Huyền Giới Chi Môn

Một viên đá làm dấy lên sóng lớn ngập trời (1)

Vong Ngữ

2024-07-24 14:05:08

Thạch Mục rùng mình trong lòng, không dám có chút chần chừ, quay người lại, hai cánh sau lưng vỗ mạnh, mang theo Yên La bay về phía xa. 

Nhưng vào lúc này, vùng hư không trước mặt hai người đột nhiên nổi lên không gian chấn động vô cùng kịch liệt. 

Xoẹt xoẹt một tiếng! 

Hư không đen kịt trước mắt giống như bị sụp đổ, đột nhiên nứt xuống, tạo thành một vết nứt đen kịt chừng một trượng, lực hỗn độn màu xám giống như thủy triều trào ra. 

Gần như là đồng thời, tiếng xoẹt xoẹt vang lên bên tai không dứt, vết nứt chằng chịt liên tục hiện lên, to nhỏ không đều, vô cùng vô tận, kéo dài tới tận cuối cùng ánh mắt. 

Chuyện đột nhiên xảy ra, hai người bởi vì tốc độ bay quá nhanh, căn bản không kịp dừng lại, lại thêm xung quanh nguy cơ tứ phía, trong lúc khẩn cấp, Yên La đột nhiên đánh ra một chưởng, ánh bạc lóe lên. 

Ánh bạc nhanh chóng phồng lớn, hóa thành một màn sáng trắng che trước hai người, ngăn cản vết nứt đen kia lan tới. 

Vết nứt đen kịt kia nhanh chóng lớn lên, màn sáng bạc kia chỉ chống đỡ được một hơi thở đã lập tức bị lực hỗn độn ăn mòn, biến thành vô số ánh bạc vụn, tiêu tán trong màn trời đen kịt. 

Không có màn sáng bạc che chở, lực hỗn độn to lớn và sức hút mãnh liệt phóng tới, bao trùm thân thể Thạch Mục và Yên La, muốn nuốt hết hai người. 

Sắc mặt Yên La trắng xám hơn mấy phần, trong mắt có một tia hoảng loạn chưa bao giờ thấy trên gương mặt nàng xẹt qua, nhưng sau đó lập tức chuyển thành sự kiên quyết. 

Nàng đột nhiên giơ bàn tay phải lên, nhấn bả vai Thạch Mục xuống, muốn đẩy hắn ra khỏi vùng ánh sáng xám đoạt mệnh này. 

Nhưng mà nàng không nghĩ tới chính là động tác của Thạch Mục nhanh hơn nàng một bước. 

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Chỉ nghe phần phật một tiếng, sau lưng Thạch Mục xuất hiện hai cánh một đỏ một lam, một luồng khí tức nóng rực cùng một luồng khí tức âm hàn trong nháy mắt giao hòa, đạt tới trạng thái cân bằng nào đó. 

Hai cánh thủy hỏa giương rộng ra, sau đó lập tức thu lại, bao bọc lấy hắn và Yên La. 

So với Thạch Mục, vóc người Yên La nhỏ nhắn yêu kiều hơn, giờ khắc này bị Thạch Mục ôm chặt lấy, da thịt dán vào nhau, trên khuôn mặt trắng nõn khẽ ửng hồng. 

Thạch Mục đương nhiên lúc này không rảnh để chú ý tới phản ứng của Yên La, toàn lực vận chuyền Cửu Chuyển huyền công, điều động chân khí toàn thân, lực lượng chí âm chí dương ở trong cơ thể dung hợp trong nháy mắt, hóa thành một sợi lực hỗn độn màu xám vô cùng tinh khiết, chảy ngược vào hai cánh thủy hỏa. 

Hai cánh trắng đen sáng long lanh, từng sợi khí tức xám nhạt không ngừng lưu chuyển ngoài mặt cánh chim, chống đỡ hào quang màu xám đang không ngừng đánh tới. 

Đúng lúc này, vết nứt kia đạt tới hơn mười trượng, bên trong tỏa ra ánh sáng đen kịt, lực hấp dẫn từ trong truyền ra tăng lên không chỉ gấp trăm lần. 

Hai người bên trong hỏa dực chỉ cảm thấy một luồng lực hút khổng lồ không thể chống cự truyền tới, thân thể không tự chủ được rơi vào bên trong, lóe lên một cái rồi biến mất trong vết nứt kia. 

Trong khoảnh khắc này, Thạch Mục cảm thấy đầu đau như bị kim châm, sau đó mất đi ý thức. 

Trước khi mê man, dường như theo bản năng, hắn ôm chặt Yên La, bảo vệ nàng ở trong lòng. 

*** 

Thạch Mục không biết chính là lần này hắn đã vận dụng toàn bộ uy năng bên trong lông tơ cứu mạng, triệu hồi sức mạnh Thánh giai của Bạch Viên lão tổ, sử dụng Phiên Thiên côn trong Phù Thạch tinh hải vốn đã không ổn định, khuấy lên lực hỗn độn đang duy trì lực cân bằng yếu đuối mới khiến lần tinh không loạn lưu này xảy ra. 

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Mà hắn càng không biết chính là một côn kinh thiên động địa kia của hắn giống như một hòn đá ném vào mặt hồ phẳng lặng, sinh ra ngàn vạn cơn sóng, khiến tinh không loạn lưu sinh ra phản ứng dây chuyền, nhiều nơi trong Phù Thạch tinh hải bạo phát, khiến một loạt chuyện xảy ra. 

Đương nhiên những chuyện này để nói sau. 

Trong tổng điện cứ điểm Phù Không. 

Hai lão giả này một đứng một ngồi. 

Lão giả khuôn mặt gầy gò, thân hình cao to cứ chắp tay sau lưng, đi đi lại lại, trên mặt hiện lên vài phần nôn nóng, người còn lại mặc áo bào tro, thân thể cường tráng, ngồi ở một bên. 

- Tề trưởng lão, ngươi nói Mạc trưởng lão không sớm không muộn rời đi, lại rời đi đúng thời khắc mấu chốt này. Hiện giờ trận chiến sắp nổ ra, trên dưới liên minh đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng, hắn là trưởng lão cứ điểm lại không đích thân lên chiến trường, chẳng lẽ không sợ ảnh hưởng sĩ khí sao? 

Lão giả cao to đột nhiên dừng tại chỗ, nói với lão giả cường tráng. 

- Văn trưởng lão chớ vội, hẳn là Mạc trưởng lão có việc gì gấp mới rời đi như này. Cũng may việc này chỉ có mấy lão già chúng ta biết được, những đệ tử kia vẫn chưa biết, bây giờ có Đồng trưởng lão áp trận thay, không đến nỗi ảnh hưởng đại cục. 

Tề trưởng lão lên tiếng. 

- Lại nói lần này cứ điểm dốc chín phần mười binh lực, hẳn là có thể một lần trục xuất bộ tộc Hắc Ma, trùng tu kết giới... 

Lão giả cao to mặt mới dịu đi một chút. 

Kết quả còn chưa nói xong đã cảm thấy mặt đất đột nhiên chấn động, tro bụi từ trên cao rơi xuống, toàn bộ đại điện run lên dữ dội.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Huyền Giới Chi Môn

Số ký tự: 0