không lý do gì lại tự gia tăng trọng lượng đúng là trước giờ chưa từng nghe qua. Chẳng qua nhìn thần sắc của Triệu Bình cũng không giống như là đang nói dối.
"Triệu mỗ cũng nghĩ như thế, ta cũng thỉnh một vài vị tiền bối trong môn xem qua đao này, nhưng không ai nhận ra đây là loại tài liệu nào. Nếu Thạch sư đệ ngươi không ngại việc đao càng về sau càng nặng cộng thêm giá cả kinh người thì ta ngược lại cam tâm tình nguyện bán nó cho ngươi đấy." Triệu Bình thở dài nói.
"Tốt, đao thần dị như thế này ta ngược lại càng muốn. Không biết cần bao nhiêu bạc?" Sau khi suy tính một phen, Thạch Mục lập tức nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Theo tu luyện Bàn Nhược Thiên Tượng Công, khí lực của hắn cũng sẽ càng ngày càng lớn. Hắn tự nhiên sẽ không ngại vấn đề đao quá nặng. Triệu Bình nghe họ Thạch hỏi giá, do dự một chút mới giơ lên năm ngón tay.
"Năm vạn lượng?" Thạch Mục nhíu mày, hỏi lại.
"Là năm mươi vạn lượng." Nghe Triệu Bình báo xong cái giá, sắc mặt của Thạch Mục liền trầm xuống.
"Thạch sư đệ, cũng không phải Triệu mỗ rao giá trên trời, lúc trước khi rèn đao này ta đã hao tốn vô số tài liệu trân quý. Thậm chí có vài loại còn là kỳ trân dị bảo chỉ dùng đến khi luyện chế Pháp khí. Năm mươi vạn lượng chẳng qua cũng chỉ vừa đủ cho ta hồi vốn thôi." Mắt thấy Thạch Mục biến sắc, Triệu Bình vội vã giải thích nói.
Thạch Mục vẫn đang nhíu mày.
Hiện bạc trên người hắn cộng hết lại cũng chỉ có trên dưới bốn mươi vạn lượng. Sợ rằng còn phải bỏ ra thêm vài thứ này nọ bù vào mới có thể gom góp đủ năm mươi vạn lượng. Tuy mọi mặt của thanh Hắc Đao này đều làm hắn rất vừa lòng, nhưng nếu vét sạch toàn bộ tài sản của hắn để đi mua nó thì thật là không thực tế.
"Như vậy đi, nếu trên người Thạch sư đệ không đủ bạc, vậy cứ trả trước sáu phần đi. Phần còn lại, sư đệ giúp ta luyện chế một ít phù lục liền coi như trừ vào, được không?" Triệu Bình thấy vậy, con mắt đảo một vòng rồi đột nhiên đề nghị.
"Như thế cũng được, chỉ không biết Triệu sư huynh muốn luyện chế loại phù lục gì?" Mắt Thạch Mục sáng ngời, khẽ gật đầu.
"Thạch sư đệ chờ một lát!" Triệu Bình sắc mặt vui vẻ, vội vã xoay người đi vào trong phòng, một lát sau lại cầm ra một tờ giấy trắng, đưa cho Thạch Mục.
"Được, việc này cứ quyết định vậy nhé!"
Thạch Mục chỉ quét mắt qua nội dung ghi trên tờ giấy liền đồng ý luôn.
"Thạch sư đệ yên tâm, tài liệu cần cho việc chế phù ta sẽ phái người đưa đến chỗ ở của ngươi sau." Triệu Bình thấy vậy thì vô cùng mừng rỡ.
Thạch Mục khẽ gật đầu, lấy trong ngực áo ra ba mươi vạn lượng ngân phiếu, đưa cho Triệu Bình.
"Đúng rồi, Triệu sư huynh vừa nãy có nói, lúc rèn đao này có sử dụng vật liệu để luyện chế pháp khí, không biết có thể khắc một ít phù văn lên Hắc Đao này để nó biến thành một pháp khí chính thức không?" Thạch Mục chợt lại nghĩ đến một chuyện, liền mở miệng hỏi.
Hắn không hiểu về pháp khí lắm, có điều đã từng thấy trong Linh Phù Bảo Kinh, thứ gọi là pháp khí chính là khắc lên thân vũ khí một ít phù văn, để vũ khí đó có được một ít uy lực và công năng mà vũ khí bình thường không thể có.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ví dụ nếu khắc lên vũ khí một ít phù văn Hỏa thuộc tính thì có thể khiến cho vũ khí phát ra công kích hỏa diễm, uy lực sẽ lớn hơn vũ khí tầm thường rất nhiều.
Chỉ là muốn đưa vũ khí tấn thăng lên pháp khí thì yêu cầu về nguyên liệu chế tạo vũ khí là cực cao, chỉ có những vũ khí dùng loại nguyên liệu cực phẩm để rèn thành mới có thể, chứ đao kiếm bình thường căn bản không chịu nổi pháp lực rót vào.
Nghe nói xếp trên Pháp Khí còn có Linh Khí, đó mới thực sự là bảo vật có linh tính, vượt ra khỏi phạm trù vũ khí, xếp vào hàng ngũ đồ dùng cấp thần tiên rồi.
Nghe nói xếp trên Linh Khí còn có loại lợi hại hơn, nhưng đến cùng là thứ gì thì Thạch Mục cũng không biết nữa.
"Việc này Triệu mỗ cũng nghĩ qua, mặc dù ta biết được một vài phương pháp luyện chế pháp khi, nhưng đáng tiếc đao này sau khi đúc thành lại tăng trọng lượng nữa thì thân đao càng ngày càng cứng rắn, hỏa diễm bình thường căn bản không cách nào nung chảy được, chứ đừng nói là khắc phù văn lên trên..." Triệu Bình lắc đầu, cười khổ một tiếng rồi đáp.
Thạch Mục nghe vậy, sắc mặt lập tức trầm xuống.
Hắn đồng ý bỏ ra năm mươi vạn lượng bạc trắng để mua thanh hắc đao này, một trong số những nguyên nhân chính là thấy nó có vật liệu đặc thù, có nhiều khả năng luyện chế được thành pháp khí.
"Có điều việc này cũng không phải là hết cách, ta từng nghe một vị tiền bối trong Ly Hỏa Hội đã từng nói, Cúc sư thúc trong Tàng Kinh Các có nuôi một con Kim Tích* triệu hồi từ giới diện khác đến, nọc độc mà con rắn mối này nhả ra gần như có thể ăn mòn tất cả mọi loại kim loại, có thể làm chúng mềm đi." Triệu Bình thấy sắc mặt Thạch Mục hơi khó coi thì vội vàng nói.
(*Kim Tích: Rắn mối vàng)
"Chuyện này là thật sao?" Thạch Mục ngẩn người.
"Việc này chắc chắn là sự thật mười mươi. Triệu mỗ đã từng thấy vị tiền bối kia xin ở chỗ Cúc sư thúc một ít nọc độc của Kim Tích để khắc phù văn vào một thanh trường kiếm có chất lượng cực cao, nọc độc kia thế mà lợi hại cực kỳ, hắc đao này mặc dù làm từ vật liệu đặc thù nhưng dù sao cũng là kim loại, có lẽ không có vấn đề đâu." Triệu Bình nói bằng giọng khẳng định.
"Đa ta Triệu sư huynh đã chỉ điểm, xem ra ta phải đi tìm Cúc sư thúc một phen rồi!" Thạch Mục tự cân nhắc một lát rồi chắp tay với đối phương, sau đó thả trường đao màu đen vào hộp gỗ, một tay cắp nách hấp tấp đi ra ngoài.
Nửa canh giờ sau, Thạch Mục đi tới lầu hai của Tàng Kinh Các.
"Ồ, tại sao lại là tiểu tử ngươi, lần này lại tới làm cái gì?" Vừa đi vào Tàng Kinh các, một giọng nói the thé đã vang lên.
Trong cái lồng chim bằng vàng cực lớn, con anh vũ rỉa rỉa lông cánh, nghiêng đầu nhìn Thạch Mục rồi lớn tiếng kêu lên.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro