Huyền Môn Nãi Bao Bị Đọc Tâm, Cả Nhà Sát Điên Rồi
Cứu Đại Ca Ca
Vũ Quá Dương Quang
2024-12-25 16:30:49
Linh lực truyền từ móng vuốt của Tiểu Hắc vào cơ thể Phượng Nguyên Hạo, giúp hắn hóa giải tác dụng của đan dược và khai thông kinh mạch.
Dần dần, cơn đau xé nát truyền từ thắt lưng xuống tứ chi đến khắp cơ thể, đặc biệt là đùi.
“Ưm, ưm…” Những tiếng rêи ɾỉ khe khẽ phát ra từ miệng Phượng Nguyên Hạo đang cắn chặt áo gối.
Trán và người của hắn nhanh chóng lấm tấm mồ hôi.
Phượng Tổ Văn lập tức bế Phượng Thiên Tinh xuống giường, bước một bước lên giường, đè chặt Phượng Nguyên Hạo xuống, không để hắn vì đau mà vùng vẫy.
[Đại ca ca dũng cảm nhất, đại ca ca giỏi nhất, đại ca ca oai phong nhất, đại ca ca tuyệt vời nhất...] Phượng Thiên Tinh nằm sấp bên giường, cố gắng hết sức nghĩ ra những lời động viên mà mình biết. Vừa nghĩ vừa vỗ tay, nhìn thế nào cũng giống như đang đánh nhịp.
Giọng nói trẻ thơ mềm mại như làn gió xuân thổi qua tâm hồn Phượng Nguyên Hạo.
Hắn nhịn, hắn có thể nhịn, chỉ cần nhịn được, hắn sẽ có thể đứng dậy.
Nửa canh giờ trôi qua, cơn đau mới bắt đầu dần dần tan đi.
Phượng Nguyên Hạo quả là một người có thể nhịn, cố gắng không để tiếng rêи ɾỉ của mình quá lớn.
Khi mọi thứ trở lại bình ổn, Phượng Nguyên Hạo mở mắt ra.
Một thần thái mà chưa từng thấy trước kia.
Hắn cảm thấy cơ thể nhẹ nhàng thanh thoát vô cùng, đầu óc cũng rõ ràng minh mẫn phi thường.
Một cảm giác sảng khoái chưa từng có.
"Thiên Tinh!" Hắn vui sướиɠ bế thốc Phượng Thiên Tinh bên giường lên và hôn mạnh lên má nàng.
“Ôi… thối quá!” Phượng Thiên Tinh cố sức ngửa đầu ra sau, tay nhỏ không ngừng quạt.
Phượng Nguyên Hạo cúi xuống nhìn cơ thể mình, một lớp bẩn thỉu, giống như chất bài tiết bao phủ trên người.
Hắn lập tức buông Phượng Thiên Tinh xuống, cầm cái áo gối vừa nãy còn cắn trong miệng ra lau.
Mùi hôi thối đó, chính bản thân hắn cũng không thể chịu nổi.
"A ha ha,khà khà……!", Phượng Thiên Tinh vui vẻ cười, âm thanh tuy rất khó nghe, nhưng hai phụ tử nghe như tiếng du dương.
Phượng Nguyên Hạo lau đi lau lại, nhưng một cái áo gối nhỏ sao có thể lau sạch được, lại cầm lấy quần áo vừa cởi ra để lau.
Hắn cẩn thận nhấc chân lên, và rất dễ dàng nhấc được.
Đứng dậy, giậm chân.
Nhấc chân tại chỗ.
Thật ngạc nhiên khi nó linh hoạt như trước khi ngã.
“Hahaha…!” Tiếng cười của hắn vang lên, nhưng cũng cố gắng không quá to, vì bên ngoài có người hầu.
“Nguyên Hạo!” Phượng Tổ Văn nhìn thấy phản ứng của nhi tử, vui mừng gọi to.
Dần dần, cơn đau xé nát truyền từ thắt lưng xuống tứ chi đến khắp cơ thể, đặc biệt là đùi.
“Ưm, ưm…” Những tiếng rêи ɾỉ khe khẽ phát ra từ miệng Phượng Nguyên Hạo đang cắn chặt áo gối.
Trán và người của hắn nhanh chóng lấm tấm mồ hôi.
Phượng Tổ Văn lập tức bế Phượng Thiên Tinh xuống giường, bước một bước lên giường, đè chặt Phượng Nguyên Hạo xuống, không để hắn vì đau mà vùng vẫy.
[Đại ca ca dũng cảm nhất, đại ca ca giỏi nhất, đại ca ca oai phong nhất, đại ca ca tuyệt vời nhất...] Phượng Thiên Tinh nằm sấp bên giường, cố gắng hết sức nghĩ ra những lời động viên mà mình biết. Vừa nghĩ vừa vỗ tay, nhìn thế nào cũng giống như đang đánh nhịp.
Giọng nói trẻ thơ mềm mại như làn gió xuân thổi qua tâm hồn Phượng Nguyên Hạo.
Hắn nhịn, hắn có thể nhịn, chỉ cần nhịn được, hắn sẽ có thể đứng dậy.
Nửa canh giờ trôi qua, cơn đau mới bắt đầu dần dần tan đi.
Phượng Nguyên Hạo quả là một người có thể nhịn, cố gắng không để tiếng rêи ɾỉ của mình quá lớn.
Khi mọi thứ trở lại bình ổn, Phượng Nguyên Hạo mở mắt ra.
Một thần thái mà chưa từng thấy trước kia.
Hắn cảm thấy cơ thể nhẹ nhàng thanh thoát vô cùng, đầu óc cũng rõ ràng minh mẫn phi thường.
Một cảm giác sảng khoái chưa từng có.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Thiên Tinh!" Hắn vui sướиɠ bế thốc Phượng Thiên Tinh bên giường lên và hôn mạnh lên má nàng.
“Ôi… thối quá!” Phượng Thiên Tinh cố sức ngửa đầu ra sau, tay nhỏ không ngừng quạt.
Phượng Nguyên Hạo cúi xuống nhìn cơ thể mình, một lớp bẩn thỉu, giống như chất bài tiết bao phủ trên người.
Hắn lập tức buông Phượng Thiên Tinh xuống, cầm cái áo gối vừa nãy còn cắn trong miệng ra lau.
Mùi hôi thối đó, chính bản thân hắn cũng không thể chịu nổi.
"A ha ha,khà khà……!", Phượng Thiên Tinh vui vẻ cười, âm thanh tuy rất khó nghe, nhưng hai phụ tử nghe như tiếng du dương.
Phượng Nguyên Hạo lau đi lau lại, nhưng một cái áo gối nhỏ sao có thể lau sạch được, lại cầm lấy quần áo vừa cởi ra để lau.
Hắn cẩn thận nhấc chân lên, và rất dễ dàng nhấc được.
Đứng dậy, giậm chân.
Nhấc chân tại chỗ.
Thật ngạc nhiên khi nó linh hoạt như trước khi ngã.
“Hahaha…!” Tiếng cười của hắn vang lên, nhưng cũng cố gắng không quá to, vì bên ngoài có người hầu.
“Nguyên Hạo!” Phượng Tổ Văn nhìn thấy phản ứng của nhi tử, vui mừng gọi to.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro