Hy Vọng Bạn Hãy Yêu Lấy Chính Mình - 真希望你也喜欢自己
Nếu Như Quay Lại Tuổi 18? (1445 Chữ)
Phòng Kỳ
2024-07-12 00:40:09
“Mọi người đều nói, thế hệ 9x già rồi. Nhưng nếu như thời khắc này ta bắt đầu sợ hãi, vậy thì chúng ta thật sự đã bại dưới tay năm tháng rồi. Chúng ta cất đi những hạt thủy tinh, những hộp sắt, những thẻ anh hùng, nhưng lại không thu lại được lòng hiếu kì đối với thế giới, chỉ cần trong tim vĩnh viễn còn sống động và có đam mê, chúng ta dẫu chết cũng vẫn là thiếu niên.”
Khi tôi phát hiện ra ngọn tóc trắng đầu tiên trên đỉnh đầu mình, tôi của tuổi 28 đã xây dựng trong đầu mình một cỗ máy thời gian, quyết định quay về xem lại tuổi 18 của bản thân, đi nhặt lên phần dũng khí và gan dạ mà tôi hoài niệm sâu sắc ấy.
Bên sông hoàng hà sóng gió gào thét, cáp treo ở độ cao 328m khiến tôi được mặc sức thét gào, gió mạnh thổi tung mái tóc tôi. Trong sa mạc mênh mông, ngồi trên một con xe jeep đi trên đồi cát, tiếng động cơ gào rú khiến cho tuyến thượng thận tăng thêm chút drenalin(*), nó còn khiến tôi phải la hét không ngừng lại được.
(*) Adrenaline, còn được gọi là epinephrine, là một loại hormone và thuốc có liên quan đến việc điều chỉnh các chức năng nội tạng. Adrenaline thường được cả tuyến thượng thận và một số lượng nhỏ tế bào thần kinh trong tủy sống tạo ra. Nó đóng một vai trò quan trọng trong phản ứng chiến hoặc chạy bằng cách tăng lưu lượng máu đến các cơ, lượng máu tim bơm ra bằng cách tác động lên nút xoang, phản ứng giãn nở đồng tử và lượng đường trong máu.
Ngày hôm ấy, Chú lạc đà nghịch ngợm liếm vào ống kính của tôi, trong giày toàn là cát vàng, bước đi vừa nặng vừa nhẹ. Tôi quyết định, ở trong sa mạc đợi một cảnh hoàng hôn.
Tôi cầm chiếc vô lăng cực kì nặng của xe việt dã, đi tìm một vùng hoang vu không có người, một vùng Tây Bắc trước và sau tiết Sương Giáng(*), đã không còn ai lựa chọn dã ngoại ở vùng sa mạc nữa rồi. Khi ánh tịch dương soi xuống, tôi và Tiểu Trần tìm được một vùng đất trống không người, bố trí căn chòi nhỏ tạm thời của tôi . Việc cố định được lều trại không phải là chuyện dễ dàng, quan trọng hơn nữa là tôi còn đem theo một chiếc búa cực kì nặng. Thay vì nói là tôi khiêng nó, chi bằng nói là nó khiêng tôi. Trong vòng vài tiếng ấy, bầu trời đột nhiên yên tĩnh lạ thường, ngoại trừ hơi thở của tôi, thì chỉ còn lại tiếng búa gõ gõ đập đập mà thôi.
(*) Sương giáng là một trong 24 tiết khí của các lịch Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản, Triều Tiên. Nó thường bắt đầu vào khoảng ngày 23 hay 24 tháng 10 dương lịch, khi Mặt Trời ở xích kinh 210°. Đây là một khái niệm trong công tác lập lịch của các nước Đông Á chịu ảnh hưởng của nền văn hóa Trung Quốc cổ đại. Ý nghĩa của tiết khí này, đối với vùng Trung Hoa cổ đại, là Sương mù xuất hiện
Bạn hỏi, ở sa mạc có sợ hay không?
Nói thế nào nhỉ, trước khi mặt trời xuống núi tôi vẫn còn cảm thấy bản thân dũng cảm lắm, tôi vẫn òn có thể cho tay vào trong bãi cát trên sa mạc để cảm nhậnđược sự trơn láng của xúc cảm ấy ở tay, vẫn còn có thể nghe nhạc của Lâm Hựu Gia (*) phát trên máy : “Nếu như không có ước mơ, thì sao phải đi xa.”(*) Nhưng sau khi ánh mặt trời xuống núi, cảm giác mới mẻ của việc dựng lều dưới ánh nắng ấm áp đã trở thành việc đối diện với sống còn ở nơi hoang dã, một nửa là sa mạc, một nửa là hoàng hà, đợt gió lạnh gào thét giữa đêm khuya cứ một đợt lại môt đợt. Lúc tôi co ro trong túi ngủ, trong đầu đang đều chỉ còn lại tiếng gào : “Sao mà lại lạnh được như vậy?”
(*) Tên Tiếng Hoa: 林宥嘉 Tên Tiếng Anh: Yoga Lin là người chiến thắng của One Million Star, Season 1 (第一 季 超级 星光 大道), một cuộc thi hát nổi tiếng truyền hình ở Đài Loan
(*) Trích từ bài hát : Ánh Trăng Tàn Khốc 残酷月光
Sự lạnh lẽo cùng niềm hứng khởi khiến tôi trằn trọc không ngủ nổi, cứ nằm trong túi ngủ lậtnđi lật lại, cầm điện thoại ra xem mới có hơn 1 giờ. Sự hiếu kì cứ gào thét trong tôi : Nếu như không ngủ được, vậy thì tôi sẽ ra ngoài đi dạo vậy. Đi dạo vào lúc 1 giờ sáng ở sa mạc, nên dắt theo lạcđà hay chó sói đây? Tôi vẫn lựa chọn ra ngoài. Khoảnh khắc sau khi chui ra khỏi túi ngủ, tôi đã thầm cảm ơn sự hiếu kì của mình ngàn vạn lần.
Màn sao dày đặc giữa ngân hà bao la tạo thành dải tinh hà, không nhìn được điểm tận cùng của nó. Nó cách tôi rõ ràng như vậy, gần như vậy, tôi đột nhiên hiểu ra, Bạch Cư Dị sao lại viết ra được câu : “Trì trì chung cổ sơ trường dạ, cảnh cảnh tinh hà dục thự thiên” (*)
(*) Trích từ Trường Hận Ca của Bạch Cư Dị. Ý nghĩa : Tiếng trống cầm canh chầm chậm của đêm mới đầu dài, ánh sao lấp lánh trên sông ngân lúc trời sắp sáng.
Đám saosáng trên đầu tôi đây gần như đã thắp sáng cả cái sa mạc này, nó giống như tôi, đều đang đợi phương đông thổ lộ ánh bình minh. Trong vùng hoang vu không người, cả trời đất này có thể chỉ còn lại tôi, dẫu cho chỉ là một khoảnh khắc.
Tôi cứ nhìn ngắm bầu trời như vậy, cho tới khi những ánh sao trời nói tạm biệt với tôi, cho tới khi nó đem theo điều ước nhỏ nhặt của tôi đi.
Dự báo thời tiết nói, 7h05 phút sẽ có bình minh.
Năm giờ ba mươi phút, tôi đi ra khỏi lều trông ngóng. Cách không xa nhìn thấy một lọat những dấu chân cùng phân và nước tiểu. Xem ra, đêm qua còn có cả lạc đà bầu bạn cùng hai chúng tôi. Lạc đà từ đó đi qua, những thứ ấy có lẽ là do nó lưu lại ám hiệu cho tôi nhỉ. Sáu giờ hai mươi tám phút, đường chân trời vẫn chưa được thắp sáng, thời gian đi qua từng giây từng phút ở trong gió, trong mây, trong những ánh sao. Bảy giờ tròn, hôm nay tôi không đợi được bình minh ư? Tôi mặc niệm thuyết phục bản thân, từ không cam tâm trở thành chấp nhận hiệnthực.
Nhảy xuống khỏi mui xe của chiếc xe jeep, chuẩn bị thu dọn lều trại, đem theo “chiếc búa của Thor” về nhà. Thế nhưng bạn biết điểm mê người nhất của việc đi du lịch là gì không? Chính là tới từ sự đáng yêu không được báo trước, nó có thể cho bạn tiếc nuối cũng có thể cho bạn niềm kinh ngạc.
Khoảnh khắc khi tôi nhảy xuống, bầu trời màu xanh nhung chợt chuyển sang màu hồng, xa xa, một chấm nhỏ từ từ nhô đầu lên giữa những đụn cát và những thân cây khô. Tôi bạt mạt chạy lên chỗ cao hơn, những bước chân dẫm lên bãi cát cứ lún xuống trong khoảnh khắc, bản thân tôi cũng không biết hóa ra lại cao như vậy, dốc đứng như vậy sao mà tôi leo lên được.
Dấu chấm bé xíu ấy, dần dần trở thành ánh bình minh tỏa sáng, tôi cảm thấy nếu như giờ phút này nếu có một thanh kiếm, thì tôi chính là hiệp sĩ có thể làm bất cứ điều gì tôi muốn trên thế giới này.
“Mọi người đều nói, thế hệ 9x già rồi. Nhưng nếu như thời khắc này ta bắt đầu sợ hãi, vậy thì chúng ta thật sự đã bại dưới tay năm tháng rồi. Chúng ta cất đi những hạt thủy tinh, những hộp sắt, những thẻ anh hùng, nhưng lại không thu lại được lòng hiếu kì đối với thế giới, chỉ cần trong tim vĩnh viễn còn sống động và có đam mê, chúng ta dẫu chết cũng vẫn là thiếu niên.”
Khi tôi phát hiện ra ngọn tóc trắng đầu tiên trên đỉnh đầu mình, tôi của tuổi 28 đã xây dựng trong đầu mình một cỗ máy thời gian, quyết định quay về xem lại tuổi 18 của bản thân, đi nhặt lên phần dũng khí và gan dạ mà tôi hoài niệm sâu sắc ấy.
Bên sông hoàng hà sóng gió gào thét, cáp treo ở độ cao 328m khiến tôi được mặc sức thét gào, gió mạnh thổi tung mái tóc tôi. Trong sa mạc mênh mông, ngồi trên một con xe jeep đi trên đồi cát, tiếng động cơ gào rú khiến cho tuyến thượng thận tăng thêm chút drenalin(*), nó còn khiến tôi phải la hét không ngừng lại được.
(*) Adrenaline, còn được gọi là epinephrine, là một loại hormone và thuốc có liên quan đến việc điều chỉnh các chức năng nội tạng. Adrenaline thường được cả tuyến thượng thận và một số lượng nhỏ tế bào thần kinh trong tủy sống tạo ra. Nó đóng một vai trò quan trọng trong phản ứng chiến hoặc chạy bằng cách tăng lưu lượng máu đến các cơ, lượng máu tim bơm ra bằng cách tác động lên nút xoang, phản ứng giãn nở đồng tử và lượng đường trong máu.
Ngày hôm ấy, Chú lạc đà nghịch ngợm liếm vào ống kính của tôi, trong giày toàn là cát vàng, bước đi vừa nặng vừa nhẹ. Tôi quyết định, ở trong sa mạc đợi một cảnh hoàng hôn.
Tôi cầm chiếc vô lăng cực kì nặng của xe việt dã, đi tìm một vùng hoang vu không có người, một vùng Tây Bắc trước và sau tiết Sương Giáng(*), đã không còn ai lựa chọn dã ngoại ở vùng sa mạc nữa rồi. Khi ánh tịch dương soi xuống, tôi và Tiểu Trần tìm được một vùng đất trống không người, bố trí căn chòi nhỏ tạm thời của tôi . Việc cố định được lều trại không phải là chuyện dễ dàng, quan trọng hơn nữa là tôi còn đem theo một chiếc búa cực kì nặng. Thay vì nói là tôi khiêng nó, chi bằng nói là nó khiêng tôi. Trong vòng vài tiếng ấy, bầu trời đột nhiên yên tĩnh lạ thường, ngoại trừ hơi thở của tôi, thì chỉ còn lại tiếng búa gõ gõ đập đập mà thôi.
(*) Sương giáng là một trong 24 tiết khí của các lịch Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản, Triều Tiên. Nó thường bắt đầu vào khoảng ngày 23 hay 24 tháng 10 dương lịch, khi Mặt Trời ở xích kinh 210°. Đây là một khái niệm trong công tác lập lịch của các nước Đông Á chịu ảnh hưởng của nền văn hóa Trung Quốc cổ đại. Ý nghĩa của tiết khí này, đối với vùng Trung Hoa cổ đại, là Sương mù xuất hiện
Bạn hỏi, ở sa mạc có sợ hay không?
Nói thế nào nhỉ, trước khi mặt trời xuống núi tôi vẫn còn cảm thấy bản thân dũng cảm lắm, tôi vẫn òn có thể cho tay vào trong bãi cát trên sa mạc để cảm nhậnđược sự trơn láng của xúc cảm ấy ở tay, vẫn còn có thể nghe nhạc của Lâm Hựu Gia (*) phát trên máy : “Nếu như không có ước mơ, thì sao phải đi xa.”(*) Nhưng sau khi ánh mặt trời xuống núi, cảm giác mới mẻ của việc dựng lều dưới ánh nắng ấm áp đã trở thành việc đối diện với sống còn ở nơi hoang dã, một nửa là sa mạc, một nửa là hoàng hà, đợt gió lạnh gào thét giữa đêm khuya cứ một đợt lại môt đợt. Lúc tôi co ro trong túi ngủ, trong đầu đang đều chỉ còn lại tiếng gào : “Sao mà lại lạnh được như vậy?”
(*) Tên Tiếng Hoa: 林宥嘉 Tên Tiếng Anh: Yoga Lin là người chiến thắng của One Million Star, Season 1 (第一 季 超级 星光 大道), một cuộc thi hát nổi tiếng truyền hình ở Đài Loan
(*) Trích từ bài hát : Ánh Trăng Tàn Khốc 残酷月光
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sự lạnh lẽo cùng niềm hứng khởi khiến tôi trằn trọc không ngủ nổi, cứ nằm trong túi ngủ lậtnđi lật lại, cầm điện thoại ra xem mới có hơn 1 giờ. Sự hiếu kì cứ gào thét trong tôi : Nếu như không ngủ được, vậy thì tôi sẽ ra ngoài đi dạo vậy. Đi dạo vào lúc 1 giờ sáng ở sa mạc, nên dắt theo lạcđà hay chó sói đây? Tôi vẫn lựa chọn ra ngoài. Khoảnh khắc sau khi chui ra khỏi túi ngủ, tôi đã thầm cảm ơn sự hiếu kì của mình ngàn vạn lần.
Màn sao dày đặc giữa ngân hà bao la tạo thành dải tinh hà, không nhìn được điểm tận cùng của nó. Nó cách tôi rõ ràng như vậy, gần như vậy, tôi đột nhiên hiểu ra, Bạch Cư Dị sao lại viết ra được câu : “Trì trì chung cổ sơ trường dạ, cảnh cảnh tinh hà dục thự thiên” (*)
(*) Trích từ Trường Hận Ca của Bạch Cư Dị. Ý nghĩa : Tiếng trống cầm canh chầm chậm của đêm mới đầu dài, ánh sao lấp lánh trên sông ngân lúc trời sắp sáng.
Đám saosáng trên đầu tôi đây gần như đã thắp sáng cả cái sa mạc này, nó giống như tôi, đều đang đợi phương đông thổ lộ ánh bình minh. Trong vùng hoang vu không người, cả trời đất này có thể chỉ còn lại tôi, dẫu cho chỉ là một khoảnh khắc.
Tôi cứ nhìn ngắm bầu trời như vậy, cho tới khi những ánh sao trời nói tạm biệt với tôi, cho tới khi nó đem theo điều ước nhỏ nhặt của tôi đi.
Dự báo thời tiết nói, 7h05 phút sẽ có bình minh.
Năm giờ ba mươi phút, tôi đi ra khỏi lều trông ngóng. Cách không xa nhìn thấy một lọat những dấu chân cùng phân và nước tiểu. Xem ra, đêm qua còn có cả lạc đà bầu bạn cùng hai chúng tôi. Lạc đà từ đó đi qua, những thứ ấy có lẽ là do nó lưu lại ám hiệu cho tôi nhỉ. Sáu giờ hai mươi tám phút, đường chân trời vẫn chưa được thắp sáng, thời gian đi qua từng giây từng phút ở trong gió, trong mây, trong những ánh sao. Bảy giờ tròn, hôm nay tôi không đợi được bình minh ư? Tôi mặc niệm thuyết phục bản thân, từ không cam tâm trở thành chấp nhận hiệnthực.
Nhảy xuống khỏi mui xe của chiếc xe jeep, chuẩn bị thu dọn lều trại, đem theo “chiếc búa của Thor” về nhà. Thế nhưng bạn biết điểm mê người nhất của việc đi du lịch là gì không? Chính là tới từ sự đáng yêu không được báo trước, nó có thể cho bạn tiếc nuối cũng có thể cho bạn niềm kinh ngạc.
Khoảnh khắc khi tôi nhảy xuống, bầu trời màu xanh nhung chợt chuyển sang màu hồng, xa xa, một chấm nhỏ từ từ nhô đầu lên giữa những đụn cát và những thân cây khô. Tôi bạt mạt chạy lên chỗ cao hơn, những bước chân dẫm lên bãi cát cứ lún xuống trong khoảnh khắc, bản thân tôi cũng không biết hóa ra lại cao như vậy, dốc đứng như vậy sao mà tôi leo lên được.
Dấu chấm bé xíu ấy, dần dần trở thành ánh bình minh tỏa sáng, tôi cảm thấy nếu như giờ phút này nếu có một thanh kiếm, thì tôi chính là hiệp sĩ có thể làm bất cứ điều gì tôi muốn trên thế giới này.
“Mọi người đều nói, thế hệ 9x già rồi. Nhưng nếu như thời khắc này ta bắt đầu sợ hãi, vậy thì chúng ta thật sự đã bại dưới tay năm tháng rồi. Chúng ta cất đi những hạt thủy tinh, những hộp sắt, những thẻ anh hùng, nhưng lại không thu lại được lòng hiếu kì đối với thế giới, chỉ cần trong tim vĩnh viễn còn sống động và có đam mê, chúng ta dẫu chết cũng vẫn là thiếu niên.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro