Chương 2
An Ni Vy
2024-02-20 00:40:14
Nắm đấm nhanh gọn dồn hết sức lực, mang theo cơn gió mạnh, đánh vào như mưa đá. Kinh Hạ không thể lấy đá chọi đá, nhưng nhờ vào dáng người khác biệt nên nhanh nhẹn né tránh, nhạy bén giống như một con cá da trơn.
Sự thay đổi chỉ xảy ra trong chốc lát.
Cánh tay khoẻ khoắn của người đàn ông đưa lên, đột ngột thay đổi phương hướng, trực tiếp đập vào cổ của Kinh Hạ!
“Rắc!”
Là tiếng gãy răng rắc của răng hàm.
Ánh sáng chớp nhoáng, một bóng đen vụt qua từ trên tường, bàn tay đập vào cổ Kinh Hạ cứng đờ tại chỗ.
Động tác quá nhanh, đến nỗi đối phương hoàn toàn không phản ứng kịp, thân hình cô có thấp bé thế nào cũng tránh được cú đánh, còn thuận tiện giơ chân đá lên quai hàm của mình.
“Mẹ kiếp…” Sự kiên nhẫn ít ỏi giờ đã hết sạch.
Chỉ nghe thấy tiếng kim loại “lách cách” va vào nhau, súng đã lên nòng, người đàn ông che miệng lùi về sau hai bước.
Nhưng giây tiếp theo, khẩu súng còn chưa giơ lên của cậu ta đã bị Kinh Hạ đá bay đi.
Người đàn ông ngã xuống, Kinh Hạ tiện tay chộp lấy bình hoa trong tủ trang trí, giơ tay lên đập vào trán của người đàn ông.
“Ugh…”
Động tác ngừng lại giữa không trung, cô chỉ cảm thấy cổ mình siết lại, động mạch ở ngay cạnh bỗng chốc bị một vật mềm lạnh giữ lấy, to lớn mà lại mạnh mẽ, giống như dã thú thoắt cái đã cắn lấy cổ con mồi.
“Vito.”
Giọng nói lạnh lùng hờ hững, khiến cho cảm xúc căng thẳng thoáng chốc bị đóng băng.
Giọng nói của người đó trầm thấp mà lại uy quyền, bật ra đều đều từ lồng ngực.
Vỏn vẹn hai chữ, khí thế đàn áp tất cả.
Người đàn ông tóc vàng trên mặt đất sững lại, không lùi ra sau ngay lập tức, nhưng sự ác ý trong đôi mắt lại ít hơn rất nhiều so với khi nãy.
Không một ai phát ra tiếng động, bốn phía yên lặng đến nghẹt thở.
Kinh Hạ phản ứng lại, cảm giác thứ đó có lẽ là găng tay da.
Trong lúc sững sờ, bóng đen lớn đó sát lại, dường như bầu không khí xung quanh đã trở nên nặng nề tới mức khó thở.
Ngay sau đó, cô bị người đàn ông đó lật người lại ép lên tường.
Bốn mắt nhìn nhau, con ngươi đen láy mang theo màu xám xịt lạc lối, không khí ngột ngạt lấn tới, tận dụng mọi cơ hội, lực sát thương tăng lên gấp bội như một con báo oai vệ.
Lấy tiêu chuẩn của nữ giới để mà xem xét, thì Kinh Hạ hoàn toàn cũng được coi là cao. Nhưng khi đối mặt với người này, cô gần như kiễng ngón chân cũng không với tới được cằm của anh.
Mùi sạch sẽ trên cơ thể anh là mùi hương của cây linh sam, gỗ đàn hương, biển cả, khiến người ta nghĩ về vùng đất lớn vừa được gột rửa bằng trận mưa to.
“Kinh tiểu thư.” Anh lại mở lời lần nữa: “Khi nãy là một sự hiểu lầm, tôi buông cô ra, đừng tiếp tục phản kháng nữa”.
Giọng điệu nhấn mạnh, biến lời giải thích thành lời sai khiến.
Kinh Hạ gật đầu.
Ngay lúc này người đàn ông mới thả lỏng bàn tay đang khống chế lấy cô, lùi về phía sau vài bước.
Lúc lùi lại, cuối cùng Kinh Hạ cũng nhìn thấy rõ dáng vẻ của anh.
Trong phòng tiếp khách, chỉ có một ngọn đèn đơn độc trước cửa sổ sát đất vô cùng lớn.
Ánh sáng di chuyển dọc theo mái tóc đen gọn gàng cho đến đường môi sắc nét của anh thì mới dừng lại. Hốc mắt bị che lại dưới những sợi tóc trước trán, lãnh đạm mà lại huyền bí.
Có lẽ là ánh đèn đã làm dịu đi nét lạnh lùng của anh, nên Kinh Hạ nhìn ra được trên khuôn mặt anh có một chút vẻ dịu dàng.
Đôi mắt và mái tóc màu đen, cùng đường nét lai Tây, khuôn mặt anh kết hợp sự thanh thoát của phương Đông cùng với sự điển trai của phương Tây. Hơn nữa khi nãy, chữ “Kinh” mà anh nói phát âm chuẩn xác, không hề nghe ra được giọng của người bản xứ nói tiếng Anh chút nào.
Anh là con lai.
Chỉ có điều Kinh Hạ nhớ rõ, những thành viên và tay sai của băng đảng mafia tại New York thông thường đều là người Ý, dường như không có một người lai Tây mang đặc trưng phương Đông rõ nét như vậy.
Thấy tâm trạng Kinh Hạ đã ổn định lại, người đàn ông đi đến ghế sô pha ở trước cửa sổ ngồi xuống nói: “Chúng ta đã gặp mặt rồi.”
“Gì cơ?” Kinh Hạ có hơi ngơ ngác, hoàn toàn không nghĩ tới bản thân đã từng gặp anh ở nơi nào.
Người đàn ông vô cảm, hai tay nắm lại, chống khuỷu tay ở đầu gối, cơ thể nghiêng về phía trước, mạch máu hơi nhô lên trên cánh tay có thể nhìn thấy rõ. Rõ ràng là tư thế muốn nói chuyện, nhưng lại mang khí thế lớn sẵn sàng tấn công.
Nhịp tim đã ổn định nhưng dường như trong phút chốc lạ đập nhanh hơn một chút, Kinh Hạ khép lại áo jacket trên người.
“Chúng ta đã gặp mặt trong tiệc đính hôn tối hôm nay.” Không đợi cô phản ứng lại, người đàn ông lại nói tiếp.
Tối hôm nay, tiệc đính hôn, bọn họ đã gặp nhau…
Kinh Hạ sửng sốt.
Cho nên anh chính là…
Hoắc Sở Trầm?
———
(1)Lincoln Center: Trung tâm biểu diễn nghệ thuật Lincoln.
Sự thay đổi chỉ xảy ra trong chốc lát.
Cánh tay khoẻ khoắn của người đàn ông đưa lên, đột ngột thay đổi phương hướng, trực tiếp đập vào cổ của Kinh Hạ!
“Rắc!”
Là tiếng gãy răng rắc của răng hàm.
Ánh sáng chớp nhoáng, một bóng đen vụt qua từ trên tường, bàn tay đập vào cổ Kinh Hạ cứng đờ tại chỗ.
Động tác quá nhanh, đến nỗi đối phương hoàn toàn không phản ứng kịp, thân hình cô có thấp bé thế nào cũng tránh được cú đánh, còn thuận tiện giơ chân đá lên quai hàm của mình.
“Mẹ kiếp…” Sự kiên nhẫn ít ỏi giờ đã hết sạch.
Chỉ nghe thấy tiếng kim loại “lách cách” va vào nhau, súng đã lên nòng, người đàn ông che miệng lùi về sau hai bước.
Nhưng giây tiếp theo, khẩu súng còn chưa giơ lên của cậu ta đã bị Kinh Hạ đá bay đi.
Người đàn ông ngã xuống, Kinh Hạ tiện tay chộp lấy bình hoa trong tủ trang trí, giơ tay lên đập vào trán của người đàn ông.
“Ugh…”
Động tác ngừng lại giữa không trung, cô chỉ cảm thấy cổ mình siết lại, động mạch ở ngay cạnh bỗng chốc bị một vật mềm lạnh giữ lấy, to lớn mà lại mạnh mẽ, giống như dã thú thoắt cái đã cắn lấy cổ con mồi.
“Vito.”
Giọng nói lạnh lùng hờ hững, khiến cho cảm xúc căng thẳng thoáng chốc bị đóng băng.
Giọng nói của người đó trầm thấp mà lại uy quyền, bật ra đều đều từ lồng ngực.
Vỏn vẹn hai chữ, khí thế đàn áp tất cả.
Người đàn ông tóc vàng trên mặt đất sững lại, không lùi ra sau ngay lập tức, nhưng sự ác ý trong đôi mắt lại ít hơn rất nhiều so với khi nãy.
Không một ai phát ra tiếng động, bốn phía yên lặng đến nghẹt thở.
Kinh Hạ phản ứng lại, cảm giác thứ đó có lẽ là găng tay da.
Trong lúc sững sờ, bóng đen lớn đó sát lại, dường như bầu không khí xung quanh đã trở nên nặng nề tới mức khó thở.
Ngay sau đó, cô bị người đàn ông đó lật người lại ép lên tường.
Bốn mắt nhìn nhau, con ngươi đen láy mang theo màu xám xịt lạc lối, không khí ngột ngạt lấn tới, tận dụng mọi cơ hội, lực sát thương tăng lên gấp bội như một con báo oai vệ.
Lấy tiêu chuẩn của nữ giới để mà xem xét, thì Kinh Hạ hoàn toàn cũng được coi là cao. Nhưng khi đối mặt với người này, cô gần như kiễng ngón chân cũng không với tới được cằm của anh.
Mùi sạch sẽ trên cơ thể anh là mùi hương của cây linh sam, gỗ đàn hương, biển cả, khiến người ta nghĩ về vùng đất lớn vừa được gột rửa bằng trận mưa to.
“Kinh tiểu thư.” Anh lại mở lời lần nữa: “Khi nãy là một sự hiểu lầm, tôi buông cô ra, đừng tiếp tục phản kháng nữa”.
Giọng điệu nhấn mạnh, biến lời giải thích thành lời sai khiến.
Kinh Hạ gật đầu.
Ngay lúc này người đàn ông mới thả lỏng bàn tay đang khống chế lấy cô, lùi về phía sau vài bước.
Lúc lùi lại, cuối cùng Kinh Hạ cũng nhìn thấy rõ dáng vẻ của anh.
Trong phòng tiếp khách, chỉ có một ngọn đèn đơn độc trước cửa sổ sát đất vô cùng lớn.
Ánh sáng di chuyển dọc theo mái tóc đen gọn gàng cho đến đường môi sắc nét của anh thì mới dừng lại. Hốc mắt bị che lại dưới những sợi tóc trước trán, lãnh đạm mà lại huyền bí.
Có lẽ là ánh đèn đã làm dịu đi nét lạnh lùng của anh, nên Kinh Hạ nhìn ra được trên khuôn mặt anh có một chút vẻ dịu dàng.
Đôi mắt và mái tóc màu đen, cùng đường nét lai Tây, khuôn mặt anh kết hợp sự thanh thoát của phương Đông cùng với sự điển trai của phương Tây. Hơn nữa khi nãy, chữ “Kinh” mà anh nói phát âm chuẩn xác, không hề nghe ra được giọng của người bản xứ nói tiếng Anh chút nào.
Anh là con lai.
Chỉ có điều Kinh Hạ nhớ rõ, những thành viên và tay sai của băng đảng mafia tại New York thông thường đều là người Ý, dường như không có một người lai Tây mang đặc trưng phương Đông rõ nét như vậy.
Thấy tâm trạng Kinh Hạ đã ổn định lại, người đàn ông đi đến ghế sô pha ở trước cửa sổ ngồi xuống nói: “Chúng ta đã gặp mặt rồi.”
“Gì cơ?” Kinh Hạ có hơi ngơ ngác, hoàn toàn không nghĩ tới bản thân đã từng gặp anh ở nơi nào.
Người đàn ông vô cảm, hai tay nắm lại, chống khuỷu tay ở đầu gối, cơ thể nghiêng về phía trước, mạch máu hơi nhô lên trên cánh tay có thể nhìn thấy rõ. Rõ ràng là tư thế muốn nói chuyện, nhưng lại mang khí thế lớn sẵn sàng tấn công.
Nhịp tim đã ổn định nhưng dường như trong phút chốc lạ đập nhanh hơn một chút, Kinh Hạ khép lại áo jacket trên người.
“Chúng ta đã gặp mặt trong tiệc đính hôn tối hôm nay.” Không đợi cô phản ứng lại, người đàn ông lại nói tiếp.
Tối hôm nay, tiệc đính hôn, bọn họ đã gặp nhau…
Kinh Hạ sửng sốt.
Cho nên anh chính là…
Hoắc Sở Trầm?
———
(1)Lincoln Center: Trung tâm biểu diễn nghệ thuật Lincoln.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro