Câu Dẫn Đại Lão...
Mộc Tử Viễn
2024-09-30 03:37:48
Lúc này, một vị khách không mời mà đến xông vào. Nick không thèm gõ cửa mà vào: “Lão đại, tôi có chuyện...”
Lời còn lại mắc kẹt trong cổ họng, Nick sợ tới mức che mắt lại, vội vàng nói: “Tôi chưa thấy cái gì hết, tôi cũng chưa thấy...” Hắn ta thật ngu xuẩn! Lại quấy rầy chuyện tốt của lão đại! Chết chắc rồi, chết chắc rồi! Rõ ràng hiện tại là ban ngày ban mặt mà!
“Cút!” Thẩm Quân Lăng ném chén rượu xuống chân hắn ta, giận dữ quát lên.
“Đúng rồi, tôi lập tức cút, lập tức cút đây.” Nick đóng cửa lại, co giò chạy chốn như có ma đuổi.
“Ha ha…” Cố Diệc Linh ôm bụng cười đến chảy cả nước mắt, dáng vẻ kia của hắn ta thật sự quá buồn cười.
“Buồn cười lắm sao?” Thẩm Quân Lăng nguy hiểm hỏi, đột nhiên bế cậu lên, một ly khác cũng quang vinh hy sinh.
Cố Diệc Linh bị ném lên trên giường, Thẩm Quân Lăng nhanh chóng cởi ra quần áo, đè ép đi lên. Hắn lấy ra một chai bôi trơn từ trong ngăn kéo, đổ một ít ra tay, cởi quần lót Cố Diệc Linh ra, cắm dần ngón tay vào nới rộng hậu huyệt.
Cảm giác dị vật tiến vào thân thể làm Cố Diệc Linh không khỏi kẹp chặt đùi, nhưng nhanh chóng thả lỏng, hai chân kẹp eo Thẩm Quân Lăng, một tay câu lấy cổ hắn, quên mình chủ động hôn, một tay duỗi đến phía dưới bụng hắn, trêu chọc côn thịt của hắn.
Thẩm Quân Lăng bị cậu câu dẫn đến dục hỏa thiêu đốt, tốc độ bôi trơn nhanh hơn, sau khi cắm vào ba ngón tay, gấp không chờ nổi xông đi vào.
“Ưm~” Cố Diệc Linh nằm ở trên giường, mắt đào hoa híp lại, bị kích thích tràn ra nước mắt sinh lý, cảm nhận côn thịt lớn va chạm kịch liệt làm cậu sướng rơn, toàn thân đều bởi vì vui sướng mà run rẩy, rên rỉ muốn càng nhiều.
Chờ thân thể thích ứng với cường độ này, Cố Diệc Linh nhiệt tình đáp lại hắn, kịch liệt hôn nồng nhiệt từ khóe môi, vành tai, cổ, bả vai cùng xương quai xanh, cuối cùng lưu luyến lưu lại một vết dâu tây ở ngực hắn, đùi cũng kẹp càng chặt, tay càng không an phận trêu chọc toàn thân hắn.
“Ha~” Thẩm Quân Lăng càng thêm dùng sức va chạm, Cố Diệc Linh cảm giác được tiếng rên rỉ của mình càng trở nên khàn đục, đứt quãng. Thẩm Quân Lăng đùa bỡn tiểu đệ đệ của cậu, chờ nó cương cứng lại ấn lên đầu khấc, không cho cậu bắn ra. Đồng thời lại ngậm lấy hai viên đậu đậu trước ngực cậu, không ngừng liếm nhẹ.
Cố Diệc Linh giận trừng hắn, nhưng vẻ mặt lại không có lực uy hiếp: “Anh… A… Buông tay a…”
Thẩm Quân Lăng dựa vào vai cậu, vươn đầu lưỡi linh hoạt xẹt qua vành tai cậu, chọc đến toàn thân Cố Diệc Linh run rẩy: “Gọi tên của anh, nói em yêu anh, anh sẽ buông tay.”
“Không… A…”
“Không?” Thẩm Quân Lăng hỏi ngược lại, bàn tay to bao bọc lấy tiểu đệ đệ, dùng răng cắn lên ngực và xương quai xanh của cậu, phía sau càng ra sức va chạm hơn, ở thời điểm Cố Diệc Linh ức chế không được rên rỉ thành tiếng lại dịu dàng hôn lấy môi cậu, tiếng rên rỉ đều bị nuốt vào trong, chọc đến Cố Diệc Linh phải dùng ánh mắt lên án trừng hắn.
“A… Ha… Quân Lăng… Lăng… Em yêu anh…”
“Sớm nói không phải tốt rồi sao? Bây giờ có nói cũng vô dụng.” Thẩm Quân Lăng buông ra tay, tùy ý để Cố Diệc Linh bắn ra, nhưng hắn càng dùng sức va chạm hơn. Hắn lật Cố Diệc Linh lại, hôn lên lưng và eo cậu, tiếp tục va chạm, cuối cùng bắn vào bên trong.
Thẩm Quân Lăng thao kịch liệt đến giây cuối, nhưng Cố Diệc Linh lại cố tình muốn kích thích như vậy.
“Linh, anh yêu em.”
Đột nhiên từ trong linh hồn dâng lên một cổ cảm giác quen thuộc, Cố Diệc Linh sửng sốt, nó rất quen thuộc như trước kia bọn họ đã từng rất thân mật như vậy. Nhưng ngay sau đó cậu phủ định ý tưởng này, hắn chỉ là một chuỗi số liệu, sao họ có thể đã từng đã làm được?
Xong việc, hai người đều đổ mồ hôi đầm đìa, Cố Diệc Linh ghé vào trên người Thẩm Quân Lăng, ăn không ngồi rồi đùa bỡn tóc của hắn.
Thẩm Quân Lăng hít một điếu thuốc, nhả khói, Cố Diệc Linh không chán ghét cũng không thích khói thuốc lá, nhưng cậu cảm thấy dáng vẻ khi Thẩm Quân Lăng hút thuốc đẹp trai đến ngây người, vì thế không chút do dự hôn hắn.
Lời còn lại mắc kẹt trong cổ họng, Nick sợ tới mức che mắt lại, vội vàng nói: “Tôi chưa thấy cái gì hết, tôi cũng chưa thấy...” Hắn ta thật ngu xuẩn! Lại quấy rầy chuyện tốt của lão đại! Chết chắc rồi, chết chắc rồi! Rõ ràng hiện tại là ban ngày ban mặt mà!
“Cút!” Thẩm Quân Lăng ném chén rượu xuống chân hắn ta, giận dữ quát lên.
“Đúng rồi, tôi lập tức cút, lập tức cút đây.” Nick đóng cửa lại, co giò chạy chốn như có ma đuổi.
“Ha ha…” Cố Diệc Linh ôm bụng cười đến chảy cả nước mắt, dáng vẻ kia của hắn ta thật sự quá buồn cười.
“Buồn cười lắm sao?” Thẩm Quân Lăng nguy hiểm hỏi, đột nhiên bế cậu lên, một ly khác cũng quang vinh hy sinh.
Cố Diệc Linh bị ném lên trên giường, Thẩm Quân Lăng nhanh chóng cởi ra quần áo, đè ép đi lên. Hắn lấy ra một chai bôi trơn từ trong ngăn kéo, đổ một ít ra tay, cởi quần lót Cố Diệc Linh ra, cắm dần ngón tay vào nới rộng hậu huyệt.
Cảm giác dị vật tiến vào thân thể làm Cố Diệc Linh không khỏi kẹp chặt đùi, nhưng nhanh chóng thả lỏng, hai chân kẹp eo Thẩm Quân Lăng, một tay câu lấy cổ hắn, quên mình chủ động hôn, một tay duỗi đến phía dưới bụng hắn, trêu chọc côn thịt của hắn.
Thẩm Quân Lăng bị cậu câu dẫn đến dục hỏa thiêu đốt, tốc độ bôi trơn nhanh hơn, sau khi cắm vào ba ngón tay, gấp không chờ nổi xông đi vào.
“Ưm~” Cố Diệc Linh nằm ở trên giường, mắt đào hoa híp lại, bị kích thích tràn ra nước mắt sinh lý, cảm nhận côn thịt lớn va chạm kịch liệt làm cậu sướng rơn, toàn thân đều bởi vì vui sướng mà run rẩy, rên rỉ muốn càng nhiều.
Chờ thân thể thích ứng với cường độ này, Cố Diệc Linh nhiệt tình đáp lại hắn, kịch liệt hôn nồng nhiệt từ khóe môi, vành tai, cổ, bả vai cùng xương quai xanh, cuối cùng lưu luyến lưu lại một vết dâu tây ở ngực hắn, đùi cũng kẹp càng chặt, tay càng không an phận trêu chọc toàn thân hắn.
“Ha~” Thẩm Quân Lăng càng thêm dùng sức va chạm, Cố Diệc Linh cảm giác được tiếng rên rỉ của mình càng trở nên khàn đục, đứt quãng. Thẩm Quân Lăng đùa bỡn tiểu đệ đệ của cậu, chờ nó cương cứng lại ấn lên đầu khấc, không cho cậu bắn ra. Đồng thời lại ngậm lấy hai viên đậu đậu trước ngực cậu, không ngừng liếm nhẹ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố Diệc Linh giận trừng hắn, nhưng vẻ mặt lại không có lực uy hiếp: “Anh… A… Buông tay a…”
Thẩm Quân Lăng dựa vào vai cậu, vươn đầu lưỡi linh hoạt xẹt qua vành tai cậu, chọc đến toàn thân Cố Diệc Linh run rẩy: “Gọi tên của anh, nói em yêu anh, anh sẽ buông tay.”
“Không… A…”
“Không?” Thẩm Quân Lăng hỏi ngược lại, bàn tay to bao bọc lấy tiểu đệ đệ, dùng răng cắn lên ngực và xương quai xanh của cậu, phía sau càng ra sức va chạm hơn, ở thời điểm Cố Diệc Linh ức chế không được rên rỉ thành tiếng lại dịu dàng hôn lấy môi cậu, tiếng rên rỉ đều bị nuốt vào trong, chọc đến Cố Diệc Linh phải dùng ánh mắt lên án trừng hắn.
“A… Ha… Quân Lăng… Lăng… Em yêu anh…”
“Sớm nói không phải tốt rồi sao? Bây giờ có nói cũng vô dụng.” Thẩm Quân Lăng buông ra tay, tùy ý để Cố Diệc Linh bắn ra, nhưng hắn càng dùng sức va chạm hơn. Hắn lật Cố Diệc Linh lại, hôn lên lưng và eo cậu, tiếp tục va chạm, cuối cùng bắn vào bên trong.
Thẩm Quân Lăng thao kịch liệt đến giây cuối, nhưng Cố Diệc Linh lại cố tình muốn kích thích như vậy.
“Linh, anh yêu em.”
Đột nhiên từ trong linh hồn dâng lên một cổ cảm giác quen thuộc, Cố Diệc Linh sửng sốt, nó rất quen thuộc như trước kia bọn họ đã từng rất thân mật như vậy. Nhưng ngay sau đó cậu phủ định ý tưởng này, hắn chỉ là một chuỗi số liệu, sao họ có thể đã từng đã làm được?
Xong việc, hai người đều đổ mồ hôi đầm đìa, Cố Diệc Linh ghé vào trên người Thẩm Quân Lăng, ăn không ngồi rồi đùa bỡn tóc của hắn.
Thẩm Quân Lăng hít một điếu thuốc, nhả khói, Cố Diệc Linh không chán ghét cũng không thích khói thuốc lá, nhưng cậu cảm thấy dáng vẻ khi Thẩm Quân Lăng hút thuốc đẹp trai đến ngây người, vì thế không chút do dự hôn hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro