Hậu chiêu (1)
Vong Ngữ
2024-07-24 14:05:08
Trâu Khải nhìn theo bóng lưng đám người Ly Hỏa quan, ánh mắt lập lòe.
- Trâu sư huynh không cần thất vọng, Ôn Hoa thân là đại đệ tử Ly Hỏa quan, có thể trong ngàn năm đạt tới Thiên Vị hậu kỳ tuyệt đối không phải người bình thường, tâm tính đương nhiên cũng rất mạnh, sẽ không vì vài câu khiêu khích mà mất đi lý trí.
Lý Triệt đi tới bên Trâu Khải, nói.
- Ngay từ đầu ta đã không cho rằng hành động này sẽ có kết quả, chỉ là trêu chọc vài câu mà thôi. Nói đi cũng phải nói lại, tuy rằng tâm tính kiên định nhưng luận tư chất kém xa tên Tần Cương kia, cho dù tương lai cố gắng tu luyện như nào cũng vô duyên với Hạo Thiên các mà thôi.
Trâu Khải hừ lạnh một tiếng.
- Lại nói đã rất lâu rồi Hạo Thiên các chưa mở ra.
Lý Triệt lẩm bẩm một câu, trong mắt lộ vẻ ngóng trông.
- Lần Côn Luân thánh khư này nói không chừng chính là một bước ngoặt, nếu đạt được tiêu chuẩn, biểu hiện trong đó thật tốt, nói không chừng sẽ có cơ hội!
Trâu Khải tự tin nói.
- Chỉ hi vọng là như vậy. Trước mắt chúng ta vẫn hành sự theo lời Mạc sư huynh dặn dò đi.
Lý Triệt trả lời.
- Thời gian cũng không còn nhiều lắm, chúng ta đi thôi.
***
Đám người Ôn Hoa đương nhiên không biết cuộc nói chuyện giữa hai người Trâu Khải và Lý Triệt, giờ khắc này hắn mang theo các sư đệ sư muội đi về phía một tòa thung lũng u ám phía xa xa.
Khi tới gần cửa thung lũng mọi người gặp một đợt Tử Linh huyễn thú công kích, may mà tất cả sớm đã phòng bị, mọi người ứng đối bình tĩnh, không có ai bị truyền tống ra ngoài Huyền Khung tháp.
Dưới sự sắp xếp của Ôn Hoa, mọi người sau khi vào thung lũng không vội thâm nhập sâu mà nghỉ ngơi trên một mảnh đất trống ở gần cửa vào.
Trung tâm bãi đất trống, trên một tảng đá lớn chừng hai ba trượng,hai tên đệ tử đang ngồi xếp bằng với Ôn Hoa trên đó, số đệ tử còn ại thì ngồi ở xung quanh, khoanh chân tĩnh tọa, nghe ba người trò chuyện.
Một người trong đó khuôn mặt gầy gò, ước chừng tới bốn mươi tuổi, tên còn lại là một hán tử mặt chữ điền, da dẻ ngăm đen.
Hai người này khí tức lớn lao, chính là hai trong số ba đệ tử Thiên Vị hậu kỳ ngoại trừ Ôn Hoa, tên là Dương Đức và Phương Đồng Tây.
- Không nghĩ tới ba quan kia lại cùng một giuộc, nghĩ đến ngoại trừ chúng ta, bốn quan khác hẳn là cũng chịu hoàn cảnh tương tự đi.
Dương Đức nói.
- Bọn họ dùng thủ đoạn này đã xem như chính thức đứng ở thế đối lập với đệ tử năm quan còn lại.
- Có điều từ quy tắc xem ra thì cũng không cách nào làm gì được chúng cả. Chỉ là không biết sư huynh đệ bốn quan khác có biết việc này hay không.
Dương Đức thở dài nói.
- Theo thời gian mà suy tính, hiện giờ e là đệ tử tinh anh các quan đã tập trung ở hai tầng mười ba mười bốn, hẳn là sẽ suy đoán được một chút.
Phương Đồng Tây nói.
- Việc đã đến nước này không cần nói nhiều lời làm gì. Chỉ cần chúng ta đoàn kết nhất trí, nhất định sẽ có thể bộc lộ tài năng trong lần thí luyện này, tranh đoạt được tiêu chuẩn tiến vào thánh khư.
Ôn Hoa trầm mặc không nói đột nhiên mở miệng.
Trước đó chịu đám người Lý Triệt kích tướng, đám đệ tử Ly Hỏa quan vốn tức giận không thôi, giờ khắc này vừa tỉnh táo lại, lại được nghe Ôn Hoa nói vậy, tinh thần có chút suy sụp lập tức phấn chấn trở lại.
- Ôn sư huynh nói không sai, hơn nữa chúng ta đã nhìn thấu thủ đoạn của bọn chúng, chỉ cần cẩn thận đề phòng là được. Còn người những quan khác, chúng ta không quản được nhiều tới vậy.
Phương Đồng Tây đáp.
- Ôn sư huynh, tại hạ cảm thấy những chuyện này có chút kỳ lạ.
Nhưng vào lúc này, một giọng nữ thánh thót vang lên.
Mọi người nhìn lại theo hướng âm thanh phát xa, chính là Tây Môn Tuyết lên tiếng, vị trí của nàng cách chỗ hai người Thạch Mục Yên La nghỉ ngơi cũng không xa.
Thạch Mục nhìn thấy nữ tử này chậm rãi đứng dậy, nhìn Yên La cách đó không xa, cũng nhìn sang chính mình một cái, đồng thời một giọng nói lạnh nhạt vang lên trong đầu:
- Vị cố nhân này của ngươi thật không đơn giản, trước đây theo chúng ta e rằng đã nhìn ra một chút đầu mối. Nếu nàng ta dám bán đứng chúng ta, ta không ngại ra tay giết nàng.
- Ngươi lo quá xa rồi, nàng ta chỉ muốn tiêu chuẩn vào thánh khư mà thôi. Hơn nữa nàng ta cũng không phải hạng người lấy ân báo oán.
Thạch Mục trả lời.
- Hi vọng đúng như lời ngươi nói.
Yên La thản nhiên nói.
- Hả, Tây Môn Tuyết sư muội, ngươi phát hiện chuyện gì.
Một phía khác, Ôn Hoa nhìn Tây Môn Tuyết đứng lên, mở miệng hỏi
- Hẳn là mọi người cũng chú ý tới đệ tử tinh anh Càn Thiên quan, Chấn Lôi quan và Khảm Thủy quan tụ tập lại một chỗ, hành động theo đoàn, nhân số đã đạt tới hơn trăm người. Thế nhưng ba người Phong Thủy Nguyệt, Vạn Hổ Tòng cùng Mạc Lận Hối thân là đại đệ tử cũng không ở trong đó, chẳng lẽ Ôn sư huynh tin lời tên Trâu Khải kia, cho rằng ba người này hành động một mình?
Ánh mắt Tây Môn Tuyết lóe lên, phân tích.
Lời này vừa ra, đám đệ tử xung quanh lập tức ồn ào nghị luận.
Ôn Hoa và Dương Đức, Phương Đồng Tây đưa mắt nhìn nhau, sau khi trầm ngâm một hồi mới đáp:
- Việc Tây Môn sư muội nói rất đúng, việc này đúng là có chút kỳ quái. Dù sao càng lên cao thì cũng không chỉ cần thực lực cá nhân, nếu như không tổ đội tiến lên, tất sẽ vì chân khí tiêu hao hết mà bị đào thải.
- Lần này thí luyện chỉ vì tuyển ra tiêu chuẩn tiến vào Côn Luân thánh khư, chỉ cần đảm bảo tên ở trăm vị trí đầu là được, cũng không vì lên tầng cao hơn mà thu được ban thưởng ngoài của tông môn. Dưới tình hình như vậy, ba người này hành động khác thường tất là có nguyên nhân khác.
- Trâu sư huynh không cần thất vọng, Ôn Hoa thân là đại đệ tử Ly Hỏa quan, có thể trong ngàn năm đạt tới Thiên Vị hậu kỳ tuyệt đối không phải người bình thường, tâm tính đương nhiên cũng rất mạnh, sẽ không vì vài câu khiêu khích mà mất đi lý trí.
Lý Triệt đi tới bên Trâu Khải, nói.
- Ngay từ đầu ta đã không cho rằng hành động này sẽ có kết quả, chỉ là trêu chọc vài câu mà thôi. Nói đi cũng phải nói lại, tuy rằng tâm tính kiên định nhưng luận tư chất kém xa tên Tần Cương kia, cho dù tương lai cố gắng tu luyện như nào cũng vô duyên với Hạo Thiên các mà thôi.
Trâu Khải hừ lạnh một tiếng.
- Lại nói đã rất lâu rồi Hạo Thiên các chưa mở ra.
Lý Triệt lẩm bẩm một câu, trong mắt lộ vẻ ngóng trông.
- Lần Côn Luân thánh khư này nói không chừng chính là một bước ngoặt, nếu đạt được tiêu chuẩn, biểu hiện trong đó thật tốt, nói không chừng sẽ có cơ hội!
Trâu Khải tự tin nói.
- Chỉ hi vọng là như vậy. Trước mắt chúng ta vẫn hành sự theo lời Mạc sư huynh dặn dò đi.
Lý Triệt trả lời.
- Thời gian cũng không còn nhiều lắm, chúng ta đi thôi.
***
Đám người Ôn Hoa đương nhiên không biết cuộc nói chuyện giữa hai người Trâu Khải và Lý Triệt, giờ khắc này hắn mang theo các sư đệ sư muội đi về phía một tòa thung lũng u ám phía xa xa.
Khi tới gần cửa thung lũng mọi người gặp một đợt Tử Linh huyễn thú công kích, may mà tất cả sớm đã phòng bị, mọi người ứng đối bình tĩnh, không có ai bị truyền tống ra ngoài Huyền Khung tháp.
Dưới sự sắp xếp của Ôn Hoa, mọi người sau khi vào thung lũng không vội thâm nhập sâu mà nghỉ ngơi trên một mảnh đất trống ở gần cửa vào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trung tâm bãi đất trống, trên một tảng đá lớn chừng hai ba trượng,hai tên đệ tử đang ngồi xếp bằng với Ôn Hoa trên đó, số đệ tử còn ại thì ngồi ở xung quanh, khoanh chân tĩnh tọa, nghe ba người trò chuyện.
Một người trong đó khuôn mặt gầy gò, ước chừng tới bốn mươi tuổi, tên còn lại là một hán tử mặt chữ điền, da dẻ ngăm đen.
Hai người này khí tức lớn lao, chính là hai trong số ba đệ tử Thiên Vị hậu kỳ ngoại trừ Ôn Hoa, tên là Dương Đức và Phương Đồng Tây.
- Không nghĩ tới ba quan kia lại cùng một giuộc, nghĩ đến ngoại trừ chúng ta, bốn quan khác hẳn là cũng chịu hoàn cảnh tương tự đi.
Dương Đức nói.
- Bọn họ dùng thủ đoạn này đã xem như chính thức đứng ở thế đối lập với đệ tử năm quan còn lại.
- Có điều từ quy tắc xem ra thì cũng không cách nào làm gì được chúng cả. Chỉ là không biết sư huynh đệ bốn quan khác có biết việc này hay không.
Dương Đức thở dài nói.
- Theo thời gian mà suy tính, hiện giờ e là đệ tử tinh anh các quan đã tập trung ở hai tầng mười ba mười bốn, hẳn là sẽ suy đoán được một chút.
Phương Đồng Tây nói.
- Việc đã đến nước này không cần nói nhiều lời làm gì. Chỉ cần chúng ta đoàn kết nhất trí, nhất định sẽ có thể bộc lộ tài năng trong lần thí luyện này, tranh đoạt được tiêu chuẩn tiến vào thánh khư.
Ôn Hoa trầm mặc không nói đột nhiên mở miệng.
Trước đó chịu đám người Lý Triệt kích tướng, đám đệ tử Ly Hỏa quan vốn tức giận không thôi, giờ khắc này vừa tỉnh táo lại, lại được nghe Ôn Hoa nói vậy, tinh thần có chút suy sụp lập tức phấn chấn trở lại.
- Ôn sư huynh nói không sai, hơn nữa chúng ta đã nhìn thấu thủ đoạn của bọn chúng, chỉ cần cẩn thận đề phòng là được. Còn người những quan khác, chúng ta không quản được nhiều tới vậy.
Phương Đồng Tây đáp.
- Ôn sư huynh, tại hạ cảm thấy những chuyện này có chút kỳ lạ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng vào lúc này, một giọng nữ thánh thót vang lên.
Mọi người nhìn lại theo hướng âm thanh phát xa, chính là Tây Môn Tuyết lên tiếng, vị trí của nàng cách chỗ hai người Thạch Mục Yên La nghỉ ngơi cũng không xa.
Thạch Mục nhìn thấy nữ tử này chậm rãi đứng dậy, nhìn Yên La cách đó không xa, cũng nhìn sang chính mình một cái, đồng thời một giọng nói lạnh nhạt vang lên trong đầu:
- Vị cố nhân này của ngươi thật không đơn giản, trước đây theo chúng ta e rằng đã nhìn ra một chút đầu mối. Nếu nàng ta dám bán đứng chúng ta, ta không ngại ra tay giết nàng.
- Ngươi lo quá xa rồi, nàng ta chỉ muốn tiêu chuẩn vào thánh khư mà thôi. Hơn nữa nàng ta cũng không phải hạng người lấy ân báo oán.
Thạch Mục trả lời.
- Hi vọng đúng như lời ngươi nói.
Yên La thản nhiên nói.
- Hả, Tây Môn Tuyết sư muội, ngươi phát hiện chuyện gì.
Một phía khác, Ôn Hoa nhìn Tây Môn Tuyết đứng lên, mở miệng hỏi
- Hẳn là mọi người cũng chú ý tới đệ tử tinh anh Càn Thiên quan, Chấn Lôi quan và Khảm Thủy quan tụ tập lại một chỗ, hành động theo đoàn, nhân số đã đạt tới hơn trăm người. Thế nhưng ba người Phong Thủy Nguyệt, Vạn Hổ Tòng cùng Mạc Lận Hối thân là đại đệ tử cũng không ở trong đó, chẳng lẽ Ôn sư huynh tin lời tên Trâu Khải kia, cho rằng ba người này hành động một mình?
Ánh mắt Tây Môn Tuyết lóe lên, phân tích.
Lời này vừa ra, đám đệ tử xung quanh lập tức ồn ào nghị luận.
Ôn Hoa và Dương Đức, Phương Đồng Tây đưa mắt nhìn nhau, sau khi trầm ngâm một hồi mới đáp:
- Việc Tây Môn sư muội nói rất đúng, việc này đúng là có chút kỳ quái. Dù sao càng lên cao thì cũng không chỉ cần thực lực cá nhân, nếu như không tổ đội tiến lên, tất sẽ vì chân khí tiêu hao hết mà bị đào thải.
- Lần này thí luyện chỉ vì tuyển ra tiêu chuẩn tiến vào Côn Luân thánh khư, chỉ cần đảm bảo tên ở trăm vị trí đầu là được, cũng không vì lên tầng cao hơn mà thu được ban thưởng ngoài của tông môn. Dưới tình hình như vậy, ba người này hành động khác thường tất là có nguyên nhân khác.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro