Thoát đi (2)
Vong Ngữ
2024-07-24 14:05:08
Một tràng nổ vang, chiến hạm chậm rãi trôi nổi, bay về phía xa, rất nhanh tiến vào trong phù thạch vô tận, rồi biến mất không thấy hình bóng.
Không người nào nhận ra có một bóng dáng mờ nhạt từ trong phù thạch gần cứ điểm bay ra, đuổi theo chiến hạm, vô thanh vô tức.
Thạch Mục ngồi khoanh chân trong phòng, trong phòng có một chiếc cửa sổ, có thể nhìn thấy tình hình bên ngoài.
Ánh mắt hắn nhìn ra ngoài, chân mày nhíu lại.
Lúc này đã rời đi một hai canh giờ, chiến hạm đã rời xa cứ điểm, thế nhưng không hiểu sao trong lòng hắn vẫn có rung động khác thường.
Cạch cạch cạch! Một đợi gõ cửa vang lên.
Thạch Mục mở cửa phòng, đại hán mặt đen kia đứng ngoài, trên mặt mỉm cười, tay cầm bầu rượu bạch ngọc, mùi rượu kỳ dị từ bên trong truyền ra.
- Thạch đạo hữu, đường đi tẻ nhạt, vì vậy ta tới tìm ngươi uống một chén, không quấy rầy ngươi chứ.
Đại hán mặt đen cười lớn nói.
- Nào có, sao có thể chứ, mời Cốc đạo hữu vào.
Thạch Mục mời đối phương vào phòng.
Trong phòng bài trí đơn giản, chỉ có một bộ bàn ghế và giường.
- Vừa rồi chưa kịp tự giới thiệu, Cốc mỗ họ Cốc tên Nguyên Dương, là môn hạ đệ tử Hạo Dương tông, là một tông phái phụ thuộc Thanh Lan Thánh địa.
Đại hán mặt đen nói.
- Hóa ra là đệ tử Hạo Dương tông, Cốc đạo hữu tu vi sâu xa, đã đạt tới Thiên Vị trung kỳ, còn ở trên Thạch mỗ.
Thạch Mục nói.
Trước đây hắn từng nghe danh Hạo Dương tông, tông môn này không nằm trên mấy tinh cầu gần Đông Thánh tinh, khoảng cách với Đông Thánh tinh khá xa, thực lực cũng coi như rất khá.
- Thạch đạo hữu quá khen, uy danh của ngươi Cốc mỗ đã nghe nhiều, mấy năm nay Hắc Ma tộc Thiên Vị bị ngươi chém giết nhiều vô số kể, trong đó không thiếu Thiên Vị trung hậu kỳ, Cốc mỗ sao có thể so với ngươi được.
Đại hán mặt đen cười lớn nói.
Thạch Mục cười nhạt, không nói lời khiêm tốn nữa.
Đại hán mặt đen lắc lắc bầu rượu trong tay, nói:
- Không nói chuyện này nữa, tại hạ là sâu rượu, đây là La tiên tửu nổi danh ở Di Dương tinh vực, Thạch Mục huynh cũng nếm thử chứ.
Hắn lấy ra hai chén rượu, rót đầy, rượu màu đỏ nhạt, mùi hương kỳ dị rất nồng.
Tuy rằng Thạch Mục không nghiện rượu thế nhưng khi ngửi thấy mùi rượu này, hai mắt cũng sáng lên.
Hắn một hơi uống cạn, rượu như một dòng suối băng lưu lại trong yết hầu, khi tiến vào bụng lại như một ngọn lửa nổ tung, tất cả lỗ chân lông trên người mở ra, toàn thân khoan khoái vô cùng.
- Cảm giác băng hỏa lưỡng trọng thiên, quả nhiên là rượu ngon.
Hắn gật gật đầu, nói.
Trên mặt đại hán mặt đen hiện ra sự vui vẻ, sinh ra cảm giác tri kỷ với Thạch Mục.
Vào lúc này, chiến hạm bay vào biển sương tinh vân, ánh sáng xung quanh tối sầm lại, bên ngoài cửa sổ hiện khói xám mênh mông.
Bên trong Phù Thạch tinh hải, loại tinh vân này rất nhiều, cũng không kỳ lạ.
Thế nhưng khi chiến hạm bay ra tinh vân, hư không lóe lên, một luồng kiếm ảnh trắng dài trăm ngàn trượng không hề có chút dấu hiệu đột ngột hiện ra, khí thế hùng hồn, đánh xuống chiến hạm.
Một luồng kiếm ý kinh khủng không có cách nào dùng lời lẽ hình dung sinh ra!
Sắc mặt Thạch Mục thay đổi, ngẩng đầu nhìn lên, đồng thời sau lưng tỏa ra hào quang hai màu xích lam, trong nháy mắt ngưng tụ hai cánh thủy hỏa.
- Cốc đạo hữu, không hay rồi, đi mau!
Bóng người lóe lên, hắn hóa thành một luồng ảo ảnh, ầm một tiếng, xuyên qua màn sáng phòng hộ của chiến hạm, bay ra ngoài.
Đại hán mặt đen vẫn ngẩn ra, chưa kịp phản ứng.
Vào lúc này, ánh kiếm trắng đánh lên chiến hạm.
Màn sáng phòng hộ bên ngoài chiến hạm chỉ như một tờ giấy, lập tức vỡ vụn, ánh kiếm trắng cũng dễ dàng bổ đôi chiến hạm như chém đậu hũ vậy.
Ầm!
Ánh kiếm đại thịnh, hóa thành vô số kiếm khí sắc bén, bao lấy hài cốt chiến hạm.
Chiến hạm trong nháy mắt bị vô số kiếm khí xuyên thủng, tất cả mọi người bên trên bao gồm đại hán mặt đen đều không kịp phản ứng, lập tức bị vô số kiếm khí sắc bén cực điểm chém thành mảnh vỡ, thần hồn cũng không thể chạy ra.
Ngoài mấy trăm trượng trong tinh vực, một bóng người lóe lên, Thạch Mục hiện ra.
Hắn quay đầu nhìn lại, thấy tình cảnh của chiến hạm Nhân Nguyệt, hoàn toàn biến sắc, trong mắt hiện lên vẻ kinh sợ.
- Ồ, dĩ nhiên lại nhanh như vậy, phản ứng đúng là nhạy bén!
Vào thời khắc này, một giọng nói lạnh như băng vang lên, trên không trung chiếc chiến hạm bóng kiếm lóe lên, hóa thành một chuôi phi kiếm màu trắng, ánh kiếm hừng hực, hư không bị cắt vỡ.
Bên trên phi kiếm, một lão giả mặc đạo bào hiện ra.
Thạch Mục thấy vậy, hai mắt nheo lại.
Đối phương không phải ai xa lạ, chính là Mạc Lân Vũ.
Lúc này hắn đang dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía mình.
- Mạc Lân Vũ! Ngươi thân là trưởng lão cứ điểm của liên minh nhưng lại ra tay công kích chiến hạm của liên minh, tùy ý chém giết đệ tử liên minh, ngươi không sợ ba đại Thánh địa liên thủ tru diệt?
Trong lòng Thạch Mục lạnh lẽo, miệng lớn tiếng quát.
Mạc Lân Vũ cười lạnh một tiếng, không trả lời, bấm tay điểm một cái, một luồng kiếm khí dài hơn trăm trượng ngưng tụ giữa hư không, đâm về phía đầu Thạch Mục.
Thạch Mục hoàn toàn biến sắc, thân hình lóe lên, cố gắng tránh né, thế nhưng luồng kiếm khí này thay đổi phương hướng, đuổi theo hắn như hình với bóng.
Tiếp theo ầm một tiếng, kiếm khí trắng bắn trúng đầu Thạch Mục.
Đầu Thạch Mục vỡ ra, có điều thân thể hóa thành hư ảnh viên hầu trắng, bị kiếm khí chém thành hai khúc, tiêu tan.
Thế nhưng Thạch Mục chân chính thì đang ở chỗ nào?
Không người nào nhận ra có một bóng dáng mờ nhạt từ trong phù thạch gần cứ điểm bay ra, đuổi theo chiến hạm, vô thanh vô tức.
Thạch Mục ngồi khoanh chân trong phòng, trong phòng có một chiếc cửa sổ, có thể nhìn thấy tình hình bên ngoài.
Ánh mắt hắn nhìn ra ngoài, chân mày nhíu lại.
Lúc này đã rời đi một hai canh giờ, chiến hạm đã rời xa cứ điểm, thế nhưng không hiểu sao trong lòng hắn vẫn có rung động khác thường.
Cạch cạch cạch! Một đợi gõ cửa vang lên.
Thạch Mục mở cửa phòng, đại hán mặt đen kia đứng ngoài, trên mặt mỉm cười, tay cầm bầu rượu bạch ngọc, mùi rượu kỳ dị từ bên trong truyền ra.
- Thạch đạo hữu, đường đi tẻ nhạt, vì vậy ta tới tìm ngươi uống một chén, không quấy rầy ngươi chứ.
Đại hán mặt đen cười lớn nói.
- Nào có, sao có thể chứ, mời Cốc đạo hữu vào.
Thạch Mục mời đối phương vào phòng.
Trong phòng bài trí đơn giản, chỉ có một bộ bàn ghế và giường.
- Vừa rồi chưa kịp tự giới thiệu, Cốc mỗ họ Cốc tên Nguyên Dương, là môn hạ đệ tử Hạo Dương tông, là một tông phái phụ thuộc Thanh Lan Thánh địa.
Đại hán mặt đen nói.
- Hóa ra là đệ tử Hạo Dương tông, Cốc đạo hữu tu vi sâu xa, đã đạt tới Thiên Vị trung kỳ, còn ở trên Thạch mỗ.
Thạch Mục nói.
Trước đây hắn từng nghe danh Hạo Dương tông, tông môn này không nằm trên mấy tinh cầu gần Đông Thánh tinh, khoảng cách với Đông Thánh tinh khá xa, thực lực cũng coi như rất khá.
- Thạch đạo hữu quá khen, uy danh của ngươi Cốc mỗ đã nghe nhiều, mấy năm nay Hắc Ma tộc Thiên Vị bị ngươi chém giết nhiều vô số kể, trong đó không thiếu Thiên Vị trung hậu kỳ, Cốc mỗ sao có thể so với ngươi được.
Đại hán mặt đen cười lớn nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thạch Mục cười nhạt, không nói lời khiêm tốn nữa.
Đại hán mặt đen lắc lắc bầu rượu trong tay, nói:
- Không nói chuyện này nữa, tại hạ là sâu rượu, đây là La tiên tửu nổi danh ở Di Dương tinh vực, Thạch Mục huynh cũng nếm thử chứ.
Hắn lấy ra hai chén rượu, rót đầy, rượu màu đỏ nhạt, mùi hương kỳ dị rất nồng.
Tuy rằng Thạch Mục không nghiện rượu thế nhưng khi ngửi thấy mùi rượu này, hai mắt cũng sáng lên.
Hắn một hơi uống cạn, rượu như một dòng suối băng lưu lại trong yết hầu, khi tiến vào bụng lại như một ngọn lửa nổ tung, tất cả lỗ chân lông trên người mở ra, toàn thân khoan khoái vô cùng.
- Cảm giác băng hỏa lưỡng trọng thiên, quả nhiên là rượu ngon.
Hắn gật gật đầu, nói.
Trên mặt đại hán mặt đen hiện ra sự vui vẻ, sinh ra cảm giác tri kỷ với Thạch Mục.
Vào lúc này, chiến hạm bay vào biển sương tinh vân, ánh sáng xung quanh tối sầm lại, bên ngoài cửa sổ hiện khói xám mênh mông.
Bên trong Phù Thạch tinh hải, loại tinh vân này rất nhiều, cũng không kỳ lạ.
Thế nhưng khi chiến hạm bay ra tinh vân, hư không lóe lên, một luồng kiếm ảnh trắng dài trăm ngàn trượng không hề có chút dấu hiệu đột ngột hiện ra, khí thế hùng hồn, đánh xuống chiến hạm.
Một luồng kiếm ý kinh khủng không có cách nào dùng lời lẽ hình dung sinh ra!
Sắc mặt Thạch Mục thay đổi, ngẩng đầu nhìn lên, đồng thời sau lưng tỏa ra hào quang hai màu xích lam, trong nháy mắt ngưng tụ hai cánh thủy hỏa.
- Cốc đạo hữu, không hay rồi, đi mau!
Bóng người lóe lên, hắn hóa thành một luồng ảo ảnh, ầm một tiếng, xuyên qua màn sáng phòng hộ của chiến hạm, bay ra ngoài.
Đại hán mặt đen vẫn ngẩn ra, chưa kịp phản ứng.
Vào lúc này, ánh kiếm trắng đánh lên chiến hạm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Màn sáng phòng hộ bên ngoài chiến hạm chỉ như một tờ giấy, lập tức vỡ vụn, ánh kiếm trắng cũng dễ dàng bổ đôi chiến hạm như chém đậu hũ vậy.
Ầm!
Ánh kiếm đại thịnh, hóa thành vô số kiếm khí sắc bén, bao lấy hài cốt chiến hạm.
Chiến hạm trong nháy mắt bị vô số kiếm khí xuyên thủng, tất cả mọi người bên trên bao gồm đại hán mặt đen đều không kịp phản ứng, lập tức bị vô số kiếm khí sắc bén cực điểm chém thành mảnh vỡ, thần hồn cũng không thể chạy ra.
Ngoài mấy trăm trượng trong tinh vực, một bóng người lóe lên, Thạch Mục hiện ra.
Hắn quay đầu nhìn lại, thấy tình cảnh của chiến hạm Nhân Nguyệt, hoàn toàn biến sắc, trong mắt hiện lên vẻ kinh sợ.
- Ồ, dĩ nhiên lại nhanh như vậy, phản ứng đúng là nhạy bén!
Vào thời khắc này, một giọng nói lạnh như băng vang lên, trên không trung chiếc chiến hạm bóng kiếm lóe lên, hóa thành một chuôi phi kiếm màu trắng, ánh kiếm hừng hực, hư không bị cắt vỡ.
Bên trên phi kiếm, một lão giả mặc đạo bào hiện ra.
Thạch Mục thấy vậy, hai mắt nheo lại.
Đối phương không phải ai xa lạ, chính là Mạc Lân Vũ.
Lúc này hắn đang dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía mình.
- Mạc Lân Vũ! Ngươi thân là trưởng lão cứ điểm của liên minh nhưng lại ra tay công kích chiến hạm của liên minh, tùy ý chém giết đệ tử liên minh, ngươi không sợ ba đại Thánh địa liên thủ tru diệt?
Trong lòng Thạch Mục lạnh lẽo, miệng lớn tiếng quát.
Mạc Lân Vũ cười lạnh một tiếng, không trả lời, bấm tay điểm một cái, một luồng kiếm khí dài hơn trăm trượng ngưng tụ giữa hư không, đâm về phía đầu Thạch Mục.
Thạch Mục hoàn toàn biến sắc, thân hình lóe lên, cố gắng tránh né, thế nhưng luồng kiếm khí này thay đổi phương hướng, đuổi theo hắn như hình với bóng.
Tiếp theo ầm một tiếng, kiếm khí trắng bắn trúng đầu Thạch Mục.
Đầu Thạch Mục vỡ ra, có điều thân thể hóa thành hư ảnh viên hầu trắng, bị kiếm khí chém thành hai khúc, tiêu tan.
Thế nhưng Thạch Mục chân chính thì đang ở chỗ nào?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro