Hy Vọng Bạn Hãy Yêu Lấy Chính Mình - 真希望你也喜欢自己
Khoảnh Khắc Chúng Ta Yêu Lấy Bản Thân Là Lúc Ta Đẹp Nhất (1702 Chữ)
Phòng Kỳ
2024-07-12 00:40:09
Khi vừa đặt chân tới Bắc Kinh, vì muốn kiếm chút tiền, tôi thường chạy tới đoàn làm phim, thử rất nhiều vai diễn viên quần chúng, lý do bị từ chối của lúc đó nhiều nhất là : Cô béo quá, lên hình không đẹp.
Nói cho cùng, giảm béo là số mệnh của mỗi một cô gái. Chúng ta tính toán từng karoli một, dùng nước trắng nhúng rau, khống chế lượng lương thực nạp vào người. Giống như việc ăn nhiều một chút, chúng ta sẽ giống như ông bố bà mẹ trong 《Vùng Đất Linh Hồn》tên khác (Sen và Chihiro ở thế giới thần bí), vì tham ăn mà bị ma pháp biến thành heo, sau đó chốc chốc lại có người thét vào tai chúng ta rằng : “Ăn nhiều là sẽ bị giết đấy!”
Số lần tôi bị từ chối ngày càng nhiều, tôi cũng dần dần chấp nhận tiếng nói và quan niệm ấy, thử rất nhiều cách thức giảm cân khác nhau --- thậm chí gần như còn có cả cách các bạn có thể nghĩ tới là “nhịn ăn”. Sau này, tôi thật sự đã gầy đi, thế nhưng rất không vui vẻ. Thường đói tới mức hạ đường huyết, không còn đủ thể lực và tinh lực, đối với món ăn mình thích giống như trời và đất vậy, thậm chí còn có cảm giác bản thân bị trầm cảm luôn rồi.
Ai cũng nói thể xác là vũ trụ của tâm hồn, nếu như bạn có nguy cơ suy sụp bất cứ lúc nào, tâm hồn tự nhiên không có gì để nương tựa. Những lúc như thế này đột nhiên tôi muốn hỏi bản thân rằng : Gầy, là tiêu chuẩn duy nhất để làm thước đo của sự đẹp đẽ ư? Trên bụng có ngấn mỡ thì có nghĩa là đang tự mình buông bỏ bản thân ư, cằm ngấn mỡ có nghĩa là không tự kỉ luật ư, những điều này rốt cuộc là do ai định nghĩa ra? Tự do thật sự, không phải là phản nghịch, cũng không phải là buông thả và lo lắng do dự, mà là học cách tự do chấp nhận bản thân từ trong ra ngoài, đương nhiên bao gồm cả việc tiếp nhận sự không hoàn hảo của chính mình.
Thẩm mỹ là một khả năng ghép nối rối rắm và phức tạp, mà yếu tố quan trọng nhất, chính là yêu lấy bản thân.
Tôi đích thực khó mà tổng kết việc làm sao mới có thể cực kì yêu lấy bản thân, nhưng trong cuộc sống này, xác minh giá trị của bạn từng bước thông qua thử nghiệm thực tế, cực kì có thể nâng cao việc yêu lấy bản thân.
Mấy năm gần đây tôi càng lúc càng nhận ra, những cô gái ưu tú xung quanh mình, đều có một đặc điểm chung : Là rất yêu thương bản thân, rất ttán thưởng bản thân. Điều này thể hiện ở chỗ thích giá trị quan của bản thân, thưởng thức sự quyến rũ của bản thân; thích thái độ và phương thức ứng xử của chính mình với người khác, thưởng thức luận định mà bản thân đưa ra. Những sự “thích” này chưa chắc đã là tính trời sinh, bởi vì dẫu cho những người trời sinh đã luôn yêu thương lấy bản thân, nếu như không thông qua những nghiệm chứng sau này, chưa thông qua sự mài giũa của cuộc sống, đều có thể biến tướng thành mộtdạng tự kiêu, tự đại và tự phụ.
Sự yêu thích chân thật nhất, có lẽ là sau khi thông qua sự mài dũa, là thông qua quá trình làm việc, lao động vào những cuộc nghiệm chứng để xác minh những kết luận mà mình nhận được, sau đó khám phá ra rằng bạn có tài năng hoặc khả năng ở một khía cạnh nào đó. Sau mỗi một lần nghiệm chứng thành công, sẽ dành tặng cho mình thêm một lòng tin tưởng.
Những năm gần đây, “Body shame” và vấn đề lo lắng về ngoại hình là vấn đề cốt yếu được mọi người thảo luận và nói tới, mà “cổ thiên nga” hay “vai móc treo” .... cũng trở thành sự thống nhất cho việc định nghĩa về cái đẹp, đồng thời biến hóa thành một loại tiêu chuẩn “chúng ta có thể thích bản thân hay không.”
Tôi luôn cho rằng bản thân là một người rất tự tin. Trong khoảng thời gian học cấp ba, khi tôi còn đang chuẩn bị thi nghệ thuật, chị họ của tôi đã thành công thi đậu khoa diễn xuất của Học viện điện ảnh Bắc Kinh, chị ấy và những người bạn học của chị đều cực kì xinh đẹp, mà tôi của lúc đó vẫn đang chỉ là cô gái đeo niềng răng và chiếc mắt kính dày cộm, trán rộng rồi hói tóc, không biết trang điểm, là một cô gái khá mũm mĩm, nhưng tôi chưa từng cảm thấy tự ti vì gặp được những người bạn xinh đẹp của chị, cũng chưa từng cảm thấy cùng họ ăn cơm, ra ngoài đi chơi, hay chụp ảnh thì phải trang điểm cho bản thân đẹp lên . Tôi còn nhớ trước kì thi nghệ thuật, có lần tôi gọi điện cho một chị học chuyên ngành phát thanh truyền hình và dẫn chương trình tại một trường đại học truyền thông nổi tiếng, hỏi chị ấy : “Em muốn làm MC, nhưng không biết bản thân có thích hợp hay không, còn đang thiếu sót ở đâu? Phải chuẩn bị những gì?” Câu trả lời khi đó tôi nhận được là ---- Đầu tiên, ngoại hình của em không phải là rất phù hợp với ngành này; Thứ hai, tiếng phổ thông của em không đạt chuẩn.
Câu trả lời của chị ấy rất thẳng thắn, không hề vòng vo. Nhưng nói thật, câu trả lời của chị ấy không hề khiến tôi tự hoài nghi bản thân hay phải chịu đả kích lớn lao nào, mà khiến tôi càng kiên định hơn việc ở phương diện này tôi đích thựuc không có chút ưu thế nào về mặt ngọai hình, vậy thì tiếp theo việc tôi cần phải làm là làm tốt công tác chuẩn bị sau đó lên bục, dùng sự thử nghiệm thực sự để xem bản thân có thật sự được hay không. Nếu như vì vài câu nói của người ngoài, mà thâm tâm cảm thấy như mình đã mất đi vị trí của mình và kết án tử cho ước mơ của bản thân, vậy thì không phải là rất nực cười ư?
Cho nên khi tôi quyết đinh đi Bắc Kinh dấn thân vào con đường liên quan tới sân khấu, nhìn rõ việc thâm tâm thật sự hy vọng bản thân có thể trở thành MC chương trình, tôi bắt đầu tham gia tất cả các cuộc thi MC.
Tôi lưu lạc trên các diễn đàn liên hoan phim đại học Bắc Kinh tìm những thông tin liên quan, ngày thứ hai tôi liền lén lút nhốt bản thân trong phòng và quay video báo danh tham gia cuộc thi, từ vòng thi đầu tiên tới thi bán kết, rồi chung kết. Tuy rằng ban đầu không dành được suất làm MC cho liên hoan phim của trường, nhưng với tư cách không phải là sinh viên chính thức được đào tạo chuyên nghiêp, đồng thời không có ưu thế về ngoại hình, vẫn có thể dựa vào năng lực của bản thân để tiến tới chung kết, điều ấy không phải là đang âm thầm nói với tôi rằng tôi có năng lực đi con đường này ư? Cũng chính vì việc thử thách bản thân để từ đó nhận được những phản hồi tích cực, khiến tôi càng có tự tin và dũng khí tiếp nhận mỗi một thử thách và cạnh tranh tiếp theo.
Tôi đã gặp qua rất nhiều những chàng trai cô gái, những người họ giống như tôi, có thể không có cơ thể và tướng mạo rất xuất chúng, nhưng họ có đủ tự tin và năng lực đối với bản thân, hành động kiên định mà vững chắc, trong mắt tôi, họ đều rất đẹp đẽ.
Vấn đề để nói về việc “lo lắng về ngoại hình” có rất nhiều, nguyên nhân hình thành nên sự quấy nhiễu cũng khác nhau. Đầu tiên chúng ta phải thừa nhận về mặt nhận thức rằng mỗi một người đều khó mà tránh khỏi gánh nặng về cơ thể của chúng ta, nhưng chúng ta không nên coi đó là một loại lý do hay viện cớ. “Bởi vì mình không đủ tốt, cho nên thất bại là điều đương nhiên; bởi vì người khác đẹp hơn tôi, cho nên người ấy sẽ thành công hơn tôi.” Con người một khi rơi vào những suy nghĩ tiêu cực như vậy, vậy thì nhận thức đối với bản thân sẽ chỉ còn lại hoài nghi chính mình, làm sao nói được tới tán thưởng bản thân.
Lo lắng, bất an đều là những cảm xúc sẽ luôn tồn tại, cho tới hôm nay tôi vẫn đang dốc sức để chung sống cùng nó, nó sẽ thường nhảy ra cắt đứt mạch suy nghĩ của tôi, khiến tôi hoài nghi bản thân không đủ tốt. Cái mà chúng ta cần làm không phải là đem những lo lắng, bất an thiêu đốt hết đi, điều này không những bất khả thi, hơn nữa còn không cần thiết. Cái mà chúng ta cần làm là đem chúng cùng với sự quyết tâm, phấn đầu cùng nhau đem chúng đặt vào vị trí đúng nhất, khống chế tốt lượng biến đổi của bản thân, khiến nó trở thành sự cổ vũ đối với bản thân.
Dù cho đồ trang điểm có đắt đỏ hơn nữa, cho dù kĩ năng trang điểm của bạn có điêu luyện tới đâu, bạn cũng không thể cạnh tranh được với sức mạnh của việc yêu bản thân. Chỉ khi bạn thật sự yêu lấy bản thân, bạn mới tỏa sáng.
Nói cho cùng, giảm béo là số mệnh của mỗi một cô gái. Chúng ta tính toán từng karoli một, dùng nước trắng nhúng rau, khống chế lượng lương thực nạp vào người. Giống như việc ăn nhiều một chút, chúng ta sẽ giống như ông bố bà mẹ trong 《Vùng Đất Linh Hồn》tên khác (Sen và Chihiro ở thế giới thần bí), vì tham ăn mà bị ma pháp biến thành heo, sau đó chốc chốc lại có người thét vào tai chúng ta rằng : “Ăn nhiều là sẽ bị giết đấy!”
Số lần tôi bị từ chối ngày càng nhiều, tôi cũng dần dần chấp nhận tiếng nói và quan niệm ấy, thử rất nhiều cách thức giảm cân khác nhau --- thậm chí gần như còn có cả cách các bạn có thể nghĩ tới là “nhịn ăn”. Sau này, tôi thật sự đã gầy đi, thế nhưng rất không vui vẻ. Thường đói tới mức hạ đường huyết, không còn đủ thể lực và tinh lực, đối với món ăn mình thích giống như trời và đất vậy, thậm chí còn có cảm giác bản thân bị trầm cảm luôn rồi.
Ai cũng nói thể xác là vũ trụ của tâm hồn, nếu như bạn có nguy cơ suy sụp bất cứ lúc nào, tâm hồn tự nhiên không có gì để nương tựa. Những lúc như thế này đột nhiên tôi muốn hỏi bản thân rằng : Gầy, là tiêu chuẩn duy nhất để làm thước đo của sự đẹp đẽ ư? Trên bụng có ngấn mỡ thì có nghĩa là đang tự mình buông bỏ bản thân ư, cằm ngấn mỡ có nghĩa là không tự kỉ luật ư, những điều này rốt cuộc là do ai định nghĩa ra? Tự do thật sự, không phải là phản nghịch, cũng không phải là buông thả và lo lắng do dự, mà là học cách tự do chấp nhận bản thân từ trong ra ngoài, đương nhiên bao gồm cả việc tiếp nhận sự không hoàn hảo của chính mình.
Thẩm mỹ là một khả năng ghép nối rối rắm và phức tạp, mà yếu tố quan trọng nhất, chính là yêu lấy bản thân.
Tôi đích thực khó mà tổng kết việc làm sao mới có thể cực kì yêu lấy bản thân, nhưng trong cuộc sống này, xác minh giá trị của bạn từng bước thông qua thử nghiệm thực tế, cực kì có thể nâng cao việc yêu lấy bản thân.
Mấy năm gần đây tôi càng lúc càng nhận ra, những cô gái ưu tú xung quanh mình, đều có một đặc điểm chung : Là rất yêu thương bản thân, rất ttán thưởng bản thân. Điều này thể hiện ở chỗ thích giá trị quan của bản thân, thưởng thức sự quyến rũ của bản thân; thích thái độ và phương thức ứng xử của chính mình với người khác, thưởng thức luận định mà bản thân đưa ra. Những sự “thích” này chưa chắc đã là tính trời sinh, bởi vì dẫu cho những người trời sinh đã luôn yêu thương lấy bản thân, nếu như không thông qua những nghiệm chứng sau này, chưa thông qua sự mài giũa của cuộc sống, đều có thể biến tướng thành mộtdạng tự kiêu, tự đại và tự phụ.
Sự yêu thích chân thật nhất, có lẽ là sau khi thông qua sự mài dũa, là thông qua quá trình làm việc, lao động vào những cuộc nghiệm chứng để xác minh những kết luận mà mình nhận được, sau đó khám phá ra rằng bạn có tài năng hoặc khả năng ở một khía cạnh nào đó. Sau mỗi một lần nghiệm chứng thành công, sẽ dành tặng cho mình thêm một lòng tin tưởng.
Những năm gần đây, “Body shame” và vấn đề lo lắng về ngoại hình là vấn đề cốt yếu được mọi người thảo luận và nói tới, mà “cổ thiên nga” hay “vai móc treo” .... cũng trở thành sự thống nhất cho việc định nghĩa về cái đẹp, đồng thời biến hóa thành một loại tiêu chuẩn “chúng ta có thể thích bản thân hay không.”
Tôi luôn cho rằng bản thân là một người rất tự tin. Trong khoảng thời gian học cấp ba, khi tôi còn đang chuẩn bị thi nghệ thuật, chị họ của tôi đã thành công thi đậu khoa diễn xuất của Học viện điện ảnh Bắc Kinh, chị ấy và những người bạn học của chị đều cực kì xinh đẹp, mà tôi của lúc đó vẫn đang chỉ là cô gái đeo niềng răng và chiếc mắt kính dày cộm, trán rộng rồi hói tóc, không biết trang điểm, là một cô gái khá mũm mĩm, nhưng tôi chưa từng cảm thấy tự ti vì gặp được những người bạn xinh đẹp của chị, cũng chưa từng cảm thấy cùng họ ăn cơm, ra ngoài đi chơi, hay chụp ảnh thì phải trang điểm cho bản thân đẹp lên . Tôi còn nhớ trước kì thi nghệ thuật, có lần tôi gọi điện cho một chị học chuyên ngành phát thanh truyền hình và dẫn chương trình tại một trường đại học truyền thông nổi tiếng, hỏi chị ấy : “Em muốn làm MC, nhưng không biết bản thân có thích hợp hay không, còn đang thiếu sót ở đâu? Phải chuẩn bị những gì?” Câu trả lời khi đó tôi nhận được là ---- Đầu tiên, ngoại hình của em không phải là rất phù hợp với ngành này; Thứ hai, tiếng phổ thông của em không đạt chuẩn.
Câu trả lời của chị ấy rất thẳng thắn, không hề vòng vo. Nhưng nói thật, câu trả lời của chị ấy không hề khiến tôi tự hoài nghi bản thân hay phải chịu đả kích lớn lao nào, mà khiến tôi càng kiên định hơn việc ở phương diện này tôi đích thựuc không có chút ưu thế nào về mặt ngọai hình, vậy thì tiếp theo việc tôi cần phải làm là làm tốt công tác chuẩn bị sau đó lên bục, dùng sự thử nghiệm thực sự để xem bản thân có thật sự được hay không. Nếu như vì vài câu nói của người ngoài, mà thâm tâm cảm thấy như mình đã mất đi vị trí của mình và kết án tử cho ước mơ của bản thân, vậy thì không phải là rất nực cười ư?
Cho nên khi tôi quyết đinh đi Bắc Kinh dấn thân vào con đường liên quan tới sân khấu, nhìn rõ việc thâm tâm thật sự hy vọng bản thân có thể trở thành MC chương trình, tôi bắt đầu tham gia tất cả các cuộc thi MC.
Tôi lưu lạc trên các diễn đàn liên hoan phim đại học Bắc Kinh tìm những thông tin liên quan, ngày thứ hai tôi liền lén lút nhốt bản thân trong phòng và quay video báo danh tham gia cuộc thi, từ vòng thi đầu tiên tới thi bán kết, rồi chung kết. Tuy rằng ban đầu không dành được suất làm MC cho liên hoan phim của trường, nhưng với tư cách không phải là sinh viên chính thức được đào tạo chuyên nghiêp, đồng thời không có ưu thế về ngoại hình, vẫn có thể dựa vào năng lực của bản thân để tiến tới chung kết, điều ấy không phải là đang âm thầm nói với tôi rằng tôi có năng lực đi con đường này ư? Cũng chính vì việc thử thách bản thân để từ đó nhận được những phản hồi tích cực, khiến tôi càng có tự tin và dũng khí tiếp nhận mỗi một thử thách và cạnh tranh tiếp theo.
Tôi đã gặp qua rất nhiều những chàng trai cô gái, những người họ giống như tôi, có thể không có cơ thể và tướng mạo rất xuất chúng, nhưng họ có đủ tự tin và năng lực đối với bản thân, hành động kiên định mà vững chắc, trong mắt tôi, họ đều rất đẹp đẽ.
Vấn đề để nói về việc “lo lắng về ngoại hình” có rất nhiều, nguyên nhân hình thành nên sự quấy nhiễu cũng khác nhau. Đầu tiên chúng ta phải thừa nhận về mặt nhận thức rằng mỗi một người đều khó mà tránh khỏi gánh nặng về cơ thể của chúng ta, nhưng chúng ta không nên coi đó là một loại lý do hay viện cớ. “Bởi vì mình không đủ tốt, cho nên thất bại là điều đương nhiên; bởi vì người khác đẹp hơn tôi, cho nên người ấy sẽ thành công hơn tôi.” Con người một khi rơi vào những suy nghĩ tiêu cực như vậy, vậy thì nhận thức đối với bản thân sẽ chỉ còn lại hoài nghi chính mình, làm sao nói được tới tán thưởng bản thân.
Lo lắng, bất an đều là những cảm xúc sẽ luôn tồn tại, cho tới hôm nay tôi vẫn đang dốc sức để chung sống cùng nó, nó sẽ thường nhảy ra cắt đứt mạch suy nghĩ của tôi, khiến tôi hoài nghi bản thân không đủ tốt. Cái mà chúng ta cần làm không phải là đem những lo lắng, bất an thiêu đốt hết đi, điều này không những bất khả thi, hơn nữa còn không cần thiết. Cái mà chúng ta cần làm là đem chúng cùng với sự quyết tâm, phấn đầu cùng nhau đem chúng đặt vào vị trí đúng nhất, khống chế tốt lượng biến đổi của bản thân, khiến nó trở thành sự cổ vũ đối với bản thân.
Dù cho đồ trang điểm có đắt đỏ hơn nữa, cho dù kĩ năng trang điểm của bạn có điêu luyện tới đâu, bạn cũng không thể cạnh tranh được với sức mạnh của việc yêu bản thân. Chỉ khi bạn thật sự yêu lấy bản thân, bạn mới tỏa sáng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro