[Huyền Học] Ta Gõ Mõ Cầm Canh Ở Cổ Đại Hằng Đêm
Chương 26
2024-11-15 06:40:07
“Nhà họ không có con trai, một người phụ nữ yếu đuối dẫn theo một đứa con gái nhỏ, trong mắt người ngoài bà chẳng khác nào miếng thịt mỡ. Người trong tộc ở quê ai cũng muốn xâu xé.”
Giọng lão Đỗ thị nặng nề, “Có thể dọn đi món gì đều dọn hết rồi. Đám tang của Kim chưởng quầy, họ hàng tranh nhau tổ chức tiệc lớn, yến tiệc linh đình kéo dài gần một tháng, đến mức mẹ của Kim Phượng Tiên cũng bị vắt kiệt sức, suy sụp hoàn toàn.”
“Sau đó, tửu lâu nhà họ không cầm cự nổi nữa, mẹ của Kim Phượng Tiên đành làm chút việc kim chỉ vá may, kiếm sống qua ngày. Nhưng chỉ qua được bốn năm, sức khỏe bà ấy không còn chịu nổi. Chẳng bao lâu sau khi bà qua đời, Kim Phượng Tiên cũng mất, nghe đâu là vì đói quá. Lúc kéo thi thể nàng ra, người chỉ còn da bọc xương.”
Lão Đỗ thị thở dài: “Nói ra cũng thật kỳ lạ. Sân nhà Kim chưởng quầy ở phố Thúy Trúc không nhỏ, nhưng từ sau khi cả nhà họ không còn ai, người trong tộc Kim gia ai cũng muốn dọn vào ở, nhưng không ai trụ được lâu.”
Cố Chiêu ngạc nhiên: “Không trụ được lâu?”
Lão Đỗ thị gật đầu, “Dọn vào rồi cũng đều gặp họa cả. Có người uống say ngã xuống sông chết đuối, có người giữa mùa đông nướng khoai lang, không hiểu sao lại để lửa bén vào người, bị thiêu sống đến chết thảm.”
Kể từ sau đó, không ai dám dọn vào ở trong sân nhà họ Kim nữa. Một số người trong lòng có chút sợ hãi thậm chí còn chuyển ra khỏi cả khu phố ấy.
Lão Đỗ thị thở dài: “Bây giờ ở phố Thúy Trúc, còn ai trong nhà họ Kim nữa đâu.”
Bà liếc nhìn Cố Chiêu đang chăm chú lắng nghe, rồi đứng dậy thu dọn bát đũa trên bàn. “Thôi nào, đừng nghĩ nhiều làm gì. Chuyện nhà người ta thôi mà, hôm nay ngươi cũng mệt rồi, đi nghỉ sớm đi.”
Cố Chiêu vươn tay định đỡ lấy cái khay từ tay lão Đỗ thị, “Nãi nãi, để ta làm cho.”
“Thôi, không cần ngươi đâu.” Lão Đỗ thị tránh tay nàng, “Nãi nãi còn khỏe mà, đâu phải già đến bảy, tám chục tuổi đi đứng không nổi đâu.”
Ra đến cửa phòng, lão Đỗ thị bỗng khựng lại, trong lòng chợt nghĩ ngợi.
Nói đi cũng phải nói lại, bà mơ hồ nhớ rằng mẹ của Kim Phượng Tiên hình như có họ hàng xa với cô con dâu Trương thị của bà, là chị em họ ở một vùng xa xôi nào đó.
Lão Đỗ thị quay lại, nhìn cánh cửa gỗ đã khép chặt phía sau.
Vậy ra, giữa Kim Phượng Tiên và Chiêu Nhi nhà bà vẫn còn chút máu mủ sao?
…
Cố Chiêu xoa xoa bụng, cảm thấy hơi căng, liền đi đi lại lại vài vòng rồi mới nằm xuống nghỉ ngơi.
Đêm lạnh như băng, trăng tròn lơ lửng trên cao.
…
Tiếng mõ canh giờ Tý đã gõ qua, Cố Chiêu ngủ say, cuộn tròn trong chăn. Trong cơn mơ màng, nàng mơ hồ nghe thấy tiếng gõ cửa ngoài cổng.
“Cốc cốc cốc.”
“Cốc cốc cốc.”
“Thím ơi, Chiêu nhi, mau mở cửa!”
Tiếng gọi dồn dập, đầy vẻ hoảng loạn.
Cố Chiêu như bị kéo từ trong giấc mơ sâu xuống đáy vực, thân mình chợt giật mạnh, tỉnh táo hẳn, nàng lắng tai nghe ngóng.
Không phải là mơ!
Thật sự có người đang gõ cửa và gọi nàng!
Cố Chiêu vội vã xốc chăn ngồi dậy, khoác vội chiếc áo bông dày, xỏ giày rồi chạy ra.
“Triệu thúc, có chuyện gì vậy? Ông nội ta làm sao rồi?”
Vừa mở cửa, nàng đã thấy Triệu Đao cõng ông nội Cố Xuân Lai trên lưng, liền hốt hoảng hỏi dồn dập.
Dưới ánh nến lập lòe ở cổng, chỉ thấy Cố Xuân Lai nhắm chặt mắt, trán lấm tấm mồ hôi lạnh, sắc mặt tái nhợt, dường như đang chịu đựng cơn đau dữ dội. Từ đôi môi khô nứt của ông thỉnh thoảng rên lên những tiếng yếu ớt.
“Bị ngã.” Triệu Đao vội đáp một câu, đỡ Cố Xuân Lai lên, rồi nhanh chóng bước về hướng phòng phía đông.
“Ông nội!” Cố Chiêu lo đến mức quên cả khép cổng, vội vàng chạy theo Triệu Đao vào phòng đông.
Trong phòng, lão Đỗ thị bị đánh thức cũng cuống quýt chạy ra, chân tay luống cuống quanh quẩn bên Triệu Đao, chẳng biết đặt tay chân vào đâu.
Giọng lão Đỗ thị nặng nề, “Có thể dọn đi món gì đều dọn hết rồi. Đám tang của Kim chưởng quầy, họ hàng tranh nhau tổ chức tiệc lớn, yến tiệc linh đình kéo dài gần một tháng, đến mức mẹ của Kim Phượng Tiên cũng bị vắt kiệt sức, suy sụp hoàn toàn.”
“Sau đó, tửu lâu nhà họ không cầm cự nổi nữa, mẹ của Kim Phượng Tiên đành làm chút việc kim chỉ vá may, kiếm sống qua ngày. Nhưng chỉ qua được bốn năm, sức khỏe bà ấy không còn chịu nổi. Chẳng bao lâu sau khi bà qua đời, Kim Phượng Tiên cũng mất, nghe đâu là vì đói quá. Lúc kéo thi thể nàng ra, người chỉ còn da bọc xương.”
Lão Đỗ thị thở dài: “Nói ra cũng thật kỳ lạ. Sân nhà Kim chưởng quầy ở phố Thúy Trúc không nhỏ, nhưng từ sau khi cả nhà họ không còn ai, người trong tộc Kim gia ai cũng muốn dọn vào ở, nhưng không ai trụ được lâu.”
Cố Chiêu ngạc nhiên: “Không trụ được lâu?”
Lão Đỗ thị gật đầu, “Dọn vào rồi cũng đều gặp họa cả. Có người uống say ngã xuống sông chết đuối, có người giữa mùa đông nướng khoai lang, không hiểu sao lại để lửa bén vào người, bị thiêu sống đến chết thảm.”
Kể từ sau đó, không ai dám dọn vào ở trong sân nhà họ Kim nữa. Một số người trong lòng có chút sợ hãi thậm chí còn chuyển ra khỏi cả khu phố ấy.
Lão Đỗ thị thở dài: “Bây giờ ở phố Thúy Trúc, còn ai trong nhà họ Kim nữa đâu.”
Bà liếc nhìn Cố Chiêu đang chăm chú lắng nghe, rồi đứng dậy thu dọn bát đũa trên bàn. “Thôi nào, đừng nghĩ nhiều làm gì. Chuyện nhà người ta thôi mà, hôm nay ngươi cũng mệt rồi, đi nghỉ sớm đi.”
Cố Chiêu vươn tay định đỡ lấy cái khay từ tay lão Đỗ thị, “Nãi nãi, để ta làm cho.”
“Thôi, không cần ngươi đâu.” Lão Đỗ thị tránh tay nàng, “Nãi nãi còn khỏe mà, đâu phải già đến bảy, tám chục tuổi đi đứng không nổi đâu.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ra đến cửa phòng, lão Đỗ thị bỗng khựng lại, trong lòng chợt nghĩ ngợi.
Nói đi cũng phải nói lại, bà mơ hồ nhớ rằng mẹ của Kim Phượng Tiên hình như có họ hàng xa với cô con dâu Trương thị của bà, là chị em họ ở một vùng xa xôi nào đó.
Lão Đỗ thị quay lại, nhìn cánh cửa gỗ đã khép chặt phía sau.
Vậy ra, giữa Kim Phượng Tiên và Chiêu Nhi nhà bà vẫn còn chút máu mủ sao?
…
Cố Chiêu xoa xoa bụng, cảm thấy hơi căng, liền đi đi lại lại vài vòng rồi mới nằm xuống nghỉ ngơi.
Đêm lạnh như băng, trăng tròn lơ lửng trên cao.
…
Tiếng mõ canh giờ Tý đã gõ qua, Cố Chiêu ngủ say, cuộn tròn trong chăn. Trong cơn mơ màng, nàng mơ hồ nghe thấy tiếng gõ cửa ngoài cổng.
“Cốc cốc cốc.”
“Cốc cốc cốc.”
“Thím ơi, Chiêu nhi, mau mở cửa!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiếng gọi dồn dập, đầy vẻ hoảng loạn.
Cố Chiêu như bị kéo từ trong giấc mơ sâu xuống đáy vực, thân mình chợt giật mạnh, tỉnh táo hẳn, nàng lắng tai nghe ngóng.
Không phải là mơ!
Thật sự có người đang gõ cửa và gọi nàng!
Cố Chiêu vội vã xốc chăn ngồi dậy, khoác vội chiếc áo bông dày, xỏ giày rồi chạy ra.
“Triệu thúc, có chuyện gì vậy? Ông nội ta làm sao rồi?”
Vừa mở cửa, nàng đã thấy Triệu Đao cõng ông nội Cố Xuân Lai trên lưng, liền hốt hoảng hỏi dồn dập.
Dưới ánh nến lập lòe ở cổng, chỉ thấy Cố Xuân Lai nhắm chặt mắt, trán lấm tấm mồ hôi lạnh, sắc mặt tái nhợt, dường như đang chịu đựng cơn đau dữ dội. Từ đôi môi khô nứt của ông thỉnh thoảng rên lên những tiếng yếu ớt.
“Bị ngã.” Triệu Đao vội đáp một câu, đỡ Cố Xuân Lai lên, rồi nhanh chóng bước về hướng phòng phía đông.
“Ông nội!” Cố Chiêu lo đến mức quên cả khép cổng, vội vàng chạy theo Triệu Đao vào phòng đông.
Trong phòng, lão Đỗ thị bị đánh thức cũng cuống quýt chạy ra, chân tay luống cuống quanh quẩn bên Triệu Đao, chẳng biết đặt tay chân vào đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro