Chương 1
Hắc Quần
2024-07-03 13:54:06
Chiếc vali trượt đột nhiên dừng lại, bánh xe của chiếc vali cọ xát với mặt đất, phát ra âm thanh chói tai.
Cuộc gọi trên điện thoại di động cũng đã đến câu cuối cùng.
"Em chỉ cần thay thế anh trai em hơn một tháng, liên quan đến thân phận bí mật của em, tôi cam đoan ngoại trừ tôi sẽ không có ai biết."
Cúp điện thoại sau, Ôn Dữu ngẩng đầu lên.
Căn biệt thự ba tầng trước mặt cô được thắp sáng bằng ánh đèn ấm áp trong ánh chiều tà, xung quanh là rất nhiều cây xanh, có con đường lát đá dẫn thẳng ra cổng.
Cô cho rằng mình đã nhìn thấy thế giới nên không khỏi choáng váng vài giây trước tòa nhà sang trọng trước mặt.
Cô ngạc nhiên, tay không nhịn được siết chặt tay cầm vali, sau này anh thật sự muốn sống trong ngôi nhà này với sáu chàng trai xa lạ sao? Từ giờ trở đi cô phải cẩn thận che giấu giới tính của mình.
Ôn Dữu sững sờ tại chỗ, cảm giác muốn chạy trốn trong vô vọng.
Những ngón chân vừa mới xoay chuyển.
“A Hựu?”
Trong bóng tối đột nhiên vang lên một giọng nam.
Giọng nói chậm rãi và xa lạ.
Biệt danh của Ôn Dữu luôn là Dữu Dữu, ngay cả khi Ôn Hựu muốn gọi cô đặc biệt hơn, anh ấy cũng chỉ gọi cô là "Dữu Dữu" và không bao giờ sử dụng bất kỳ tên nào khác.
Cô hiểu rằng từ nay cô phải đóng vai thành anh trai rồi.
Đôi vai cô căng thẳng, cuối cùng vẫn buông lỏng xuống, cô cam chịu số phận của mình...quên nó đi, nó sắp đến rồi, vậy nên chúng ta hãy làm hòa với nó đi.
Ôn Hữu quay đầu lễ phép hướng về phía cửa cúi đầu: “Xin chào, anh Tô.”
Người đàn ông cao lớn trong bộ vest chỉnh tề đứng trước cửa quả nhiên chính là Tô Kỳ, quản lý của nhóm nhạc Alpha, trên cổ áo anh ta đã cởi hai cúc áo. Điếu thuốc kém chất lượng mà anh ta đang cầm trên tay rất không hợp với quần áo sang trọng mà anh ta đang mặc trên người, điđưa lên môi và hút một hơi, vừa nhìn về phía cô vừa thở ra.
Làn sương trắng kéo dài làm mờ đôi mắt dài như rắn độc của anh.
Khoảnh khắc Ôn Hữu bị anh nhìn chằm chằm, cô cảm thấy như có thứ gì đó bóp nghẹt cổ họng mình.
Chẳng trách người trong điện thoại lại nói quản lý là một người rất sắc sảo và có những thủ đoạn độc ác.
Áo nịt ngực rõ ràng rất chật, nhưng cô không dám thở mạnh, chỉ sợ anh phát hiện ra điều gì.
Tô Kỳ cũng đang nhìn cô.
Có lẽ là do cô đeo khẩu trang không nhìn rõ nên chàng trai trước mặt thấp hơn lần đầu gặp mặt, cao nhất cũng chỉ có 1,7 mét, cộng thêm đi giày độn đế tăng chiều cao, cô chỉ có thể vừa đủ đạt tới 177 cm, một con số khá khiêm tốn đối với một nhóm nhạc nam có chiều cao trung bình mỗi người là 1m85.
Cô còn không đủ cao lớn như thiếu niên cùng trang lứa, lại có khuôn mặt quá non nớt nên cùng lắm chỉ có thể làm phông nền cho nhóm.
Xét về thực lực, cô thậm chí còn thua kém hai vũ công chính.
Quản lý không thấy cô có giá trị gì.
Cuộc gọi trên điện thoại di động cũng đã đến câu cuối cùng.
"Em chỉ cần thay thế anh trai em hơn một tháng, liên quan đến thân phận bí mật của em, tôi cam đoan ngoại trừ tôi sẽ không có ai biết."
Cúp điện thoại sau, Ôn Dữu ngẩng đầu lên.
Căn biệt thự ba tầng trước mặt cô được thắp sáng bằng ánh đèn ấm áp trong ánh chiều tà, xung quanh là rất nhiều cây xanh, có con đường lát đá dẫn thẳng ra cổng.
Cô cho rằng mình đã nhìn thấy thế giới nên không khỏi choáng váng vài giây trước tòa nhà sang trọng trước mặt.
Cô ngạc nhiên, tay không nhịn được siết chặt tay cầm vali, sau này anh thật sự muốn sống trong ngôi nhà này với sáu chàng trai xa lạ sao? Từ giờ trở đi cô phải cẩn thận che giấu giới tính của mình.
Ôn Dữu sững sờ tại chỗ, cảm giác muốn chạy trốn trong vô vọng.
Những ngón chân vừa mới xoay chuyển.
“A Hựu?”
Trong bóng tối đột nhiên vang lên một giọng nam.
Giọng nói chậm rãi và xa lạ.
Biệt danh của Ôn Dữu luôn là Dữu Dữu, ngay cả khi Ôn Hựu muốn gọi cô đặc biệt hơn, anh ấy cũng chỉ gọi cô là "Dữu Dữu" và không bao giờ sử dụng bất kỳ tên nào khác.
Cô hiểu rằng từ nay cô phải đóng vai thành anh trai rồi.
Đôi vai cô căng thẳng, cuối cùng vẫn buông lỏng xuống, cô cam chịu số phận của mình...quên nó đi, nó sắp đến rồi, vậy nên chúng ta hãy làm hòa với nó đi.
Ôn Hữu quay đầu lễ phép hướng về phía cửa cúi đầu: “Xin chào, anh Tô.”
Người đàn ông cao lớn trong bộ vest chỉnh tề đứng trước cửa quả nhiên chính là Tô Kỳ, quản lý của nhóm nhạc Alpha, trên cổ áo anh ta đã cởi hai cúc áo. Điếu thuốc kém chất lượng mà anh ta đang cầm trên tay rất không hợp với quần áo sang trọng mà anh ta đang mặc trên người, điđưa lên môi và hút một hơi, vừa nhìn về phía cô vừa thở ra.
Làn sương trắng kéo dài làm mờ đôi mắt dài như rắn độc của anh.
Khoảnh khắc Ôn Hữu bị anh nhìn chằm chằm, cô cảm thấy như có thứ gì đó bóp nghẹt cổ họng mình.
Chẳng trách người trong điện thoại lại nói quản lý là một người rất sắc sảo và có những thủ đoạn độc ác.
Áo nịt ngực rõ ràng rất chật, nhưng cô không dám thở mạnh, chỉ sợ anh phát hiện ra điều gì.
Tô Kỳ cũng đang nhìn cô.
Có lẽ là do cô đeo khẩu trang không nhìn rõ nên chàng trai trước mặt thấp hơn lần đầu gặp mặt, cao nhất cũng chỉ có 1,7 mét, cộng thêm đi giày độn đế tăng chiều cao, cô chỉ có thể vừa đủ đạt tới 177 cm, một con số khá khiêm tốn đối với một nhóm nhạc nam có chiều cao trung bình mỗi người là 1m85.
Cô còn không đủ cao lớn như thiếu niên cùng trang lứa, lại có khuôn mặt quá non nớt nên cùng lắm chỉ có thể làm phông nền cho nhóm.
Xét về thực lực, cô thậm chí còn thua kém hai vũ công chính.
Quản lý không thấy cô có giá trị gì.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro