Câu Dẫn Con Riê...
Mộc Tử Viễn
2024-09-30 03:37:48
Mọi người còn chưa lấy lại tinh thần sau một loạt tình huống vừa xảy ra đã nghe thấy tiếng kêu la thảm thiết của hai Alpha gây sự. Mặc dù cố Diệc Linh từng giúp Victor chặn rất nhiều Alpha, nhưng mỗi lần cậu đều có chừng mực, đánh bọn họ bỏ chạy là thôi, đây là lần đầu tiên Cố Diệc Linh không kìm nén sức lực, hoàn toàn thể hiện ra sự tức giận của mình.
Vẻ mặt của mọi người trong căn tin rất khác nhau, nhưng trong lòng đều có chung một ý tưởng, đó chính là tuyệt đối không thể chọc Omega có vẻ ngoài mềm mại kia.
Hai Alpha bị cậu đánh tới ngất xỉu, Cố Diệc Linh chạy tới cạnh Victor, nôn nóng hỏi: “Anh có sao không?” Cậu kéo tay áo Victor lên, nhìn làn da đỏ ửng trên đó, ánh mắt tràn ngập đau lòng.
Victor lắc đầu: “Không sao.”
“Đã bỏng thành thế này mà còn nói không sao? Anh có bị ngốc không vậy! Tôi đâu có ngu tới mức đứng yên tại chỗ cho họ hắt nước, anh chạy tới chắn cho tôi làm gì!” Cố Diệc Linh nhìn dáng vẻ không quan tâm của anh, trong lòng càng thêm bực bội, giọng điệu cũng thêm vẻ oán trách nhiều hơn.
“Thật sự không sao.” Victor mỉm cười bất đắc dĩ, giơ tay xoa loạn mái tóc đen mềm của cậu, đi về phía bên kia của căn tin.
Cố Diệc Linh sửng sốt, cảm nhận độ ấm còn sót lại từ bàn tay anh trên đầu mình, hình như đây là lần đầu tiên anh làm ra động tác thân mật như thế với cậu.
Victor đi tới bàn của Caroll, Ethan và Cố Diệc Trạch, đôi mắt màu nâu nhìn chăm chú vào Caroll, khí thế trên người thậm chí còn có một chút lấn áp vận mệnh chi tử Caroll.
Khí thế khi cả hai va chạm nhau khiến toàn bộ căn tin đều trở nên im lặng, bởi vì nhẫn nhịn rất lâu cho nên mọi người gần như đã quên, Victor cũng là một Alpha có tinh thần lực SSS và thể lực AAA.
“Cuộc thi cơ giáp ba tháng sau, nếu tôi thắng cậu thì cậu, Ethan và Cố Diệc Trạch không được phép sai bất cứ kẻ nào tới làm phiền Cố Diệc Trạch dưới mọi hình thức. Nếu tôi thua, tôi sẽ lập tức rời khỏi ngôi trường này!”
Chuyện lần này vốn do Ethan nên mới xảy ra, hơn nữa hai Alpha kia cũng là tùy tùng của Caroll, nếu nói chuyện này không có liên quan tới Caroll thì Victor không tin, mà cho dù không phải là ý đồ của Caroll đi nữa, mọi chuyện cũng đều được cậu ta ngầm đồng ý.
Anh nhìn Ethan dựa sát vào lòng Caroll, trong mắt hiện lên sự ghét bỏ. Victor không thể hiểu được tại sao Caroll có thể vì một Omega ác độc dối trá mà bỏ rơi một Cố Diệc Linh ưu tú hoàn mỹ, hết lòng yêu cậu ta như vậy. Anh cảm thấy không đáng thay Cố Diệc Linh, nhưng đồng thời cũng cảm thấy may mắn vì Caroll mù mắt nên anh mới có cơ hội có được Cố Diệc Linh.
Anh thầm nghĩ trong lòng, Cố Diệc Linh bảo vệ anh nhiều lần như vậy, lần này đổi thành anh bảo vệ cậu.
Giọng nói đầy khí thế vang vọng khắp căn tin, giống như một viên đá làm rung động mặt hồ, cả căn tin đều ‘ồ’ lên một tiếng.
Victor dám khiêu chiến Caroll? Chẳng lẽ anh không biết Caroll đã đạt được giải nhất cuộc thi cơ giáp hai năm liên tục rồi sao? Chỉ tính riêng kỹ năng điều khiển cơ giáp thôi, một đứa mồ côi như Victor còn không mua nổi cơ giáp, chỉ có thể dùng cơ giáp thí nghiệm của trường thì sao có thể so được với cơ giáp thiết kế riêng cho Caroll do gia tộc Eugene chuẩn bị được?
Cố Diệc Trạch châm chọc anh: “ y da, tôi có nghe nhầm không vậy? Cậu có biết cậu đang khiêu chiến với ai không? Có phải đứa em trai kia của tôi đã bỏ bùa mê thuốc lú gì cho cậu, khiến cậu cảm thấy cậu thật sự có thể đánh thắng được Caroll?”
Victor không thèm liếc mắt nhìn hắn, chỉ nhìn Caroll đầy khiêu khích: “Cậu sợ thua tôi à?”
Caroll hừ lạnh: “Được, tôi đồng ý.” Sao cậu ta có thể thua được!
Vẻ mặt của mọi người trong căn tin rất khác nhau, nhưng trong lòng đều có chung một ý tưởng, đó chính là tuyệt đối không thể chọc Omega có vẻ ngoài mềm mại kia.
Hai Alpha bị cậu đánh tới ngất xỉu, Cố Diệc Linh chạy tới cạnh Victor, nôn nóng hỏi: “Anh có sao không?” Cậu kéo tay áo Victor lên, nhìn làn da đỏ ửng trên đó, ánh mắt tràn ngập đau lòng.
Victor lắc đầu: “Không sao.”
“Đã bỏng thành thế này mà còn nói không sao? Anh có bị ngốc không vậy! Tôi đâu có ngu tới mức đứng yên tại chỗ cho họ hắt nước, anh chạy tới chắn cho tôi làm gì!” Cố Diệc Linh nhìn dáng vẻ không quan tâm của anh, trong lòng càng thêm bực bội, giọng điệu cũng thêm vẻ oán trách nhiều hơn.
“Thật sự không sao.” Victor mỉm cười bất đắc dĩ, giơ tay xoa loạn mái tóc đen mềm của cậu, đi về phía bên kia của căn tin.
Cố Diệc Linh sửng sốt, cảm nhận độ ấm còn sót lại từ bàn tay anh trên đầu mình, hình như đây là lần đầu tiên anh làm ra động tác thân mật như thế với cậu.
Victor đi tới bàn của Caroll, Ethan và Cố Diệc Trạch, đôi mắt màu nâu nhìn chăm chú vào Caroll, khí thế trên người thậm chí còn có một chút lấn áp vận mệnh chi tử Caroll.
Khí thế khi cả hai va chạm nhau khiến toàn bộ căn tin đều trở nên im lặng, bởi vì nhẫn nhịn rất lâu cho nên mọi người gần như đã quên, Victor cũng là một Alpha có tinh thần lực SSS và thể lực AAA.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cuộc thi cơ giáp ba tháng sau, nếu tôi thắng cậu thì cậu, Ethan và Cố Diệc Trạch không được phép sai bất cứ kẻ nào tới làm phiền Cố Diệc Trạch dưới mọi hình thức. Nếu tôi thua, tôi sẽ lập tức rời khỏi ngôi trường này!”
Chuyện lần này vốn do Ethan nên mới xảy ra, hơn nữa hai Alpha kia cũng là tùy tùng của Caroll, nếu nói chuyện này không có liên quan tới Caroll thì Victor không tin, mà cho dù không phải là ý đồ của Caroll đi nữa, mọi chuyện cũng đều được cậu ta ngầm đồng ý.
Anh nhìn Ethan dựa sát vào lòng Caroll, trong mắt hiện lên sự ghét bỏ. Victor không thể hiểu được tại sao Caroll có thể vì một Omega ác độc dối trá mà bỏ rơi một Cố Diệc Linh ưu tú hoàn mỹ, hết lòng yêu cậu ta như vậy. Anh cảm thấy không đáng thay Cố Diệc Linh, nhưng đồng thời cũng cảm thấy may mắn vì Caroll mù mắt nên anh mới có cơ hội có được Cố Diệc Linh.
Anh thầm nghĩ trong lòng, Cố Diệc Linh bảo vệ anh nhiều lần như vậy, lần này đổi thành anh bảo vệ cậu.
Giọng nói đầy khí thế vang vọng khắp căn tin, giống như một viên đá làm rung động mặt hồ, cả căn tin đều ‘ồ’ lên một tiếng.
Victor dám khiêu chiến Caroll? Chẳng lẽ anh không biết Caroll đã đạt được giải nhất cuộc thi cơ giáp hai năm liên tục rồi sao? Chỉ tính riêng kỹ năng điều khiển cơ giáp thôi, một đứa mồ côi như Victor còn không mua nổi cơ giáp, chỉ có thể dùng cơ giáp thí nghiệm của trường thì sao có thể so được với cơ giáp thiết kế riêng cho Caroll do gia tộc Eugene chuẩn bị được?
Cố Diệc Trạch châm chọc anh: “ y da, tôi có nghe nhầm không vậy? Cậu có biết cậu đang khiêu chiến với ai không? Có phải đứa em trai kia của tôi đã bỏ bùa mê thuốc lú gì cho cậu, khiến cậu cảm thấy cậu thật sự có thể đánh thắng được Caroll?”
Victor không thèm liếc mắt nhìn hắn, chỉ nhìn Caroll đầy khiêu khích: “Cậu sợ thua tôi à?”
Caroll hừ lạnh: “Được, tôi đồng ý.” Sao cậu ta có thể thua được!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro