Câu Dẫn Con Riê...
Mộc Tử Viễn
2024-09-30 03:37:48
Cố Diệc Linh mở mắt đã thấy bản thân trở lại không gian trắng tinh.
Toàn bộ không gian như bị lớp sương mù màu sữa bao phủ, không thể phân biệt được Đông Tây Nam Bắc, cũng không tìm được điểm cuối.
Ở giữa chỉ có một chiếc giường màu đen thật lớn, một chiếc ghế sô pha, một cái màn hình đang phát ra ánh sáng màu xanh nhạt.
Trên sô pha có một con mèo đen đang híp mắt nghỉ ngơi.
[Cuối cùng cũng chịu về rồi?] 233 không mở mắt ra mà đã hỏi.
[Ừ.] Cố Diệc Linh bình tĩnh đáp, cậu đứng trước màn hình, điều chỉnh đồng hồ báo thức tới một trăm năm sau, sau đó ngã xuống giường ngủ một giấc.
Tất nhiên thời gian một trăm năm không phải là thật, đó chỉ là thời gian trăm năm trong không gian này mà thôi. Sau khi tỉnh lại sẽ có cảm giác một trăm năm đã trôi qua, lúc đó tình cảm của cậu đối với Thẩm Quân Lăng cũng theo gió biến mất.
Sau khi tỉnh lại, cảm giác đau nhói ở ngực thật sự tan biến gần như không còn. Cậu không nghỉ ngơi nữa, tiếp tục đi tới thế giới tiếp theo.
Mở mắt ra lần nữa, Cố Diệc Linh chỉ cảm nhận đầu đau muốn nứt, cậu sờ lên trán, chỗ đó vẫn còn một dải băng quấn quanh, nhìn ra ngoài cửa sổ lại thấy có rất nhiều nam sinh mặc đồng phục đá bóng trên sân, bên cạnh còn có rất nhiều nam sinh thanh tú đỏ mặt hò hét.
Cố Diệc Linh nhìn trang trí trong phòng, suy đoán có lẽ đây là phòng y tế của trường học.
“Đâu phải tôi cố ý đẩy cậu ta xuống đâu, là do cậu ta uy hiếp Ethan mà…” Tiếng bước chân đầy sự bực bội tới gần, dừng lại trước cửa, cánh cửa đột ngột bị đẩy ra, một nam sinh nổi giận bước vào trong.
“Này.” Thái độ của cậu ta vô cùng ác liệt: “Cậu đừng có nằm mơ nữa, tôi sẽ không thích cậu đâu! Tránh xa Ethan ra một chút, nếu cậu ấy xảy ra chuyện gì, tôi sẽ không tha cho cậu đâu!”
Hả? Tại sao cậu lại có cảm giác mấy lời nói này giống như lời kịch của nữ phụ ác độc trong phim thần tượng vậy nhỉ?
Cố Diệc Linh híp mắt lại, tỉ mỉ quan sát nam sinh trước mặt. Cậu ta mặc đồng phục không khác nguyên chủ lắm, chỉ có cổ tay áo có thêm một chữ cái tiếng anh là A, nguyên chủ thì là O.
Nếu vậy thì cậu ta là bạn học của nguyên chủ? Có vẻ như còn rất ghét nguyên chủ?
“Này, cậu có nghe thấy không hả?” Caroll thấy cậu không trả lời, càng tức giận hơn.
Đầu Cố Diệc Linh rất đau, tạm thời không muốn nói nhiều với nam sinh này, cậu nhíu mày đuổi người: “Mời cậu ra ngoài, tôi muốn nghỉ ngơi.”
“Cậu! Cậu đúng là không biết tốt xấu!” Caroll chỉ thẳng vào cậu, tức giận đùng đùng: “Đừng mong rằng tôi sẽ tới gặp cậu lần nữa!”
Cậu ta bước nhanh ra ngoài, đóng mạnh cửa lại giống như không muốn ở lại dù chỉ một giây phút nào, cửa phòng hơi rung lên vì lực đóng quá mạnh.
Cố Diệc Linh lạnh lùng nhìn cậu ta bỏ đi, mắng một tiếng: “Ngu ngốc.”
Sau đó cậu ngã đầu xuống ngủ, lúc này đầu của cậu quá đau, dù có chuyện gì cũng nên ngủ trước rồi tính sau.
Khi cậu tỉnh lại đã là buổi chiều, cậu nằm dựa vào đầu giường, nhớ lại thông tin tư liệu của thế giới này mà 233 cung cấp.
Đây là một thời đại tinh tế chỉ có giới tính nam ABO, nam sinh nổi giận lúc nãy chính là một trong những người được chọn ở thế giới này – Caroll Eugene, con trai duy nhất của gia tộc Eugene đứng đầu đế quốc, là một Alpha có thể lực và tinh thần lực ở cấp SSS. Ethan trong lời cậu ta là một người được chọn khác, một Omega nhu nhược đáng thương, cha mẹ mất sớm, sống nhờ ở nhà nguyên chủ.
Toàn bộ không gian như bị lớp sương mù màu sữa bao phủ, không thể phân biệt được Đông Tây Nam Bắc, cũng không tìm được điểm cuối.
Ở giữa chỉ có một chiếc giường màu đen thật lớn, một chiếc ghế sô pha, một cái màn hình đang phát ra ánh sáng màu xanh nhạt.
Trên sô pha có một con mèo đen đang híp mắt nghỉ ngơi.
[Cuối cùng cũng chịu về rồi?] 233 không mở mắt ra mà đã hỏi.
[Ừ.] Cố Diệc Linh bình tĩnh đáp, cậu đứng trước màn hình, điều chỉnh đồng hồ báo thức tới một trăm năm sau, sau đó ngã xuống giường ngủ một giấc.
Tất nhiên thời gian một trăm năm không phải là thật, đó chỉ là thời gian trăm năm trong không gian này mà thôi. Sau khi tỉnh lại sẽ có cảm giác một trăm năm đã trôi qua, lúc đó tình cảm của cậu đối với Thẩm Quân Lăng cũng theo gió biến mất.
Sau khi tỉnh lại, cảm giác đau nhói ở ngực thật sự tan biến gần như không còn. Cậu không nghỉ ngơi nữa, tiếp tục đi tới thế giới tiếp theo.
Mở mắt ra lần nữa, Cố Diệc Linh chỉ cảm nhận đầu đau muốn nứt, cậu sờ lên trán, chỗ đó vẫn còn một dải băng quấn quanh, nhìn ra ngoài cửa sổ lại thấy có rất nhiều nam sinh mặc đồng phục đá bóng trên sân, bên cạnh còn có rất nhiều nam sinh thanh tú đỏ mặt hò hét.
Cố Diệc Linh nhìn trang trí trong phòng, suy đoán có lẽ đây là phòng y tế của trường học.
“Đâu phải tôi cố ý đẩy cậu ta xuống đâu, là do cậu ta uy hiếp Ethan mà…” Tiếng bước chân đầy sự bực bội tới gần, dừng lại trước cửa, cánh cửa đột ngột bị đẩy ra, một nam sinh nổi giận bước vào trong.
“Này.” Thái độ của cậu ta vô cùng ác liệt: “Cậu đừng có nằm mơ nữa, tôi sẽ không thích cậu đâu! Tránh xa Ethan ra một chút, nếu cậu ấy xảy ra chuyện gì, tôi sẽ không tha cho cậu đâu!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hả? Tại sao cậu lại có cảm giác mấy lời nói này giống như lời kịch của nữ phụ ác độc trong phim thần tượng vậy nhỉ?
Cố Diệc Linh híp mắt lại, tỉ mỉ quan sát nam sinh trước mặt. Cậu ta mặc đồng phục không khác nguyên chủ lắm, chỉ có cổ tay áo có thêm một chữ cái tiếng anh là A, nguyên chủ thì là O.
Nếu vậy thì cậu ta là bạn học của nguyên chủ? Có vẻ như còn rất ghét nguyên chủ?
“Này, cậu có nghe thấy không hả?” Caroll thấy cậu không trả lời, càng tức giận hơn.
Đầu Cố Diệc Linh rất đau, tạm thời không muốn nói nhiều với nam sinh này, cậu nhíu mày đuổi người: “Mời cậu ra ngoài, tôi muốn nghỉ ngơi.”
“Cậu! Cậu đúng là không biết tốt xấu!” Caroll chỉ thẳng vào cậu, tức giận đùng đùng: “Đừng mong rằng tôi sẽ tới gặp cậu lần nữa!”
Cậu ta bước nhanh ra ngoài, đóng mạnh cửa lại giống như không muốn ở lại dù chỉ một giây phút nào, cửa phòng hơi rung lên vì lực đóng quá mạnh.
Cố Diệc Linh lạnh lùng nhìn cậu ta bỏ đi, mắng một tiếng: “Ngu ngốc.”
Sau đó cậu ngã đầu xuống ngủ, lúc này đầu của cậu quá đau, dù có chuyện gì cũng nên ngủ trước rồi tính sau.
Khi cậu tỉnh lại đã là buổi chiều, cậu nằm dựa vào đầu giường, nhớ lại thông tin tư liệu của thế giới này mà 233 cung cấp.
Đây là một thời đại tinh tế chỉ có giới tính nam ABO, nam sinh nổi giận lúc nãy chính là một trong những người được chọn ở thế giới này – Caroll Eugene, con trai duy nhất của gia tộc Eugene đứng đầu đế quốc, là một Alpha có thể lực và tinh thần lực ở cấp SSS. Ethan trong lời cậu ta là một người được chọn khác, một Omega nhu nhược đáng thương, cha mẹ mất sớm, sống nhờ ở nhà nguyên chủ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro