Huyền Giới Chi Môn

Thoát đi (1)

Vong Ngữ

2024-07-24 14:05:08

Trong động phủ của Mạc Lân Vũ. 

- Sao vậy? 

Triệu Tiễn liếc mắt nhìn Mạc Lân Vũ từ cửa động đi tới, hỏi. 

- Vừa có người ở ngoài nghe trộm. 

Mạc Lân Vũ nói xong, giơ bàn tay nâng quả cầu ánh sáng màu tím lên. 

- Trong này là... 

Ánh mắt Triệu Tiễn nhìn vài sợi ánh sáng trong quang cầu. 

- Hơi thở rất đặc thù, nếu như ta đoán koái thì hẳn là khí tức Đồ đằng thuật của Cổ Man tộc. 

Mạc Lân Vũ nói. 

- Man tộc! Lời đối thoại của chúng ta không bị nghe được chứ? 

Triệu Tiễn hơi nhướng mày, nói. 

- Chỗ của ta có kết giới cách âm, sẽ không có chuyện gì đâu. 

Mạc Lân Vũ trầm mặc một chút, nói. 

- Không được, việc này liên lụy quá lớn, không thể có bất kỳ sơ suất gì. Người kia vẫn chưa đi xa, ta đuổi theo, cho dù phải thi triển Sưu Thiên Tác Địa đại pháp cũng phải tìm ra người kia, giết chét. 

Triệu Tiễn trầm giọng quát lên, thân hình khẽ động, muốn bay ra ngoài. 

- Thiếu chủ, tuyệt đối không thể làm vậy. Phương pháp này động tĩnh quá lớn, việc truy sát giao cho ta là được, thiếu chủ cứ về trước đi. Hiện giờ ngươi vẫn chưa thể bojojc lộ, cứ điểm này không chỉ có mình ta là Thánh giai đâu. 

Mạc Lân Vũ đưa tay ngăn cản Triệu Tiễn. 

- Thế nhưng trì hoãn nữa rất có thể người kia sẽ trốn đi xa. 

Triệu Tiễn la lên. 

- Thiếu chủ cứ yên tâm, ta đã biết kẻ đó là ai, chỉ là hiện giờ chưa tiện động thủ mà thôi. 

Trên mặt Mạc Lân Vũ hiện vẻ tươi cười. 

Triệu Tiễn nghe vậy, ngẩn ra. 

*** 

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thạch Mục hóa thành một bóng đen trốn về phía xa, bay về nơi sâu trong Trú doanh sơn mới dừng lại. 

Hắn thở dốc không khống chế được, ánh mắt nhìn về phía sau, thấy không có ai đuổi theo, lúc này mới an tâm hơn chút. 

- Có áo choàng ẩn hình, hẳn là không bị phát hiện đi. 

Trong lòng hắn thầm nghĩ. 

Thạch Mục ở một chỗ không người hiện thân hình ra, có điều áo choàng ẩn hình vẫn không bỏ xuống. 

Tuy rằng không cảm ứng được thần thức của Mạc Lân Vũ tra xét, thế nhưng nơi này cách động phủ của Mạc Lân Vũ không xa, hắn cũng không dám sơ suất vậy. 

Lúc này sắc trời đã dần sáng, ý niệm của Thạch Mục khẽ động, khoanh chân ngồi ở nơi này chờ đợi, không trở về động phủ. 

Rất nhanh trời đã sáng, mọi người trong cứ điểm dồn dập tỉnh lại, đi ra ngoài. 

Cứ điểm bắt đầu bận rộn như thường ngày. 

Ánh mắt Thạch Mục lấp lóe, lặng lẽ đi ra, gỡ áo choàng xuống, trà trộn vào trong đám người. 

Hắn nhìn xung quanh mấy lần, không phát hiện chuyện gì khác thường, cất bước đi tới chỗ Thanh Huyên, rất nhanh đã đến. 

Hắn đang định gõ cửa thì cửa động phủ đột nhiên mở ra, Thanh Huyên từ trong đi ra, thấy Thạch Mục đứng ngoài lập tức ngẩn ra. 

- Thạch sư đệ, đang định tìm ngươi, không nghĩ ngươi đã đến. 

Thanh Huyên nói. 

- Lần này là Thạch mỗ cần Thanh Huyên sư huynh hỗ trợ, nào dám phiền sư huynh tới tìm ta. 

Thạch Mục cười nói. 

- Được rồi, chúng ta cũng chớ có khách sao. Xem ra ngươi đã chuẩn bị xong xuôi, ta sẽ dẫn ngươi tới chỗ chiến hạm, lúc này bọn họ cũng chuẩn bị khởi hành rồi. 

Thanh Huyên cười, đi ra khỏi động phủ, dẫn Thạch Mục rời đi. 

Chỉ chốc lát sau, hai người tới bên trái bến cảng của cứ điểm, một khu vực hoàn toàn độc lập. 

Nơi này có mười mấy chiếc chiến hạm đều đang bận rộn dỡ hàng hóa và nhân viên. 

Hai người đi tới trước một chiếc chiến hạm Ngân Nguyệt, bên trên đang bốc dỡ các loại vật tư, có một đại hán mặt đen đang chỉ huy. 

- Cốc đạo hữu. 

Thanh Huyên mở miệng nói, bắt chuyện với đối phương. 

- Thanh Huyên đạo hữu, ngươi đến rồi. 

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đại hán mặt đen quay đầu nhìn lại, ánh mắt rơi vào người Thạch Mục. 

- Xin chào Cốc đạo hữu. 

Thạch Mục cũng chắp tay với người này. 

- Đây chính là Thạch Mục mà ngươi nói khi trước. 

Đại hán mặt đen cười với Thạch Mục, sau đó hỏi Thanh Huyên. 

- Đúng vậy, vị này chính là Thạch Mục sư đệ, là đệ tử Thanh Lan Thánh địa, hiện giờ hắn ở tiền tuyến đã hơn mười năm, đang định trở về, đáng tiếc không có chiến hạm đi tới vị trí truyền tống trận, không còn cách nào hơn là lên chiếm hạm của Cốc đạo hữu. 

Thanh Huyên trả lời. 

- Đơn giản, đại danh của Thạch đội trưởng ta đã nghe qua, hàng hóa của chúng ta cũng gần dỡ xong rồi, mời Thạch đội trưởng lên thuyền. 

Đại hán mặt đen khá là nhiệt tình với Thạch Mục. 

- Vậy phải làm phiền Cốc đạo hữu rồi. 

Thạch Mục nói xong, sau đó chắp tay thi lễ với Thanh Huyên, nói: 

Thanh Huyên sư huynh, hai ta giờ chia tay, sau này còn gặp lại. 

- Bảo trọng, sau này gặp lại! 

Thanh Huyên chắp tay đáp lễ với Thạch Mục. 

Thạch Mục xoay người lên thuyền, đi vào trong khoang. 

Chiếc chiến hạm này có chút không giống chiến hạm chở hắn tới cứ điểm Phù Không, trên khoang thuyền có một lầu các ba tầng, bên trong có nhiều căn phòng riêng biệt. 

- Thạch đạo hữu, gần đây chỉ có đệ tử tới cứ điểm này, không người nào trở lại. Bây giờ trên thuyền ngoại trừ vài tên thủ hạ của ta cũng không còn ai cả, phòng ở đây rất nhiều, ngươi chọn bừa một phòng mà ở. 

Đại hán mặt đen lúc này cũng đã lên chiếm hạm, nói. 

Thạch Mục gật đầu, chọn một gian phòng ở tầng hai, ngồi xuống, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. 

Cuối cùng cũng xem như đã rời khỏi nơi này, xem ra tối hôm qua Mạc trưởng lão và Triệu Tiễn không nhận ra thân phận của hắn. 

Có điều bây giờ vẫn chưa rời khỏi cứ điểm Phù Không, không thể khinh thường. 

Hắn khoanh chân ngồi xuống, thần thức tỏa ra xung quanh, tra xét động tĩnh xung quanh chiến hạm. 

Thời gian dần trôi, sau nửa canh giờ cuối cùng chiến hạm cũng xuất phát.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Huyền Giới Chi Môn

Số ký tự: 0