Thi viện (2)
Vong Ngữ
2024-07-24 14:05:08
Ầm ầm ầm...
Tiếng sấm sét liên tục vang, bầu trời bị mây đen cuồn cuộn bao phủ, che kín cả ngọn núi Bạch Vân quan trú ngụ, toàn bộ Bạch Vân quan như tiến vào buổi tối vậy, ánh sáng yếu ớt, sắc trời mịt mờ.
Bảy tám luồng hào quang từ pháp bảo phóng lên, từng luồng sấm sét to bằng vại nước giống như trụ đá trụ trời từ trong mây đen phóng xuống, tàn nhẫn đánh lên một đám đạo nhân Bạch Vân quan.
Pháp tướng to lớn do đám đạo nhân áo trắng liền chịu mũi sào, bị đánh tan nát, thậm chí không ít người bị điên quang bắn trúng.
Điện quang đánh lên mặt đất, gạch đá, thi thể không hoàn chỉnh trên mặt đất bị đánh bay tứ tán.
Thạch Mục và Yên La ẩn thân sau giả sơn cũng không thể tránh thoát, bị lôi điện đánh trúng, giả sơn nổ tung, bắn khắp nơi.
- Các vị, toàn lực thúc giục trận pháp, ta sẽ hấp dẫn Lôi Cức thú.
Tần Cương lớn tiếng quát.
- Được.
Đám người Tây Môn Tuyết đáp một tiếng, linh lực trên người cuồn cuộn tràn ra, truyền vào trong trận pháp màu tím.
Tần Cương đưa một tay giơ chùy đá màu tím chỉ lên trời, ngửa mặt lên giận dữ quát lớn, mây đen bao phủ bầu trời đột nhiên xuất hiện một khe nứt, từng luồng sấm sét liên tiếp như thú triều từ trong khe nứt này phóng ra, lao tới vị trí Tần Cương.
Cùng lúc đó, Đạo Ngọc ở trong trận pháp cũng liên tục quát lớn, mấy trăm luồng đao gió màu vàng bắt đầu tụ tập vào trung tâm, dần dung hợp lại với nhau, hóa thành một cơn lốc màu vàng cao hơn mười trượng.
Ầm ầm...
Một tiếng nổ vang chấn động trời đất vang lên, lượn lớn sấm sét mãnh liệt xông vào trong chiếc chùy đá màu tím trên tay Tần Cương, sấm sét trong màn sáng hình lập phương kia lập tức tăng vọt mấy lần, không ít tia điện không có quy luật đánh về phía ba người bên trong trận pháp.
- Lúc này không ra tay còn đợi khi nào?!
Phất trần trong tay Đạo Ngọc vung lên, phóng cơn lốc màu vàng kia ra, đồng thời lớn tiếng hét.
Vào đúng lúc này, cách Tây Môn Tuyết không xa, thân thể thiếu niên gầy yếu tên Lục lãng kia khẽ chấn động, trong mắt hiện lên một tia giãy dụa.
- Xin lỗi Tây Môn sư tỷ.
Trong miệng thiếu niên lẩm bẩm vài chữ, thân hình lóe lên, trường kiếm trong tay nhấc lên, mũi kiếm nhắm thẳng về phía hậu tâm Tây Môn Tuyết.
Mấy tên đạo sĩ áo trắng đang vây công cũng đồng thời ra tay, không có dây dưa cùng đối thủ trước mặt.
- Tuyết nhi sư muội, cẩn thận!
Tần Cương thấy cảnh này, lớn tiếng kêu lên.
Vẻ mặt Tây Môn Tuyết hiện lên vẻ kinh ngạc, hiển nhiên hoàn toàn không có phòng bị, lúc này còn đang chống đỡ trận pháp, căn bản không cách chống đỡ, thậm chí ngay cả né tránh cũng không kịp.
Trong lúc hoảng loạn không kịp suy nghĩ nhiều, Tây Môn Tuyết chỉ kịp vung ra một chưởng, đánh về phía sau.
Nhưng mà nàng chưa kịp quay người lại, trường kiếm trong tay thiếu niên đã xuất hiện tử điện lưu chuyển, đi sát tới hậu tâm nàng, chỉ thiếu chút nữa là sẽ đâm vào trái tim nàng.
Đúng lúc này một bóng đen đột nhiên xẹt qua, một đạo xích diễm hỏa quyền xuất hiện, đánh lên trên thân kiếm.
Chỉ nghe choeng một tiếng, giữa không trung bắn ra hoa nửa, thân thể thiếu niên gầy yếu kia bay ngược ra ngoài.
Tây Môn Tuyết xoay người ra phía sau liền phát hiện một hán tử tướng mạo tầm thường đứng đó.
Nàng vừa mới phân thần đánh ra một chưởng, Tứ Phương Chân Lôi trận pháp xuất hiện một lỗ hổng, ngay cả cột sáng trên người Tần Cương cũng ầm ầm tiêu tan.
Cơn lốc màu vàng cao hơn mười trượng kia lập tức gáp thét đánh về phía lỗ hổng này, xé rách trận pháp sấm sét, đánh tới chỗ Tây Môn Tuyết.
Hán tử kia đương nhiên chính là Thạch Mục, hắn vừa thấy cơn lốc vàng kia đánh tới, cũng không dám cứng rắn chỗng đỡ, chỉ đánh ra một luồng hỏa diễm quyền ảnh, tiện đà đẩy Tây Môn Tuyết ra, miễn cưỡng tránh được cơn lốc kia.
Cơn lốc màu vàng kia bị hỏa diễm quyền ảnh của hắn đánh lệch đi mấy tấc, xẹt ngang qua cơ thể, hơn lửa đám đệ tử lấy Đạo Ngọc cầm đầu thừa cơ theo sát cơn lốc màu vàng kia xông ra ngoài.
- Nhanh, mau cản chúng lại!
Tần Cương ở giữa không trung lớn tiếng quát.
Tây Môn Tuyết cách đối phương gần nhất trên người tỏa ra hào quang, định đuổi theo nhưng Thạch Mục lại đứng trước người nàng, cũng không biết là cố tình hay vô ý chặn đường đi của nàng lại.
Yên La mặc trang phục tôi tớ lúc này thân hình cũng lõe lên, nhẹ nhàng hạ xuống, vẻ mặt kính cẩn đứng sau Thạch Mục.
Nữ tử xinh đẹp Lâm Đào định đuổi theo liền bị một kiếm của đạo cô trẻ tuổi quét trúng cánh tay, đánh lui lại.
Giữa không trung, thân hình Tần Cương lập lòe mấy cái, định đuổi theo, kết quả thấy ba người Tây Môn Tuyết và Thạch Mục đứng ở đó, liền dừng lại, quay người trở về.
Cách Tây Môn Tuyết không xa, thiếu niên gầy yếu Lục Lãng lúc này đang nằm trên đất, sắc mặt trắng bệch, khóe miệng xuất hiện tia máu, đang có phần hổ thẹn nhìn về phía Tây Môn Tuyết.
- Lục Lãng, chúng ta bị mai phục cũng là vì ngươi mật báo đúng không? Rốt cục là vì sao chứ?
Tây Môn Tuyết xoay chuyển ánh mắt, lạnh giọng hỏi.
- Xin lỗi, Tây Môn sư tỷ, ta... Cố hương của ta nằm ở Khôi Dương tinh.
Lục Lãng nói, âm thanh có phần mơ hồ không rõ.
Tây Môn Tuyết sau khi nghe xong liền sững sờ.
Tiếng sấm sét liên tục vang, bầu trời bị mây đen cuồn cuộn bao phủ, che kín cả ngọn núi Bạch Vân quan trú ngụ, toàn bộ Bạch Vân quan như tiến vào buổi tối vậy, ánh sáng yếu ớt, sắc trời mịt mờ.
Bảy tám luồng hào quang từ pháp bảo phóng lên, từng luồng sấm sét to bằng vại nước giống như trụ đá trụ trời từ trong mây đen phóng xuống, tàn nhẫn đánh lên một đám đạo nhân Bạch Vân quan.
Pháp tướng to lớn do đám đạo nhân áo trắng liền chịu mũi sào, bị đánh tan nát, thậm chí không ít người bị điên quang bắn trúng.
Điện quang đánh lên mặt đất, gạch đá, thi thể không hoàn chỉnh trên mặt đất bị đánh bay tứ tán.
Thạch Mục và Yên La ẩn thân sau giả sơn cũng không thể tránh thoát, bị lôi điện đánh trúng, giả sơn nổ tung, bắn khắp nơi.
- Các vị, toàn lực thúc giục trận pháp, ta sẽ hấp dẫn Lôi Cức thú.
Tần Cương lớn tiếng quát.
- Được.
Đám người Tây Môn Tuyết đáp một tiếng, linh lực trên người cuồn cuộn tràn ra, truyền vào trong trận pháp màu tím.
Tần Cương đưa một tay giơ chùy đá màu tím chỉ lên trời, ngửa mặt lên giận dữ quát lớn, mây đen bao phủ bầu trời đột nhiên xuất hiện một khe nứt, từng luồng sấm sét liên tiếp như thú triều từ trong khe nứt này phóng ra, lao tới vị trí Tần Cương.
Cùng lúc đó, Đạo Ngọc ở trong trận pháp cũng liên tục quát lớn, mấy trăm luồng đao gió màu vàng bắt đầu tụ tập vào trung tâm, dần dung hợp lại với nhau, hóa thành một cơn lốc màu vàng cao hơn mười trượng.
Ầm ầm...
Một tiếng nổ vang chấn động trời đất vang lên, lượn lớn sấm sét mãnh liệt xông vào trong chiếc chùy đá màu tím trên tay Tần Cương, sấm sét trong màn sáng hình lập phương kia lập tức tăng vọt mấy lần, không ít tia điện không có quy luật đánh về phía ba người bên trong trận pháp.
- Lúc này không ra tay còn đợi khi nào?!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phất trần trong tay Đạo Ngọc vung lên, phóng cơn lốc màu vàng kia ra, đồng thời lớn tiếng hét.
Vào đúng lúc này, cách Tây Môn Tuyết không xa, thân thể thiếu niên gầy yếu tên Lục lãng kia khẽ chấn động, trong mắt hiện lên một tia giãy dụa.
- Xin lỗi Tây Môn sư tỷ.
Trong miệng thiếu niên lẩm bẩm vài chữ, thân hình lóe lên, trường kiếm trong tay nhấc lên, mũi kiếm nhắm thẳng về phía hậu tâm Tây Môn Tuyết.
Mấy tên đạo sĩ áo trắng đang vây công cũng đồng thời ra tay, không có dây dưa cùng đối thủ trước mặt.
- Tuyết nhi sư muội, cẩn thận!
Tần Cương thấy cảnh này, lớn tiếng kêu lên.
Vẻ mặt Tây Môn Tuyết hiện lên vẻ kinh ngạc, hiển nhiên hoàn toàn không có phòng bị, lúc này còn đang chống đỡ trận pháp, căn bản không cách chống đỡ, thậm chí ngay cả né tránh cũng không kịp.
Trong lúc hoảng loạn không kịp suy nghĩ nhiều, Tây Môn Tuyết chỉ kịp vung ra một chưởng, đánh về phía sau.
Nhưng mà nàng chưa kịp quay người lại, trường kiếm trong tay thiếu niên đã xuất hiện tử điện lưu chuyển, đi sát tới hậu tâm nàng, chỉ thiếu chút nữa là sẽ đâm vào trái tim nàng.
Đúng lúc này một bóng đen đột nhiên xẹt qua, một đạo xích diễm hỏa quyền xuất hiện, đánh lên trên thân kiếm.
Chỉ nghe choeng một tiếng, giữa không trung bắn ra hoa nửa, thân thể thiếu niên gầy yếu kia bay ngược ra ngoài.
Tây Môn Tuyết xoay người ra phía sau liền phát hiện một hán tử tướng mạo tầm thường đứng đó.
Nàng vừa mới phân thần đánh ra một chưởng, Tứ Phương Chân Lôi trận pháp xuất hiện một lỗ hổng, ngay cả cột sáng trên người Tần Cương cũng ầm ầm tiêu tan.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cơn lốc màu vàng cao hơn mười trượng kia lập tức gáp thét đánh về phía lỗ hổng này, xé rách trận pháp sấm sét, đánh tới chỗ Tây Môn Tuyết.
Hán tử kia đương nhiên chính là Thạch Mục, hắn vừa thấy cơn lốc vàng kia đánh tới, cũng không dám cứng rắn chỗng đỡ, chỉ đánh ra một luồng hỏa diễm quyền ảnh, tiện đà đẩy Tây Môn Tuyết ra, miễn cưỡng tránh được cơn lốc kia.
Cơn lốc màu vàng kia bị hỏa diễm quyền ảnh của hắn đánh lệch đi mấy tấc, xẹt ngang qua cơ thể, hơn lửa đám đệ tử lấy Đạo Ngọc cầm đầu thừa cơ theo sát cơn lốc màu vàng kia xông ra ngoài.
- Nhanh, mau cản chúng lại!
Tần Cương ở giữa không trung lớn tiếng quát.
Tây Môn Tuyết cách đối phương gần nhất trên người tỏa ra hào quang, định đuổi theo nhưng Thạch Mục lại đứng trước người nàng, cũng không biết là cố tình hay vô ý chặn đường đi của nàng lại.
Yên La mặc trang phục tôi tớ lúc này thân hình cũng lõe lên, nhẹ nhàng hạ xuống, vẻ mặt kính cẩn đứng sau Thạch Mục.
Nữ tử xinh đẹp Lâm Đào định đuổi theo liền bị một kiếm của đạo cô trẻ tuổi quét trúng cánh tay, đánh lui lại.
Giữa không trung, thân hình Tần Cương lập lòe mấy cái, định đuổi theo, kết quả thấy ba người Tây Môn Tuyết và Thạch Mục đứng ở đó, liền dừng lại, quay người trở về.
Cách Tây Môn Tuyết không xa, thiếu niên gầy yếu Lục Lãng lúc này đang nằm trên đất, sắc mặt trắng bệch, khóe miệng xuất hiện tia máu, đang có phần hổ thẹn nhìn về phía Tây Môn Tuyết.
- Lục Lãng, chúng ta bị mai phục cũng là vì ngươi mật báo đúng không? Rốt cục là vì sao chứ?
Tây Môn Tuyết xoay chuyển ánh mắt, lạnh giọng hỏi.
- Xin lỗi, Tây Môn sư tỷ, ta... Cố hương của ta nằm ở Khôi Dương tinh.
Lục Lãng nói, âm thanh có phần mơ hồ không rõ.
Tây Môn Tuyết sau khi nghe xong liền sững sờ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro