Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Cho Rằng Tôi Thích Cậu Ta
Răng hắn ngứa n...
2024-09-19 07:50:28
Editor: Toả Toả
Chỉ còn vài phút nữa là đến giờ tan học, trước khi tan học bọn họ còn phải đi tập hợp, sau khi giáo viên thể dục điểm danh xong mới có thể đi.
Phó Chu đứng lên, cầm chiếc túi nhựa trên đất, nói: “Bỏ chai vào túi đi.”
Trình Kiệt Văn và Lê Bình đã quá quen với việc này, uống hết nước rồi bỏ chai vào túi.
Giang Hành Thâm không biết hắn định làm gì, nước của cậu chỉ mới uống được một nửa, nhìn Phó Chu, có hơi do dự không biết có nên uống thêm vài ngụm không.
Ngô Tưởng cũng rất bối rối: “Chuyện này là sao, còn phải thu lại nữa hả?”
Không ngờ Phó Chu lại gật đầu thật, biểu cảm trên mặt không giống như đang đùa: “Đúng vậy, thu lại.”
Khi túi đã chứa năm chai nước, Phó Chu buộc túi lại, đi về phía thùng rác lớn gần cổng sân thể dục.
Giang Hành Thâm chỉnh lại quần áo, đang định đứng lên thì khoé mắt nhìn thấy phía trước có một thùng rác bằng sắt cách đây mấy bước.
Cậu dừng lại, chỉ vào thùng rác: “Không phải ở đây có thùng rác sao?”
Lê Bình nhìn theo hướng đó, lắc đầu giải thích với cậu: “Chẳng phải trong trường có khu nhà dân sao? Có một bà cụ thường đến sân thể dục để nhặt chai nhựa bán phế liệu, thế nên mỗi lần anh Phó chơi bóng xong đều để mấy chai nước đã uống hết bên cạnh thùng rác đó, để bà cụ dễ tìm.”
“Ra là vậy.” Ngô Tưởng tỉnh ngộ ra: “Bảo sao Phó Chu lại giúp chúng ta vứt chai.”
Giang Hành Thâm gật đầu, dời ánh mắt khỏi thùng rác sắt. Không ngờ Phó Chu cũng có lòng nhân ái lắm.
Nơi tập trung cách cổng sân thể dục không xa, cậu ngẩng đầu ra hiệu: “Đi thôi.”
Ba người nghe vậy liền đi theo, Trình Kiệt Văn nhớ lại hành động của Phó Chu khi lấy nước, nhỏ giọng tiếp lời Ngô Tưởng vừa nói: “Thật ra cũng không đúng, có khi anh Phó sẽ giúp học sinh giỏi vứt rác, nhưng ba đứa mình thì chắc chắn là không.”
Ngô Tưởng liếc nhìn cậu ta, cảm thấy có lý: “Hình như vậy.”
Sau khi tập hợp xong rồi giải tán, Giang Hành Thâm tìm thấy cặp sách của mình đặt cạnh đường chạy, vừa mới đi được vài bước, khoé mắt đã nhìn thấy Phó Chu đang đi tới từ phía sau.
“Giang Hành Thâm ——”
Hai giọng nói hoàn toàn khác nhau vang lên, Phó Chu đã chạy đến bên cạnh cậu, thế nên Giang Hành Thâm dừng bước, quay đầu nhìn phía sau.
Phó Chu nghe thấy giọng nói đó, cau mày không vui.
Đặng Mục thấy cậu quay lại, cười rạng rỡ, nói: “Ra khỏi trường rồi cậu định đi đâu?”
“Trạm xe buýt.” Khi Giang Hành Thâm nói chuyện, hơi nghiêng đầu, nhìn về phía Phó Chu.
Bởi vì đây là lần đầu tiên tan học Phó Chu đi cùng mình, hơn nữa Trình Kiệt Văn và Lê Bình vẫn còn ở phía sau, thế nên cậu nghĩ có lẽ Phó Chu có chuyện gì đó muốn nói với mình.
Nhưng do Đặng Mục ở ngay bên cạnh, Giang Hành Thâm lại thu ánh mắt về, không lên tiếng.
Đặng Mục vui mừng gật đầu: “Tôi cũng đi xe buýt về nhà, chúng ta có thể đi chung một đoạn đường.”
Mày cũng con khỉ.
Phó Chu không để ý đến ánh mắt nhìn mình của Giang Hành Thâm, trong lòng vô cùng bực bội, trước đây không có ấn tượng gì về Đặng Mục, bây giờ mới cảm thấy người này chướng mắt thật sự.
Nếu Giang Hành Thâm đi tàu điện ngầm về nhà, vậy có phải Đặng Mục cũng sẽ nói “Tôi cũng vậy” hay không?
Càng nghĩ càng thấy không vui, hắn xoay người, im lặng đi về phía sau cùng với Lê Bình và những người khác.
Lê Bình vốn định hỏi, nhưng thấy sắc mặt Phó Chu không tốt, đành khôn ngoan chọn cách im miệng, còn tiện tay kéo Ngô Tưởng đang định mở miệng hỏi.
Phía trước chỉ còn lại Giang Hành Thâm và Đặng Mục, Đặng Mục suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Cậu đi bao nhiêu tuyến xe buýt? Tôi đi tuyến chín rồi chuyển sang tuyến năm.”
Giang Hành Thâm chỉ đi một tuyến chín, cậu thấy Phó Chu đã đi, vẻ mặt không có thay đổi gì nhiều, nói: “Tôi cũng đi tuyến chín.”
“Trùng hợp thật.”
Đặng Mục dường như còn muốn tiếp tục hỏi xem nhà Giang Hành Thâm ở đâu, nhưng Giang Hành Thâm đã không muốn trả lời nữa, cậu nhẹ nhàng chuyển chủ đề: “Ở cú ném cuối cùng hôm nay, cậu đã nhường tôi.”
Nghe vậy, Đặng Mục lập tức nhớ ra, gãi đầu ngượng ngùng nói: “Cậu nhận ra à?”
Giang Hành Thâm nghĩ thầm nó rõ ràng như thế, người bình thường đều có thể nhận ra: “Cậu không nhường cũng không sao, dù sao cũng chỉ là một hoạt động mà thôi.”
Cậu cảm thấy Đặng Mục không cần phải làm vậy.
“Thật ra bình thường tôi không nhường ai đâu.” Đặng Mục cười cười.
Giang Hành Thâm nghe vậy càng thêm khó hiểu: “Thế thì lại càng không cần nhường.”
“Được rồi.” Đặng Mục chán nản đáp, sau khi lại đi thêm vài bước, cậu ta quay đầu lại nhìn mấy người đi phía sau, nói như đang suy ngẫm: “Cơ mà tôi nghe nói quan hệ của cậu và Phó Chu không tốt lắm hả?”
Tuy nhiên sau khi cậu ta tiếp xúc với Giang Hành Thâm, cảm thấy dường như không phải như vậy.
Bước chân của Giang Hành Thâm hơi khựng lại khó nhận thấy, cậu vô tình đá một viên đá nhỏ bên chân rồi lắc đầu: “Không có.”
Đến trạm xe buýt, có lẽ là vì đúng giờ, tuyến xe buýt số chín đúng lúc đến. Nhưng vì là giờ tan tầm và tan học, thế nên trên xe buýt có khá nhiều người, dường như không còn chỗ ngồi.
Giang Hành Thâm quẹt thẻ lên xe, nhìn một vòng quả nhiên không tìm thấy chỗ ngồi, cậu nắm chặt tay cầm trên đầu, quay đầu thấy Đặng Mục lên xe.
Song, cậu híp mắt lại, đột nhiên nhìn thấy trong đám người lên xe sau xuất hiện một bóng dáng quen thuộc.
Đợi sau khi người nọ đi lên đứng bên cạnh mình, Giang Hành Thâm mới có hơi lạ lùng nhìn hắn: “Cậu chắc chắn là không đi nhầm hướng chứ?”
Đặng Mục cũng rất ngạc nhiên: “Tôi nhớ là hình như cậu không đi đường này mà, cậu cũng chung đường với chúng tôi à?”
“Gì mà chúng tôi chúng ta.” Phó Chu cười gằn trong lòng, càng thêm mất kiên nhẫn: “Đúng lúc hôm nay tôi có việc, nên mới đi tuyến xe này.”
Sau khi nói xong, hắn nhận được ánh mắt nghi ngờ từ Giang Hành Thâm, bởi vì trong lòng vẫn còn nhớ đến chuyện vừa rồi Giang Hành Thâm không để ý đến mình, thế nên sắc mặt có hơi sa sầm, hạ thấp giọng: “Thật đấy.”
“Ừm.” Giang Hành Thâm cũng không quan tâm Phó Chu nói thật hay giả, nắm chặt tay cầm yên lặng.
Cậu không nói gì Phó Chu cũng im lặng, nhưng tính cách của Đặng Mục vốn dĩ khá hướng ngoại hoạt bát, không thể im miệng được, chẳng mấy chốc đã lại mở lời, nhưng là nói với Giang Hành Thâm: “Lần sau cậu có muốn chơi bóng cùng chúng tôi nữa không?”
Phó Chu nghe vậy lông mày nhíu chặt, khoé mắt quan sát xem Giang Hành Thâm sẽ trả lời như thế nào.
“Không chơi đâu.” Giang Hành Thâm từ chối không chút do dự.
Không hiểu tại sao, Phó Chu khẽ thở phào một hơi. Thật ra cũng không phải vì hắn nhỏ mọn, chủ yếu là do Đặng Mục này vừa nhìn là biết không có ý tốt, cứ nhất định phải rủ Giang Hành Thâm chơi bóng, trong khi lớp mình không thiếu người.
Cho dù Giang Hành Thâm muốn chơi bóng, thì cũng phải là chơi với bọn họ, hơn nữa hắn và Giang Hành Thâm còn là bạn cùng bàn.
Nghĩ đến đây, tâm trạng Phó Chu cuối cùng cũng khá hơn nhiều.
Sắc mặt của Đặng Mục ỉu xìu, có hơi tiếc nuối: “Cũng phải, bình thường cậu còn phải học, không có nhiều thời gian để chơi.”
Vừa nghe thấy những lời đó, Giang Hành Thâm còn chưa kịp phản ứng, giữa chân mày của Phó Chu đã hiện lên vài phần lạnh lùng, trong lòng bắt đầu chửi thầm. Mẹ nó, những lời này là hắn nói lần trước, vậy mà Đặng Mục lại lấy dùng cho mình?!
Đặng Mục tiếp tục khen ngợi: “Nhưng thời gian của cậu đã rất bận rộn rồi mà còn chơi bóng giỏi như vậy, xem ra cậu rất có năng khiếu thể thao đấy.”
“Cảm ơn.” Giang Hành Thâm theo phép lịch sự, đáp lại: “Cậu cũng chơi giỏi lắm.”
Cái gì?!!
Phó Chu trố mắt nhìn, Giang Hành Thâm thế mà lại nói Đặng Mục chơi bóng giỏi?
Hắn không tin nổi nhìn về phía Giang Hành Thâm, sau đó ngẩng đầu lên, thấy gương mặt Đặng Mục đang cười rất vui vẻ.
Sắc mặt Phó Chu tối sầm, khó chịu quay mặt đi chỗ khác.
Thế nên khi Giang Hành Thâm quay đầu lại liền nhìn thấy Phó Chu như đang chăm chú nhìn những quảng cáo nhỏ dán trên ghế xe buýt.
Cậu nhìn kỹ lại, nhận ra dòng chữ trên tờ quảng cáo nhỏ.
—— Tả giấy em bé, xin hãy chọn chúng tôi, có 52 chuỗi cửa hàng trên toàn quốc, mang lại môi trường phát triển thoải mái nhất cho bé.
......
Được rồi, có lẽ Phó Chu đang thẫn thờ.
Đến trạm tiếp theo, Đặng Mục nhìn tên trạm rồi nói với hai người: “Tôi phải xuống ở đây.” Nói xong cậu ta thấy Phó Chu vẫn đứng yên không nhúc nhích, thắc mắc nói: “Cậu vẫn chung đường à?”
Phó Chu giữ nguyên một tư thế hồi lâu nên cổ có hơi cứng, hắn lườm Đặng Mục một cái, giọng điệu lạnh lùng vô tình: “Chung.”
Giang Hành Thâm còn hai trạm nữa mới xuống xe, cậu không hiểu tại sao tự dưng Phó Chu lại có việc phải đi tuyến xe này, thế nên lúc này lên tiếng hỏi: “Cậu định xuống ở đâu?”
Thấy cậu hỏi mình, Phó Chu cuối cùng cũng thấy dễ chịu hơn chút, nhưng vẫn giữ vẻ mặt bất cần, cả người phản nghịch: “Liên quan gì đến cậu.”
Đúng là không nên hỏi mà. Giang Hành Thâm nghĩ thầm trong lòng, nếu không phải vì không tiện, cậu chắc chắn sẽ hỏi có phải Phó Chu ăn lựu đạn rồi không, bùng nổ như vậy.
Trạm này ít người xuống nhưng lại có một đám người lên, khiến chiếc xe vốn đã chật chội càng thêm chen chúc.
Đám đông ùn ùn kéo lên, khoảng cách giữa Giang Hành Thâm và Phó Chu vốn còn khá rộng, nhưng người phía sau vừa chen lấn đi tới vừa thúc giục: “Cậu trai, tiến lên phía trước đi.”
Giang Hành Thâm muốn nhường chỗ cho người khác, thế nên thả tay cầm rồi tìm chỗ nào đó gần để bám vào, kết quả cửa xe vừa đóng lại, tài xế đã sảng khoái đạp chân ga khởi động.
Do quán tính, cậu mất thăng bằng rồi ngã ngửa ra sau. Nói ngã thì cũng không ngã được, dẫu sao phía sau cũng toàn là người, tạo thành một bức tường, nhưng tóm lại vẫn không đẹp mắt.
Trong đầu Giang Hành Thâm đã nhanh chóng hình dung ra những gì có thể xảy ra trong vài giây tới, nhưng ngay giây tiếp theo, đầu cậu tựa vào một lồng ngực rắn chắc, vai cũng được đỡ lấy.
Xung quanh chóp mũi cậu có mùi rượu và gỗ thoang thoảng, Giang Hành Thâm cảm thấy có lẽ là do khứu giác của mình thật sự nhạy hơn người bình thường, cậu nhận ra đây là Pheromone của Phó Chu, ấn đường vô thức nhíu lại, không quen lắm nên vùng vẫy muốn tách ra.
Phó Chu lại không thể yên, cánh tay chắn ngang trước mặt Giang Hành Thâm, ngăn không cho người khác chen lấn, cũng ngăn cậu cử động lung tung, cúi đầu nói: “Nếu không có tôi, cậu đã ngã xuống rồi đó có biết không?”
Giọng nói trầm thấp đầy nam tính của thiếu niên vang vọng trong lồng ngực, khiến Giang Hành Thâm cảm nhận vô cùng rõ rệt, cậu ngẩng đầu lên nhìn, thấy bờ vai của thiếu niên đã bắt đầu rộng rãi, tạo thành một khoảng không gian cách biệt với thế giới bên ngoài.
Xung quanh thật sự rất đông đúc, Giang Hành Thâm không còn cách nào khác, đành phải đứng tạm như vậy, miễn cưỡng gật đầu: “Cảm ơn.”
Khoảng cách giữa hai người quá gần, Giang Hành Thâm gần như nằm trong vòng tay của Phó Chu, chỉ cần Phó Chu hơi cúi đầu là đã có thể ngửi thấy mùi hương thoang thoảng trên người cậu.
Phó Chu cảm thấy mùi hương thanh mát ngọt ngào này rất dễ chịu, răng hắn ngứa ngáy, rốt cuộc không nhịn được nói: “Sao cậu không nói chuyện với tôi?”
Giang Hành Thâm ban đầu ngơ ngác, sau đó lắc đầu: “Tôi không có.” Với lại vừa rồi cậu mới nói chuyện với Phó Chu, Phó Chu còn phản bác cậu.
“Làm gì không có.” Phó Chu nghĩ lại thì nghiến răng nghiến lợi nói: “Mấy người cứ nói chuyện suốt ở phía trước, sau đó tôi đi lại thì cậu im lặng, chỉ lo nói chuyện với cậu ta.”
Những chuyện này thì bỏ qua đi, điều quan trọng nhất là Giang Hành Thâm vậy mà lại khen Đặng Mục chơi bóng giỏi!
Phó Chu không nhắc tên người nào, lời nói cũng không rõ ràng, Giang Hành Thâm vẫn phải suy nghĩ một lúc mới biết hắn đang nói về ai và chuyện gì.
Phần đầu nói về lúc sau giờ thể dục, phần sau là đoạn trên xe buýt.
“Bởi vì Đặng Mục đang hỏi tôi vài điều, nhưng cậu thì lại không nói gì với tôi.” Giang Hành Thâm suy nghĩ rồi giải thích để hắn không phát cáu.
Ai ngờ Phó Chu nghe xong lại càng không phục: “Tôi nói chuyện với cậu không phải cậu chê tôi nói nhiều sao?”
Lần đầu tiên Giang Hành Thâm cảm nhận được loại cảm xúc gọi là bất lực, phủ nhận nói: “Không có.”
“Đừng có chối.” Tay của Phó Chu vẫn bảo vệ Giang Hành Thâm, nhưng lại quay đầu đi không nhìn cậu: “Mới hai ngày trước ở nhà tôi đây, tôi hỏi cậu tại sao phải gọt vỏ gừng, cậu đã nói tôi nói nhiều quá.”
Chuyện hắn nói thật sự quá nhỏ, thế nên Giang Hành Thâm phải mất vài giây mới nhớ ra, cậu không ngờ Phó Chu lại nhớ kỹ như vậy, chỉ có thể nói: “Được rồi, sau này tôi sẽ không thế nữa.”
Lúc này Phó Chu mới tỏ ra hài lòng hơn một chút, không bám chặt chủ đề này nữa, sau đó hắn kéo Giang Hành Thâm lại gần mình hơn, nhỏ giọng nói: “Lại gần chút, không thấy người phía sau sắp đè lên cậu rồi à?”
Giang Hành Thâm theo phản xạ nhìn ra sau, nhưng phát hiện mình và người khác vẫn cách nhau một khoảng cách bằng một thân người. Ngược lại, giữa cậu và Phó Chu lại rất chật chội.
Huyệt thái dương của cậu nhảy lên, nắm lấy tay cầm bên cạnh, kéo ra khoảng trống: “Không cần, tôi thấy đứng xa chút vẫn tốt hơn.”
Hai trạm trôi qua rất nhanh, Giang Hành Thâm đã đến nơi, khi xe buýt dừng lại, cậu buông tay cầm ra: “Tôi phải xuống xe rồi.”
“Tới rồi?” Phó Chu vô thức nhìn tên trạm, trên đó ghi đường Bạch Tượng: “Nhà cậu ở đây à?”
Giang Hành Thâm ừ một tiếng, đi về phía cửa xe, sau khi xuống xe, cậu đứng lại một chút, quay đầu lại thản nhiên nói: “Sao? Cậu cũng xuống xe ở đây à?“. ngôn tình sủng
Phó Chu đang bước xuống bậc thang của xe buýt lúng túng dừng lại, sau đó đi xuống như không có việc gì: “Đúng vậy, trùng hợp quá ha?”
......
Trước đó Giang Hành Thâm đã nghi ngờ Phó Chu đi tuyến xe này có phải là có mục đích gì không, bây giờ mới khẳng định. Cậu không quay đầu lại mà tiếp tục bước về phía trước, biết Phó Chu sẽ đi theo sau, cất lời: “Cậu muốn đến nhà tôi không?”
Phó Chu đi tuyến xe buýt này tất nhiên không phải vì cái gọi là “có việc”, khi thấy ý định của mình bị phát hiện, hắn mím môi, nhưng bước chân lại rất thành thật tiến lên: “Có được không?”
Dù sao hắn đến đây cũng là vì Giang Hành Thâm, vậy nên cũng không coi là uổng công.
Chỉ còn vài phút nữa là đến giờ tan học, trước khi tan học bọn họ còn phải đi tập hợp, sau khi giáo viên thể dục điểm danh xong mới có thể đi.
Phó Chu đứng lên, cầm chiếc túi nhựa trên đất, nói: “Bỏ chai vào túi đi.”
Trình Kiệt Văn và Lê Bình đã quá quen với việc này, uống hết nước rồi bỏ chai vào túi.
Giang Hành Thâm không biết hắn định làm gì, nước của cậu chỉ mới uống được một nửa, nhìn Phó Chu, có hơi do dự không biết có nên uống thêm vài ngụm không.
Ngô Tưởng cũng rất bối rối: “Chuyện này là sao, còn phải thu lại nữa hả?”
Không ngờ Phó Chu lại gật đầu thật, biểu cảm trên mặt không giống như đang đùa: “Đúng vậy, thu lại.”
Khi túi đã chứa năm chai nước, Phó Chu buộc túi lại, đi về phía thùng rác lớn gần cổng sân thể dục.
Giang Hành Thâm chỉnh lại quần áo, đang định đứng lên thì khoé mắt nhìn thấy phía trước có một thùng rác bằng sắt cách đây mấy bước.
Cậu dừng lại, chỉ vào thùng rác: “Không phải ở đây có thùng rác sao?”
Lê Bình nhìn theo hướng đó, lắc đầu giải thích với cậu: “Chẳng phải trong trường có khu nhà dân sao? Có một bà cụ thường đến sân thể dục để nhặt chai nhựa bán phế liệu, thế nên mỗi lần anh Phó chơi bóng xong đều để mấy chai nước đã uống hết bên cạnh thùng rác đó, để bà cụ dễ tìm.”
“Ra là vậy.” Ngô Tưởng tỉnh ngộ ra: “Bảo sao Phó Chu lại giúp chúng ta vứt chai.”
Giang Hành Thâm gật đầu, dời ánh mắt khỏi thùng rác sắt. Không ngờ Phó Chu cũng có lòng nhân ái lắm.
Nơi tập trung cách cổng sân thể dục không xa, cậu ngẩng đầu ra hiệu: “Đi thôi.”
Ba người nghe vậy liền đi theo, Trình Kiệt Văn nhớ lại hành động của Phó Chu khi lấy nước, nhỏ giọng tiếp lời Ngô Tưởng vừa nói: “Thật ra cũng không đúng, có khi anh Phó sẽ giúp học sinh giỏi vứt rác, nhưng ba đứa mình thì chắc chắn là không.”
Ngô Tưởng liếc nhìn cậu ta, cảm thấy có lý: “Hình như vậy.”
Sau khi tập hợp xong rồi giải tán, Giang Hành Thâm tìm thấy cặp sách của mình đặt cạnh đường chạy, vừa mới đi được vài bước, khoé mắt đã nhìn thấy Phó Chu đang đi tới từ phía sau.
“Giang Hành Thâm ——”
Hai giọng nói hoàn toàn khác nhau vang lên, Phó Chu đã chạy đến bên cạnh cậu, thế nên Giang Hành Thâm dừng bước, quay đầu nhìn phía sau.
Phó Chu nghe thấy giọng nói đó, cau mày không vui.
Đặng Mục thấy cậu quay lại, cười rạng rỡ, nói: “Ra khỏi trường rồi cậu định đi đâu?”
“Trạm xe buýt.” Khi Giang Hành Thâm nói chuyện, hơi nghiêng đầu, nhìn về phía Phó Chu.
Bởi vì đây là lần đầu tiên tan học Phó Chu đi cùng mình, hơn nữa Trình Kiệt Văn và Lê Bình vẫn còn ở phía sau, thế nên cậu nghĩ có lẽ Phó Chu có chuyện gì đó muốn nói với mình.
Nhưng do Đặng Mục ở ngay bên cạnh, Giang Hành Thâm lại thu ánh mắt về, không lên tiếng.
Đặng Mục vui mừng gật đầu: “Tôi cũng đi xe buýt về nhà, chúng ta có thể đi chung một đoạn đường.”
Mày cũng con khỉ.
Phó Chu không để ý đến ánh mắt nhìn mình của Giang Hành Thâm, trong lòng vô cùng bực bội, trước đây không có ấn tượng gì về Đặng Mục, bây giờ mới cảm thấy người này chướng mắt thật sự.
Nếu Giang Hành Thâm đi tàu điện ngầm về nhà, vậy có phải Đặng Mục cũng sẽ nói “Tôi cũng vậy” hay không?
Càng nghĩ càng thấy không vui, hắn xoay người, im lặng đi về phía sau cùng với Lê Bình và những người khác.
Lê Bình vốn định hỏi, nhưng thấy sắc mặt Phó Chu không tốt, đành khôn ngoan chọn cách im miệng, còn tiện tay kéo Ngô Tưởng đang định mở miệng hỏi.
Phía trước chỉ còn lại Giang Hành Thâm và Đặng Mục, Đặng Mục suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Cậu đi bao nhiêu tuyến xe buýt? Tôi đi tuyến chín rồi chuyển sang tuyến năm.”
Giang Hành Thâm chỉ đi một tuyến chín, cậu thấy Phó Chu đã đi, vẻ mặt không có thay đổi gì nhiều, nói: “Tôi cũng đi tuyến chín.”
“Trùng hợp thật.”
Đặng Mục dường như còn muốn tiếp tục hỏi xem nhà Giang Hành Thâm ở đâu, nhưng Giang Hành Thâm đã không muốn trả lời nữa, cậu nhẹ nhàng chuyển chủ đề: “Ở cú ném cuối cùng hôm nay, cậu đã nhường tôi.”
Nghe vậy, Đặng Mục lập tức nhớ ra, gãi đầu ngượng ngùng nói: “Cậu nhận ra à?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giang Hành Thâm nghĩ thầm nó rõ ràng như thế, người bình thường đều có thể nhận ra: “Cậu không nhường cũng không sao, dù sao cũng chỉ là một hoạt động mà thôi.”
Cậu cảm thấy Đặng Mục không cần phải làm vậy.
“Thật ra bình thường tôi không nhường ai đâu.” Đặng Mục cười cười.
Giang Hành Thâm nghe vậy càng thêm khó hiểu: “Thế thì lại càng không cần nhường.”
“Được rồi.” Đặng Mục chán nản đáp, sau khi lại đi thêm vài bước, cậu ta quay đầu lại nhìn mấy người đi phía sau, nói như đang suy ngẫm: “Cơ mà tôi nghe nói quan hệ của cậu và Phó Chu không tốt lắm hả?”
Tuy nhiên sau khi cậu ta tiếp xúc với Giang Hành Thâm, cảm thấy dường như không phải như vậy.
Bước chân của Giang Hành Thâm hơi khựng lại khó nhận thấy, cậu vô tình đá một viên đá nhỏ bên chân rồi lắc đầu: “Không có.”
Đến trạm xe buýt, có lẽ là vì đúng giờ, tuyến xe buýt số chín đúng lúc đến. Nhưng vì là giờ tan tầm và tan học, thế nên trên xe buýt có khá nhiều người, dường như không còn chỗ ngồi.
Giang Hành Thâm quẹt thẻ lên xe, nhìn một vòng quả nhiên không tìm thấy chỗ ngồi, cậu nắm chặt tay cầm trên đầu, quay đầu thấy Đặng Mục lên xe.
Song, cậu híp mắt lại, đột nhiên nhìn thấy trong đám người lên xe sau xuất hiện một bóng dáng quen thuộc.
Đợi sau khi người nọ đi lên đứng bên cạnh mình, Giang Hành Thâm mới có hơi lạ lùng nhìn hắn: “Cậu chắc chắn là không đi nhầm hướng chứ?”
Đặng Mục cũng rất ngạc nhiên: “Tôi nhớ là hình như cậu không đi đường này mà, cậu cũng chung đường với chúng tôi à?”
“Gì mà chúng tôi chúng ta.” Phó Chu cười gằn trong lòng, càng thêm mất kiên nhẫn: “Đúng lúc hôm nay tôi có việc, nên mới đi tuyến xe này.”
Sau khi nói xong, hắn nhận được ánh mắt nghi ngờ từ Giang Hành Thâm, bởi vì trong lòng vẫn còn nhớ đến chuyện vừa rồi Giang Hành Thâm không để ý đến mình, thế nên sắc mặt có hơi sa sầm, hạ thấp giọng: “Thật đấy.”
“Ừm.” Giang Hành Thâm cũng không quan tâm Phó Chu nói thật hay giả, nắm chặt tay cầm yên lặng.
Cậu không nói gì Phó Chu cũng im lặng, nhưng tính cách của Đặng Mục vốn dĩ khá hướng ngoại hoạt bát, không thể im miệng được, chẳng mấy chốc đã lại mở lời, nhưng là nói với Giang Hành Thâm: “Lần sau cậu có muốn chơi bóng cùng chúng tôi nữa không?”
Phó Chu nghe vậy lông mày nhíu chặt, khoé mắt quan sát xem Giang Hành Thâm sẽ trả lời như thế nào.
“Không chơi đâu.” Giang Hành Thâm từ chối không chút do dự.
Không hiểu tại sao, Phó Chu khẽ thở phào một hơi. Thật ra cũng không phải vì hắn nhỏ mọn, chủ yếu là do Đặng Mục này vừa nhìn là biết không có ý tốt, cứ nhất định phải rủ Giang Hành Thâm chơi bóng, trong khi lớp mình không thiếu người.
Cho dù Giang Hành Thâm muốn chơi bóng, thì cũng phải là chơi với bọn họ, hơn nữa hắn và Giang Hành Thâm còn là bạn cùng bàn.
Nghĩ đến đây, tâm trạng Phó Chu cuối cùng cũng khá hơn nhiều.
Sắc mặt của Đặng Mục ỉu xìu, có hơi tiếc nuối: “Cũng phải, bình thường cậu còn phải học, không có nhiều thời gian để chơi.”
Vừa nghe thấy những lời đó, Giang Hành Thâm còn chưa kịp phản ứng, giữa chân mày của Phó Chu đã hiện lên vài phần lạnh lùng, trong lòng bắt đầu chửi thầm. Mẹ nó, những lời này là hắn nói lần trước, vậy mà Đặng Mục lại lấy dùng cho mình?!
Đặng Mục tiếp tục khen ngợi: “Nhưng thời gian của cậu đã rất bận rộn rồi mà còn chơi bóng giỏi như vậy, xem ra cậu rất có năng khiếu thể thao đấy.”
“Cảm ơn.” Giang Hành Thâm theo phép lịch sự, đáp lại: “Cậu cũng chơi giỏi lắm.”
Cái gì?!!
Phó Chu trố mắt nhìn, Giang Hành Thâm thế mà lại nói Đặng Mục chơi bóng giỏi?
Hắn không tin nổi nhìn về phía Giang Hành Thâm, sau đó ngẩng đầu lên, thấy gương mặt Đặng Mục đang cười rất vui vẻ.
Sắc mặt Phó Chu tối sầm, khó chịu quay mặt đi chỗ khác.
Thế nên khi Giang Hành Thâm quay đầu lại liền nhìn thấy Phó Chu như đang chăm chú nhìn những quảng cáo nhỏ dán trên ghế xe buýt.
Cậu nhìn kỹ lại, nhận ra dòng chữ trên tờ quảng cáo nhỏ.
—— Tả giấy em bé, xin hãy chọn chúng tôi, có 52 chuỗi cửa hàng trên toàn quốc, mang lại môi trường phát triển thoải mái nhất cho bé.
......
Được rồi, có lẽ Phó Chu đang thẫn thờ.
Đến trạm tiếp theo, Đặng Mục nhìn tên trạm rồi nói với hai người: “Tôi phải xuống ở đây.” Nói xong cậu ta thấy Phó Chu vẫn đứng yên không nhúc nhích, thắc mắc nói: “Cậu vẫn chung đường à?”
Phó Chu giữ nguyên một tư thế hồi lâu nên cổ có hơi cứng, hắn lườm Đặng Mục một cái, giọng điệu lạnh lùng vô tình: “Chung.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giang Hành Thâm còn hai trạm nữa mới xuống xe, cậu không hiểu tại sao tự dưng Phó Chu lại có việc phải đi tuyến xe này, thế nên lúc này lên tiếng hỏi: “Cậu định xuống ở đâu?”
Thấy cậu hỏi mình, Phó Chu cuối cùng cũng thấy dễ chịu hơn chút, nhưng vẫn giữ vẻ mặt bất cần, cả người phản nghịch: “Liên quan gì đến cậu.”
Đúng là không nên hỏi mà. Giang Hành Thâm nghĩ thầm trong lòng, nếu không phải vì không tiện, cậu chắc chắn sẽ hỏi có phải Phó Chu ăn lựu đạn rồi không, bùng nổ như vậy.
Trạm này ít người xuống nhưng lại có một đám người lên, khiến chiếc xe vốn đã chật chội càng thêm chen chúc.
Đám đông ùn ùn kéo lên, khoảng cách giữa Giang Hành Thâm và Phó Chu vốn còn khá rộng, nhưng người phía sau vừa chen lấn đi tới vừa thúc giục: “Cậu trai, tiến lên phía trước đi.”
Giang Hành Thâm muốn nhường chỗ cho người khác, thế nên thả tay cầm rồi tìm chỗ nào đó gần để bám vào, kết quả cửa xe vừa đóng lại, tài xế đã sảng khoái đạp chân ga khởi động.
Do quán tính, cậu mất thăng bằng rồi ngã ngửa ra sau. Nói ngã thì cũng không ngã được, dẫu sao phía sau cũng toàn là người, tạo thành một bức tường, nhưng tóm lại vẫn không đẹp mắt.
Trong đầu Giang Hành Thâm đã nhanh chóng hình dung ra những gì có thể xảy ra trong vài giây tới, nhưng ngay giây tiếp theo, đầu cậu tựa vào một lồng ngực rắn chắc, vai cũng được đỡ lấy.
Xung quanh chóp mũi cậu có mùi rượu và gỗ thoang thoảng, Giang Hành Thâm cảm thấy có lẽ là do khứu giác của mình thật sự nhạy hơn người bình thường, cậu nhận ra đây là Pheromone của Phó Chu, ấn đường vô thức nhíu lại, không quen lắm nên vùng vẫy muốn tách ra.
Phó Chu lại không thể yên, cánh tay chắn ngang trước mặt Giang Hành Thâm, ngăn không cho người khác chen lấn, cũng ngăn cậu cử động lung tung, cúi đầu nói: “Nếu không có tôi, cậu đã ngã xuống rồi đó có biết không?”
Giọng nói trầm thấp đầy nam tính của thiếu niên vang vọng trong lồng ngực, khiến Giang Hành Thâm cảm nhận vô cùng rõ rệt, cậu ngẩng đầu lên nhìn, thấy bờ vai của thiếu niên đã bắt đầu rộng rãi, tạo thành một khoảng không gian cách biệt với thế giới bên ngoài.
Xung quanh thật sự rất đông đúc, Giang Hành Thâm không còn cách nào khác, đành phải đứng tạm như vậy, miễn cưỡng gật đầu: “Cảm ơn.”
Khoảng cách giữa hai người quá gần, Giang Hành Thâm gần như nằm trong vòng tay của Phó Chu, chỉ cần Phó Chu hơi cúi đầu là đã có thể ngửi thấy mùi hương thoang thoảng trên người cậu.
Phó Chu cảm thấy mùi hương thanh mát ngọt ngào này rất dễ chịu, răng hắn ngứa ngáy, rốt cuộc không nhịn được nói: “Sao cậu không nói chuyện với tôi?”
Giang Hành Thâm ban đầu ngơ ngác, sau đó lắc đầu: “Tôi không có.” Với lại vừa rồi cậu mới nói chuyện với Phó Chu, Phó Chu còn phản bác cậu.
“Làm gì không có.” Phó Chu nghĩ lại thì nghiến răng nghiến lợi nói: “Mấy người cứ nói chuyện suốt ở phía trước, sau đó tôi đi lại thì cậu im lặng, chỉ lo nói chuyện với cậu ta.”
Những chuyện này thì bỏ qua đi, điều quan trọng nhất là Giang Hành Thâm vậy mà lại khen Đặng Mục chơi bóng giỏi!
Phó Chu không nhắc tên người nào, lời nói cũng không rõ ràng, Giang Hành Thâm vẫn phải suy nghĩ một lúc mới biết hắn đang nói về ai và chuyện gì.
Phần đầu nói về lúc sau giờ thể dục, phần sau là đoạn trên xe buýt.
“Bởi vì Đặng Mục đang hỏi tôi vài điều, nhưng cậu thì lại không nói gì với tôi.” Giang Hành Thâm suy nghĩ rồi giải thích để hắn không phát cáu.
Ai ngờ Phó Chu nghe xong lại càng không phục: “Tôi nói chuyện với cậu không phải cậu chê tôi nói nhiều sao?”
Lần đầu tiên Giang Hành Thâm cảm nhận được loại cảm xúc gọi là bất lực, phủ nhận nói: “Không có.”
“Đừng có chối.” Tay của Phó Chu vẫn bảo vệ Giang Hành Thâm, nhưng lại quay đầu đi không nhìn cậu: “Mới hai ngày trước ở nhà tôi đây, tôi hỏi cậu tại sao phải gọt vỏ gừng, cậu đã nói tôi nói nhiều quá.”
Chuyện hắn nói thật sự quá nhỏ, thế nên Giang Hành Thâm phải mất vài giây mới nhớ ra, cậu không ngờ Phó Chu lại nhớ kỹ như vậy, chỉ có thể nói: “Được rồi, sau này tôi sẽ không thế nữa.”
Lúc này Phó Chu mới tỏ ra hài lòng hơn một chút, không bám chặt chủ đề này nữa, sau đó hắn kéo Giang Hành Thâm lại gần mình hơn, nhỏ giọng nói: “Lại gần chút, không thấy người phía sau sắp đè lên cậu rồi à?”
Giang Hành Thâm theo phản xạ nhìn ra sau, nhưng phát hiện mình và người khác vẫn cách nhau một khoảng cách bằng một thân người. Ngược lại, giữa cậu và Phó Chu lại rất chật chội.
Huyệt thái dương của cậu nhảy lên, nắm lấy tay cầm bên cạnh, kéo ra khoảng trống: “Không cần, tôi thấy đứng xa chút vẫn tốt hơn.”
Hai trạm trôi qua rất nhanh, Giang Hành Thâm đã đến nơi, khi xe buýt dừng lại, cậu buông tay cầm ra: “Tôi phải xuống xe rồi.”
“Tới rồi?” Phó Chu vô thức nhìn tên trạm, trên đó ghi đường Bạch Tượng: “Nhà cậu ở đây à?”
Giang Hành Thâm ừ một tiếng, đi về phía cửa xe, sau khi xuống xe, cậu đứng lại một chút, quay đầu lại thản nhiên nói: “Sao? Cậu cũng xuống xe ở đây à?“. ngôn tình sủng
Phó Chu đang bước xuống bậc thang của xe buýt lúng túng dừng lại, sau đó đi xuống như không có việc gì: “Đúng vậy, trùng hợp quá ha?”
......
Trước đó Giang Hành Thâm đã nghi ngờ Phó Chu đi tuyến xe này có phải là có mục đích gì không, bây giờ mới khẳng định. Cậu không quay đầu lại mà tiếp tục bước về phía trước, biết Phó Chu sẽ đi theo sau, cất lời: “Cậu muốn đến nhà tôi không?”
Phó Chu đi tuyến xe buýt này tất nhiên không phải vì cái gọi là “có việc”, khi thấy ý định của mình bị phát hiện, hắn mím môi, nhưng bước chân lại rất thành thật tiến lên: “Có được không?”
Dù sao hắn đến đây cũng là vì Giang Hành Thâm, vậy nên cũng không coi là uổng công.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro