Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Cho Rằng Tôi Thích Cậu Ta
Quần Phó Chu ướ...
2024-09-19 07:50:28
Editor: Toả Toả
Giang Hành Thâm dẫn Phó Chu đi về hướng khu dân cư nhà mình, trong lúc đó Phó Chu đặc biệt chú ý đến một số toà nhà có tên xung quanh, ghi nhớ địa điểm ở đây.
Khu dân cư này có hơi cũ, nhưng không khí lại rất nhộn nhịp, trong khu dân cư có rất nhiều quầy hàng bán đồ ăn và những món đồ nhỏ, trông rất náo nhiệt.
Đang đi Phó Chu bị một cậu bé đang chơi đùa đụng phải, cậu bé vốn định khóc oà lên thì chợt, thấy Giang Hành Thâm bên cạnh, lập tức ngừng khóc, lau nước mắt nói một cách giòn tan: “Anh Giang!”
Phó Chu thấy mà chết lặng, thằng nhỏ này lật mặt nhanh thật!
Giang Hành Thâm mỉm cười, lấy một viên kẹo trái cây ra từ trong túi, đưa cho cậu bé.
Cậu bé vui vẻ nhận lấy viên kẹo trái cây: “Cảm ơn anh Giang!”
Phó Chu cảm thấy thú vị, ngồi xổm xuống xoa đầu cậu bé: “Em quen anh trai này à?”
Cậu bé bóc viên kẹo ra nhét vào miệng, nói không rõ ràng: “Anh Giang thường cho em đồ ăn ngon.”
Thấy cậu bé từng lời từng tiếng đều là anh Giang, Phó Chu ngẩng đầu lên, tránh đi ánh hoàng hôn hơi chói mắt, cũng cười: “Không ngờ cậu cũng có thể chơi với trẻ con.”
Phó Chu sau lưng đuổi kịp, phát hiện trong phòng không có người, gia cụ cùng bài trí cũng rất đơn giản sạch sẽ, tầm mắt quét một vòng, đối hắn hiếu kỳ nói: “Thúc thúc a di đâu?”
Giang Hành Thâm đang ở cho hắn đổ nước, nghe vậy lúc sau động tác một đốn, vài giây lúc sau buông pha lê hồ, nói: “Không ở.”
“Nga nga.” Phó Chu tưởng hắn cha mẹ còn không có trở về, gật gật đầu, tiếp nhận rót nước xong cái ly, thấy Giang Hành Thâm bắt đầu đem tác nghiệp từ cặp sách lấy ra tới.
“Ngươi có phải hay không muốn làm bài tập.” Hắn theo bản năng từ trên sô pha đứng lên.
Giang Hành Thâm nheo mắt, dường như không muốn để ý đến hắn.
“Được rồi.” Phó Chu sờ ót, ló đầu nhìn vào bài tập của cậu, sau khi nhận ra không hiểu gì thì bĩu môi, lại ngồi thẳng lại.
“Được.” Phó Chu trong phòng tắm đáp lại.
“Vậy được rồi.” Giang Hành Thâm chỉ vào quần mà Phó Chu vừa thay ra, nghĩ một lát rồi nói: “Cứ để quần này ở đây đi, tôi sẽ giặt sạch cho cậu.”
“Vào đi.”
“Ừm.” Giang Hành Thâm quay lưng lại, sau một hồi loạt xoạt, Phó Chu nói xong rồi.
“Trong túi.” Giang Hành Thâm cảm thấy hắn đang nói nhảm.
“Tôi cũng vậy.” Giang Hành Thâm đặt sách bài tập lên bàn trà trước mặt, thản nhiên nói: “Dù sao tôi cũng biết làm, nộp hay không cũng chẳng quan trọng.”
“Tại sao không chứ?”
“Ồ ồ.” Phó Chu tưởng cha mẹ của cậu vẫn chưa về, gật đầu, nhận lấy cốc nước đã rót xong, thấy Giang Hành Thâm bắt đầu lấy bài tập từ cặp sách ra.
“Ối trời ơi!”
“Không có vị đào.” Giang Hành Thâm nghĩ hắn thích ăn thì ăn còn không thì thôi, cậu thu lại kẹo, nhưng phát hiện Phó Chu vẫn không có hành động gì, không nhịn được nhíu mày, linh cảm không tốt lắm: “Cậu có đi nữa không?”
“Giang Hành Thâm, nếu không được thì dùng máy sấy cũng được.”
“Cậu định làm bài tập à?” Hắn theo phản xạ đứng dậy khỏi sofa, nếu vậy thì hắn không tiện ở đây làm phiền.
“Cậu thay luôn ở đây đi.” Cậu đặt quần lên giường, hơi ngập ngừng, nhắc lại câu Phó Chu đã nói trước đó: “AB khác biệt, có cần tôi đi ra ngoài không?”
“Cậu không làm, không sợ ngày mai thu bài tập sao?” Phó Chu hỏi một câu ngây ngô.
“Cái đó không giống, tôi học dở, không nộp bài tập quen rồi.”
Đột nhiên nhắc đến lời nói nhảm của mình lúc ấy, mặt Phó Chu nóng lên, ho khan rồi nhỏ giọng nói: “Không cần, cậu quay lưng lại rồi nhắm mắt vào đi.”
Vì hành động này của hắn mà Giang Hành Thâm vốn định đưa tay lấy cốc nước bị giật mình, cổ tay lắc lư làm nghiêng cốc nước.
Vì biết hôm nay cha mẹ của Giang Hành Thâm không có ở nhà, thế nên hắn không thấy việc Giang Hành Thâm nấu mì thì có gì lạ lùng, nhưng nửa câu sau của cậu lại thu hút sự chú ý của Phó Chu.
Vẻ mặt Phó Chu trở nên nghiêm túc, như thể giây tiếp theo sẽ nói ra chuyện gì đó quan trọng.
Vẻ mặt của Giang Hành Thâm trở lại như thường lệ, ánh mắt cậu cụp xuống, ra hiệu Phó Chu có thể đi rồi.
Trong phòng tắm, Phó Chu lau mãi mà vết nước vẫn không khô, nghe Giang Hành Thâm nói sẽ đi tìm quần cho hắn nên cũng không cố lau nữa, ánh mắt tuỳ ý nhìn quanh, dừng lại ở chỗ giá để đồ.
Trong khoảnh khắc này, cuối cùng Giang Hành Thâm cũng hiểu được nguồn gốc của linh cảm không tốt đó.
Trông cậu có vẻ rất quyết liệt, nhưng thực ra tay lại lục lọi trong túi một hồi, móc ra một nắm kẹo nhét hết vào tay Phó Chu: “Tự mà tìm!”
Tiếng ù ù càng lúc càng lớn, nước đã sắp sôi, Giang Hành Thâm cuối cùng cũng phá vỡ sự im lặng này: “Nấu mì, cậu có muốn ăn cùng không?”
Thấy hắn không vui, Giang Hành Thâm nghĩ thôi bỏ đi, cứ theo ý Phó Chu đi, xoay người đi ra ngoài: “Tôi chỉ nói bâng quơ thôi.”
Tay Giang Hành Thâm nắm thành đấm che miệng để giấu đi nụ cười: “Tôi không cười.”
Sau một hồi xoa loạn, tóc của Giang Hành Thâm trở nên có hơi lộn xộn, cậu cũng không muốn đôi co với Phó Chu, tự chỉnh lại tóc mình rồi nói: “Không thì cậu vào nhà vệ sinh xử lý quần của mình đi.”
Sau khi ra ngoài thấy Giang Hành Thâm đang đun nước bằng ấm điện, hắn khó hiểu hỏi: “Bây giờ cậu đun nước để làm gì?”
Phó Chu đứng yên không nhúc nhích nói: “Tôi cũng muốn ăn một viên.”
Phó Chu đứng dậy, thấy dáng vẻ yên tĩnh của cậu, trong lòng đột nhiên nảy lên mấy ý định kiếm chuyện, bèn cố ý tiến lên hỏi: “Giang Hành Thâm, cậu lấy kẹo ở đâu ra vậy?”
Phó Chu đi vài bước để làm quen, sau đó gật đầu: “Rất vừa.”
Phó Chu đậy nắp chai sữa tắm và dầu gội lại, đặt về chỗ cũ, ghi nhớ mùi hương ghi trên chai, mở cửa phòng tắm đi ra ngoài.
Phó Chu đang dùng khăn giấy ra sức lau nước, đột nhiên ngẩng đầu lên nhận ra Giang Hành Thâm đang cười, lập tức quên mất nước trên quần.
Phó Chu như một đứa trẻ nghịch ngợm đang trêu chọc người khác: “Có được không, anh Giang?”
Phó Chu nhận ra, nhưng không rút tay lại, nhẹ nhàng xoa thêm hai lần nữa, ngược lại còn kêu gào: “Cứ xoa đó, cứ xoa đó.”
Phó Chu lấy giấy rồi cúi đầu xuống, nhìn vào chỗ ướt ở giữa quần, khéo cái là hôm nay hắn lại mặc một chiếc quần jeans màu sáng, thế nên vết nước càng thêm rõ ràng.
Phó Chu không để tâm, thậm chí còn cho rằng đây là cái cớ của Giang Hành Thâm vì không muốn giữ hắn lại, thế là tính phản nghịch lại nổi lên: “Không sao hết, tôi chỉ muốn thử mì cậu nấu thôi.”
Phó Chu không trêu chọc cậu nữa, lại cúi đầu nhìn rồi đi vào nhà vệ sinh theo hướng Giang Hành Thâm chỉ.
Phó Chu cụp mắt nhìn một cái, từ chối một cách hợp tình hợp lý: “Tôi muốn vị đào cơ.”
Phó Chu cũng không từ chối, nhưng cảm thấy câu nói này có hơi quen, hình như mình cũng đã từng nói, thế nên bật cười: “Giang Hành Thâm, cậu có thấy trùng hợp không, lần trước khi cậu đến nhà tôi cũng xảy ra chuyện tương tự.”
Phó Chu bước vào theo, phát hiện trong phòng không có ai, nội thất và bài trí cũng rất đơn giản gọn gàng, liếc mắt nhìn quanh một vòng, hắn tò mò hỏi cậu: “Cô chú đâu?”
Phía sau vang lên tiếng cha mẹ của cậu bé gọi nhóc, Giang Hành Thâm vỗ nhẹ đầu cậu bé: “Về nhà đi.”
Nước đổ ra nhưng không đổ hết, một nửa đều đổ về phía Phó Chu.
Nói xong, cậu nhanh chóng bước đi, Phó Chu cất kẹo đi, vui vẻ đuổi theo, tâm trạng hớn hở như vừa khám phá ra một châu lục mới.
Nghĩ kỹ lại, có vẻ như đúng là y hệt.
Nghe vậy, Giang Hành Thâm đi vào phòng ngủ, tìm quần trong tủ quần áo, nhưng cậu không biết là, lúc này Phó Chu trong phòng tắm đang nhìn chằm chằm vào một chai sữa tắm.
Nghe giọng Giang Hành Thâm có vẻ như không muốn cho hắn ăn cùng lắm, nhưng bản thân hắn lại rất muốn.
Mãi cho đến khi mở cửa bước vào phòng, cảm nhận được bầu không khí có chút quạnh quẽ bên trong, Giang Hành Thâm mới bình tĩnh lại, lại trở nên giống như căn nhà này.
Mặc dù chỉ là nước ấm, nhưng Phó Chu vẫn theo phản xạ có điều kiện mà đứng bật dậy.
Lúc này Phó Chu mới thấy dễ chịu hơn, quay bước đi theo: “Vậy quần cứ để ở nhà cậu đi.”
Lúc này Phó Chu mới bước vào: “Vóc người của tôi cao hơn cậu một chút, quần của cậu tôi mặc có được không?” Nói xong, hắn vội vàng liếc nhìn mọi thứ trên bàn trong phòng, không thấy thứ gì giống như chai nước hoa.
Lúc này nước đã sôi, phát ra một tiếng “tít”, tiếng ù ù cũng nhỏ dần.
Lời còn chưa kịp thốt ra, biểu cảm nghiêm túc của Phó Chu đã tan vỡ, lại trở nên ngang ngược và vô ý vô tứ, khoé miệng nhếch lên: “Có phải là cần phải gọi cậu như cậu bé kia mới được không?”
Không ngờ Phó Chu nghe xong lại thấy rất không vui, ấn đường nhíu chặt: “Huề nhau cái gì mà huề nhau, nói gì nghe kỳ vậy?”
Không có nguyên nhân gì khác, chỉ là Phó Chu đột nhiên nghĩ rằng có phải mùi hương trên người Giang Hành Thâm giống với mấy cái này hay không.
Hoá ra là nấu mì à, Phó Chu nghĩ bụng Giang Hành Thâm cũng biết làm cái này, nhưng rồi lại nghĩ, nấu mì cũng không phải việc gì phức tạp.
Hắn tiến vài bước về phía trước, mặc dù biết cửa phòng tắm đang đóng, nhưng vẫn giả vờ như không có việc gì mà nhìn quanh một vòng, sau đó cầm chai sữa tắm và dầu gội trên giá để đồ.
Hắn tiến lại gần Giang Hành Thâm, tức giận đến mức nghiến răng hàm: “Tôi vừa gặp xui thì cậu cười ngay phải không?”
Hắn mở cả hai chai ra, đưa sát mũi ngửi cẩn thận, sau đó nghi hoặc nhíu mày. Không đúng nha, có một phần nhỏ mùi có hơi giống, nhưng phần lớn thì không.
Hắn hỏi lại: “Tôi có thể ăn cùng sao?”
Giọng của Phó Chu từ bên trong vọng ra, lộ ra vài phần trống rỗng, nghe còn có chút chán nản: “Không được, vẫn còn ướt.”
Gió ấm tháng năm mang theo ánh tà dương lướt qua, thổi rơi vài chiếc lá xanh trên cây bạch dương bên cạnh, phát ra tiếng xào xạc.
Giang Hành Thâm đợi ngoài cửa nhà vệ sinh vài phút, thấy bên trong không có động tĩnh gì, liền hỏi: “Có lau khô được không?”
Giang Hành Thâm đang rót nước cho hắn, nghe vậy thì ngưng lại một chốc, vài giây sau mới đặt bình thuỷ tinh xuống, nói: “Không có ở đây.”
Giang Hành Thâm thật sự không muốn ăn cùng, bởi vì cậu có lý do riêng.
Giang Hành Thâm phản ứng nhanh chóng, rút mấy tờ khăn giấy ra, vô thức vươn tay định giúp hắn lau nước, nhưng sau khi thấy chỗ nước đổ thì do dự một chút: “Ừm...... Cậu tự lau đi.”
Giang Hành Thâm ngừng lại một chút: “Để tôi đi tìm một chiếc quần sạch.”
Giang Hành Thâm mở quần ra xem: “Quần này tôi mặc bị dài, chắc là cậu mặc vừa.”
Giang Hành Thâm láng máng cảm thấy kỳ lạ, nhưng cậu vẫn móc ra một viên kẹo: “Cho cậu.”
Giang Hành Thâm lắc đầu: “Không làm cũng được.”
Giang Hành Thâm khựng lại, khoé mắt liếc nhìn vào bếp, lần đầu tiên do dự về chuyện này, một lúc lâu cũng không nói gì, trong một lúc trong phòng khách trống trải chỉ còn lại tiếng ấm đun nước sôi ù ù.
Giang Hành Thâm không nhịn được nữa, cậu muốn chửi người.
Giang Hành Thâm không biết phải nói gì nữa, nhẹ nhàng liếc hắn một cái: “Chẳng phải cậu vẫn luôn không nộp sao?”
Giang Hành Thâm gật đầu có chút đăm chiêu, thẳng thắng nói: “Vậy thì coi như chúng ta huề nhau.”
Giang Hành Thâm bị hành động bất ngờ này của hắn làm cho sững sờ, nghiêng đầu qua một bên, muốn tránh đi.
Cửa phòng ngủ không đóng, nhưng hắn đứng ở cửa không động đậy, sau khi Giang Hành Thâm tìm được quần rồi nhìn thấy hắn thì nói: “Cậu vào đi.”
Có lẽ là vì bình thường Giang Hành Thâm luôn nghiêm túc và lạnh lùng, khó có thể thấy lúc như thế này, thế nên ngón tay Phó Chu động đậy, vô thức giơ tay lên xoa đầu cậu: “Còn không chịu thừa nhận nữa, tôi thấy hết rồi.”
Chẳng lẽ Giang Hành Thâm còn xịt nước hoa? Trông cũng không giống.
Cậu nhìn Phó Chu thấy quần có vẻ vừa, quan sát một lượt rồi hỏi: “Ổn không?”
Cậu ngẩng đầu lên, đưa ra lời cảnh báo trước cho Phó Chu: “Tôi nấu mì không ngon lắm đâu.”
Cậu ho khan hai tiếng, mím môi cố gắng để mình không cười thành tiếng. Nhưng Giang Hành Thâm không biết rằng sự khác biệt giữa cười và không cười của cậu là rất lớn, ngay cả khi đang cố nhịn cười cũng có thể nhìn ra được.
Cậu bé cũng rất nghe lời, nói “Bái bai anh Giang” rồi chạy đi.
Bình thường Phó Chu là một người thiếu kiên nhẫn, nhưng hắn luôn vui lòng chờ Giang Hành Thâm cất tiếng, giống như là một thú vui nào đó.
Ban đầu Giang Hành Thâm còn cảm thấy áy náy vì lỡ tay làm đổ nước lên người Phó Chu, nhưng khi thấy biểu cảm và ánh mắt của hắn lúc này, không hiểu sao lại muốn cười.
Ba chữ này thốt ra từ miệng Phó Chu có sức công phá quá lớn, gân xanh trên thái dương Giang Hành Thâm như muốn nổi lên, cậu nghiến răng, lần đầu tiên trong giọng nói mang theo cảm xúc: “Im ngay!”
Ánh mắt của hắn dần dần trở nên ai oán.
......
Giang Hành Thâm dẫn Phó Chu đi về hướng khu dân cư nhà mình, trong lúc đó Phó Chu đặc biệt chú ý đến một số toà nhà có tên xung quanh, ghi nhớ địa điểm ở đây.
Khu dân cư này có hơi cũ, nhưng không khí lại rất nhộn nhịp, trong khu dân cư có rất nhiều quầy hàng bán đồ ăn và những món đồ nhỏ, trông rất náo nhiệt.
Đang đi Phó Chu bị một cậu bé đang chơi đùa đụng phải, cậu bé vốn định khóc oà lên thì chợt, thấy Giang Hành Thâm bên cạnh, lập tức ngừng khóc, lau nước mắt nói một cách giòn tan: “Anh Giang!”
Phó Chu thấy mà chết lặng, thằng nhỏ này lật mặt nhanh thật!
Giang Hành Thâm mỉm cười, lấy một viên kẹo trái cây ra từ trong túi, đưa cho cậu bé.
Cậu bé vui vẻ nhận lấy viên kẹo trái cây: “Cảm ơn anh Giang!”
Phó Chu cảm thấy thú vị, ngồi xổm xuống xoa đầu cậu bé: “Em quen anh trai này à?”
Cậu bé bóc viên kẹo ra nhét vào miệng, nói không rõ ràng: “Anh Giang thường cho em đồ ăn ngon.”
Thấy cậu bé từng lời từng tiếng đều là anh Giang, Phó Chu ngẩng đầu lên, tránh đi ánh hoàng hôn hơi chói mắt, cũng cười: “Không ngờ cậu cũng có thể chơi với trẻ con.”
Phó Chu sau lưng đuổi kịp, phát hiện trong phòng không có người, gia cụ cùng bài trí cũng rất đơn giản sạch sẽ, tầm mắt quét một vòng, đối hắn hiếu kỳ nói: “Thúc thúc a di đâu?”
Giang Hành Thâm đang ở cho hắn đổ nước, nghe vậy lúc sau động tác một đốn, vài giây lúc sau buông pha lê hồ, nói: “Không ở.”
“Nga nga.” Phó Chu tưởng hắn cha mẹ còn không có trở về, gật gật đầu, tiếp nhận rót nước xong cái ly, thấy Giang Hành Thâm bắt đầu đem tác nghiệp từ cặp sách lấy ra tới.
“Ngươi có phải hay không muốn làm bài tập.” Hắn theo bản năng từ trên sô pha đứng lên.
Giang Hành Thâm nheo mắt, dường như không muốn để ý đến hắn.
“Được rồi.” Phó Chu sờ ót, ló đầu nhìn vào bài tập của cậu, sau khi nhận ra không hiểu gì thì bĩu môi, lại ngồi thẳng lại.
“Được.” Phó Chu trong phòng tắm đáp lại.
“Vậy được rồi.” Giang Hành Thâm chỉ vào quần mà Phó Chu vừa thay ra, nghĩ một lát rồi nói: “Cứ để quần này ở đây đi, tôi sẽ giặt sạch cho cậu.”
“Vào đi.”
“Ừm.” Giang Hành Thâm quay lưng lại, sau một hồi loạt xoạt, Phó Chu nói xong rồi.
“Trong túi.” Giang Hành Thâm cảm thấy hắn đang nói nhảm.
“Tôi cũng vậy.” Giang Hành Thâm đặt sách bài tập lên bàn trà trước mặt, thản nhiên nói: “Dù sao tôi cũng biết làm, nộp hay không cũng chẳng quan trọng.”
“Tại sao không chứ?”
“Ồ ồ.” Phó Chu tưởng cha mẹ của cậu vẫn chưa về, gật đầu, nhận lấy cốc nước đã rót xong, thấy Giang Hành Thâm bắt đầu lấy bài tập từ cặp sách ra.
“Ối trời ơi!”
“Không có vị đào.” Giang Hành Thâm nghĩ hắn thích ăn thì ăn còn không thì thôi, cậu thu lại kẹo, nhưng phát hiện Phó Chu vẫn không có hành động gì, không nhịn được nhíu mày, linh cảm không tốt lắm: “Cậu có đi nữa không?”
“Giang Hành Thâm, nếu không được thì dùng máy sấy cũng được.”
“Cậu định làm bài tập à?” Hắn theo phản xạ đứng dậy khỏi sofa, nếu vậy thì hắn không tiện ở đây làm phiền.
“Cậu thay luôn ở đây đi.” Cậu đặt quần lên giường, hơi ngập ngừng, nhắc lại câu Phó Chu đã nói trước đó: “AB khác biệt, có cần tôi đi ra ngoài không?”
“Cậu không làm, không sợ ngày mai thu bài tập sao?” Phó Chu hỏi một câu ngây ngô.
“Cái đó không giống, tôi học dở, không nộp bài tập quen rồi.”
Đột nhiên nhắc đến lời nói nhảm của mình lúc ấy, mặt Phó Chu nóng lên, ho khan rồi nhỏ giọng nói: “Không cần, cậu quay lưng lại rồi nhắm mắt vào đi.”
Vì hành động này của hắn mà Giang Hành Thâm vốn định đưa tay lấy cốc nước bị giật mình, cổ tay lắc lư làm nghiêng cốc nước.
Vì biết hôm nay cha mẹ của Giang Hành Thâm không có ở nhà, thế nên hắn không thấy việc Giang Hành Thâm nấu mì thì có gì lạ lùng, nhưng nửa câu sau của cậu lại thu hút sự chú ý của Phó Chu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vẻ mặt Phó Chu trở nên nghiêm túc, như thể giây tiếp theo sẽ nói ra chuyện gì đó quan trọng.
Vẻ mặt của Giang Hành Thâm trở lại như thường lệ, ánh mắt cậu cụp xuống, ra hiệu Phó Chu có thể đi rồi.
Trong phòng tắm, Phó Chu lau mãi mà vết nước vẫn không khô, nghe Giang Hành Thâm nói sẽ đi tìm quần cho hắn nên cũng không cố lau nữa, ánh mắt tuỳ ý nhìn quanh, dừng lại ở chỗ giá để đồ.
Trong khoảnh khắc này, cuối cùng Giang Hành Thâm cũng hiểu được nguồn gốc của linh cảm không tốt đó.
Trông cậu có vẻ rất quyết liệt, nhưng thực ra tay lại lục lọi trong túi một hồi, móc ra một nắm kẹo nhét hết vào tay Phó Chu: “Tự mà tìm!”
Tiếng ù ù càng lúc càng lớn, nước đã sắp sôi, Giang Hành Thâm cuối cùng cũng phá vỡ sự im lặng này: “Nấu mì, cậu có muốn ăn cùng không?”
Thấy hắn không vui, Giang Hành Thâm nghĩ thôi bỏ đi, cứ theo ý Phó Chu đi, xoay người đi ra ngoài: “Tôi chỉ nói bâng quơ thôi.”
Tay Giang Hành Thâm nắm thành đấm che miệng để giấu đi nụ cười: “Tôi không cười.”
Sau một hồi xoa loạn, tóc của Giang Hành Thâm trở nên có hơi lộn xộn, cậu cũng không muốn đôi co với Phó Chu, tự chỉnh lại tóc mình rồi nói: “Không thì cậu vào nhà vệ sinh xử lý quần của mình đi.”
Sau khi ra ngoài thấy Giang Hành Thâm đang đun nước bằng ấm điện, hắn khó hiểu hỏi: “Bây giờ cậu đun nước để làm gì?”
Phó Chu đứng yên không nhúc nhích nói: “Tôi cũng muốn ăn một viên.”
Phó Chu đứng dậy, thấy dáng vẻ yên tĩnh của cậu, trong lòng đột nhiên nảy lên mấy ý định kiếm chuyện, bèn cố ý tiến lên hỏi: “Giang Hành Thâm, cậu lấy kẹo ở đâu ra vậy?”
Phó Chu đi vài bước để làm quen, sau đó gật đầu: “Rất vừa.”
Phó Chu đậy nắp chai sữa tắm và dầu gội lại, đặt về chỗ cũ, ghi nhớ mùi hương ghi trên chai, mở cửa phòng tắm đi ra ngoài.
Phó Chu đang dùng khăn giấy ra sức lau nước, đột nhiên ngẩng đầu lên nhận ra Giang Hành Thâm đang cười, lập tức quên mất nước trên quần.
Phó Chu như một đứa trẻ nghịch ngợm đang trêu chọc người khác: “Có được không, anh Giang?”
Phó Chu nhận ra, nhưng không rút tay lại, nhẹ nhàng xoa thêm hai lần nữa, ngược lại còn kêu gào: “Cứ xoa đó, cứ xoa đó.”
Phó Chu lấy giấy rồi cúi đầu xuống, nhìn vào chỗ ướt ở giữa quần, khéo cái là hôm nay hắn lại mặc một chiếc quần jeans màu sáng, thế nên vết nước càng thêm rõ ràng.
Phó Chu không để tâm, thậm chí còn cho rằng đây là cái cớ của Giang Hành Thâm vì không muốn giữ hắn lại, thế là tính phản nghịch lại nổi lên: “Không sao hết, tôi chỉ muốn thử mì cậu nấu thôi.”
Phó Chu không trêu chọc cậu nữa, lại cúi đầu nhìn rồi đi vào nhà vệ sinh theo hướng Giang Hành Thâm chỉ.
Phó Chu cụp mắt nhìn một cái, từ chối một cách hợp tình hợp lý: “Tôi muốn vị đào cơ.”
Phó Chu cũng không từ chối, nhưng cảm thấy câu nói này có hơi quen, hình như mình cũng đã từng nói, thế nên bật cười: “Giang Hành Thâm, cậu có thấy trùng hợp không, lần trước khi cậu đến nhà tôi cũng xảy ra chuyện tương tự.”
Phó Chu bước vào theo, phát hiện trong phòng không có ai, nội thất và bài trí cũng rất đơn giản gọn gàng, liếc mắt nhìn quanh một vòng, hắn tò mò hỏi cậu: “Cô chú đâu?”
Phía sau vang lên tiếng cha mẹ của cậu bé gọi nhóc, Giang Hành Thâm vỗ nhẹ đầu cậu bé: “Về nhà đi.”
Nước đổ ra nhưng không đổ hết, một nửa đều đổ về phía Phó Chu.
Nói xong, cậu nhanh chóng bước đi, Phó Chu cất kẹo đi, vui vẻ đuổi theo, tâm trạng hớn hở như vừa khám phá ra một châu lục mới.
Nghĩ kỹ lại, có vẻ như đúng là y hệt.
Nghe vậy, Giang Hành Thâm đi vào phòng ngủ, tìm quần trong tủ quần áo, nhưng cậu không biết là, lúc này Phó Chu trong phòng tắm đang nhìn chằm chằm vào một chai sữa tắm.
Nghe giọng Giang Hành Thâm có vẻ như không muốn cho hắn ăn cùng lắm, nhưng bản thân hắn lại rất muốn.
Mãi cho đến khi mở cửa bước vào phòng, cảm nhận được bầu không khí có chút quạnh quẽ bên trong, Giang Hành Thâm mới bình tĩnh lại, lại trở nên giống như căn nhà này.
Mặc dù chỉ là nước ấm, nhưng Phó Chu vẫn theo phản xạ có điều kiện mà đứng bật dậy.
Lúc này Phó Chu mới thấy dễ chịu hơn, quay bước đi theo: “Vậy quần cứ để ở nhà cậu đi.”
Lúc này Phó Chu mới bước vào: “Vóc người của tôi cao hơn cậu một chút, quần của cậu tôi mặc có được không?” Nói xong, hắn vội vàng liếc nhìn mọi thứ trên bàn trong phòng, không thấy thứ gì giống như chai nước hoa.
Lúc này nước đã sôi, phát ra một tiếng “tít”, tiếng ù ù cũng nhỏ dần.
Lời còn chưa kịp thốt ra, biểu cảm nghiêm túc của Phó Chu đã tan vỡ, lại trở nên ngang ngược và vô ý vô tứ, khoé miệng nhếch lên: “Có phải là cần phải gọi cậu như cậu bé kia mới được không?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không ngờ Phó Chu nghe xong lại thấy rất không vui, ấn đường nhíu chặt: “Huề nhau cái gì mà huề nhau, nói gì nghe kỳ vậy?”
Không có nguyên nhân gì khác, chỉ là Phó Chu đột nhiên nghĩ rằng có phải mùi hương trên người Giang Hành Thâm giống với mấy cái này hay không.
Hoá ra là nấu mì à, Phó Chu nghĩ bụng Giang Hành Thâm cũng biết làm cái này, nhưng rồi lại nghĩ, nấu mì cũng không phải việc gì phức tạp.
Hắn tiến vài bước về phía trước, mặc dù biết cửa phòng tắm đang đóng, nhưng vẫn giả vờ như không có việc gì mà nhìn quanh một vòng, sau đó cầm chai sữa tắm và dầu gội trên giá để đồ.
Hắn tiến lại gần Giang Hành Thâm, tức giận đến mức nghiến răng hàm: “Tôi vừa gặp xui thì cậu cười ngay phải không?”
Hắn mở cả hai chai ra, đưa sát mũi ngửi cẩn thận, sau đó nghi hoặc nhíu mày. Không đúng nha, có một phần nhỏ mùi có hơi giống, nhưng phần lớn thì không.
Hắn hỏi lại: “Tôi có thể ăn cùng sao?”
Giọng của Phó Chu từ bên trong vọng ra, lộ ra vài phần trống rỗng, nghe còn có chút chán nản: “Không được, vẫn còn ướt.”
Gió ấm tháng năm mang theo ánh tà dương lướt qua, thổi rơi vài chiếc lá xanh trên cây bạch dương bên cạnh, phát ra tiếng xào xạc.
Giang Hành Thâm đợi ngoài cửa nhà vệ sinh vài phút, thấy bên trong không có động tĩnh gì, liền hỏi: “Có lau khô được không?”
Giang Hành Thâm đang rót nước cho hắn, nghe vậy thì ngưng lại một chốc, vài giây sau mới đặt bình thuỷ tinh xuống, nói: “Không có ở đây.”
Giang Hành Thâm thật sự không muốn ăn cùng, bởi vì cậu có lý do riêng.
Giang Hành Thâm phản ứng nhanh chóng, rút mấy tờ khăn giấy ra, vô thức vươn tay định giúp hắn lau nước, nhưng sau khi thấy chỗ nước đổ thì do dự một chút: “Ừm...... Cậu tự lau đi.”
Giang Hành Thâm ngừng lại một chút: “Để tôi đi tìm một chiếc quần sạch.”
Giang Hành Thâm mở quần ra xem: “Quần này tôi mặc bị dài, chắc là cậu mặc vừa.”
Giang Hành Thâm láng máng cảm thấy kỳ lạ, nhưng cậu vẫn móc ra một viên kẹo: “Cho cậu.”
Giang Hành Thâm lắc đầu: “Không làm cũng được.”
Giang Hành Thâm khựng lại, khoé mắt liếc nhìn vào bếp, lần đầu tiên do dự về chuyện này, một lúc lâu cũng không nói gì, trong một lúc trong phòng khách trống trải chỉ còn lại tiếng ấm đun nước sôi ù ù.
Giang Hành Thâm không nhịn được nữa, cậu muốn chửi người.
Giang Hành Thâm không biết phải nói gì nữa, nhẹ nhàng liếc hắn một cái: “Chẳng phải cậu vẫn luôn không nộp sao?”
Giang Hành Thâm gật đầu có chút đăm chiêu, thẳng thắng nói: “Vậy thì coi như chúng ta huề nhau.”
Giang Hành Thâm bị hành động bất ngờ này của hắn làm cho sững sờ, nghiêng đầu qua một bên, muốn tránh đi.
Cửa phòng ngủ không đóng, nhưng hắn đứng ở cửa không động đậy, sau khi Giang Hành Thâm tìm được quần rồi nhìn thấy hắn thì nói: “Cậu vào đi.”
Có lẽ là vì bình thường Giang Hành Thâm luôn nghiêm túc và lạnh lùng, khó có thể thấy lúc như thế này, thế nên ngón tay Phó Chu động đậy, vô thức giơ tay lên xoa đầu cậu: “Còn không chịu thừa nhận nữa, tôi thấy hết rồi.”
Chẳng lẽ Giang Hành Thâm còn xịt nước hoa? Trông cũng không giống.
Cậu nhìn Phó Chu thấy quần có vẻ vừa, quan sát một lượt rồi hỏi: “Ổn không?”
Cậu ngẩng đầu lên, đưa ra lời cảnh báo trước cho Phó Chu: “Tôi nấu mì không ngon lắm đâu.”
Cậu ho khan hai tiếng, mím môi cố gắng để mình không cười thành tiếng. Nhưng Giang Hành Thâm không biết rằng sự khác biệt giữa cười và không cười của cậu là rất lớn, ngay cả khi đang cố nhịn cười cũng có thể nhìn ra được.
Cậu bé cũng rất nghe lời, nói “Bái bai anh Giang” rồi chạy đi.
Bình thường Phó Chu là một người thiếu kiên nhẫn, nhưng hắn luôn vui lòng chờ Giang Hành Thâm cất tiếng, giống như là một thú vui nào đó.
Ban đầu Giang Hành Thâm còn cảm thấy áy náy vì lỡ tay làm đổ nước lên người Phó Chu, nhưng khi thấy biểu cảm và ánh mắt của hắn lúc này, không hiểu sao lại muốn cười.
Ba chữ này thốt ra từ miệng Phó Chu có sức công phá quá lớn, gân xanh trên thái dương Giang Hành Thâm như muốn nổi lên, cậu nghiến răng, lần đầu tiên trong giọng nói mang theo cảm xúc: “Im ngay!”
Ánh mắt của hắn dần dần trở nên ai oán.
......
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro