Kế Hoạch Cưa Đổ Nam Thần Cặn Bã Toang Rồi
Chương 4
Trường Dã Mạn Mạn
2024-07-22 01:48:30
Kiều Cẩm: "Chỉ vậy thôi sao?"
Kỷ Tô: "Ừm?"
"Xin lỗi, mình quên mất cậu là trai thẳng." Kiều Cẩm vỗ đùi cậu: "Nếu cậu có một chút cong, cậu sẽ hiểu sức hút chết người nam thần thôi!"
Kỷ Tô thuận miệng đáp: "Tôi vẫn thích những cô gái dịu dàng đáng yêu hơn."
Vừa nói xong, Cố Chiêu ngồi phía trước đột nhiên quay đầu lại, liếc nhìn cậu một cái nữa.
Dù đối phương ngồi thấp hơn cậu, nhưng khi ngước mắt nhìn, vẫn mang lại cảm giác áp lực không thể diễn tả.
Kỷ Tô giả vờ bình tĩnh, né tránh ánh nhìn đó, gần như là nói bằng giọng gió: "Tiểu Kiều, đừng nói nữa, cậu ta đang nhìn chúng ta kìa."
"Thật à?" Kiều Cẩm hưng phấn cúi xuống, nhưng kết quả chỉ nhìn thấy cái ót lạnh lùng trước sau như một.
May mà trận đấu bắt đầu, cậu ta nhanh chóng chuyển sự chú ý sang sân bóng rổ.
Trên sân toàn là những người cao hơn 1m80, một đội mặc đồ trắng, một đội mặc đồ đen, sức mạnh ngang ngửa, thi đấu rất kịch liệt.
Kỷ Tô không hứng thú với bóng rổ lắm, nhưng cậu vẫn kiên nhẫn ngồi xem cùng bạn cùng phòng đến hết trận.
"Ai da!" Cuối cùng trận đấu cũng kết thúc, Kiều Cẩm phấn khích đứng dậy, tay đặt lên miệng hoan hô: "Khoa Luật đỉnh của chóp!"
Kỷ Tô nhắc nhở: "Chúng ta là khoa Kiến Trúc mà."
Trận bóng rổ tiếp theo sẽ là khoa Kiến Trúc đấu với khoa Luật.
"Thì sao chứ?" Kiều Cẩm vui vẻ: "Bạn trai tương lai của mình ở khoa Luật, mình cũng coi như là một nửa người của khoa Luật rồi!"
Kỷ Tô: "..."
"Lão Cố! Trận này thế nào rồi!" Lúc này, mấy nam sinh mặc đồ đen mồ hôi nhễ nhại chạy về phía Cố Chiêu.
Một người trong số bọn họ vô tình liếc mắt nhìn lên hàng thứ hai, không nhịn được mà mở to mắt: "Má ơi!"
"Gì vậy, Lão Vương?" Một người khác kéo áo lên lau mồ hôi: "Nhìn thấy người đẹp..."
Chưa nói hết câu, ánh mắt cậu ta chạm vào mặt Kỷ Tô, suýt nữa cắn trúng lưỡi.
Kỷ Tô ý thức được bọn họ đang nhìn mình, kéo áo Kiều Cẩm: "Đi thôi, Tiểu Kiều, trận đấu kết thúc rồi."
"Không được." Kiều Cẩm vẫn giữ nguyên tư thế: "Mình còn chưa xin được WeChat của cậu ấy..."
Kỷ Tô quay đầu: "Cậu muốn xin WeChat của ai?"
Kiều Cẩm ngại ngùng không nói, chỉ dùng ánh mắt ám chỉ.
Kỷ Tô cười tủm tỉm, trêu chọc: "Có lòng nhưng không có dũng."
Trước mặt cậu thì nói đủ thứ, nhưng đến khi gặp người mình thích lại không dám mở miệng, đúng là Hải vương giả điển hình.
Kiều Cẩm làm động tác xin khoan dung, chân vẫn không chịu di chuyển.
Kỷ Tô cầm lấy điện thoại của cậu ta, mở mã QR WeChat, đi thẳng đến trước mặt một nam sinh tóc một tấc: "Chào cậu, bạn cùng phòng tôi có vấn đề pháp lý cần giúp đỡ, xin hỏi cậu có thể add WeChat không?"
Chu Dương sững sờ, chỉ vào mình: "Tôi á?"
Đồng đội của cậu ta thấy vậy bắt đầu reo hò, chỉ có Cố Chiêu ngồi im trên ghế, khuôn mặt không chút biểu cảm.
Kỷ Tô chân thành hỏi: "Không tiện sao?"
"Tiện, tiện!" Chu Dương hoàn hồn, vội vã lấy điện thoại ra, khuôn mặt rám nắng đỏ bừng.
Kỷ Tô: "Ừm?"
"Xin lỗi, mình quên mất cậu là trai thẳng." Kiều Cẩm vỗ đùi cậu: "Nếu cậu có một chút cong, cậu sẽ hiểu sức hút chết người nam thần thôi!"
Kỷ Tô thuận miệng đáp: "Tôi vẫn thích những cô gái dịu dàng đáng yêu hơn."
Vừa nói xong, Cố Chiêu ngồi phía trước đột nhiên quay đầu lại, liếc nhìn cậu một cái nữa.
Dù đối phương ngồi thấp hơn cậu, nhưng khi ngước mắt nhìn, vẫn mang lại cảm giác áp lực không thể diễn tả.
Kỷ Tô giả vờ bình tĩnh, né tránh ánh nhìn đó, gần như là nói bằng giọng gió: "Tiểu Kiều, đừng nói nữa, cậu ta đang nhìn chúng ta kìa."
"Thật à?" Kiều Cẩm hưng phấn cúi xuống, nhưng kết quả chỉ nhìn thấy cái ót lạnh lùng trước sau như một.
May mà trận đấu bắt đầu, cậu ta nhanh chóng chuyển sự chú ý sang sân bóng rổ.
Trên sân toàn là những người cao hơn 1m80, một đội mặc đồ trắng, một đội mặc đồ đen, sức mạnh ngang ngửa, thi đấu rất kịch liệt.
Kỷ Tô không hứng thú với bóng rổ lắm, nhưng cậu vẫn kiên nhẫn ngồi xem cùng bạn cùng phòng đến hết trận.
"Ai da!" Cuối cùng trận đấu cũng kết thúc, Kiều Cẩm phấn khích đứng dậy, tay đặt lên miệng hoan hô: "Khoa Luật đỉnh của chóp!"
Kỷ Tô nhắc nhở: "Chúng ta là khoa Kiến Trúc mà."
Trận bóng rổ tiếp theo sẽ là khoa Kiến Trúc đấu với khoa Luật.
"Thì sao chứ?" Kiều Cẩm vui vẻ: "Bạn trai tương lai của mình ở khoa Luật, mình cũng coi như là một nửa người của khoa Luật rồi!"
Kỷ Tô: "..."
"Lão Cố! Trận này thế nào rồi!" Lúc này, mấy nam sinh mặc đồ đen mồ hôi nhễ nhại chạy về phía Cố Chiêu.
Một người trong số bọn họ vô tình liếc mắt nhìn lên hàng thứ hai, không nhịn được mà mở to mắt: "Má ơi!"
"Gì vậy, Lão Vương?" Một người khác kéo áo lên lau mồ hôi: "Nhìn thấy người đẹp..."
Chưa nói hết câu, ánh mắt cậu ta chạm vào mặt Kỷ Tô, suýt nữa cắn trúng lưỡi.
Kỷ Tô ý thức được bọn họ đang nhìn mình, kéo áo Kiều Cẩm: "Đi thôi, Tiểu Kiều, trận đấu kết thúc rồi."
"Không được." Kiều Cẩm vẫn giữ nguyên tư thế: "Mình còn chưa xin được WeChat của cậu ấy..."
Kỷ Tô quay đầu: "Cậu muốn xin WeChat của ai?"
Kiều Cẩm ngại ngùng không nói, chỉ dùng ánh mắt ám chỉ.
Kỷ Tô cười tủm tỉm, trêu chọc: "Có lòng nhưng không có dũng."
Trước mặt cậu thì nói đủ thứ, nhưng đến khi gặp người mình thích lại không dám mở miệng, đúng là Hải vương giả điển hình.
Kiều Cẩm làm động tác xin khoan dung, chân vẫn không chịu di chuyển.
Kỷ Tô cầm lấy điện thoại của cậu ta, mở mã QR WeChat, đi thẳng đến trước mặt một nam sinh tóc một tấc: "Chào cậu, bạn cùng phòng tôi có vấn đề pháp lý cần giúp đỡ, xin hỏi cậu có thể add WeChat không?"
Chu Dương sững sờ, chỉ vào mình: "Tôi á?"
Đồng đội của cậu ta thấy vậy bắt đầu reo hò, chỉ có Cố Chiêu ngồi im trên ghế, khuôn mặt không chút biểu cảm.
Kỷ Tô chân thành hỏi: "Không tiện sao?"
"Tiện, tiện!" Chu Dương hoàn hồn, vội vã lấy điện thoại ra, khuôn mặt rám nắng đỏ bừng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro