Câu Dẫn Đại Lão...
Mộc Tử Viễn
2024-09-30 03:37:48
Không được, cô ta nhất định không được thừa nhận! Cô ta còn trẻ, nếu mà chuyện này bị tuôn ra thì nhất định sẽ phải chết! Lấy quyền thế của nhà họ Cố, khả năng cô ta phải ngồi tù cả đời mất!
"Ngay từ đầu tôi cũng không tin, cũng thấy kỳ lạ khi người đó lại nói như vậy, cho nên tôi đã tra xét video giám sát ngày hôm đó, kết quả phát hiện video giám sát quay đến rõ ràng!" Cố Diệc Linh nói tới đây, ngừng một chút, giống như không biết nên nói cái gì, sau một lúc mới chậm rãi hỏi: "Vì sao? Tại sao cậu lại làm như vậy?"
Chuyện này nguyên chủ cũng trải qua, nhưng nguyên chủ không tin người đó nói, cố chấp cho rằng bạn bè sẽ không làm hại mình.
Sở Nguyệt Hân biết việc đã bại lộ, tâm sự trong lòng đè nén bao lâu nay thô bạo kích phát, cô ta nắm chặt tay, âm trầm cười lạnh, hoàn toàn không có sự ngây thơ hồn nhiên như vừa rồi.
Cô ta giống người đàn bà đanh đá, hét to: "Bởi vì tôi hận cậu."
"Vì sao cái gì cậu đều có?! Gia đình trọn vẹn, gia thế tốt đẹp, có được thứ mình muốn dễ như trở bàn tay, mà tôi dù có làm gì đi nữa cũng không có được! Cậu vừa ra đời đã ngậm thìa vàng, là đại thiếu gia của nhà họ Cố, mà tôi chỉ là một đứa con riêng, cậu có thể chịu được cảm giác bị người ta kì thị không? Cậu hiểu không?"
Đột nhiên Cố Diệc Linh duỗi tay bóp chặt hàm dưới của cô ta, sức lực to lớn như muốn bóp vỡ hàm răng cô ta, đôi mắt đào hoa trầm xuống đến đáng sợ.
"Tôi không biết cảm giác bị người kì thị như thế nào, nhưng hiện tại tôi biết cảm giác bị phản bội là như thế nào rồi."
"Tôi là đại thiếu gia nhà họ Cố, cho nên không có quyền lợi có được một tình bạn thân thiết sao? Cậu đặt tay lên ngực tự hỏi, tôi không tốt với cậu sao? Tại sao cậu lại coi tình cảm đó như rác rưởi mà giẫm đạp dưới chân? Nếu chỉ là vì thân phận này, một hai tôi phải đứng chỗ cao mà cô đơn, vậy tôi đây tình nguyện không cần nó!"
Cố Diệc Linh buông Sở Nguyệt Hân bị cậu dọa sợ ra, đôi mắt nhanh chóng ảm đạm, hữu khí vô lực mà nói: "Cậu đi đi, tôi sẽ không báo cảnh sát, cũng không muốn nhìn thấy cậu nữa."
Sở Nguyệt Hân nghe thấy cậu sẽ không cử báo cảnh sát, trong lòng vui vẻ, vội vàng chạy ra ngõ nhỏ.
Thẩm Quân Lăng trốn ở ngã rẽ, chứng kiến hết toàn bộ. Hắn phẫn nộ, đau lòng và tự trách, chẳng thể nghĩ tới Sở Nguyệt Hân là một người tâm tư ác độc như vậy.
Hắn nhìn cậu gầy yếu cô độc, cảm thấy tràn đầy đau lòng, chỉ muốn tới ôm một cái.
Nhưng hắn có tư cách gì đây? Hắn có khác gì Sở Nguyệt Hân đâu? Đều vì thân phận cậu mà xem nhẹ những việc cậu làm, như vậy xem ra cậu là người đáng thương nhất trong chuyện này.
“Xem đủ chưa, đủ rồi thì ra đi.” Cố Diệc Linh lạnh giọng nói.
Thẩm Quân Lăng từ ngã rẽ đi ra, đứng ở trước mặt Cố Diệc Linh, không biết nên nói gì mới tốt. Trầm mặc một lúc, hắn mới như nghẹn lại nói: “Em... Đừng quá đau lòng... Còn có anh đây...”
Cố Diệc Linh cầm lấy cặp sách ném vào ngực hắn, đập đến người đàn ông lùi về sau vài bước.
“Anh có tư cách gì mà nói lời này, anh đâu có khác gì cô ta?” Cố Diệc Linh không thèm liếc hắn một cái, không quay đầu rời khỏi hẻm nhỏ.
Buổi tối sau khi về đến nhà, mẹ Cố đã chuẩn bị tốt hành lý. Tuy rằng hiện tại biểu hiện của Thẩm Quân Lăng làm Cố Diệc Linh rất bất mãn, nhưng vẫn còn trong phạm vi cậu chịu đựng được, cậu coi như là đang dạy dỗ một con sủng vật không nghe lời nhưng diện mạo hợp mắt, nếu đến cuối cùng mà con sủng vật này không vẫy đuôi với cậu thì đừng trách cậu không khách khí.
Cuối tuần này, Cố Diệc Linh dọn qua phòng mới.
Vào ngày chuyển nhà, vừa lúc gặp Thẩm Quân Lăng. Chuẩn xác mà nói, cậu dọn đến cách vách Thẩm Quân Lăng.
Mẹ Cố gặp được người quen, nói chuyện cùng hắn vài câu, muốn hắn nhiều để ý đến con trai nhà mình một chút.
"Ngay từ đầu tôi cũng không tin, cũng thấy kỳ lạ khi người đó lại nói như vậy, cho nên tôi đã tra xét video giám sát ngày hôm đó, kết quả phát hiện video giám sát quay đến rõ ràng!" Cố Diệc Linh nói tới đây, ngừng một chút, giống như không biết nên nói cái gì, sau một lúc mới chậm rãi hỏi: "Vì sao? Tại sao cậu lại làm như vậy?"
Chuyện này nguyên chủ cũng trải qua, nhưng nguyên chủ không tin người đó nói, cố chấp cho rằng bạn bè sẽ không làm hại mình.
Sở Nguyệt Hân biết việc đã bại lộ, tâm sự trong lòng đè nén bao lâu nay thô bạo kích phát, cô ta nắm chặt tay, âm trầm cười lạnh, hoàn toàn không có sự ngây thơ hồn nhiên như vừa rồi.
Cô ta giống người đàn bà đanh đá, hét to: "Bởi vì tôi hận cậu."
"Vì sao cái gì cậu đều có?! Gia đình trọn vẹn, gia thế tốt đẹp, có được thứ mình muốn dễ như trở bàn tay, mà tôi dù có làm gì đi nữa cũng không có được! Cậu vừa ra đời đã ngậm thìa vàng, là đại thiếu gia của nhà họ Cố, mà tôi chỉ là một đứa con riêng, cậu có thể chịu được cảm giác bị người ta kì thị không? Cậu hiểu không?"
Đột nhiên Cố Diệc Linh duỗi tay bóp chặt hàm dưới của cô ta, sức lực to lớn như muốn bóp vỡ hàm răng cô ta, đôi mắt đào hoa trầm xuống đến đáng sợ.
"Tôi không biết cảm giác bị người kì thị như thế nào, nhưng hiện tại tôi biết cảm giác bị phản bội là như thế nào rồi."
"Tôi là đại thiếu gia nhà họ Cố, cho nên không có quyền lợi có được một tình bạn thân thiết sao? Cậu đặt tay lên ngực tự hỏi, tôi không tốt với cậu sao? Tại sao cậu lại coi tình cảm đó như rác rưởi mà giẫm đạp dưới chân? Nếu chỉ là vì thân phận này, một hai tôi phải đứng chỗ cao mà cô đơn, vậy tôi đây tình nguyện không cần nó!"
Cố Diệc Linh buông Sở Nguyệt Hân bị cậu dọa sợ ra, đôi mắt nhanh chóng ảm đạm, hữu khí vô lực mà nói: "Cậu đi đi, tôi sẽ không báo cảnh sát, cũng không muốn nhìn thấy cậu nữa."
Sở Nguyệt Hân nghe thấy cậu sẽ không cử báo cảnh sát, trong lòng vui vẻ, vội vàng chạy ra ngõ nhỏ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thẩm Quân Lăng trốn ở ngã rẽ, chứng kiến hết toàn bộ. Hắn phẫn nộ, đau lòng và tự trách, chẳng thể nghĩ tới Sở Nguyệt Hân là một người tâm tư ác độc như vậy.
Hắn nhìn cậu gầy yếu cô độc, cảm thấy tràn đầy đau lòng, chỉ muốn tới ôm một cái.
Nhưng hắn có tư cách gì đây? Hắn có khác gì Sở Nguyệt Hân đâu? Đều vì thân phận cậu mà xem nhẹ những việc cậu làm, như vậy xem ra cậu là người đáng thương nhất trong chuyện này.
“Xem đủ chưa, đủ rồi thì ra đi.” Cố Diệc Linh lạnh giọng nói.
Thẩm Quân Lăng từ ngã rẽ đi ra, đứng ở trước mặt Cố Diệc Linh, không biết nên nói gì mới tốt. Trầm mặc một lúc, hắn mới như nghẹn lại nói: “Em... Đừng quá đau lòng... Còn có anh đây...”
Cố Diệc Linh cầm lấy cặp sách ném vào ngực hắn, đập đến người đàn ông lùi về sau vài bước.
“Anh có tư cách gì mà nói lời này, anh đâu có khác gì cô ta?” Cố Diệc Linh không thèm liếc hắn một cái, không quay đầu rời khỏi hẻm nhỏ.
Buổi tối sau khi về đến nhà, mẹ Cố đã chuẩn bị tốt hành lý. Tuy rằng hiện tại biểu hiện của Thẩm Quân Lăng làm Cố Diệc Linh rất bất mãn, nhưng vẫn còn trong phạm vi cậu chịu đựng được, cậu coi như là đang dạy dỗ một con sủng vật không nghe lời nhưng diện mạo hợp mắt, nếu đến cuối cùng mà con sủng vật này không vẫy đuôi với cậu thì đừng trách cậu không khách khí.
Cuối tuần này, Cố Diệc Linh dọn qua phòng mới.
Vào ngày chuyển nhà, vừa lúc gặp Thẩm Quân Lăng. Chuẩn xác mà nói, cậu dọn đến cách vách Thẩm Quân Lăng.
Mẹ Cố gặp được người quen, nói chuyện cùng hắn vài câu, muốn hắn nhiều để ý đến con trai nhà mình một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro