Kế Hoạch Cưa Đổ Nam Thần Cặn Bã Toang Rồi
Chương 3
Trường Dã Mạn Mạn
2024-07-22 01:48:30
Kỷ Tô theo phản xạ cúi đầu nhìn bên dưới của mình, mặt đỏ bừng.
"Giúp đàn chị đi, Tiểu Tô Tô." Đôi mắt to của Lâm Nghiên lại bắt đầu lấp lánh nước mắt.
"Lấy lại được tiền hay không không quan trọng, nhưng nếu không trả thù, chị sẽ ăn không ngon ngủ không yên, sẽ ôm hận mà chết!"
Kỷ Tô: "Có nghiêm trọng đến vậy không..."
Lâm Nghiên kiên quyết: "Có!"
Kỷ Tô khẽ thở dài, thận trọng nói: "Em có thể thử, nhưng không đảm bảo thành công."
"Ah ah ah, chị yêu em!"
Lâm Nghiên lựa chọn bỏ qua nửa câu sau, phấn khích lao vào người cậu.
Kỷ Tô khéo léo né tránh, rút điện thoại ra: "Đàn chị, chị đưa WeChat của cậu ta cho em."
"Tên khốn chặn chị rồi, chị tức quá xóa hắn luôn rồi." Lâm Nghiên nhớ lại: "Nhưng chị nhớ số WeChat của hắn."
Kỷ Tô gật đầu: "Vậy chị gửi số WeChat cho em, lát nữa em dùng tài khoản phụ để thêm cậu ta."
Lâm Nghiên gật đầu lia lịa: "OK OK."
Kỷ Tô rút điện thoại ra, mới phát hiện bạn cùng phòng nhắn cho cậu mấy tin liền.
Kiều Cẩm: [Tô Tô, cậu đâu rồi?]
Kiều Cẩm: [Trận bóng rổ sắp bắt đầu rồi!]
"Đàn chị, em có việc phải đi trước đây." Kỷ Tô trả lời ngắn gọn, sau đó tắt điện thoại: "Hôm nay em không dự họp nữa."
"Được, em cứ đi đi." Lâm Nghiên làm dấu hiệu cố lên: "Tiểu Tô Tô nhất định phải thêm gã khốn đó, dùng cách của hắn trả lại cho hắn, trả thù giúp chị!"
Kỷ Tô: "Em sẽ cố gắng..."
*
Chiều nay là trận thi đấu bóng rổ nội bộ giữa khoa Tài chính và khoa Luật của trường A, với sự góp mặt của rất nhiều nam thần, tính hấp dẫn của trận thi đấu này đã tăng lên đáng kể.
Kỷ Tô đi đến gần nhà thi đấu, nhìn thấy Kiều Cẩm đứng ở cửa nhìn xung quanh, liền vẫy tay: "Tô Tô, nhanh lên!"
Kỷ Tô nhanh chân bước tới: "Sao cậu không vào trước?"
"Không sao, mình nhờ người giữ chỗ rồi." Kiều Cẩm kéo cánh tay cậu, nhanh chân chạy đi: "Nhanh lên, nhanh lên!"
Nhà thi đấu chật kín người, hai người băng qua lối đi chật chội, khó khăn lắm mới đến hàng ghế thứ hai.
"Kiều Cẩm, cuối cùng cậu cũng đến rồi!" Một cô gái tóc ngắn mang túi ngồi ở ghế bên cạnh: "Cậu không đến, tôi không giữ được chỗ này đâu."
"Cảm ơn, cảm ơn!" Kiều Cẩm chắp tay cảm ơn liên tục: "Đại mỹ nữ, lát nữa mời cậu uống trà sữa nhé."
Hai người vừa ngồi xuống, chưa kịp ngồi yên, phát hiện không khí trong nhà thi đấu đột nhiên trở nên náo nhiệt hơn.
Kỷ Tô quay đầu lại, nhìn về phía phát ra âm thanh.
Giữa đám đông, một chàng trai cao ráo đang đi về phía bọn họ, đối phương mặc bộ đồ đen, không che được dáng người vai rộng eo thon, đôi chân dài, chiều cao ít nhất cũng một mét chín.
Nhưng điều nổi bật hơn hết chính là khuôn mặt đó, anh tuấn sâu sắc, tựa như điêu khắc, vẻ mặt lạnh lùng, đứng giữa đám nam sinh trẻ trung, vô cùng nổi bật.
"Ah ah ah!" Kiều Cẩm phấn khích, tay nắm chặt cánh tay Kỷ Tô: "Cố Chiêu! Là Cố Chiêu!"
"Xì..." Kỷ Tô hít nhẹ một hơi: "Cố Chiêu là ai?"
Cậu tự cảm thấy giọng mình không lớn lắm, nhà thi đấu lại ồn ào, nhưng nam sinh đó đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt đen nhìn chính xác về phía cậu.
Kỷ Tô không tự chủ được mà liếm môi, nhưng đối phương chỉ liếc nhìn cậu một cái, sau đó ngồi xuống hàng ghế đầu tiên.
"Cố Chiêu, mình đã giới thiệu với cậu rồi mà?" Kiều Cẩm hạ giọng, bắt đầu kể: "Cố Chiêu, bảo vật của khoa Luật, được diễn đàn và trên mạng bầu chọn là nam thần đẹp trai nhất, cao một mét chín mươi ba, là thành viên chủ lực đội bóng rổ trường, vận động viên bơi lội, cơ bụng sáu múi, mặt v line, nhà lại còn rất giàu, ngoài tính cách có chút lạnh lùng, đúng là một nam thần hoàn hảo!"
Kỷ Tô nhìn bóng dáng phía trước, gật đầu đồng ý: "Đúng là lạnh thật."
Ánh mắt lạnh lẽo lúc nãy, như thể có thể đóng băng người khác thành một cây kem ngay lập tức.
"Nghe nói trong danh sách thi đấu hôm nay không có tên Cố Chiêu, mình còn đang rất thất vọng." Kiều Cẩm nói to hơn: "Nhưng đúng là bất ngờ, nhìn cậu ấy ở khoảng cách gần thế này, quả thật là đẹp trai đến mức không thể chấp nhận được!"
Kỷ Tô cười nhẹ: "Tiểu Kiều, cậu kiềm chế một chút."
"Kiềm chế cái gì?" Hai mắt Kiều Cẩm gần như dán vào sau đầu Cố Chiêu: "Thành thật mà nói, Tô Tô, cậu có cảm thấy Cố Chiêu rất đẹp trai không?"
Kỷ Tô do dự một chút, nhỏ giọng đáp: "Đúng là rất đẹp trai."
Nam sinh trước mặt là kiểu đẹp trai khiến người ta không thể rời mắt, cả nam nữ đều có thể ngưỡng mộ hắn, đối phương được công nhận là nam thần của trường cũng không lạ.
"Giúp đàn chị đi, Tiểu Tô Tô." Đôi mắt to của Lâm Nghiên lại bắt đầu lấp lánh nước mắt.
"Lấy lại được tiền hay không không quan trọng, nhưng nếu không trả thù, chị sẽ ăn không ngon ngủ không yên, sẽ ôm hận mà chết!"
Kỷ Tô: "Có nghiêm trọng đến vậy không..."
Lâm Nghiên kiên quyết: "Có!"
Kỷ Tô khẽ thở dài, thận trọng nói: "Em có thể thử, nhưng không đảm bảo thành công."
"Ah ah ah, chị yêu em!"
Lâm Nghiên lựa chọn bỏ qua nửa câu sau, phấn khích lao vào người cậu.
Kỷ Tô khéo léo né tránh, rút điện thoại ra: "Đàn chị, chị đưa WeChat của cậu ta cho em."
"Tên khốn chặn chị rồi, chị tức quá xóa hắn luôn rồi." Lâm Nghiên nhớ lại: "Nhưng chị nhớ số WeChat của hắn."
Kỷ Tô gật đầu: "Vậy chị gửi số WeChat cho em, lát nữa em dùng tài khoản phụ để thêm cậu ta."
Lâm Nghiên gật đầu lia lịa: "OK OK."
Kỷ Tô rút điện thoại ra, mới phát hiện bạn cùng phòng nhắn cho cậu mấy tin liền.
Kiều Cẩm: [Tô Tô, cậu đâu rồi?]
Kiều Cẩm: [Trận bóng rổ sắp bắt đầu rồi!]
"Đàn chị, em có việc phải đi trước đây." Kỷ Tô trả lời ngắn gọn, sau đó tắt điện thoại: "Hôm nay em không dự họp nữa."
"Được, em cứ đi đi." Lâm Nghiên làm dấu hiệu cố lên: "Tiểu Tô Tô nhất định phải thêm gã khốn đó, dùng cách của hắn trả lại cho hắn, trả thù giúp chị!"
Kỷ Tô: "Em sẽ cố gắng..."
*
Chiều nay là trận thi đấu bóng rổ nội bộ giữa khoa Tài chính và khoa Luật của trường A, với sự góp mặt của rất nhiều nam thần, tính hấp dẫn của trận thi đấu này đã tăng lên đáng kể.
Kỷ Tô đi đến gần nhà thi đấu, nhìn thấy Kiều Cẩm đứng ở cửa nhìn xung quanh, liền vẫy tay: "Tô Tô, nhanh lên!"
Kỷ Tô nhanh chân bước tới: "Sao cậu không vào trước?"
"Không sao, mình nhờ người giữ chỗ rồi." Kiều Cẩm kéo cánh tay cậu, nhanh chân chạy đi: "Nhanh lên, nhanh lên!"
Nhà thi đấu chật kín người, hai người băng qua lối đi chật chội, khó khăn lắm mới đến hàng ghế thứ hai.
"Kiều Cẩm, cuối cùng cậu cũng đến rồi!" Một cô gái tóc ngắn mang túi ngồi ở ghế bên cạnh: "Cậu không đến, tôi không giữ được chỗ này đâu."
"Cảm ơn, cảm ơn!" Kiều Cẩm chắp tay cảm ơn liên tục: "Đại mỹ nữ, lát nữa mời cậu uống trà sữa nhé."
Hai người vừa ngồi xuống, chưa kịp ngồi yên, phát hiện không khí trong nhà thi đấu đột nhiên trở nên náo nhiệt hơn.
Kỷ Tô quay đầu lại, nhìn về phía phát ra âm thanh.
Giữa đám đông, một chàng trai cao ráo đang đi về phía bọn họ, đối phương mặc bộ đồ đen, không che được dáng người vai rộng eo thon, đôi chân dài, chiều cao ít nhất cũng một mét chín.
Nhưng điều nổi bật hơn hết chính là khuôn mặt đó, anh tuấn sâu sắc, tựa như điêu khắc, vẻ mặt lạnh lùng, đứng giữa đám nam sinh trẻ trung, vô cùng nổi bật.
"Ah ah ah!" Kiều Cẩm phấn khích, tay nắm chặt cánh tay Kỷ Tô: "Cố Chiêu! Là Cố Chiêu!"
"Xì..." Kỷ Tô hít nhẹ một hơi: "Cố Chiêu là ai?"
Cậu tự cảm thấy giọng mình không lớn lắm, nhà thi đấu lại ồn ào, nhưng nam sinh đó đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt đen nhìn chính xác về phía cậu.
Kỷ Tô không tự chủ được mà liếm môi, nhưng đối phương chỉ liếc nhìn cậu một cái, sau đó ngồi xuống hàng ghế đầu tiên.
"Cố Chiêu, mình đã giới thiệu với cậu rồi mà?" Kiều Cẩm hạ giọng, bắt đầu kể: "Cố Chiêu, bảo vật của khoa Luật, được diễn đàn và trên mạng bầu chọn là nam thần đẹp trai nhất, cao một mét chín mươi ba, là thành viên chủ lực đội bóng rổ trường, vận động viên bơi lội, cơ bụng sáu múi, mặt v line, nhà lại còn rất giàu, ngoài tính cách có chút lạnh lùng, đúng là một nam thần hoàn hảo!"
Kỷ Tô nhìn bóng dáng phía trước, gật đầu đồng ý: "Đúng là lạnh thật."
Ánh mắt lạnh lẽo lúc nãy, như thể có thể đóng băng người khác thành một cây kem ngay lập tức.
"Nghe nói trong danh sách thi đấu hôm nay không có tên Cố Chiêu, mình còn đang rất thất vọng." Kiều Cẩm nói to hơn: "Nhưng đúng là bất ngờ, nhìn cậu ấy ở khoảng cách gần thế này, quả thật là đẹp trai đến mức không thể chấp nhận được!"
Kỷ Tô cười nhẹ: "Tiểu Kiều, cậu kiềm chế một chút."
"Kiềm chế cái gì?" Hai mắt Kiều Cẩm gần như dán vào sau đầu Cố Chiêu: "Thành thật mà nói, Tô Tô, cậu có cảm thấy Cố Chiêu rất đẹp trai không?"
Kỷ Tô do dự một chút, nhỏ giọng đáp: "Đúng là rất đẹp trai."
Nam sinh trước mặt là kiểu đẹp trai khiến người ta không thể rời mắt, cả nam nữ đều có thể ngưỡng mộ hắn, đối phương được công nhận là nam thần của trường cũng không lạ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro