Côn Luân thánh khư. (1)
Vong Ngữ
2024-07-24 14:05:08
Nhưng vào lúc này một tiếng nổ lớn vang lên, sau đó một luồng chuy ảnh khổng lồ lôi quang màu tím lượn lờ xung quanh đột nhiên xuất hiện giữa bầu trời, mạnh mẽ đập xuống.
Tiếng sấm rền gió rít đinh tai nhức óc từ trên chuy ảnh tỏa ra.
- Dừng tay!
Tây Môn Tuyết thấy vậy kêu lên, đồng thời linh xích trong tay lóe lên ánh sáng trắng.
Nhưng vì chuyện đột nhiên xảy ra, Tây Môn Tuyết muốn ra tay cứu giúp đã không kịp,
Theo chuy ảnh hạ xuống, lôi quang màu tím rít gào, trong nháy mắt nhấn chìm Lục Lãng vào trong, khiến cho thân hình lẫn thần hồn hắn lập tức hóa thành tro bụi.
Ngay sau đó, ba bóng người từ trên trời hạ xuống xung quanh người Tây Môn Tuyết, chính là Tần Cương cùng thanh niên lông mày tím Lôi TÍch, nữ tử xinh đẹp Lâm Đào, trên thạch chùy màu tím trong tay Tần Cương điện quang lượn lờ.
Lúc này, mấy tên đệ tử Ly Trần tông thấy đám người Tần Cương không đuổi theo, cũng dồn dập xong tới.
Thạch Mục nhìn lướt qua, phát hiện ngoại trừ bốn người Tần Cương, Tây Môn Tuyết thì đệ tử Ly Trần tông còn lại năm người.
- Tuyết nhi sư muội, ngươi không sao chứ?
Tần Cương vừa hạ xuống đất, không thèm nhìn Thạch Mục và Yên La, thân thiết hỏi Tây Môn Tuyết.
Lâm Đào thấy vậy, lông mày nhướng lên.
- Tần Cương, vì sao ngươi lại giết Lục Lãng? Dù hắn phản bội sư môn cũng nên bắt lấy, bẩm báo sư tôn, để lão nhân gia người xử lý!
Tây Môn Tuyết khẽ cau mày, trong mắt lóe lên vẻ chán ghét, nói.
- Tây Môn sư muội không biết rồi, Tần sư huynh lo lắng tên phản tặc Lục Lãng này lại nổi điên, đến lúc đó tổn thương sư muội thì sao?
Lâm Đào lạnh lẽo nói.
- Lục Lãng tu vi vốn không bằng ta, trước đó trong tay không còn linh khí, chẳng lẽ Lâm sư tỷ cho là hắn tay không vẫn là đối thủ của ta sao?
Tây Môn Tuyết lạnh giọng bác bỏ.
Lâm Đào muốn châm biếm lại thì Tần Cương giơ tay lên nói:
- Được rồi! Lục Lãng lâm trận phản bội, lại đánh lén đồng môn, tội không thể tha, trước mặt sư tôn ta sẽ bẩm báo.
Lời này vừa ra, Lâm Đào và Tây Môn Tuyết không tiếp tục nói gì nữa, ánh mắt Tây Môn Tuyết xoay chuyển, nhìn về phía Thạch Mục.
- Lại nói các hạ là người phương nào vì sao lại xuất hiện bên trong Bạch Vân quan?
Không đợi Tây Môn Tuyết mở miệng, Tần Cương không chút khách khí hỏi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Thạch Mục...
- Tại hạ Mục Lỗi, cũng không phải là người Cực Mang tinh, cùng với người hầu trùng hợp đi ngang qua đâu, ngưỡng mộ cảnh sắc Bạch Vân quan cho lên mới tới đây chiêm ngưỡng, nào ngờ vận may thật tệ.
Thạch Mục thản nhiên nói.
Yên La một thân đồ xám, thân hình gầy yếu, trên đầu đội mũ chiên, hoàn toàn mang dáng vẻ tôi tớ, đứng ở sau Thạch Mục không hề gây ra chút chú ý nào, trong tràng không ai chú ý tới nàng cả.
- Tuyết nhi sư muội, lần sau ngươi vẫn lên đứng gần sư huynh một chút, bằng năng lực của sư huynh đủ để bảo vệ người không lo, nào đến lượt ngươi không liên quan nhúng tay vào.
Tần Cương có chút ngờ vực đánh giá Thạch Mục vài lần, lại cười với Tây Môn Tuyết nói.
Tây Môn Tuyết không để ý tới Tần Cương, nhưng cũng không lên tiếng gì.
Tần Cương quay đầu nhìn Thạch Mục một hồi, con người hơi xoay chuyển, đột nhiên đổi dáng vẻ tươi cười, nói:
- Ta thấy thực lực Mục huynh không tầm thường, không bằng cùng chúng ta truy sát những tên dư nghiệt vừa chạy trốn kia. Sau khi thành công Ly Trần tông ta tất sẽ không bạc đãi ngươi, ngươi thấy thế nào?
- Được Tần huynh cất nhắc, tại hạ yêu thích tự do, chính vì vậy không có hứng thú gì với việc truy sát dư nghiệt.
Thạch Mục nói.
- Tần sư huynh đã mời chính là vinh hạnh của ngươi, dĩ nhiên lại không biết cân nhắc như vậy!
Thanh niên lông mày tím Lôi Tích trầm giọng nói.
- Lôi Tích sư huynh, đừng nổi giận! Ta thấy vị Mục đạo hữu này quá nửa là hợp mặt Tây Môn sư muội của chúng ta mới ra tay, sao có thể tiếp thu lời mời của Tần sư huynh được?
Lâm Đào khẽ mỉm cười, dùng giọng điệu kỳ quái nói.
Lời này vừa ra sắc mặt Tần Cương lập tức trầm xuống.
- Vị Mục đạo hữu này vừa rồi đã ra tay cứu viện chúng ta, kính xin các vị sư huynh sư tỷ chú ý ngôn từ của mình.
Tây Môn Tuyết lên tiếng.
- Ai da, lời này của Tây Môn sư muội không đúng rồi, ta thấy hắn chỉ ra tay cứu viện một mình ngươi, chưa từng trợ giúp chúng ta điều gì cả. Hơn nữa cho dù không có người này ra tay hai tên kia cũng chưa chắc có thể chạy thoát được!
Nam tử xinh đẹp này liếc mắt nhìn vết thương trên cánh tay này, rất bất mãn mở miệng nói.
- Tây Môn sư muội, lai lịch người này không rõ, lại lấy lòng ngươi, quá nửa là có mưu đồ gây rối, ngươi đừng nhất thời bất cẩn, tin nhầm kẻ xấu.
Lôi Tích mở miệng nói.
Tiếng sấm rền gió rít đinh tai nhức óc từ trên chuy ảnh tỏa ra.
- Dừng tay!
Tây Môn Tuyết thấy vậy kêu lên, đồng thời linh xích trong tay lóe lên ánh sáng trắng.
Nhưng vì chuyện đột nhiên xảy ra, Tây Môn Tuyết muốn ra tay cứu giúp đã không kịp,
Theo chuy ảnh hạ xuống, lôi quang màu tím rít gào, trong nháy mắt nhấn chìm Lục Lãng vào trong, khiến cho thân hình lẫn thần hồn hắn lập tức hóa thành tro bụi.
Ngay sau đó, ba bóng người từ trên trời hạ xuống xung quanh người Tây Môn Tuyết, chính là Tần Cương cùng thanh niên lông mày tím Lôi TÍch, nữ tử xinh đẹp Lâm Đào, trên thạch chùy màu tím trong tay Tần Cương điện quang lượn lờ.
Lúc này, mấy tên đệ tử Ly Trần tông thấy đám người Tần Cương không đuổi theo, cũng dồn dập xong tới.
Thạch Mục nhìn lướt qua, phát hiện ngoại trừ bốn người Tần Cương, Tây Môn Tuyết thì đệ tử Ly Trần tông còn lại năm người.
- Tuyết nhi sư muội, ngươi không sao chứ?
Tần Cương vừa hạ xuống đất, không thèm nhìn Thạch Mục và Yên La, thân thiết hỏi Tây Môn Tuyết.
Lâm Đào thấy vậy, lông mày nhướng lên.
- Tần Cương, vì sao ngươi lại giết Lục Lãng? Dù hắn phản bội sư môn cũng nên bắt lấy, bẩm báo sư tôn, để lão nhân gia người xử lý!
Tây Môn Tuyết khẽ cau mày, trong mắt lóe lên vẻ chán ghét, nói.
- Tây Môn sư muội không biết rồi, Tần sư huynh lo lắng tên phản tặc Lục Lãng này lại nổi điên, đến lúc đó tổn thương sư muội thì sao?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Đào lạnh lẽo nói.
- Lục Lãng tu vi vốn không bằng ta, trước đó trong tay không còn linh khí, chẳng lẽ Lâm sư tỷ cho là hắn tay không vẫn là đối thủ của ta sao?
Tây Môn Tuyết lạnh giọng bác bỏ.
Lâm Đào muốn châm biếm lại thì Tần Cương giơ tay lên nói:
- Được rồi! Lục Lãng lâm trận phản bội, lại đánh lén đồng môn, tội không thể tha, trước mặt sư tôn ta sẽ bẩm báo.
Lời này vừa ra, Lâm Đào và Tây Môn Tuyết không tiếp tục nói gì nữa, ánh mắt Tây Môn Tuyết xoay chuyển, nhìn về phía Thạch Mục.
- Lại nói các hạ là người phương nào vì sao lại xuất hiện bên trong Bạch Vân quan?
Không đợi Tây Môn Tuyết mở miệng, Tần Cương không chút khách khí hỏi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Thạch Mục...
- Tại hạ Mục Lỗi, cũng không phải là người Cực Mang tinh, cùng với người hầu trùng hợp đi ngang qua đâu, ngưỡng mộ cảnh sắc Bạch Vân quan cho lên mới tới đây chiêm ngưỡng, nào ngờ vận may thật tệ.
Thạch Mục thản nhiên nói.
Yên La một thân đồ xám, thân hình gầy yếu, trên đầu đội mũ chiên, hoàn toàn mang dáng vẻ tôi tớ, đứng ở sau Thạch Mục không hề gây ra chút chú ý nào, trong tràng không ai chú ý tới nàng cả.
- Tuyết nhi sư muội, lần sau ngươi vẫn lên đứng gần sư huynh một chút, bằng năng lực của sư huynh đủ để bảo vệ người không lo, nào đến lượt ngươi không liên quan nhúng tay vào.
Tần Cương có chút ngờ vực đánh giá Thạch Mục vài lần, lại cười với Tây Môn Tuyết nói.
Tây Môn Tuyết không để ý tới Tần Cương, nhưng cũng không lên tiếng gì.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tần Cương quay đầu nhìn Thạch Mục một hồi, con người hơi xoay chuyển, đột nhiên đổi dáng vẻ tươi cười, nói:
- Ta thấy thực lực Mục huynh không tầm thường, không bằng cùng chúng ta truy sát những tên dư nghiệt vừa chạy trốn kia. Sau khi thành công Ly Trần tông ta tất sẽ không bạc đãi ngươi, ngươi thấy thế nào?
- Được Tần huynh cất nhắc, tại hạ yêu thích tự do, chính vì vậy không có hứng thú gì với việc truy sát dư nghiệt.
Thạch Mục nói.
- Tần sư huynh đã mời chính là vinh hạnh của ngươi, dĩ nhiên lại không biết cân nhắc như vậy!
Thanh niên lông mày tím Lôi Tích trầm giọng nói.
- Lôi Tích sư huynh, đừng nổi giận! Ta thấy vị Mục đạo hữu này quá nửa là hợp mặt Tây Môn sư muội của chúng ta mới ra tay, sao có thể tiếp thu lời mời của Tần sư huynh được?
Lâm Đào khẽ mỉm cười, dùng giọng điệu kỳ quái nói.
Lời này vừa ra sắc mặt Tần Cương lập tức trầm xuống.
- Vị Mục đạo hữu này vừa rồi đã ra tay cứu viện chúng ta, kính xin các vị sư huynh sư tỷ chú ý ngôn từ của mình.
Tây Môn Tuyết lên tiếng.
- Ai da, lời này của Tây Môn sư muội không đúng rồi, ta thấy hắn chỉ ra tay cứu viện một mình ngươi, chưa từng trợ giúp chúng ta điều gì cả. Hơn nữa cho dù không có người này ra tay hai tên kia cũng chưa chắc có thể chạy thoát được!
Nam tử xinh đẹp này liếc mắt nhìn vết thương trên cánh tay này, rất bất mãn mở miệng nói.
- Tây Môn sư muội, lai lịch người này không rõ, lại lấy lòng ngươi, quá nửa là có mưu đồ gây rối, ngươi đừng nhất thời bất cẩn, tin nhầm kẻ xấu.
Lôi Tích mở miệng nói.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro