Huyền Giới Chi Môn

Thần uy lâm thế (2)

Vong Ngữ

2024-07-24 14:05:08

Chỉ có điều hư không vặn vẹo, một luồng lực lượng không gian khổng lồ tác dụng trên người Mạc Lân Vũ, cả người hắn giống như con ruồi bên trong hổ phách, khi hắn phát hiện ra bản thân không thể bay đi chút nào, trên mặt hiện lên vẻ sợ hãi. 

Côn ảnh đầy trời đột nhiên dừng lại, ầm ầm hợp nhất, tạo thành một cự bổng thông thiên màu vàng cực kỳ to lớn, bên trên lửa vàng cháy hừng hực, tỏa ra kim quang do nhiệt độ quá cao, hào quang vạn trượng, khiến không gian biển sao đen kịt bị soi sáng tới mức lóa mắt, khiến biển sao xung quanh đều bị lu mờ. 

Ầm ầm ầm! 

Cự bổng màu vàng mang theo uy thế vô tận giáng xuống, đánh về phía Mạc Lân Vũ. 

- Không! 

Mạc Lân Vũ hét lớn một tiếng, trong tay thúc giục pháp quyết, thần long màu vàng giận dữ gầm thét, không cam lòng phun ra một cột sáng sấm sét to lớn, bắn ra nghênh tiếp. 

Đồng thời hai tay mười ngón liên tục biến hóa, một thanh phi kiếm trắng từ trong cơ thể bay ra, lập tức hóa thành kình thiên cự nhận lớn hơn trăm trượng, tỏa ra bạch quang chói mắt, chém về phía cự bổng màu vàng. 

Tiếp theo há mồm phun ra một cái chuông bạc nhỏ, “coong” một tiếng, chuông nhỏ biến thành hư ảnh màu bạc lớn hơn trăm trượng, bao phủ thân hình vào bên trong, bên trên có từng cuộn sóng màu bạc lưu chuyển. 

Thế nhưng bất kể là cột sáng sấm sét màu vàng hay kình thiên cự nhận, hư ảnh chuông lớn bảo vệ, khi cự bổng màu vàng giáng xuống, tất cả đều như châu chấu đá xe, lập tức tán loạn. 

Cự bổng màu vàng thậm chí không hề run lên một cái, tiếp tục đánh xuống. 

Thần long màu vàng phát ra tiếng gào thét, thân thể nổ tung. 

Tiếp theo Mạc Lân Vũ không kịt phát ra tiếng kêu gì, thân thể đã sụp đổ, chia năm xẻ bảy, thần hồn thánh phôi chưa kịp xuất khiếu đã bị đánh tay, tiêu tán trong trời đất. 

Cự bổng màu vàng còn chưa hạ xuống, kẻ địch đã tử vong. 

Một tiếng gầm rú bất mãn từ trong không trung truyền ra, kim quang đầy trời tiêu tán, cự viên màu trắng lại hiện ra, trong tay lóe lên hào quang vàng, Phiên Thiên côn hóa thành một luồng kim quang, lóe lên rồi biến mất vào trong cơ thể của Thạch Mục, lần nữa xuất hiện trong linh hải. 

Nó từ từ quay đầu, nhìn về phía Thạch Mục và Yên La. 

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thạch Mục giờ cánh tay lên, muốn nói gì thì đã thấy thân thể to lớn chậm rãi tiêu tan, hóa thành vô số điểm sáng. 

Điểm sáng trắng không lập tức tiêu tan mà chia thành hai luồng ánh sáng, bay tới chỗ Thạch Mục và Yên La, sau khi lượn lờ bên ngoài cơ thể hai người một vòng, dồn dập hòa vào. 

Thạch Mục đầu tiên là kinh ngạc, sau đó đại hỉ. 

Hắn phát hiện thương thế trong cơ thể nhanh chóng khôi phục, kinh ngạc bị tổn thương cũng khép lại như kỳ tích, những thương thế khác cũng chuyển biến tốt hơn. 

Thạch Mục mở lớn miệng, thở hổn hển, vội vã lấy mấy viên đan dược ném vào trong miệng, tiện đà ngẩng đầu nhìn về phía Yên La. 

Khí tức trên người Yên La sau khi quang điểm đi vào cũng khôi phục mấy phần, nhưng hiệu quả rõ ràng không bằng Thạch Mục. 

Áo giáp màu bạc đã tàn tạ không thể tả, khắp nơi là vết nứt vỡ, khuôn mặt tuyệt mĩ có vài phần trắng xám, nhưng hiển nhiên đã khá hơn trước rất nhiều, ở khóe miệng có vài tơ máu chưa kịp lau đi, khiến người khác cảm thấy thương tiếc. 

Chân khí của Thạch Mục khôi phục mấy phần, lập tức nặng lề bước tới chỗ Yên La. 

- Ngươi thế nào rồi, Yên La? 

Thạch Mục hỏi. 

Yên La vẫn dáng dấp lạnh lẽo, nhìn Thạch Mục một chút, lắc đầu, không nói gì. 

Thạch Mục đang muốn mở miệng nói thêm gì, Yên La nhíu đôi mày thanh tú, trong con ngươi lóe lên vẻ kinh ngạc. 

Thạch Mục còn chưa kịp phản ứng đã bị Yên La dùng một tay kéo đến trước người, sau đó thân thể nhẹ đi, cảnh vật trước mắt nhanh chóng lui lại sau lưng, hắn bị Yên La kéo bay đi. 

Mùi thơm thoang thoảng có phần đặc biệt chui vào mũi khiến Thạch Mục rung động trong lòng. 

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đúng lúc này, hắn cảm thấy có một luồng lực lượng trong cơ thể dường như bị cái gì dẫn dắt, chậm rãi chuyển động, loại cảm giác đó khiến hắn có vài phần quen thuộc, nhưng lại không nói được lên lời. 

Thạch Mục thất thần trong nháy mắt đã bị Yên La tóm lấy bay đi hơn mười trượng, lúc này hắn vừa khôi phục tinh thần lại, nhìn về phía sau. 

Hắn chỉ thấy trên viên thiên thạch mình đứng khi nãy đã bị hào quang xám bao trùm, ở cuối những ánh sáng xám đó là một khe nứt chừng một trượng. 

- Tinh không loạn lưu... 

Thạch Mục trong lòng cả kinh. 

- Nơi này không thích hợp ở lâu, chúng ta mau rời đi. 

Yên La nói xong, xoay người bay tránh xa khe nứt. 

- Được! 

Thạch Mục đáp một tiếng, vừa định động thân, ánh mắt chuyển hướng, phát hiện thi thể không trọn vẹn của Mạc Lân Vũ cách đó không xa đang bay về phía mình, trong một ngón tay phải trên thi thể đó có một cái nhẫn đang tỏa ra hào quang màu xanh. 

Trong lòng Thạch Mục khẽ động, hai cánh trắng đen sau lưng chấn động, thân hình xuất hiện trước thi thể, lấy nhẫn xuống, đeo trên tay mình. 

- Đi mau! 

Hắn vừa thả ra thi thể của Mạc Lân Vũ, bên tai đã vang lên tiếng kêu cấp thiết của Yên La. 

Chưa tới thời gian hai hơi thở, khe nứt vừa nãy mở rộng tới hai ba lần, càng nhiều ánh sáng xám nhạt từ bên trong xuyên thấu ra, hình thành một vòng xoáy giống như tinh vân ở bên ngoài khe nứt, một luồng lực hấp dẫn mạnh mẽ từ trong truyền ra. 

Thạch Mục cảm thấy một luồng lực lượng hấp dẫn lao về phía mình, thân hình không tự chủ được tiến lại gần khe nứt kia. 

Mà thi thể Mạc Lân Vũ bị vứt bỏ lập tức bị kéo vào trong dòng xoáy kia, trong nháy mắt đã bị nghiền nát.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Huyền Giới Chi Môn

Số ký tự: 0