Kẻ Thù Hoàn Mỹ

Chương 1

An Ni Vy

2024-02-20 00:40:14

New York, vào ban đêm.

Trên phố ngập tràn hơi nước toả ra từ tàu điện ngầm.

Những tòa nhà cao tầng, những con đường dài, những kiến trúc khổng lồ nối tiếp nhau xa tít tắp xuyên qua màn khói. Gió đêm mang theo cả cơn mưa phùn, phản chiếu ánh sáng trên những toà nhà kính, lất phất tụ lại vào nhau không biết đi về đâu.

Một chiếc Bugatti màu đỏ dừng tại đầu hẻm, sáng loáng lộng lẫy như đốm lửa lơ lửng trong đêm tối âm u.

Kinh Hạ dựa vào mui xe ô tô rồi châm một điếu thuốc.

“Tôi không dám nữa đâu, lần sau thật sự không dám nữa.” Người đàn ông khóc lóc, máu mũi chảy ra thấm ướt một khoảng trước ngực, đây là người vừa mới bị cô đánh.

Làn sương trắng xen lẫn trong không khí lạnh buốt phả ra từ giữa đôi môi tái nhợt, Kinh Hạ cúi đầu nhìn người đàn ông đang quỳ trên mặt đất, lại hạ thấp người ngồi xuống.

“Tôi, tôi sai rồi…” Người đàn ông sợ hãi tới mức nói năng lắp bắp, liên tục lùi về sau: “Lần sau thật sự không dám.”

Kinh Hạ không có nói mà chỉ rít mạnh một hơi với điếu thuốc trong tay, ánh lửa ở đầu ngón tay sáng rực. Cô ỡm ờ mà “Ừ” một tiếng rồi nghiêng người qua.

“Á…”

Tiếng hét thảm thiết xé tan màn đêm.

Người đàn ông nhìn tàn thuốc cô dí lên cánh tay của mình, đau đớn như sắp ngất đi.

“Nhớ rồi?” Ninh Hạ hỏi.

“Vâng vâng,” Người đàn ông gật đầu: “Nhớ rõ rồi.”

“Vậy thì cút đi.” Cô nói xong bèn đứng dậy gảy đầu mẩu thuốc lá trong tay.

Người đàn ông lúng túng hoảng sợ chạy đi.

Mãi cho đến khi chắc chắn hắn ta đã chạy đi xa, Kinh Hạ mới nhặt túi giấy ở trên đất lên, đứng dậy chỉnh gọn lại quần áo xộc xệch vì đánh nhau.

“Ử~”

Dưới chân phát ra âm thanh nhẹ nhàng, bàn tay kéo mở tay nắm cửa xe ngừng lại, cô cúi đầu nhìn về phía con chó hoang vừa được cô cứu giúp.



Ban nãy tên du côn kia không biết là uống say hay chỉ là tên biến thái, hơn nửa đêm nửa hôm ngồi xổm ở trong hẻm, cầm tàn thuốc đang đỏ lửa rồi làm bỏng con chó.

Ninh Hạ mò tìm vài miếng băng dán cá nhân từ trong túi quần dán lên cho con chó.

“Ư ử.”

Cũng không biết là có phải nó tìm thấy được cảm giác an toàn từ Kinh Hạ hay không, mà dường như con chó hoang này cứ khăng khăng quấn lấy cô không chịu rời đi.

Kinh Hạ lại đành phải tiếp tục ngồi xuống, vỗ vỗ vào đầu nó, bất lực nói ra: “Tao không thể mang mày đi được.”

“Đến bây giờ đến cả bản thân tao cũng không chăm sóc được, thì sao có thể chăm mày được chứ?”

Đôi tai con chó động đậy như thể nghe hiểu được.

“Đi đi.” Cô nói: “Về sau đừng có ngu ngốc mà tin bất kỳ ai, biết chưa?”

Con chó vẫy đuôi, đứng dậy từ từ rời đi.

Đêm khuya ở New York vào tháng 3, nhiệt độ không khí vẫn luôn rất thấp.

Trong xe mau chóng bắt đầu có hơi sương, đài radio đang đưa tin tức buổi tối, giọng nói của nữ phát thanh viên nghiêm nghị.

“…Nhà hát Opera Metropolitan tròn 2 năm tấn công khủng bố, người dân New York tự phát trước Lincoln Center(1), trên quảng trường…”

Nguồn điện biến mất trong màn mưa, đi qua vài khu phố, Kinh Hạ dừng xe lại ở phía ngoài tòa nhà Pinnacle.

Căn hộ chung cư xa hoa mang phong cách gothic(2) ở trên tầng cao nhất vẫn còn đang để điện sáng trưng.

Sự buồn phiền khó hiểu ập đến, cô tắt đài radio, trên gương chiếu hậu loá sáng ánh đèn đường, xuất hiện một khuôn mặt trắng nõn.

Dưới làn mi dày che đi con mắt đen tựa như sương khói, rõ ràng là khuôn mặt thanh tú, nhưng hàng lông mày lá liễu lại thanh mảnh, tô điểm thêm nét kiêu sa cho vẻ đẹp dịu dàng.

Cô mò tìm miếng băng gạc còn sót lại, che đi vết bầm ở thái dương, tiện thể vén mái tóc đen lên rồi buộc lại thành đuôi ngựa.

Đây là vết thương trong tiệc đính hôn của Hoắc Sở Trầm tối ngày hôm nay.

Nghĩ đến cảnh băng nhóm bắn giết ấy, Kinh Hạ cảm thấy trong bụng mình dâng lên một nỗi khiếp sợ.



Là một vệ sĩ bảo vệ vị hôn phu của Hoắc Sở Trầm, cô cũng biết được chút ít lai lịch của “Ông trùm đạn dược thế giới ngầm”.

Ngoài mặt, anh là chủ tịch của tập đoàn Navoi tại New York, kiểm soát hơn nửa thị trường vận tải biển của Châu Mỹ. Sau lưng, anh còn nhúng tay vào cả hoạt động buôn lậu vũ khí quốc tế, có sức ảnh hưởng rất lớn tại Châu Mỹ, Châu Âu và khu vực Trung Đông.

Người muốn giết anh, tất nhiên cũng có nhiều vô kể.

Đương nhiên trong đó có cả gia tộc Nanno phát động cuộc tập kích vào tối nay.

Kinh Hạ xoa đầu một cách bực bội, xách túi giấy ở ghế phụ lên rồi xuống xe.

*

Thang máy trực tiếp dừng tại tầng 50, cánh cửa thang máy mở về hai bên, ánh sáng lạnh luồn vào.

Dường như căn hộ có hơi khác biệt.

Chỗ này là nơi sau khi đính hôn, Hoắc Sở Trầm tặng cho vị hôn thê của anh là Ôn Vãn Vãn. Kinh Hạ và cô ta đã ở đây được vài tháng, ngày thường hiếm khi có người tới, mà ngay cả Hoắc Sở Trầm cũng chưa từng qua đây.

Vậy mà hôm nay…

Kinh Hạ do dự, đi đến phía sau chiếc ghế sô pha đối diện với thang máy trong phòng tiếp khách, ánh mắt dừng tại chiếc áo khoác dài nam giới màu xám đen ở bên trên.

Có người đến.

Thế nhưng Ôn Vãn Vãn ở New York, chẳng có quen biết bạn bè nào hết, chưa kể còn có một người đàn ông.

Trong tiệc đính hôn, cảnh tượng những tên sát thủ của gia tộc Nanno bao vây bắn phá xuất hiện. Trong lòng bỗng chốc căng thẳng, cô nhẹ nhàng cất bước, chuẩn bị kiểm tra tình hình trong phòng trước.

Nhưng một mùi hương là lạ tới gần từ phía đằng sau, Kinh Hạ cúi đầu, nhìn thấy một bóng đen to lớn áp sát gần về phía mình trên mặt đất.

Trong nháy mắt, bản năng có trong máu khiến Kinh Hạ lập tức ra tay. Theo tiếng thụp vang lên, người đàn ông ngã lăn ra đất, cổ họng phát ra tiếng kêu rên rỉ.

Gương mặt góc cạnh, mắt xanh, tóc nâu, là khuôn mặt người da trắng điển hình. Vóc dáng cao to cường tráng, lại đang mặc một bộ comple được cắt may tỉ mỉ. Ở đốt gần giữa ngón trỏ tay phải bị cô túm lấy có vết chai sần, đây là dấu vết bị bào mòn do sử dụng súng lâu dài.

Ở New York, ngoại trừ tay chân của băng đảng mafia, thì không có người nào có thể có được những đặc trưng này cùng một lúc.

Suy nghĩ ngừng lại, người bị tóm lấy bất chợt phản ứng. Cổ tay bỗng dưng dùng sức vặn lại, cuối cùng tận dụng ưu thế chiều cao và thể lực, người đàn ông bị ngã ra đất mau chóng đảo lộn lại tình thế.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Kẻ Thù Hoàn Mỹ

Số ký tự: 0