[Huyền Học] Ta Gõ Mõ Cầm Canh Ở Cổ Đại Hằng Đêm
Chương 21
2024-11-15 06:40:07
Triệu Gia Hữu nháy mắt đầy ẩn ý, "Là… cái kia đó, ngươi hiểu mà."
Cố Chiêu gật đầu, "… Hiểu."
Triệu Gia Hữu giơ ngón cái, tỏ vẻ khâm phục. Không hổ là cháu nội của Cố lão gia, cái khí chất trầm tĩnh này, cái sự dũng mãnh này, hơn hẳn người thường, đặc biệt là cái tên tú tài họ Bùi kia.
Hừ, thật là vô dụng!
Ánh mắt Triệu Gia Hữu liếc qua Bùi Minh Hạo đầy ý mỉa mai, không cần nói cũng hiểu.
Bùi Minh Hạo nghiến chặt nắm tay, nghĩ thầm: Đáng lẽ hắn không nên đến cái trấn Ngọc Khê chết tiệt này!
Cố Chiêu hỏi lại, "Vậy sau đó thì sao, các ngươi vừa rồi đang làm gì?"
Triệu Gia Hữu hạ giọng, "Nước tiểu đồng tử chứ còn gì! Ông nội ngươi không dạy ngươi à? Nước tiểu của trẻ con là trị cái này hiệu quả nhất."
Quỷ đánh tường gì đó, cha hắn bảo rải nước tiểu của trẻ con là công hiệu nhất, nếu không đủ… thì rải thêm hai lần!
Cố Chiêu: …
Nàng nhớ lại, khả năng lớn là Kim Phượng Tiên không sợ cái trò này. Ghét bỏ thì có, nhưng chắc không sợ.
Bùi Minh Hạo chỉnh lại vạt áo, cất bước tiến tới, hỏi: "Muội muội nhà họ Kim đâu rồi?"
Triệu Gia Hữu cũng nhìn về phía chiếc đèn con chuột mắt đỏ trong tay Cố Chiêu, "Đúng rồi, cô bé ấy đi đâu rồi?" Vừa nói, hắn vừa ngó nghiêng tìm kiếm xung quanh.
Cố Chiêu ngừng lại một chút, rồi đáp, "Nàng vừa mới đi trước rồi."
...
"Ê, ba đứa kia, còn đứng đấy làm gì, về thôi!"
Còn chưa kịp để Cố Chiêu nói thêm, từ xa, một người đàn ông cao lớn mặc áo lam, râu ria xồm xoàm, khoác tay vẫy gọi bọn họ, lớn tiếng nói.
"Đêm khuya trời lạnh, về sớm chút đi!"
"Ta nói cho mà nghe, mấy đứa miệng còn hôi sữa thì làm gì cũng không chắc chắn, mấy đứa nhỏ đã về hết rồi, chỉ còn ba đứa to xác nhà ngươi còn đứng đấy buôn chuyện, nói gì mà nhiều thế, nói nói nói, nói cái gì hay mà nói, thôi đi, về nhà nhanh cho ta!"
Giọng nói oang oang như chuông của người đàn ông khiến mấy đứa trẻ đều ngoan ngoãn nghe lời, không chút phật lòng.
Triệu Gia Hữu phấn khích nhảy cẫng lên, "Hiệu quả rồi! Ta đã nói là nước tiểu đồng tử có tác dụng mà, chúng ta ra khỏi chỗ này rồi!"
"Haha, cha ta nói đúng, một lần không đủ thì rải hai lần là chắc chắn hiệu nghiệm!"
Hắn cười hả hê, đến nỗi cả da thịt trên mặt cũng rung lên theo.
Sau một lúc, Triệu Gia Hữu mạnh mẽ vỗ vai Bùi Minh Hạo, khen ngợi, "Vẫn là nhờ Bùi biểu đệ uy lực mạnh, vừa rải nước tiểu đồng tử là phá được quỷ đánh tường ngay."
"Khụ, quá khen, quá khen." Bùi Minh Hạo khiêm tốn gật đầu, "Cũng là nhờ Gia Hữu ca quyết tâm ra trận."
Triệu Gia Hữu: "Nào có, nào có, ha ha ha!"
Cố Chiêu đứng bên cạnh nhìn hai người thay nhau tâng bốc lẫn nhau, chỉ biết đỡ trán ngán ngẩm. Được rồi, cứ để cho hai kẻ này tự hào một lát vậy.
Trước khi rời đi, nàng tìm lại được cây trúc mình đã đánh dấu lúc nãy, bước chân thật nhẹ, rồi cúi xuống đặt chiếc đèn con chuột mắt đỏ xuống dưới gốc.
Phượng Tiên muội muội, tái kiến.
...
"Đi thôi."
Cố Chiêu bước theo Triệu Gia Hữu và Bùi Minh Hạo, ba người cùng nhau trở về nhà.
Trên đường phố Thúy Trúc.
Bùi Minh Hạo có chút nghi hoặc, "Muội muội nhà họ Kim đi trước rồi à?"
Cố Chiêu đáp, "Ừ, nàng còn nhỏ, người nhà tới đón rồi."
Nhắc đến tuổi tác, Bùi Minh Hạo bỗng vỡ lẽ, "Các ngươi có thấy không, muội muội nhà họ Kim có gì đó là lạ."
Triệu Gia Hữu không để tâm, "Lạ chỗ nào? À, là kiểu lạ đáng yêu thôi."
Nói rồi, hắn nháy mắt trêu đùa, chọc chọc vào vai Cố Chiêu, "Phải không, Cố Tiểu Chiêu?"
Cố Chiêu trợn trắng mắt, dịch sang một bước, lười tranh cãi với Triệu Gia Hữu.
Bùi Minh Hạo suy tư, lắc đầu, "Thật đấy, có cái gì đó rất lạ, các ngươi không nhận ra sao? Nàng mang theo đèn con chuột."
Triệu Gia Hữu hỏi, "Đèn con chuột thì có gì đâu?"
Cố Chiêu gật đầu, "… Hiểu."
Triệu Gia Hữu giơ ngón cái, tỏ vẻ khâm phục. Không hổ là cháu nội của Cố lão gia, cái khí chất trầm tĩnh này, cái sự dũng mãnh này, hơn hẳn người thường, đặc biệt là cái tên tú tài họ Bùi kia.
Hừ, thật là vô dụng!
Ánh mắt Triệu Gia Hữu liếc qua Bùi Minh Hạo đầy ý mỉa mai, không cần nói cũng hiểu.
Bùi Minh Hạo nghiến chặt nắm tay, nghĩ thầm: Đáng lẽ hắn không nên đến cái trấn Ngọc Khê chết tiệt này!
Cố Chiêu hỏi lại, "Vậy sau đó thì sao, các ngươi vừa rồi đang làm gì?"
Triệu Gia Hữu hạ giọng, "Nước tiểu đồng tử chứ còn gì! Ông nội ngươi không dạy ngươi à? Nước tiểu của trẻ con là trị cái này hiệu quả nhất."
Quỷ đánh tường gì đó, cha hắn bảo rải nước tiểu của trẻ con là công hiệu nhất, nếu không đủ… thì rải thêm hai lần!
Cố Chiêu: …
Nàng nhớ lại, khả năng lớn là Kim Phượng Tiên không sợ cái trò này. Ghét bỏ thì có, nhưng chắc không sợ.
Bùi Minh Hạo chỉnh lại vạt áo, cất bước tiến tới, hỏi: "Muội muội nhà họ Kim đâu rồi?"
Triệu Gia Hữu cũng nhìn về phía chiếc đèn con chuột mắt đỏ trong tay Cố Chiêu, "Đúng rồi, cô bé ấy đi đâu rồi?" Vừa nói, hắn vừa ngó nghiêng tìm kiếm xung quanh.
Cố Chiêu ngừng lại một chút, rồi đáp, "Nàng vừa mới đi trước rồi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
...
"Ê, ba đứa kia, còn đứng đấy làm gì, về thôi!"
Còn chưa kịp để Cố Chiêu nói thêm, từ xa, một người đàn ông cao lớn mặc áo lam, râu ria xồm xoàm, khoác tay vẫy gọi bọn họ, lớn tiếng nói.
"Đêm khuya trời lạnh, về sớm chút đi!"
"Ta nói cho mà nghe, mấy đứa miệng còn hôi sữa thì làm gì cũng không chắc chắn, mấy đứa nhỏ đã về hết rồi, chỉ còn ba đứa to xác nhà ngươi còn đứng đấy buôn chuyện, nói gì mà nhiều thế, nói nói nói, nói cái gì hay mà nói, thôi đi, về nhà nhanh cho ta!"
Giọng nói oang oang như chuông của người đàn ông khiến mấy đứa trẻ đều ngoan ngoãn nghe lời, không chút phật lòng.
Triệu Gia Hữu phấn khích nhảy cẫng lên, "Hiệu quả rồi! Ta đã nói là nước tiểu đồng tử có tác dụng mà, chúng ta ra khỏi chỗ này rồi!"
"Haha, cha ta nói đúng, một lần không đủ thì rải hai lần là chắc chắn hiệu nghiệm!"
Hắn cười hả hê, đến nỗi cả da thịt trên mặt cũng rung lên theo.
Sau một lúc, Triệu Gia Hữu mạnh mẽ vỗ vai Bùi Minh Hạo, khen ngợi, "Vẫn là nhờ Bùi biểu đệ uy lực mạnh, vừa rải nước tiểu đồng tử là phá được quỷ đánh tường ngay."
"Khụ, quá khen, quá khen." Bùi Minh Hạo khiêm tốn gật đầu, "Cũng là nhờ Gia Hữu ca quyết tâm ra trận."
Triệu Gia Hữu: "Nào có, nào có, ha ha ha!"
Cố Chiêu đứng bên cạnh nhìn hai người thay nhau tâng bốc lẫn nhau, chỉ biết đỡ trán ngán ngẩm. Được rồi, cứ để cho hai kẻ này tự hào một lát vậy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trước khi rời đi, nàng tìm lại được cây trúc mình đã đánh dấu lúc nãy, bước chân thật nhẹ, rồi cúi xuống đặt chiếc đèn con chuột mắt đỏ xuống dưới gốc.
Phượng Tiên muội muội, tái kiến.
...
"Đi thôi."
Cố Chiêu bước theo Triệu Gia Hữu và Bùi Minh Hạo, ba người cùng nhau trở về nhà.
Trên đường phố Thúy Trúc.
Bùi Minh Hạo có chút nghi hoặc, "Muội muội nhà họ Kim đi trước rồi à?"
Cố Chiêu đáp, "Ừ, nàng còn nhỏ, người nhà tới đón rồi."
Nhắc đến tuổi tác, Bùi Minh Hạo bỗng vỡ lẽ, "Các ngươi có thấy không, muội muội nhà họ Kim có gì đó là lạ."
Triệu Gia Hữu không để tâm, "Lạ chỗ nào? À, là kiểu lạ đáng yêu thôi."
Nói rồi, hắn nháy mắt trêu đùa, chọc chọc vào vai Cố Chiêu, "Phải không, Cố Tiểu Chiêu?"
Cố Chiêu trợn trắng mắt, dịch sang một bước, lười tranh cãi với Triệu Gia Hữu.
Bùi Minh Hạo suy tư, lắc đầu, "Thật đấy, có cái gì đó rất lạ, các ngươi không nhận ra sao? Nàng mang theo đèn con chuột."
Triệu Gia Hữu hỏi, "Đèn con chuột thì có gì đâu?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro