Câu Dẫn Con Riê...
Mộc Tử Viễn
2024-09-30 03:37:48
Sau khi Victor về nhà, cuộc sống cũng không tốt hơn, lúc nào cũng bị bắt nạt, thậm chí nữ chủ nhân gia tộc Deauville còn thuê sát thủ tới ám sát anh. Nhưng tới cuối cùng, anh vẫn trở thành gia chủ của nhà Deauville, tuyên chiến với Caroll và chết dưới bàn tay của cấp dưới của vận mệnh chi tử.
Vận mệnh chi tử của thế giới này có bàn tay vàng rất mạnh, vai ác còn chưa lên sân khấu được bao lâu đã chết. Nhưng có một điều có thể xác định là giữa nguyên chủ với vai ác không có bất kì quan hệ gì, nhiều lắm là quen biết nhau thôi.
Cố Diệc Linh liếm khóe môi, nở nụ cười đầy hứng thú.
Đứa con riêng đáng thương sao? Chắc là rất dễ quyến rũ nhỉ? Chỉ cần nở nụ cười ấm áp, nói mấy câu dịu dàng, chắc chắn người ta sẽ nhớ kỹ cậu. Giống như Thẩm Quân Lăng ở thế giới trước vậy, ngu ngốc bị Sở Nguyệt Hân lừa rất lâu.
Có vẻ như nhiệm vụ ở thế giới này sẽ hoàn thành rất nhẹ nhàng.
Hôm sau là cuối tuần, bởi vì ở trong ký túc xá của trường học nên nhà họ Cố đã lái xe chở Cố Diệc Linh, Cố Diệc Trạch và Ethan về nhà.
Cố Diệc Trạch đứng bên cạnh Ethan, hiền hòa nói gì đó với cậu ta, thỉnh thoảng còn nghe được tiếng cười vui sướng của hai người.
Quả nhiên Ethan là vận mệnh chi tử của thế giới này, mái tóc màu vàng xõa tung dưới ánh mặt trời, đôi mắt xanh thẳm trong sáng như bầu trời mênh mông, cậu ta mặc một chiếc áo sơ mi rộng rãi và quần yếm, để lộ tay chân trắng nõn, hai chân dựa nghiêng một bên, khuôn mặt mềm mịn dịu ngoan, giống như một con thỏ trắng nhỏ nhát gan khiến người ta yêu thương.
Cậu ta nhìn thấy Cố Diệc Linh, vẫy tay, vui vẻ gọi: “Tiểu Linh, ở đây!” Những người đi ngang qua đều quay đầu lại nhìn Omega hoạt bát đáng yêu này.
Cố Diệc Linh không thèm liếc nhìn cậu ta dù chỉ một cái, trực tiếp ngồi xuống ghế lái phụ.
Cố Diệc Trạch nhìn thấy em trai mình là lạnh mặt, lại thấy thái độ của cậu với Ethan, khiến Ethan xấu hổ không biết nói gì, nhịn không được mở miệng chế giễu: “Ethan chào hỏi với em mà em tỏ thái độ gì vậy? Không lễ phép như vậy, bảo sao Caroll không cần em!”
Cố Diệc Linh cười lạnh trong lòng, có nhìn thấy không, đây chính là người anh trai tốt luôn yêu thương bảo vệ cậu đấy, Ethan và hắn chỉ mới quen biết ba tháng thôi mà hắn đã có thể mở miệng châm chọc cậu chỉ để Ethan vui lòng.
“Chuyện của tôi không cần anh quan tâm! Nhưng anh đúng là một anh trai tốt đấy, cứ lấy lòng ‘em trai’ mới cho tốt đi. Hiện tại người ta là thịt đầu quả tim của Caroll, anh ta đã có thể vì cậu ta mà đẩy tôi xuống lầu, nếu anh không đối xử tốt với cậu ta, cẩn thận Caroll không cho phép anh làm tùy tùng bên cạnh anh ta đâu!”
Vốn nguyên chủ đã ghét thái độ nịnh nọt của anh trai đối với Caroll, anh trai của cậu vì lấy lòng Caroll mà thậm chí còn từng bắt nạt vai ác Victor, nguyên chủ từng tỏ vẻ phản đối hành vi này, nhưng bởi vì đó là anh trai của cậu cho nên cậu không trực tiếp mở miệng oán trách.
Hiện tại Cố Diệc Trạch đã không coi cậu là em trai thì cậu cần gì phải tôn trọng hắn như anh trai chứ?
“Em!” Cố Diệc Trạch tức giận tới mức không nói nên lời, hắn chưa bao giờ nghĩ một Cố Diệc Linh luôn lạnh lùng kiêu ngạo lại độc miệng tới vậy, khiến người tức giận tới mức không đền mạng!
Ethan ở bên cạnh an ủi Cố Diệc Trạch, sau đó quay sang oán trách Cố Diệc Linh: “Tiểu Linh, sao cậu có thể nói thế với anh Trạch chứ?”
Cố Diệc Linh cảm thấy buồn cười: “Vậy cậu là thứ gì? Cậu cũng chỉ là một người ngoài ở nhờ trong nhà của tôi thôi! Cậu nghĩ rằng cha mẹ, anh trai tôi yêu thương cậu thì cậu thật sự có quyền lên tiếng à?”
Cố Diệc Linh xuống xe, nói: “Được rồi, hôm nay tôi không muốn về nhà, thấy mấy người là tôi không vui!”
Ethan rơi nước mắt: “Tiểu Linh, tại sao cậu lại có thể nói vậy? Anh Trạch, anh xem cậu ấy kìa, ý của em đâu phải như vậy…”
“Đừng để ý tới nó.” Cố Diệc Trạch đã sớm không còn thích người em trai này của mình, kéo Ethan lên xe: “Nếu nó không muốn về nhà thì đừng về nữa! Chúng ta đi!”
Vận mệnh chi tử của thế giới này có bàn tay vàng rất mạnh, vai ác còn chưa lên sân khấu được bao lâu đã chết. Nhưng có một điều có thể xác định là giữa nguyên chủ với vai ác không có bất kì quan hệ gì, nhiều lắm là quen biết nhau thôi.
Cố Diệc Linh liếm khóe môi, nở nụ cười đầy hứng thú.
Đứa con riêng đáng thương sao? Chắc là rất dễ quyến rũ nhỉ? Chỉ cần nở nụ cười ấm áp, nói mấy câu dịu dàng, chắc chắn người ta sẽ nhớ kỹ cậu. Giống như Thẩm Quân Lăng ở thế giới trước vậy, ngu ngốc bị Sở Nguyệt Hân lừa rất lâu.
Có vẻ như nhiệm vụ ở thế giới này sẽ hoàn thành rất nhẹ nhàng.
Hôm sau là cuối tuần, bởi vì ở trong ký túc xá của trường học nên nhà họ Cố đã lái xe chở Cố Diệc Linh, Cố Diệc Trạch và Ethan về nhà.
Cố Diệc Trạch đứng bên cạnh Ethan, hiền hòa nói gì đó với cậu ta, thỉnh thoảng còn nghe được tiếng cười vui sướng của hai người.
Quả nhiên Ethan là vận mệnh chi tử của thế giới này, mái tóc màu vàng xõa tung dưới ánh mặt trời, đôi mắt xanh thẳm trong sáng như bầu trời mênh mông, cậu ta mặc một chiếc áo sơ mi rộng rãi và quần yếm, để lộ tay chân trắng nõn, hai chân dựa nghiêng một bên, khuôn mặt mềm mịn dịu ngoan, giống như một con thỏ trắng nhỏ nhát gan khiến người ta yêu thương.
Cậu ta nhìn thấy Cố Diệc Linh, vẫy tay, vui vẻ gọi: “Tiểu Linh, ở đây!” Những người đi ngang qua đều quay đầu lại nhìn Omega hoạt bát đáng yêu này.
Cố Diệc Linh không thèm liếc nhìn cậu ta dù chỉ một cái, trực tiếp ngồi xuống ghế lái phụ.
Cố Diệc Trạch nhìn thấy em trai mình là lạnh mặt, lại thấy thái độ của cậu với Ethan, khiến Ethan xấu hổ không biết nói gì, nhịn không được mở miệng chế giễu: “Ethan chào hỏi với em mà em tỏ thái độ gì vậy? Không lễ phép như vậy, bảo sao Caroll không cần em!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố Diệc Linh cười lạnh trong lòng, có nhìn thấy không, đây chính là người anh trai tốt luôn yêu thương bảo vệ cậu đấy, Ethan và hắn chỉ mới quen biết ba tháng thôi mà hắn đã có thể mở miệng châm chọc cậu chỉ để Ethan vui lòng.
“Chuyện của tôi không cần anh quan tâm! Nhưng anh đúng là một anh trai tốt đấy, cứ lấy lòng ‘em trai’ mới cho tốt đi. Hiện tại người ta là thịt đầu quả tim của Caroll, anh ta đã có thể vì cậu ta mà đẩy tôi xuống lầu, nếu anh không đối xử tốt với cậu ta, cẩn thận Caroll không cho phép anh làm tùy tùng bên cạnh anh ta đâu!”
Vốn nguyên chủ đã ghét thái độ nịnh nọt của anh trai đối với Caroll, anh trai của cậu vì lấy lòng Caroll mà thậm chí còn từng bắt nạt vai ác Victor, nguyên chủ từng tỏ vẻ phản đối hành vi này, nhưng bởi vì đó là anh trai của cậu cho nên cậu không trực tiếp mở miệng oán trách.
Hiện tại Cố Diệc Trạch đã không coi cậu là em trai thì cậu cần gì phải tôn trọng hắn như anh trai chứ?
“Em!” Cố Diệc Trạch tức giận tới mức không nói nên lời, hắn chưa bao giờ nghĩ một Cố Diệc Linh luôn lạnh lùng kiêu ngạo lại độc miệng tới vậy, khiến người tức giận tới mức không đền mạng!
Ethan ở bên cạnh an ủi Cố Diệc Trạch, sau đó quay sang oán trách Cố Diệc Linh: “Tiểu Linh, sao cậu có thể nói thế với anh Trạch chứ?”
Cố Diệc Linh cảm thấy buồn cười: “Vậy cậu là thứ gì? Cậu cũng chỉ là một người ngoài ở nhờ trong nhà của tôi thôi! Cậu nghĩ rằng cha mẹ, anh trai tôi yêu thương cậu thì cậu thật sự có quyền lên tiếng à?”
Cố Diệc Linh xuống xe, nói: “Được rồi, hôm nay tôi không muốn về nhà, thấy mấy người là tôi không vui!”
Ethan rơi nước mắt: “Tiểu Linh, tại sao cậu lại có thể nói vậy? Anh Trạch, anh xem cậu ấy kìa, ý của em đâu phải như vậy…”
“Đừng để ý tới nó.” Cố Diệc Trạch đã sớm không còn thích người em trai này của mình, kéo Ethan lên xe: “Nếu nó không muốn về nhà thì đừng về nữa! Chúng ta đi!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro