Câu Dẫn Đại Lão Hắc Bang (1)
Mộc Tử Viễn
2024-09-30 03:37:48
Tinh tế Quang Niên, ở dị thứ nguyên nào đó. Ở trong tầm mắt là mênh mông vô tận biển sao lộng lẫy có một phi thuyền vũ trụ thuần trắng đang trôi nổi. Tiến vào bên trong phi thuyền, phòng và lối đi nhỏ đan xen lẫn nhau, vô cùng rộng lớn.
Ở trong một vách tường cung pha lê, một thiếu niên đang nằm trong một khoang thuyền internet, hai mắt nhắm lại nhìn như đang ngủ.
Cậu là một thiếu niên xinh đẹp không thể bắt bẻ, mái tóc màu nâu mềm mại, vài sợi tóc được ánh sáng chiếu vào lóng lánh như rải lên vụn vàng óng ánh làm nổi bật thêm ngũ quan tinh xảo, càng làm nổi bật làn da trắng hồng như trong suốt, cực kì mộng ảo mĩ lệ.
Lông mi dài như cánh bướm yếu đuối bao trùm đôi mắt phượng, không khó để mọi người suy đoán đôi mắt của cậu có bao nhiêu mỹ lệ.
Sau một lúc lâu, thiếu niên chậm rãi mở mắt.
Cho dù có chuẩn bị tâm lí vẫn là bị đôi mắt kia làm cho kinh diễm. Một đôi mắt đen đào hoa, trong sáng như hắc diệu thạch, khóe mắt luôn mang theo ba phần ý cười. Dường như tâm trạng của cậu không tệ, khóe miệng hơi cong lên như trăng non, hai mắt như muốn câu hồn người.
"Linh, em hoàn thành nhiệm vụ rất tốt." Joshall đứng ở bên cạnh, vì cậu mà mở ra khoang internet.
Lông mày của Cố Diệc Linh nhếch cao lên, mang một tia cuồng vọng không ai sánh kịp: "Có nhiệm vụ nào mà em không hoàn thành viên mãn đâu." Dứt lời, cậu nhận túi dinh dưỡng dịch từ tay Joshall mà ăn ngấu nghiến, sau đó đi vào phòng tắm.
Cậu đang cảm thấy có chút mệt mỏi và đói bụng. Vì hoàn thành nhiệm vụ lần này, cậu đã ở trong khoang internet ngủ hơn mười ngày.
Cố Diệc Linh là một người chữa trị bug. Ở tinh tế Quang Niên này, giả thuyết thế giới hiện thực kĩ thuật phát triển vượt bậc, thế giới giả tưởng đã thật đến mức gần như không có gì khác với hiện thực. Nhiệm vụ của cậu chính là nhận ủy thác từ mọi thế giới giả tưởng rồi hoàn thành tâm nguyện.
Đây là một nghề nghiệp rất nguy hiểm, bởi vì mấy trăm năm trước, đế quốc ra pháp lệnh cấm hành vi này để thế giới giả tưởng bớt ảnh hưởng tới hiện thực, cũng bởi vì thế giới giả tưởng cực kỳ giống với hiện thực nên trong quá trình hoàn thành nhiệm vụ dễ bị để lại quá nhiều cảm tình, cuối cùng hãm sâu không thể kiềm chế.
Thế giới kia có người thân, bạn bè, người yêu của bạn, đối với người khác đó chỉ là một chuỗi số liệu, nhưng đối với bạn đó là người có máu thịt!
Cố Diệc Linh đã gặp qua nhiều người vì hoàn thành thế giới giả tưởng tâm nguyện mà không tiếc tiêu phí rất nhiều thời gian và tiền bạc, thậm chí cam nguyện não tử vong để ở lại vĩnh viễn thế giới kia.
Không biết có phải trời sinh cậu có tính tình máu lạnh hay không mà xuyên qua vô số thế giới, cậu chưa từng có loại cảm tình này. Cho dù ngẫu nhiên có chút lưu luyến nhưng cũng sẽ quyết đoán rời đi.
Từ xem tướng mạo, cậu như là một thiếu gia sống trong nhung lụa, thân phận cao quý, nhưng trên thực tế cậu là một đứa trẻ mồ côi.
Ở trong cô nhi viện nhận hết bắt nạt, không đến mười tuổi lại tiến vào xã hội lăn lộn, sau lại làm kỹ sư internet một đoạn thời gian, một đoạn thời gian sau... cậu nghĩ thế nào cũng không ra.
Sau khi cậu mất trí nhớ cũng không biết vì lí do gì mà ở nơi này rồi trở thành một người chữa trị bug.
Nhưng không thể nghi ngờ, cậu là người chữa trị bug ưu tú nhất từ trước đến nay. Những bất hạnh thời thơ ấu đã dưỡng lên tính đa nghi trong cậu, tâm tư kín đáo với tính cách ngụy trang. Cậu không tin bất cứ kẻ nào, khống chế tình cảm gần đến mức hoàn hảo, tất cả đều được cậu không chế ở trong tay.
Một giọt nước óng ánh theo gương mặt chảy xuống xương quai xanh mê người, phía dưới lộ nửa ngực, đi chân trần trên thảm phủ kín lông dê trên sàn nhà, bộ dáng lúc này cực kỳ mê người.
Ánh mắt của Joshall âm trầm, tự nhiên lấy khăn lau tóc cho cậu. Cố Diệc Linh cũng yên tâm thoải mái hưởng thụ phục vụ. Người này rất đẹp trai, có mái tóc màu cà phê cùng đôi mắt hổ phách thâm thúy, là người duy nhất cậu tín nhiệm.
Mỗi lần Cố Diệc Linh làm xong nhiệm vụ tỉnh lại, ánh mắt đầu tiên nhìn đến chính là khuôn mặt mỉm cười của Joshall, trong lòng thỏa mãn lạ thường.
Cậu biết Joshall thích mình, nhưng cậu không rõ tại sao mình lại không có cảm giác thích đối với Joshall, cảm thấy giữa hai người thiếu khuyết cái gì đó.
Lau tóc xong, Joshall nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Cố Diệc Linh, ôm cậu vào trong lòng ngực rồi nói: "Linh, có một nhiệm vụ em cần thiết phải làm, làm xong chúng ta có thể rời đi, không cần phải làm nữa."
Diệc Linh kinh ngạc: "Không làm?"
Từ khi bị mất trí nhớ, Joshall mang cậu đến nơi này, trở thành người chữa trị bug, cậu đã thích ứng sinh hoạt kiểu này, chưa bao giờ nghĩ đến rời khỏi.
Joshall gật đầu, trong mắt mang theo hy vọng nóng bỏng: "Chẳng lẽ em không thích đi xem thế giới bên ngoài sao?"
Diệc Linh duỗi tay, dịu dàng sờ lên gương mặt của Joshall: "Em chỉ thấy có chút đột nhiên. Chỉ cần cùng anh bên nhau, em ở nơi nào cũng được."
Thân thể Joshall hơi run rẩy, cầm tay cậu, gắt gao ôm cậu, nụ hôn nóng bỏng liên tiếp dừng trên mặt cậu. Cố Diệc Linh mỉm cười nhắm mặt lại hưởng thụ, người đàn ông này quá mức ỷ lại vào cậu, chỉ một hành động hay lời nói lơ đãng, người đàn ông này đều sẽ nhiệt tình đáp lại cậu.
"Chờ sau khi em về, em có nguyện ý đi cùng anh không?"
Cố Diệc Linh mỉm cười: "Em đồng ý."
Ở trong một vách tường cung pha lê, một thiếu niên đang nằm trong một khoang thuyền internet, hai mắt nhắm lại nhìn như đang ngủ.
Cậu là một thiếu niên xinh đẹp không thể bắt bẻ, mái tóc màu nâu mềm mại, vài sợi tóc được ánh sáng chiếu vào lóng lánh như rải lên vụn vàng óng ánh làm nổi bật thêm ngũ quan tinh xảo, càng làm nổi bật làn da trắng hồng như trong suốt, cực kì mộng ảo mĩ lệ.
Lông mi dài như cánh bướm yếu đuối bao trùm đôi mắt phượng, không khó để mọi người suy đoán đôi mắt của cậu có bao nhiêu mỹ lệ.
Sau một lúc lâu, thiếu niên chậm rãi mở mắt.
Cho dù có chuẩn bị tâm lí vẫn là bị đôi mắt kia làm cho kinh diễm. Một đôi mắt đen đào hoa, trong sáng như hắc diệu thạch, khóe mắt luôn mang theo ba phần ý cười. Dường như tâm trạng của cậu không tệ, khóe miệng hơi cong lên như trăng non, hai mắt như muốn câu hồn người.
"Linh, em hoàn thành nhiệm vụ rất tốt." Joshall đứng ở bên cạnh, vì cậu mà mở ra khoang internet.
Lông mày của Cố Diệc Linh nhếch cao lên, mang một tia cuồng vọng không ai sánh kịp: "Có nhiệm vụ nào mà em không hoàn thành viên mãn đâu." Dứt lời, cậu nhận túi dinh dưỡng dịch từ tay Joshall mà ăn ngấu nghiến, sau đó đi vào phòng tắm.
Cậu đang cảm thấy có chút mệt mỏi và đói bụng. Vì hoàn thành nhiệm vụ lần này, cậu đã ở trong khoang internet ngủ hơn mười ngày.
Cố Diệc Linh là một người chữa trị bug. Ở tinh tế Quang Niên này, giả thuyết thế giới hiện thực kĩ thuật phát triển vượt bậc, thế giới giả tưởng đã thật đến mức gần như không có gì khác với hiện thực. Nhiệm vụ của cậu chính là nhận ủy thác từ mọi thế giới giả tưởng rồi hoàn thành tâm nguyện.
Đây là một nghề nghiệp rất nguy hiểm, bởi vì mấy trăm năm trước, đế quốc ra pháp lệnh cấm hành vi này để thế giới giả tưởng bớt ảnh hưởng tới hiện thực, cũng bởi vì thế giới giả tưởng cực kỳ giống với hiện thực nên trong quá trình hoàn thành nhiệm vụ dễ bị để lại quá nhiều cảm tình, cuối cùng hãm sâu không thể kiềm chế.
Thế giới kia có người thân, bạn bè, người yêu của bạn, đối với người khác đó chỉ là một chuỗi số liệu, nhưng đối với bạn đó là người có máu thịt!
Cố Diệc Linh đã gặp qua nhiều người vì hoàn thành thế giới giả tưởng tâm nguyện mà không tiếc tiêu phí rất nhiều thời gian và tiền bạc, thậm chí cam nguyện não tử vong để ở lại vĩnh viễn thế giới kia.
Không biết có phải trời sinh cậu có tính tình máu lạnh hay không mà xuyên qua vô số thế giới, cậu chưa từng có loại cảm tình này. Cho dù ngẫu nhiên có chút lưu luyến nhưng cũng sẽ quyết đoán rời đi.
Từ xem tướng mạo, cậu như là một thiếu gia sống trong nhung lụa, thân phận cao quý, nhưng trên thực tế cậu là một đứa trẻ mồ côi.
Ở trong cô nhi viện nhận hết bắt nạt, không đến mười tuổi lại tiến vào xã hội lăn lộn, sau lại làm kỹ sư internet một đoạn thời gian, một đoạn thời gian sau... cậu nghĩ thế nào cũng không ra.
Sau khi cậu mất trí nhớ cũng không biết vì lí do gì mà ở nơi này rồi trở thành một người chữa trị bug.
Nhưng không thể nghi ngờ, cậu là người chữa trị bug ưu tú nhất từ trước đến nay. Những bất hạnh thời thơ ấu đã dưỡng lên tính đa nghi trong cậu, tâm tư kín đáo với tính cách ngụy trang. Cậu không tin bất cứ kẻ nào, khống chế tình cảm gần đến mức hoàn hảo, tất cả đều được cậu không chế ở trong tay.
Một giọt nước óng ánh theo gương mặt chảy xuống xương quai xanh mê người, phía dưới lộ nửa ngực, đi chân trần trên thảm phủ kín lông dê trên sàn nhà, bộ dáng lúc này cực kỳ mê người.
Ánh mắt của Joshall âm trầm, tự nhiên lấy khăn lau tóc cho cậu. Cố Diệc Linh cũng yên tâm thoải mái hưởng thụ phục vụ. Người này rất đẹp trai, có mái tóc màu cà phê cùng đôi mắt hổ phách thâm thúy, là người duy nhất cậu tín nhiệm.
Mỗi lần Cố Diệc Linh làm xong nhiệm vụ tỉnh lại, ánh mắt đầu tiên nhìn đến chính là khuôn mặt mỉm cười của Joshall, trong lòng thỏa mãn lạ thường.
Cậu biết Joshall thích mình, nhưng cậu không rõ tại sao mình lại không có cảm giác thích đối với Joshall, cảm thấy giữa hai người thiếu khuyết cái gì đó.
Lau tóc xong, Joshall nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Cố Diệc Linh, ôm cậu vào trong lòng ngực rồi nói: "Linh, có một nhiệm vụ em cần thiết phải làm, làm xong chúng ta có thể rời đi, không cần phải làm nữa."
Diệc Linh kinh ngạc: "Không làm?"
Từ khi bị mất trí nhớ, Joshall mang cậu đến nơi này, trở thành người chữa trị bug, cậu đã thích ứng sinh hoạt kiểu này, chưa bao giờ nghĩ đến rời khỏi.
Joshall gật đầu, trong mắt mang theo hy vọng nóng bỏng: "Chẳng lẽ em không thích đi xem thế giới bên ngoài sao?"
Diệc Linh duỗi tay, dịu dàng sờ lên gương mặt của Joshall: "Em chỉ thấy có chút đột nhiên. Chỉ cần cùng anh bên nhau, em ở nơi nào cũng được."
Thân thể Joshall hơi run rẩy, cầm tay cậu, gắt gao ôm cậu, nụ hôn nóng bỏng liên tiếp dừng trên mặt cậu. Cố Diệc Linh mỉm cười nhắm mặt lại hưởng thụ, người đàn ông này quá mức ỷ lại vào cậu, chỉ một hành động hay lời nói lơ đãng, người đàn ông này đều sẽ nhiệt tình đáp lại cậu.
"Chờ sau khi em về, em có nguyện ý đi cùng anh không?"
Cố Diệc Linh mỉm cười: "Em đồng ý."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro