Câu Dẫn Lão Đại Hắc Bang (6)
Mộc Tử Viễn
2024-09-30 03:37:48
Sau bữa trưa, Cố Diệc Linh cũng không ngoan ngoãn trở về trường học. Cậu nhắn tin cho chủ nhiệm nói thân thể không khỏe nên về nhà trước, còn bảo chủ nhiệm không cần thông báo cho cha mẹ mình, bởi vì sợ bọn họ 'lo lắng'.
Đây cũng là chiêu trò mà nguyên chủ thường dùng, dù sao đối với những đại thiếu gia vừa có gia thế lại học giỏi, các thầy cô giáo đều mắt nhắm mắt mở cho qua, chỉ cần không gây phiền toái lớn là được, cho nên trong mắt cha mẹ Cố, Cố Diệc Linh vẫn là đứa con ngoan ngoãn hiểu chuyện.
Sau khi xem phòng ở, cậu tính toán đi gặp đối tượng nhiệm vụ của cậu ở thế giới này, cũng chính là người mà nguyên chủ yêu thầm và là đầu sỏ gây tội đẩy nguyên chủ vào vực sâu- Thẩm Quân lăng.
Xe đi vào một khu sòng bạc ở phố đèn đỏ, nếu cậu nhớ không nhớ thì đây chính là nơi Thẩm Quân Lăng làm việc.
Sau khi Thẩm Quân Lăng học xong tiểu học, cha kế bắt hắn phải đi làm công, cho dù nguyên chủ muốn giúp hắn cũng không có cách nào. Hơn nữa ngay chính hắn cũng không muốn đi học để bị kì thị, hắn muốn thoát khỏi đó sớm một chút, sớm có năng lực thoát khỏi cha kế cầm thú và xứng đôi với Sở Nguyệt Hân.
Cố Diệc Linh không màng đến sắc mặt kinh ngạc của những người qua đường, ăn mặc đồng phục ung dung bình thản đi vào sòng bạc.
Cậu là người chữa trị bug ưu tú, mỗi lần xuyên qua những thế giới nhiệm vụ, cậu đều học vô số tài nghệ. Cậu thành thạo thơ vẽ, nhạc cụ linh tinh, thậm chí là đổ thuật, kinh doanh, bói toán đều không nói chơi. Huống chi cậu có 233 và tinh thần lực mạnh mẽ, dễ dàng có thể khống chế tư tưởng và hành động của người khác.
Sau khi đổi tiền thành chíp, cậu cũng không sốt ruột tìm Thẩm Quân Lăng, cũng không nóng nảy vào chơi mà chậm rãi đi đạo ở các bàn, híp mắt lười biếng, thoải mái như đang tản bộ ở vườn hoa. Ở một địa phương hỗn loạn ồn ào bát nháo, tràn ngập mùi rượu cùng thuốc này, thiếu niên gầy yếu ưu nhã trông không phù hợp cho lắm.
“Này nhóc con.” Một người đàn ông mặt dữ tợn ngồi trên bàn bạc kêu cậu: “Lần đầu tới đây à, muốn chơi một ván không?”
“Được thôi.” Cố Diệc Linh sảng khoái đồng ý, không nhanh không chậm đi đến bàn.
Những người khác đều chủ động nhường vị trí, không có ý tốt nhìn cậu, như là trên trán cậu viết bốn chữ to “Ngốc nghếch lắm tiền” vậy.
“Chơi cái gì?” Gã đàn ông hỏi cậu.
“Tùy.”
“ Vậy chơi lớn hay nhỏ đi. Tao xem chắc mày cũng không biết chơi cái khác, cái này hoàn toàn dựa vào vận may.” Gã đàn ông ném cho cậu một cái hộp có 6 cái xúc xắc, cũng lấy cho mình một cái, sau đó đẩy một ngàn chip đến trước bàn: “Đánh cuộc bao nhiêu? Đánh lớn hay nhỏ.”
Cố Diệc Linh tùy ý ném một vạn chip lên bàn, mắt không thèm nhìn một cái, như thể nó chỉ là một số tiền nhỏ: “Lớn.”
Nhìn thấy nhiều tiền như vậy, đôi mắt của người xung quanh đều trở nên đỏ ngầu, bắt đầu hô to gọi nhỏ như là một đám sói nổi điên trêu đùa chú cừu trắng nhỏ vào nhầm bầy sói.
“Đậu má, dê béo đây rồi.”
“Đại ca cố lên, thắng nó đến quần cũng không còn đi.”
Đôi mắt gã đàn ông đều nhìn thẳng, chà sát tay, cảm thán trong lòng hôm nay thật may mắn, tùy tiện tìm một con cừu non có vẻ tương đối có tiền, không ngờ lại là dê béo.
Gã nuốt nước bọt, nói:" Tốt, đánh lớn." Gã nắm cầm hộp lên bắt đầu lắc, Cố Diệc Linh cũng bắt đầu lắc xúc xắc, động tác như là tùy tiện lắc tay.
Mấy ván đầu toàn ra lớn, Cố Diệc Linh lại ra nhỏ, nháy mắt đã thua gần mười vạn.
Gã đàn ông nhìn chip trước mặt đang dần tăng lên, mặt cười tươi như đóa hoa, gần như cười híp mắt không thấy được mặt trời, Cố Diệc Linh ra vẻ sốt ruột, thỉnh thoảng còn thở dài như là đang than tại sao vận may của mình kém thế.
"Nhóc con, thế nào? Mày còn đánh cuộc nữa không?" Cố Diệc Linh làm bộ liều chết, ném toàn bộ chip lên trên bàn, giận dỗi nói: "Đánh chứ, sao lại không? Tôi không tin vận may của mình hôm nay lại kém đến vậy."
Gã đàn ông hơi chút do dự nhưng cũng không thoát khỏi dụ dỗ của mười vạn chip bên kia, cuối cùng tham vọng chiến thắng lý trí, gã all in, vỗ bàn nói: "Được, ông đây bồi mày một ván cuối cùng này."
Đây cũng là chiêu trò mà nguyên chủ thường dùng, dù sao đối với những đại thiếu gia vừa có gia thế lại học giỏi, các thầy cô giáo đều mắt nhắm mắt mở cho qua, chỉ cần không gây phiền toái lớn là được, cho nên trong mắt cha mẹ Cố, Cố Diệc Linh vẫn là đứa con ngoan ngoãn hiểu chuyện.
Sau khi xem phòng ở, cậu tính toán đi gặp đối tượng nhiệm vụ của cậu ở thế giới này, cũng chính là người mà nguyên chủ yêu thầm và là đầu sỏ gây tội đẩy nguyên chủ vào vực sâu- Thẩm Quân lăng.
Xe đi vào một khu sòng bạc ở phố đèn đỏ, nếu cậu nhớ không nhớ thì đây chính là nơi Thẩm Quân Lăng làm việc.
Sau khi Thẩm Quân Lăng học xong tiểu học, cha kế bắt hắn phải đi làm công, cho dù nguyên chủ muốn giúp hắn cũng không có cách nào. Hơn nữa ngay chính hắn cũng không muốn đi học để bị kì thị, hắn muốn thoát khỏi đó sớm một chút, sớm có năng lực thoát khỏi cha kế cầm thú và xứng đôi với Sở Nguyệt Hân.
Cố Diệc Linh không màng đến sắc mặt kinh ngạc của những người qua đường, ăn mặc đồng phục ung dung bình thản đi vào sòng bạc.
Cậu là người chữa trị bug ưu tú, mỗi lần xuyên qua những thế giới nhiệm vụ, cậu đều học vô số tài nghệ. Cậu thành thạo thơ vẽ, nhạc cụ linh tinh, thậm chí là đổ thuật, kinh doanh, bói toán đều không nói chơi. Huống chi cậu có 233 và tinh thần lực mạnh mẽ, dễ dàng có thể khống chế tư tưởng và hành động của người khác.
Sau khi đổi tiền thành chíp, cậu cũng không sốt ruột tìm Thẩm Quân Lăng, cũng không nóng nảy vào chơi mà chậm rãi đi đạo ở các bàn, híp mắt lười biếng, thoải mái như đang tản bộ ở vườn hoa. Ở một địa phương hỗn loạn ồn ào bát nháo, tràn ngập mùi rượu cùng thuốc này, thiếu niên gầy yếu ưu nhã trông không phù hợp cho lắm.
“Này nhóc con.” Một người đàn ông mặt dữ tợn ngồi trên bàn bạc kêu cậu: “Lần đầu tới đây à, muốn chơi một ván không?”
“Được thôi.” Cố Diệc Linh sảng khoái đồng ý, không nhanh không chậm đi đến bàn.
Những người khác đều chủ động nhường vị trí, không có ý tốt nhìn cậu, như là trên trán cậu viết bốn chữ to “Ngốc nghếch lắm tiền” vậy.
“Chơi cái gì?” Gã đàn ông hỏi cậu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Tùy.”
“ Vậy chơi lớn hay nhỏ đi. Tao xem chắc mày cũng không biết chơi cái khác, cái này hoàn toàn dựa vào vận may.” Gã đàn ông ném cho cậu một cái hộp có 6 cái xúc xắc, cũng lấy cho mình một cái, sau đó đẩy một ngàn chip đến trước bàn: “Đánh cuộc bao nhiêu? Đánh lớn hay nhỏ.”
Cố Diệc Linh tùy ý ném một vạn chip lên bàn, mắt không thèm nhìn một cái, như thể nó chỉ là một số tiền nhỏ: “Lớn.”
Nhìn thấy nhiều tiền như vậy, đôi mắt của người xung quanh đều trở nên đỏ ngầu, bắt đầu hô to gọi nhỏ như là một đám sói nổi điên trêu đùa chú cừu trắng nhỏ vào nhầm bầy sói.
“Đậu má, dê béo đây rồi.”
“Đại ca cố lên, thắng nó đến quần cũng không còn đi.”
Đôi mắt gã đàn ông đều nhìn thẳng, chà sát tay, cảm thán trong lòng hôm nay thật may mắn, tùy tiện tìm một con cừu non có vẻ tương đối có tiền, không ngờ lại là dê béo.
Gã nuốt nước bọt, nói:" Tốt, đánh lớn." Gã nắm cầm hộp lên bắt đầu lắc, Cố Diệc Linh cũng bắt đầu lắc xúc xắc, động tác như là tùy tiện lắc tay.
Mấy ván đầu toàn ra lớn, Cố Diệc Linh lại ra nhỏ, nháy mắt đã thua gần mười vạn.
Gã đàn ông nhìn chip trước mặt đang dần tăng lên, mặt cười tươi như đóa hoa, gần như cười híp mắt không thấy được mặt trời, Cố Diệc Linh ra vẻ sốt ruột, thỉnh thoảng còn thở dài như là đang than tại sao vận may của mình kém thế.
"Nhóc con, thế nào? Mày còn đánh cuộc nữa không?" Cố Diệc Linh làm bộ liều chết, ném toàn bộ chip lên trên bàn, giận dỗi nói: "Đánh chứ, sao lại không? Tôi không tin vận may của mình hôm nay lại kém đến vậy."
Gã đàn ông hơi chút do dự nhưng cũng không thoát khỏi dụ dỗ của mười vạn chip bên kia, cuối cùng tham vọng chiến thắng lý trí, gã all in, vỗ bàn nói: "Được, ông đây bồi mày một ván cuối cùng này."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro