[Huyền Học] Ta Gõ Mõ Cầm Canh Ở Cổ Đại Hằng Đêm
Chương 37
2024-11-15 06:40:07
Rốt cuộc đây là thứ gì?
Trông như một khối thịt to, nhưng lại có vẻ như là một sinh vật sống.
Ngày thường trong sân nhà nàng cũng có lũ chuột, thỉnh thoảng còn có rắn bò vào, nhưng chưa bao giờ có thứ gì khiến nàng cảm thấy kỳ quái và bất an như vật này.
Diêu Thủy Nương nhặt một cây gậy trúc dài, cầm chắc rồi bước đến gần cái bóng trong góc.
“Ngươi muốn làm gì?” Lâm Trung Cát lập tức tỉnh rượu.
Diêu Thủy Nương siết chặt cây gậy trúc, hơi hồi hộp đáp, “Làm gì à? Đương nhiên là đuổi nó ra rồi! Nhà chúng ta có thứ quái dị thế này xông vào, đến cả Đại Hắc còn biết giữ nhà, còn ngươi thì không bằng con chó nữa.”
Diêu Thủy Nương gọi thứ này là “quái vật” cũng không phải là quá lời.
Nó cỡ chừng bằng cái chậu rửa chân, trắng trắng, mềm mềm, trơn bóng, như hai khối thịt mỡ dính vào nhau. Khi Diêu Thủy Nương nhìn chằm chằm vào nó, khối thịt ấy phồng lên xẹp xuống, dính dính nhờn nhợt, giống như một con trai phun nước trong sông. Nhìn kỹ, trên bề mặt còn có những hoa văn nhăn nhúm như da thịt.
Cảnh tượng ấy khiến nàng không khỏi cảm thấy ớn lạnh trong lòng.
“Không được đụng vào nó, ngươi có biết đây là cái gì không? Đây là phú quý của Lâm gia ta!” Lâm Trung Cát vội lao tới, loạng choạng suýt ngã bổ nhào.
“Ngươi… ngươi đúng là làm chuyện tai họa!” Khó khăn lắm mới đứng vững, Lâm Trung Cát túm chặt cánh tay Diêu Thủy Nương, lay mạnh hai cái, hơi rượu phả đầy mặt nàng, miệng chửi ầm lên.
“Ngươi đúng là cái đồ phá của! Nếu làm tổn hại vận may của Lâm gia ta, ta… ta sẽ bỏ ngươi!”
“Rầm!” Cây gậy trúc rơi xuống đất, vang lên một tiếng khô khốc.
Diêu Thủy Nương ngớ người, nhìn về phía góc sân, khó hiểu hỏi, “Ngươi còn chưa tỉnh rượu sao? Cái thứ quái dị này làm sao mà là phú quý được? Trông nó khiếp đảm thế kia.”
Lâm Trung Cát bực mình nói, “Ngươi thì biết cái gì, đúng là đàn bà không có kiến thức!”
“Đây là thịt linh chi, ngươi hiểu không? Thịt linh chi đó!”
Diêu Thủy Nương biến sắc, “Thịt linh chi? Vậy chẳng phải là Thái Tuế sao? Không được, không được, thứ này ngươi lấy ở đâu về, mau vứt đi!”
Theo quan niệm dân gian, Thái Tuế được xem như một loại “sát thần”, ai phạm vào thì phải cúng kiếng giải hạn. Dù Diêu Thủy Nương không phải là người hay thắp hương bái Phật, nhưng cũng từng nghe qua điều này.
“Không được vứt! Đây là thịt linh chi, ta khiêng về còn tốn bao nhiêu sức lực!”
Lâm Trung Cát cương quyết không chịu, lập tức kể lể một hồi về cách mà hắn phát hiện ra Thái Tuế và làm thế nào mang nó về nhà.
Thì ra, mấy ngày nay, Lâm Trung Cát đều ở nhà bạn rượu họ Tiền ở phố Lâm Thủy uống rượu, thường xuyên uống đến tận sáng mới về.
Liên tục mấy ngày như thế, cả bạn bè thân thích cũng không chịu nổi. Đêm qua, vợ của bạn rượu thấy hắn ngủ vạ vật ở nhà mình, nổi giận đùng đùng mà đuổi hắn ra ngoài.
“Phi!” Lâm Trung Cát mạnh mẽ nhổ một bãi nước bọt xuống đất, hằn học nói, “Cái con vợ Đại Lang đúng là không biết điều! Khuya khoắt, gần đến giờ Sửu mà còn đẩy ta ra khỏi cửa!”
“Thủy Nương, ngươi biết không? Nó dám đẩy ta ra ngoài! Còn ném giày của ta ra, đóng sầm cửa ngay trước mặt ta! Đại Lang có can ngăn cũng không được!”
“Đồ chó cái, lần sau ta nhất quyết không đến nhà nó uống rượu nữa!”
Diêu Thủy Nương: …
Vợ của Đại Lang mà nghe được lời này, chắc là phải cảm ơn ngươi đấy.
Lâm Trung Cát tiếp tục ba hoa, “Nhưng mà, tổ tiên ta nói không sai, trong cái rủi có cái may, họa phúc đi đôi với nhau. Ta tuy bị đuổi ra ngoài, nhưng đi lang thang trên phố Lâm Thủy lại nhặt được cái bảo bối này.”
Hắn chẳng chút sợ sệt, tiến đến góc sân, ôm lấy khối Thái Tuế đặt trên đất. Hắn dùng bàn tay to bè vỗ “bốp bốp” lên khối thịt Thái Tuế dẻo quánh, cười ha hả đầy mãn nguyện.
Trông như một khối thịt to, nhưng lại có vẻ như là một sinh vật sống.
Ngày thường trong sân nhà nàng cũng có lũ chuột, thỉnh thoảng còn có rắn bò vào, nhưng chưa bao giờ có thứ gì khiến nàng cảm thấy kỳ quái và bất an như vật này.
Diêu Thủy Nương nhặt một cây gậy trúc dài, cầm chắc rồi bước đến gần cái bóng trong góc.
“Ngươi muốn làm gì?” Lâm Trung Cát lập tức tỉnh rượu.
Diêu Thủy Nương siết chặt cây gậy trúc, hơi hồi hộp đáp, “Làm gì à? Đương nhiên là đuổi nó ra rồi! Nhà chúng ta có thứ quái dị thế này xông vào, đến cả Đại Hắc còn biết giữ nhà, còn ngươi thì không bằng con chó nữa.”
Diêu Thủy Nương gọi thứ này là “quái vật” cũng không phải là quá lời.
Nó cỡ chừng bằng cái chậu rửa chân, trắng trắng, mềm mềm, trơn bóng, như hai khối thịt mỡ dính vào nhau. Khi Diêu Thủy Nương nhìn chằm chằm vào nó, khối thịt ấy phồng lên xẹp xuống, dính dính nhờn nhợt, giống như một con trai phun nước trong sông. Nhìn kỹ, trên bề mặt còn có những hoa văn nhăn nhúm như da thịt.
Cảnh tượng ấy khiến nàng không khỏi cảm thấy ớn lạnh trong lòng.
“Không được đụng vào nó, ngươi có biết đây là cái gì không? Đây là phú quý của Lâm gia ta!” Lâm Trung Cát vội lao tới, loạng choạng suýt ngã bổ nhào.
“Ngươi… ngươi đúng là làm chuyện tai họa!” Khó khăn lắm mới đứng vững, Lâm Trung Cát túm chặt cánh tay Diêu Thủy Nương, lay mạnh hai cái, hơi rượu phả đầy mặt nàng, miệng chửi ầm lên.
“Ngươi đúng là cái đồ phá của! Nếu làm tổn hại vận may của Lâm gia ta, ta… ta sẽ bỏ ngươi!”
“Rầm!” Cây gậy trúc rơi xuống đất, vang lên một tiếng khô khốc.
Diêu Thủy Nương ngớ người, nhìn về phía góc sân, khó hiểu hỏi, “Ngươi còn chưa tỉnh rượu sao? Cái thứ quái dị này làm sao mà là phú quý được? Trông nó khiếp đảm thế kia.”
Lâm Trung Cát bực mình nói, “Ngươi thì biết cái gì, đúng là đàn bà không có kiến thức!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đây là thịt linh chi, ngươi hiểu không? Thịt linh chi đó!”
Diêu Thủy Nương biến sắc, “Thịt linh chi? Vậy chẳng phải là Thái Tuế sao? Không được, không được, thứ này ngươi lấy ở đâu về, mau vứt đi!”
Theo quan niệm dân gian, Thái Tuế được xem như một loại “sát thần”, ai phạm vào thì phải cúng kiếng giải hạn. Dù Diêu Thủy Nương không phải là người hay thắp hương bái Phật, nhưng cũng từng nghe qua điều này.
“Không được vứt! Đây là thịt linh chi, ta khiêng về còn tốn bao nhiêu sức lực!”
Lâm Trung Cát cương quyết không chịu, lập tức kể lể một hồi về cách mà hắn phát hiện ra Thái Tuế và làm thế nào mang nó về nhà.
Thì ra, mấy ngày nay, Lâm Trung Cát đều ở nhà bạn rượu họ Tiền ở phố Lâm Thủy uống rượu, thường xuyên uống đến tận sáng mới về.
Liên tục mấy ngày như thế, cả bạn bè thân thích cũng không chịu nổi. Đêm qua, vợ của bạn rượu thấy hắn ngủ vạ vật ở nhà mình, nổi giận đùng đùng mà đuổi hắn ra ngoài.
“Phi!” Lâm Trung Cát mạnh mẽ nhổ một bãi nước bọt xuống đất, hằn học nói, “Cái con vợ Đại Lang đúng là không biết điều! Khuya khoắt, gần đến giờ Sửu mà còn đẩy ta ra khỏi cửa!”
“Thủy Nương, ngươi biết không? Nó dám đẩy ta ra ngoài! Còn ném giày của ta ra, đóng sầm cửa ngay trước mặt ta! Đại Lang có can ngăn cũng không được!”
“Đồ chó cái, lần sau ta nhất quyết không đến nhà nó uống rượu nữa!”
Diêu Thủy Nương: …
Vợ của Đại Lang mà nghe được lời này, chắc là phải cảm ơn ngươi đấy.
Lâm Trung Cát tiếp tục ba hoa, “Nhưng mà, tổ tiên ta nói không sai, trong cái rủi có cái may, họa phúc đi đôi với nhau. Ta tuy bị đuổi ra ngoài, nhưng đi lang thang trên phố Lâm Thủy lại nhặt được cái bảo bối này.”
Hắn chẳng chút sợ sệt, tiến đến góc sân, ôm lấy khối Thái Tuế đặt trên đất. Hắn dùng bàn tay to bè vỗ “bốp bốp” lên khối thịt Thái Tuế dẻo quánh, cười ha hả đầy mãn nguyện.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro