Câu Dẫn Đại Lão...
Mộc Tử Viễn
2024-09-30 03:37:48
“Em biết anh làm gì sao?” Hắn hỏi.
Cố Diệc Linh cũng không quay đầu lại, xử lý miệng vết thương: “Ừ.”
Thẩm Quân Lăng châm chọc cười nói: “Vậy có phải em cũng xem thường anh không?”
Sau khi Sở Nguyệt Hân biết hắn là người sống hỗn loạn trong giới hắc đạo, tuy rằng mặt ngoài giả vờ lo lắng sự an toàn của hắn, nhưng trong mắt lại cất giấu đầy khinh thường; thiếu niên hoàn mỹ như thế, như tiểu vương tử đứng trên tháp cao bễ nghễ, cả đời không nhiễm thế tục, hào quang lóa mắt làm người ta tự biết xấu hổ. Nhất định là cậu xem thường hắn đi? Xem thường nghề nghiệp dơ bẩn này của hắn!
Trừ việc phải dấn thân vào giới hắc đạo, hắn còn có thể làm cái gì đâu? Hắn chỉ một người không bằng cấp, không bối cảnh, hắn vô dụng như vậy, có thể làm cái gì được chứ!
Cố Diệc Linh xử lý tốt miệng vết thương, thu thập hòm thuốc, đứng lên rồi nói: “Anh đừng nghĩ nhiều, từ trước tới giờ tôi chưa từng xem thường anh.”
Dừng một chút lại nói: “Mặc kệ anh làm cái gì, chỉ cần anh cảm thấy là đúng thì không có người có tư cách xem thường anh, chính anh cũng vậy. Anh rất giỏi, chỉ là bất hạnh sinh ra ở một gia đình không tốt, nhưng tôi tin tưởng anh, một ngày nào đó anh sẽ đứng ở độ cao mà người khác khó có thể với tới.”
Thẩm Quân Lăng ngây ngốc nhìn thiếu niên, tìm kiếm chút giả dối trên mặt cậu, lại phát hiện tất cả đều là phí công.
Thiếu niên thật sự tin tưởng hắn có thể có đạt được thành tựu.
“Em thích anh phải không?” Hắn hỏi, nhưng trong lòng đã có đáp án.
Cố Diệc Linh sửng sốt, ngay sau đó quay đầu đi, như có hai đám mây đỏ ửng lướt qua gương mặt trắng nõn của cậu, cậu nhanh chóng nói: “Buổi tối hôm nay anh ngủ trên giường của tôi đi, nghỉ ngơi cho tốt. Tôi đến phòng khách ngủ.” Nói xong, cậu nhanh chóng rời khỏi phòng.
Thẩm Quân Lăng thấp giọng cười, chưa bao giờ cảm thấy sung sướng giống hiện tại.
Vì sao trước đây hắn không phát hiện ra, thiếu niên lại đáng yêu như vậy cơ chứ! Giống như một con mèo con ngạo kiều vươn móng vuốt cào làm hắn ngứa ngáy rồi lại sống chết không chịu thừa nhận tình cảm của mình. Hắn cảm thấy, chính mình cũng có chút thích thiếu niên.
[233: Thẩm Quân Lăng độ hảo cảm +10, tổng: 60.]
Nghe được 233 nhắc nhở, vốn Cố Diệc Linh bị quấy rầy giấc ngủ mà tức giận, hiện tại đã nguôi giận không ít.
Cậu nhắm mắt lại, nặng nề ngủ thiếp đi.
Vết thương của Thẩm Quân Lăng được Cố Diệc Linh dùng tinh thần lực trị liệu nhanh chóng hồi phục. Ngày thứ ba, Cố Diệc Linh muốn đuổi hắn đi, nhưng Thẩm Quân Lăng mặt dày mày dạn muốn ở lại, cậu cũng không có biện pháp nào, không thể cầm chổi đánh đuổi hắn đi nên đành phải để hắn ở lại.
Lần ở lại này là hơn 1 tháng, nhưng Thẩm Quân Lăng là một người bận rộn, trong bang phái xảy ra chuyện, hắn tự nhiên muốn vội vàng đi xử lý, thường xuyên dăm ba bữa đều không trở lại. Mà Cố Diệc Linh cũng muốn đi học, số lần gặp nhau của hai người trong hơn một tháng này đều có thể đếm trên đầu ngón tay, đây cũng là nguyên nhân mà Cố Diệc Linh sẽ thỏa hiệp để hắn ở lại đây.
Ở trong trường học, mâu thuẫn của Cố Diệc Linh và Sở Nguyệt Hân càng ngày càng không thể điều hòa.
Sở Nguyệt Hân lại chạy đi ôm đùi Hứa Tư Niên, vốn dĩ Hứa Tư Niên cùng Cố Diệc Linh là nhân vật phong vân trong trường học, tự nhiên sẽ không có người dám bắt nạt Sở Nguyệt Hân. Cô ta ở trong trường học lại kiêu ngạo lên rất nhiều, thậm chí còn mang theo mấy tên côn đồ ở cổng trường chặn đường những nữ sinh đã từng bắt nạt mình.
Có Hứa Tư Niên chống lưng, những nữ sinh kia chỉ có thể cắn răng nhẫn nhịn.
Thái độ của cô ta với Cố Diệc Linh cũng kiên cường hơn rất nhiều, vẻ chán ghét cậu hoàn toàn không thèm che dấu, cứ vậy mà thể hiện ra ngoài mặt khiến người ta cảm thấy ghê tởm.
Cô ta so sánh nhà họ Hứa với nhà họ Cố ngay trước mặt cậu, châm chọc hai gia tộc khác nhau một trời một vực. Cố Diệc Linh coi cô ta giống như là con hề đang nhảy nhót, bị cô ta quấy rầy phiền, bèn đáp lại cô ta một câu: “Vậy cô cùng nhà họ Hứa có quan hệ gì? Cô là con gái ruột của gia chủ nhà họ Hứa à?”
Nghe vậy, cô ta tức giận đến mức không nói nên lời.
Cố Diệc Linh cũng không quay đầu lại, xử lý miệng vết thương: “Ừ.”
Thẩm Quân Lăng châm chọc cười nói: “Vậy có phải em cũng xem thường anh không?”
Sau khi Sở Nguyệt Hân biết hắn là người sống hỗn loạn trong giới hắc đạo, tuy rằng mặt ngoài giả vờ lo lắng sự an toàn của hắn, nhưng trong mắt lại cất giấu đầy khinh thường; thiếu niên hoàn mỹ như thế, như tiểu vương tử đứng trên tháp cao bễ nghễ, cả đời không nhiễm thế tục, hào quang lóa mắt làm người ta tự biết xấu hổ. Nhất định là cậu xem thường hắn đi? Xem thường nghề nghiệp dơ bẩn này của hắn!
Trừ việc phải dấn thân vào giới hắc đạo, hắn còn có thể làm cái gì đâu? Hắn chỉ một người không bằng cấp, không bối cảnh, hắn vô dụng như vậy, có thể làm cái gì được chứ!
Cố Diệc Linh xử lý tốt miệng vết thương, thu thập hòm thuốc, đứng lên rồi nói: “Anh đừng nghĩ nhiều, từ trước tới giờ tôi chưa từng xem thường anh.”
Dừng một chút lại nói: “Mặc kệ anh làm cái gì, chỉ cần anh cảm thấy là đúng thì không có người có tư cách xem thường anh, chính anh cũng vậy. Anh rất giỏi, chỉ là bất hạnh sinh ra ở một gia đình không tốt, nhưng tôi tin tưởng anh, một ngày nào đó anh sẽ đứng ở độ cao mà người khác khó có thể với tới.”
Thẩm Quân Lăng ngây ngốc nhìn thiếu niên, tìm kiếm chút giả dối trên mặt cậu, lại phát hiện tất cả đều là phí công.
Thiếu niên thật sự tin tưởng hắn có thể có đạt được thành tựu.
“Em thích anh phải không?” Hắn hỏi, nhưng trong lòng đã có đáp án.
Cố Diệc Linh sửng sốt, ngay sau đó quay đầu đi, như có hai đám mây đỏ ửng lướt qua gương mặt trắng nõn của cậu, cậu nhanh chóng nói: “Buổi tối hôm nay anh ngủ trên giường của tôi đi, nghỉ ngơi cho tốt. Tôi đến phòng khách ngủ.” Nói xong, cậu nhanh chóng rời khỏi phòng.
Thẩm Quân Lăng thấp giọng cười, chưa bao giờ cảm thấy sung sướng giống hiện tại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vì sao trước đây hắn không phát hiện ra, thiếu niên lại đáng yêu như vậy cơ chứ! Giống như một con mèo con ngạo kiều vươn móng vuốt cào làm hắn ngứa ngáy rồi lại sống chết không chịu thừa nhận tình cảm của mình. Hắn cảm thấy, chính mình cũng có chút thích thiếu niên.
[233: Thẩm Quân Lăng độ hảo cảm +10, tổng: 60.]
Nghe được 233 nhắc nhở, vốn Cố Diệc Linh bị quấy rầy giấc ngủ mà tức giận, hiện tại đã nguôi giận không ít.
Cậu nhắm mắt lại, nặng nề ngủ thiếp đi.
Vết thương của Thẩm Quân Lăng được Cố Diệc Linh dùng tinh thần lực trị liệu nhanh chóng hồi phục. Ngày thứ ba, Cố Diệc Linh muốn đuổi hắn đi, nhưng Thẩm Quân Lăng mặt dày mày dạn muốn ở lại, cậu cũng không có biện pháp nào, không thể cầm chổi đánh đuổi hắn đi nên đành phải để hắn ở lại.
Lần ở lại này là hơn 1 tháng, nhưng Thẩm Quân Lăng là một người bận rộn, trong bang phái xảy ra chuyện, hắn tự nhiên muốn vội vàng đi xử lý, thường xuyên dăm ba bữa đều không trở lại. Mà Cố Diệc Linh cũng muốn đi học, số lần gặp nhau của hai người trong hơn một tháng này đều có thể đếm trên đầu ngón tay, đây cũng là nguyên nhân mà Cố Diệc Linh sẽ thỏa hiệp để hắn ở lại đây.
Ở trong trường học, mâu thuẫn của Cố Diệc Linh và Sở Nguyệt Hân càng ngày càng không thể điều hòa.
Sở Nguyệt Hân lại chạy đi ôm đùi Hứa Tư Niên, vốn dĩ Hứa Tư Niên cùng Cố Diệc Linh là nhân vật phong vân trong trường học, tự nhiên sẽ không có người dám bắt nạt Sở Nguyệt Hân. Cô ta ở trong trường học lại kiêu ngạo lên rất nhiều, thậm chí còn mang theo mấy tên côn đồ ở cổng trường chặn đường những nữ sinh đã từng bắt nạt mình.
Có Hứa Tư Niên chống lưng, những nữ sinh kia chỉ có thể cắn răng nhẫn nhịn.
Thái độ của cô ta với Cố Diệc Linh cũng kiên cường hơn rất nhiều, vẻ chán ghét cậu hoàn toàn không thèm che dấu, cứ vậy mà thể hiện ra ngoài mặt khiến người ta cảm thấy ghê tởm.
Cô ta so sánh nhà họ Hứa với nhà họ Cố ngay trước mặt cậu, châm chọc hai gia tộc khác nhau một trời một vực. Cố Diệc Linh coi cô ta giống như là con hề đang nhảy nhót, bị cô ta quấy rầy phiền, bèn đáp lại cô ta một câu: “Vậy cô cùng nhà họ Hứa có quan hệ gì? Cô là con gái ruột của gia chủ nhà họ Hứa à?”
Nghe vậy, cô ta tức giận đến mức không nói nên lời.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro