Vùng đất Tử linh. (2)
Vong Ngữ
2024-07-24 14:05:08
Trải qua mấy trận đại chiến, sau khi thấy được thực lực Tử Linh huyễn thú tầng thứ mười bốn, mọi người ngày càng cẩn thận.
Trải qua chừng nửa ngày, tuy rằng nhiều lần gặp Tử Linh huyễn thú công kích thế nhưng đều là hữu kinh vô hiểm, dưới tình hình không có ai thương vong thêm, hai mươi người còn lại mỗi người đều được chia cho hơn hai mươi viên huyễn châu.
Ngày thứ hai, đám người Thạch Mục khi đi vòng qua một ngọn núi màu đen thì gặp phải một đội ngũ đệ tử Ly Trần tông khác.
Đội ngũ này có chừng gần trăm người, xem ra vừa mới đại chiến với huyễn thú, không ít người trên đạo bào có dấu vết bị khói đen ăn mòn.
Từ trang phục xem ra, những người này toàn bộ là đệ tử Càn Thiên quan, Chấn Lôi quan và Khảm Thủy quan, số lượng chênh lệch không nhiều, gần như mỗi bên chiếm một phần ba.
Ánh mắt Thạch Mục quét qua, không khỏi nhíu mày.
Ba tên đại đệ tử ba quan Thủy Phong Nguyệt, Vạn Hổ Tòng, Mạc Lận Hối không có mặt ở trong, ngược lại thanh niên tóc xanh Lý Triệt và Lang Khôn lại đứng đầu đội ngũ.
Khi mọi người Ly Hỏa quan phát hiện ra đội ngũ này, đối phương cũng phát hiện ra bọn họ.
Trên mặt đám người Lý Triệt cũng hiện lên vẻ kinh ngạc, chỉ có điều ngay lập tức khôi phục vẻ bình thường.
Ngay sau đó, đệ tử ba quan dưới sự dẫn dắt của Lý Triệt và mấy tên đệ tử Thiên Vị hậu kỳ, đi tới chỗ đám người Ly Hỏa quan.
- A, đúng là trùng hợp mà! Ôn sư huynh tới tầng mười bốn, còn mang theo một đám... phiền toái, đúng là không dễ gì.
Hai bên vừa mới chạm mặt, một tên đệ tử Thiên Vị hậu kỳ Càn Thiên quan có phần âm dương quái khí nói.
- Tiểu tử ngươi nói gì?
Một tên đệ tử Thiên Vị hậu kỳ bên cạnh Ôn Hoa sau khi nghe xong, giận tím mặt quát.
- Ngươi nói ai là phiền toái?
Đệ tử Ly Hỏa quan cũng lộ vẻ giận dữ, mở miệng chất vấn.
Người kia không đáp câu gì, không thèm để ý tới những người trước mặt, chỉ nhìn chằm chằm vào Ôn Hoa.
Lý Triệt lẳng lặng đứng ở đó, ánh mắt lạnh nhạt nhìn đám người Ly Hỏa quan, không hề có ý ngăn cản.
Ánh mắt Thạch Mục đảo qua tên đệ tử Càn Thiên quan kia và Ôn Hoa vài lần, trong lòng cười lạnh một tiếng.
Đệ tử ba quan này chẳng biết vì sao lại đi cùng nhau.
- Đừng làm ồn nữa! Ngươi là người phương nào? Đám người Mạc Lận Hối đâu?
Ôn Hoa đưa tay ra hiệu cho đám người phía sau ngừng chửi, xoay người lại, trầm giọng nói.
- Tại hạ Trâu Khải, mấy người Mạc sư huynh đạo pháp tinh thâm, đương nhiên từ lâu đã tiến vào không gian tầng cao hơn.
Người kia đáp.
- Trâu Khải, đừng nói với ta rằng phong ấn đường hầm không gian lên tầng mười bốn không phải là do các ngươi làm.
Ánh mắt Ôn Hoa lạnh lẽo, đột nhiên chuyển đề tài.
- Ha ha, đúng vậy! Chuyện này không có gì cần phủ nhận cả, tiểu tu di trận pháp của Càn Thiên quan ta nếu Ôn sư huynh không nhận ra thì cũng không xứng làm đại đệ tử Ly Hỏa quan.
Trâu Khải khẽ mỉm cười, thản nhiên thừa nhận.
- Làm ra việc vô liêm sỉ như vậy, ngươi sơ không vi phạm quy tắc, bị tông môn trừng phạt sao?
Ôn Hoa cười gằn hỏi.
- Ôn sư huynh nói vậy sai rồi. Trước khi tiến vào tháp đã nói rõ không cho chém giết lẫn nhau nhưng không hề nói không thể dùng các loại thủ đoạn khác.
ĐÚng lúc này, Lý Triệt đột nhiên chen ngang.
- Hừ, còn dám nói sao, hành động này có một phần công lao của Thủy Ảnh chú Khảm Thủy quan các ngươi.
Ôn Hoa cười lạnh một tiếng nói.
- Ôn sư huynh, chúng ta cũng cân nhắc vì tông môn, tăng thêm chút độ khó thử thách, tránh khi tuyển ra người tiến vào Côn Luân thánh khư lại là một đám rác rưởi, làm trò cười cho người Thánh địa khác thôi.
Khi Lý Triệt nói ra hai từ rác rưởi, ánh mắt nhìn mọi người Ly Hỏa quan, còn hết sức nhấn mạnh.
Đám đệ tử Ly Hỏa quan không phải là tượng đất, lửa giận bốc lên, trên người tỏa ra sấm sét, muốn xông lên.
- Muốn động thủ sao? Chúng ta tiếp tới cùng!
Trâu Khải cười cười, trên người tỏa ra điện quang lóng lánh, tiếng đùng đoàng rền vang.
Thạch Mục nhìn Yên La một chút, thân thể di chuyển tới trước, trong ống tay áo, tay hắn sớm đã bấm kiếm quyết.
- Muốn giao thủ ngày sau có rất nhiều cơ hội. Chờ khi ra khỏi Huyền Khung tháp, động phủ hai người các ngươi, Ôn Hoa ta nhất định sẽ bái phỏng từng nơi một.
Ôn Hoa sắc mặt nghiêm nghị, gằn từng chữ một.
- Hả, vậy ta sẽ ở động phủ chờ đại giá của Ôn sư huynh.
Lý Triệt nghe vậy, dửng dưng đáp.
- Vô cùng vinh hạnh!
Trâu Khải thì chắp tay với Ôn Hoa.
Tuy rằng hai bên đã xung đột tới vậy nhưng ai cũng không muốn là người đầu tiên ra tay, gánh chịu trách nhiệm chủ động chém giết.
- Hừ, chúng ta đi!
Ôn Hoa nói xong, một tay phất lên, dẫn theo đám người Ly Hỏa quan xoay người rời đi.
Trải qua chừng nửa ngày, tuy rằng nhiều lần gặp Tử Linh huyễn thú công kích thế nhưng đều là hữu kinh vô hiểm, dưới tình hình không có ai thương vong thêm, hai mươi người còn lại mỗi người đều được chia cho hơn hai mươi viên huyễn châu.
Ngày thứ hai, đám người Thạch Mục khi đi vòng qua một ngọn núi màu đen thì gặp phải một đội ngũ đệ tử Ly Trần tông khác.
Đội ngũ này có chừng gần trăm người, xem ra vừa mới đại chiến với huyễn thú, không ít người trên đạo bào có dấu vết bị khói đen ăn mòn.
Từ trang phục xem ra, những người này toàn bộ là đệ tử Càn Thiên quan, Chấn Lôi quan và Khảm Thủy quan, số lượng chênh lệch không nhiều, gần như mỗi bên chiếm một phần ba.
Ánh mắt Thạch Mục quét qua, không khỏi nhíu mày.
Ba tên đại đệ tử ba quan Thủy Phong Nguyệt, Vạn Hổ Tòng, Mạc Lận Hối không có mặt ở trong, ngược lại thanh niên tóc xanh Lý Triệt và Lang Khôn lại đứng đầu đội ngũ.
Khi mọi người Ly Hỏa quan phát hiện ra đội ngũ này, đối phương cũng phát hiện ra bọn họ.
Trên mặt đám người Lý Triệt cũng hiện lên vẻ kinh ngạc, chỉ có điều ngay lập tức khôi phục vẻ bình thường.
Ngay sau đó, đệ tử ba quan dưới sự dẫn dắt của Lý Triệt và mấy tên đệ tử Thiên Vị hậu kỳ, đi tới chỗ đám người Ly Hỏa quan.
- A, đúng là trùng hợp mà! Ôn sư huynh tới tầng mười bốn, còn mang theo một đám... phiền toái, đúng là không dễ gì.
Hai bên vừa mới chạm mặt, một tên đệ tử Thiên Vị hậu kỳ Càn Thiên quan có phần âm dương quái khí nói.
- Tiểu tử ngươi nói gì?
Một tên đệ tử Thiên Vị hậu kỳ bên cạnh Ôn Hoa sau khi nghe xong, giận tím mặt quát.
- Ngươi nói ai là phiền toái?
Đệ tử Ly Hỏa quan cũng lộ vẻ giận dữ, mở miệng chất vấn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người kia không đáp câu gì, không thèm để ý tới những người trước mặt, chỉ nhìn chằm chằm vào Ôn Hoa.
Lý Triệt lẳng lặng đứng ở đó, ánh mắt lạnh nhạt nhìn đám người Ly Hỏa quan, không hề có ý ngăn cản.
Ánh mắt Thạch Mục đảo qua tên đệ tử Càn Thiên quan kia và Ôn Hoa vài lần, trong lòng cười lạnh một tiếng.
Đệ tử ba quan này chẳng biết vì sao lại đi cùng nhau.
- Đừng làm ồn nữa! Ngươi là người phương nào? Đám người Mạc Lận Hối đâu?
Ôn Hoa đưa tay ra hiệu cho đám người phía sau ngừng chửi, xoay người lại, trầm giọng nói.
- Tại hạ Trâu Khải, mấy người Mạc sư huynh đạo pháp tinh thâm, đương nhiên từ lâu đã tiến vào không gian tầng cao hơn.
Người kia đáp.
- Trâu Khải, đừng nói với ta rằng phong ấn đường hầm không gian lên tầng mười bốn không phải là do các ngươi làm.
Ánh mắt Ôn Hoa lạnh lẽo, đột nhiên chuyển đề tài.
- Ha ha, đúng vậy! Chuyện này không có gì cần phủ nhận cả, tiểu tu di trận pháp của Càn Thiên quan ta nếu Ôn sư huynh không nhận ra thì cũng không xứng làm đại đệ tử Ly Hỏa quan.
Trâu Khải khẽ mỉm cười, thản nhiên thừa nhận.
- Làm ra việc vô liêm sỉ như vậy, ngươi sơ không vi phạm quy tắc, bị tông môn trừng phạt sao?
Ôn Hoa cười gằn hỏi.
- Ôn sư huynh nói vậy sai rồi. Trước khi tiến vào tháp đã nói rõ không cho chém giết lẫn nhau nhưng không hề nói không thể dùng các loại thủ đoạn khác.
ĐÚng lúc này, Lý Triệt đột nhiên chen ngang.
- Hừ, còn dám nói sao, hành động này có một phần công lao của Thủy Ảnh chú Khảm Thủy quan các ngươi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ôn Hoa cười lạnh một tiếng nói.
- Ôn sư huynh, chúng ta cũng cân nhắc vì tông môn, tăng thêm chút độ khó thử thách, tránh khi tuyển ra người tiến vào Côn Luân thánh khư lại là một đám rác rưởi, làm trò cười cho người Thánh địa khác thôi.
Khi Lý Triệt nói ra hai từ rác rưởi, ánh mắt nhìn mọi người Ly Hỏa quan, còn hết sức nhấn mạnh.
Đám đệ tử Ly Hỏa quan không phải là tượng đất, lửa giận bốc lên, trên người tỏa ra sấm sét, muốn xông lên.
- Muốn động thủ sao? Chúng ta tiếp tới cùng!
Trâu Khải cười cười, trên người tỏa ra điện quang lóng lánh, tiếng đùng đoàng rền vang.
Thạch Mục nhìn Yên La một chút, thân thể di chuyển tới trước, trong ống tay áo, tay hắn sớm đã bấm kiếm quyết.
- Muốn giao thủ ngày sau có rất nhiều cơ hội. Chờ khi ra khỏi Huyền Khung tháp, động phủ hai người các ngươi, Ôn Hoa ta nhất định sẽ bái phỏng từng nơi một.
Ôn Hoa sắc mặt nghiêm nghị, gằn từng chữ một.
- Hả, vậy ta sẽ ở động phủ chờ đại giá của Ôn sư huynh.
Lý Triệt nghe vậy, dửng dưng đáp.
- Vô cùng vinh hạnh!
Trâu Khải thì chắp tay với Ôn Hoa.
Tuy rằng hai bên đã xung đột tới vậy nhưng ai cũng không muốn là người đầu tiên ra tay, gánh chịu trách nhiệm chủ động chém giết.
- Hừ, chúng ta đi!
Ôn Hoa nói xong, một tay phất lên, dẫn theo đám người Ly Hỏa quan xoay người rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro