Hẹn Hò Giữa Đêm...
Thanh Thiển Lộ
2024-11-13 05:01:45
Đường Cẩn Khiên rất lịch sự làm một động tác mời, “Em nói trước đi.”
Môi của anh có chút trắng và hơi khô, có thể là do liên tục làm phẫu thuật mấy tiếng liền chưa kịp ăn gì đi? Bọn họ ở bên ngoài còn cảm thấy mệt mỏi, anh lại phải tập trung tinh thần làm việc lâu như vậy, hẳn là rất mệt?
“Em muốn nói, em không thể về nhà làm bữa tối được, em muốn ở lại bệnh viện cùng với Phiến Thanh. Nhưng nếu như anh đói, em có thể về nhà làm cơm cho anh trước.”
Đường Cẩn Khiên nghe cô nói xong thì hơi cau mày, có vẻ không hài lòng.
Tần Vãn Hạ bối rối nhìn anh, có chút không đoán được tâm tư của anh.
“Vãn Hạ, tôi cưới em về, làm làm vợ của tôi, không phải làm bảo mẫu.” Biểu tình của Đường Cẩn Khiên có chút nghiêm trọng.
Vì vậy nên?
Tần Vãn Hạ chớp mắt, vẫn chưa hiểu được ý của anh.
Đường Cẩn Khiên bất lực nhếch khóe miệng, anh không kìm được sờ đầu cô.
“Lần sau không cần phải làm, em trực tiếp nói với tôi là được, không cần phải đưa ra bất kỳ lý do gì, em thậm chí có thể trực tiếp chọn món, tôi làm cho em ăn.”
Tần Vãn Hạ bị động tác vừa bất ngờ vừa thân mật của anh làm cho hoảng sợ, bọn họ dẫu sao vẫn chưa đủ quen thuộc, cứ như vậy trực tiếp ở nơi đông người “sờ đầu”, có phải không hay cho lắm?
Cô lại bắt đầu khẩn trương, vội vàng nhìn quanh bốn phía, y tá đứng ở bên kia đều ném đến vô số ánh mắt hâm mộ cùng ghen tị, có một vài y tá trẻ tuổi thậm chí còn phát ra những tiếng la hét ghen tị.
Tần Vãn Hạ vội vã lui về sau một bước, muốn duy trì khoảng cách an toàn với anh, dù gì đây cũng là nơi anh làm việc, quá thân mật cũng không tốt.
Đường Cẩn Khiên lại hoàn toàn không cho cô cơ hội duy trì khoảng cách, anh tiến về phía cô một bước, cô xấu hổ lại lùi lại một bước. Đường Cẩn Khiên lại tiến gần thêm một bước, cô định tiếp tục lùi lại, Đường Cẩn Khiên bất lực cười, dứt khoát nắm tay cô lại.
“Không định giới thiệu bác ấy cho tôi sao?”
Sắc mặt cô có chút hồng, muốn rút tay ra, anh lại nắm chặt tay cô, anh cứ như vậy tại nơi làm việc nắm tay cô đi tới chỗ Cố An Quốc.
“Bác là bác Cố đúng không? Cháu là Đường Cẩn Khiên .”
Cố An Quốc vội vàng từ trên ghế dài đứng lên, cúi đầu nói: “Bác sĩ Đường, hôm nay thật sự cảm ơn cậu!”
Đường Cẩn Khiên vội vàng lui lại một bước, “Bác Cố, bác không cần phải khách khí như vậy, là cháu phải biết ơn gia đình bác đã chăm sóc Tần Vãn Hạ”
Cố An Quốc nghe thấy ngữ khí của anh, nghi hoặc hỏi: “Cậu trước kia đã biết Tần Vãn Hạ?”
“Cô ấy bây giờ là vợ của cháu, cháu lẽ ra nên cảm ơn mọi người.”
Đường Cẩn Khiên trong mắt ấm áp, nhưng không có trực tiếp trả lời Cố An Quốc.
Cố An Quốc suy tư nhìn anh.
Đường Cẩn Khiên đặt đồ ăn ở căn tin bệnh viện lên cho bọn họ, lại sắp xếp Đỗ Bác đích thân đưa Cố An Quốc về Cố gia nghỉ ngơi, đồng thời anh cũng tự dọn phòng nghỉ của mình cho Tần Vãn Hạ và Cố Phiến Thanh trực trong bệnh viện.
Cố Phiến Thanh cực kỳ cảm kích, Đường Cẩn Khiên chỉ nhẹ nhàng dặn dò vài câu, rồi rời khỏi phòng nghỉ để bọn cô nghỉ ngơi sớm một chút.
Vì Tống Tiểu Ngọc đang ở phòng ICU, có nhân viên y tế theo dõi 24/24 nên bọn họ chỉ cần trực tại bệnh viện, nếu có xảy ra vấn đề gì có thể phối hợp với bác sĩ và y tá.
Khi cô và Cố Phiến Thanh chuẩn bị đi ngủ thì có người gõ cửa phòng nghỉ, Tần Vãn Hạ cho rằng Đường Cẩn Khiên đột nhiên quay lại.
Cô đi qua mở cửa, không ngờ bên ngoài lại là Đỗ Bác, trong tay cậu ta cầm hai cái túi, phân loại đưa cho cô, “Đây là của Cố giáo sư gửi Cố tiểu thư, cái này là của thầy tôi gửi cho chị, chị nghỉ ngơi cho tốt, mai gặp lại.”
Đỗ Bác vẫy vẫy tay thay cô đóng cửa.
Tần Vãn Hạ đem túi đồ đưa cho Cố Phiến Thanh, Cố Phiến Thanh mở ra nhìn, “Là ba tớ chuẩn bị cho tớ quần áo để thay, còn có đồ dùng hàng ngày, của cậu là gì?”
Cố Phiến Thanh không đợi cô đáp, một tay bắt lấy túi đồ của cô, “Vãn Hạ, Đường Cẩn Khiên là ông chồng cậu tìm được ở đâu vậy a? Có cần phải thân thiết đến mức này không?”
“Quần áo, đồ ngủ, còn có đồ lót, đồ dùng cá nhân, vậy mà còn có cả khăn vệ sinh, trái cây với đồ ăn vặt!” Cố Phiến Thanh đem từng món đồ xếp đầy cả bàn.
Tần Vãn Hạ cũng không ngờ Đường Cẩn Khiên sẽ đặc biệt về nhà, để đem mấy thứ đồ của cô đến.
Mức độ quan tâm của người đàn ông này, lại lần nữa vượt qua ngoài dự đoán của cô.
Cố Phiến Thanh dùng ánh mắt phức tạp vừa hâm mộ vừa vui mừng mà nhìn Tần Vãn Hạ, sau đó cô đi qua ôm lấy Tần Vãn Hạ, “Thật tốt!”
Đường Cẩn Khiên là người tốt, nhưng cô càng phát hiện ra điểm tốt của anh, lại càng có loại cảm giác ảo tưởng mơ hồ, Tần Vãn Hạ nhìn thấy Cố Phiến Thanh mệt mỏi, ôm cô trở về giường, “Cậu nghỉ ngơi sớm đi, bác gái sẽ rất nhanh khỏe lại.”
Lời nói của cô vừa dứt, Cố Phiến Thanh liền òa khóc lên.
Tần Vãn Hạ kiên nhẫn ở bên cạnh cô, lại nghe cô phàn nàn về Tống Tiểu Ngọc luôn trọng nam khinh nữ, nhìn bộ dạng cô vừa yêu vừa hận mẹ mình, Tần Vãn Hạ rất hâm mộ, ít nhất Cố Phiến Thanh còn có trí nhớ, còn cô cái gì cũng đều quên hết.
Cô thở dài, đắp chăn cho Cố Phiến Thanh vừa mới ngủ thiếp đi, cầm điện thoại nhìn thời gian, đã mười giờ đêm rồi.
Đột nhiên một yêu cầu kết bạn hiện lên trong Wechat của cô.
“Là tôi, Đường Cẩn Khiên.”
Biệt danh WeChat của anh cũng chính là tên thật của anh, cũng nghiêm túc như con người của anh vậy.
Ảnh đại diện của anh ấy là một bức chân dung hoạt hình của một bác sĩ trẻ đẹp trai, mặc một áo khoác trắng và đang đeo ống nghe, vừa chuyên nghiệp vừa có chút dễ thương.
Cô cảm thấy bức ảnh này có chút quen, cô phóng to lên, mới phát hiện người trong bức vẽ chính là Đường Cẩn Khiên.
Bức vẽ hoạt hình dễ thương hơn nhiều so với anh ngoài đời thực, cũng có vẻ quen thuộc hơn.
Cô tự hỏi, cô hình như đã từng gặp bức ảnh này ở đâu rồi?
“Không ngủ được sao?”
Sau khi cô xác nhận kết bạn với anh, tin nhắn của anh nhảy ra trên màn hình.
Sau đó, một bức hình bầu trời đầy sao được gửi kèm.
Cô không kìm được bị thu hút, đáp: “Bầu trời đêm thật đẹp.”
“Muốn xem không?”
Cô không hiểu, “Xem ở đâu?”
“Sân thượng, lên đây đi, tôi đứng ở cửa thang máy chờ em.”
Tần Vãn Hạ nhìn qua Cố Phiến Thanh đang ngủ say, ở môi trường xa lạ, cô rất khó để ngủ, không bằng lên lầu xem xem.
Cô nhắn lại: “Được”
Cô rón rén ra khỏi cửa, hành lang bệnh viện rất yên tĩnh, y tá đang đứng nhìn thấy cô, quan tâm hỏi: “Tối như vậy rồi, chị muốn đi đâu sao?”
“Tôi….Không có việc gì.”
Tần Vãn Hạ thật sự không biết làm sao để trả lời câu hỏi của y tá, nếu cô nói, là chồng của cô hẹn cô lên sân thượng ngắm sao, người khác sẽ nhìn cô với ánh mắt kỳ quái như thế nào?”
Người khác cũng sẽ không tin nam nữ hẹn hò đêm khuya thật ra là một đôi vợ chồng hợp pháp?
Bị y tá hỏi như vậy làm cô có chút bồn chồn, cô lén lút đi vào thang máy, khi thang máy càng gần sân thượng, tiếng tim đập của cô càng nhanh, rõ ràng người gặp là chồng mới cưới của mình, lại giống như đôi tình nhân lén lút hẹn hò.
Tinh!
Cửa thang máy mở ra.
Đường Cẩn Khiên thật sự đứng đợi cô ở cửa thang máy.
Anh đã cởi áo khoác trắng ra, mặc một bộ quần áo bình thường sáng màu, cả người trông rất sạch sẽ và thoải mái.
Sau khi cô nhìn thấy anh, trái tim đập loạn cũng dần dần bình ổn lại, cô bắt đầu có chút mong chờ khoảng thời gian ở một mình với anh.
Môi của anh có chút trắng và hơi khô, có thể là do liên tục làm phẫu thuật mấy tiếng liền chưa kịp ăn gì đi? Bọn họ ở bên ngoài còn cảm thấy mệt mỏi, anh lại phải tập trung tinh thần làm việc lâu như vậy, hẳn là rất mệt?
“Em muốn nói, em không thể về nhà làm bữa tối được, em muốn ở lại bệnh viện cùng với Phiến Thanh. Nhưng nếu như anh đói, em có thể về nhà làm cơm cho anh trước.”
Đường Cẩn Khiên nghe cô nói xong thì hơi cau mày, có vẻ không hài lòng.
Tần Vãn Hạ bối rối nhìn anh, có chút không đoán được tâm tư của anh.
“Vãn Hạ, tôi cưới em về, làm làm vợ của tôi, không phải làm bảo mẫu.” Biểu tình của Đường Cẩn Khiên có chút nghiêm trọng.
Vì vậy nên?
Tần Vãn Hạ chớp mắt, vẫn chưa hiểu được ý của anh.
Đường Cẩn Khiên bất lực nhếch khóe miệng, anh không kìm được sờ đầu cô.
“Lần sau không cần phải làm, em trực tiếp nói với tôi là được, không cần phải đưa ra bất kỳ lý do gì, em thậm chí có thể trực tiếp chọn món, tôi làm cho em ăn.”
Tần Vãn Hạ bị động tác vừa bất ngờ vừa thân mật của anh làm cho hoảng sợ, bọn họ dẫu sao vẫn chưa đủ quen thuộc, cứ như vậy trực tiếp ở nơi đông người “sờ đầu”, có phải không hay cho lắm?
Cô lại bắt đầu khẩn trương, vội vàng nhìn quanh bốn phía, y tá đứng ở bên kia đều ném đến vô số ánh mắt hâm mộ cùng ghen tị, có một vài y tá trẻ tuổi thậm chí còn phát ra những tiếng la hét ghen tị.
Tần Vãn Hạ vội vã lui về sau một bước, muốn duy trì khoảng cách an toàn với anh, dù gì đây cũng là nơi anh làm việc, quá thân mật cũng không tốt.
Đường Cẩn Khiên lại hoàn toàn không cho cô cơ hội duy trì khoảng cách, anh tiến về phía cô một bước, cô xấu hổ lại lùi lại một bước. Đường Cẩn Khiên lại tiến gần thêm một bước, cô định tiếp tục lùi lại, Đường Cẩn Khiên bất lực cười, dứt khoát nắm tay cô lại.
“Không định giới thiệu bác ấy cho tôi sao?”
Sắc mặt cô có chút hồng, muốn rút tay ra, anh lại nắm chặt tay cô, anh cứ như vậy tại nơi làm việc nắm tay cô đi tới chỗ Cố An Quốc.
“Bác là bác Cố đúng không? Cháu là Đường Cẩn Khiên .”
Cố An Quốc vội vàng từ trên ghế dài đứng lên, cúi đầu nói: “Bác sĩ Đường, hôm nay thật sự cảm ơn cậu!”
Đường Cẩn Khiên vội vàng lui lại một bước, “Bác Cố, bác không cần phải khách khí như vậy, là cháu phải biết ơn gia đình bác đã chăm sóc Tần Vãn Hạ”
Cố An Quốc nghe thấy ngữ khí của anh, nghi hoặc hỏi: “Cậu trước kia đã biết Tần Vãn Hạ?”
“Cô ấy bây giờ là vợ của cháu, cháu lẽ ra nên cảm ơn mọi người.”
Đường Cẩn Khiên trong mắt ấm áp, nhưng không có trực tiếp trả lời Cố An Quốc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố An Quốc suy tư nhìn anh.
Đường Cẩn Khiên đặt đồ ăn ở căn tin bệnh viện lên cho bọn họ, lại sắp xếp Đỗ Bác đích thân đưa Cố An Quốc về Cố gia nghỉ ngơi, đồng thời anh cũng tự dọn phòng nghỉ của mình cho Tần Vãn Hạ và Cố Phiến Thanh trực trong bệnh viện.
Cố Phiến Thanh cực kỳ cảm kích, Đường Cẩn Khiên chỉ nhẹ nhàng dặn dò vài câu, rồi rời khỏi phòng nghỉ để bọn cô nghỉ ngơi sớm một chút.
Vì Tống Tiểu Ngọc đang ở phòng ICU, có nhân viên y tế theo dõi 24/24 nên bọn họ chỉ cần trực tại bệnh viện, nếu có xảy ra vấn đề gì có thể phối hợp với bác sĩ và y tá.
Khi cô và Cố Phiến Thanh chuẩn bị đi ngủ thì có người gõ cửa phòng nghỉ, Tần Vãn Hạ cho rằng Đường Cẩn Khiên đột nhiên quay lại.
Cô đi qua mở cửa, không ngờ bên ngoài lại là Đỗ Bác, trong tay cậu ta cầm hai cái túi, phân loại đưa cho cô, “Đây là của Cố giáo sư gửi Cố tiểu thư, cái này là của thầy tôi gửi cho chị, chị nghỉ ngơi cho tốt, mai gặp lại.”
Đỗ Bác vẫy vẫy tay thay cô đóng cửa.
Tần Vãn Hạ đem túi đồ đưa cho Cố Phiến Thanh, Cố Phiến Thanh mở ra nhìn, “Là ba tớ chuẩn bị cho tớ quần áo để thay, còn có đồ dùng hàng ngày, của cậu là gì?”
Cố Phiến Thanh không đợi cô đáp, một tay bắt lấy túi đồ của cô, “Vãn Hạ, Đường Cẩn Khiên là ông chồng cậu tìm được ở đâu vậy a? Có cần phải thân thiết đến mức này không?”
“Quần áo, đồ ngủ, còn có đồ lót, đồ dùng cá nhân, vậy mà còn có cả khăn vệ sinh, trái cây với đồ ăn vặt!” Cố Phiến Thanh đem từng món đồ xếp đầy cả bàn.
Tần Vãn Hạ cũng không ngờ Đường Cẩn Khiên sẽ đặc biệt về nhà, để đem mấy thứ đồ của cô đến.
Mức độ quan tâm của người đàn ông này, lại lần nữa vượt qua ngoài dự đoán của cô.
Cố Phiến Thanh dùng ánh mắt phức tạp vừa hâm mộ vừa vui mừng mà nhìn Tần Vãn Hạ, sau đó cô đi qua ôm lấy Tần Vãn Hạ, “Thật tốt!”
Đường Cẩn Khiên là người tốt, nhưng cô càng phát hiện ra điểm tốt của anh, lại càng có loại cảm giác ảo tưởng mơ hồ, Tần Vãn Hạ nhìn thấy Cố Phiến Thanh mệt mỏi, ôm cô trở về giường, “Cậu nghỉ ngơi sớm đi, bác gái sẽ rất nhanh khỏe lại.”
Lời nói của cô vừa dứt, Cố Phiến Thanh liền òa khóc lên.
Tần Vãn Hạ kiên nhẫn ở bên cạnh cô, lại nghe cô phàn nàn về Tống Tiểu Ngọc luôn trọng nam khinh nữ, nhìn bộ dạng cô vừa yêu vừa hận mẹ mình, Tần Vãn Hạ rất hâm mộ, ít nhất Cố Phiến Thanh còn có trí nhớ, còn cô cái gì cũng đều quên hết.
Cô thở dài, đắp chăn cho Cố Phiến Thanh vừa mới ngủ thiếp đi, cầm điện thoại nhìn thời gian, đã mười giờ đêm rồi.
Đột nhiên một yêu cầu kết bạn hiện lên trong Wechat của cô.
“Là tôi, Đường Cẩn Khiên.”
Biệt danh WeChat của anh cũng chính là tên thật của anh, cũng nghiêm túc như con người của anh vậy.
Ảnh đại diện của anh ấy là một bức chân dung hoạt hình của một bác sĩ trẻ đẹp trai, mặc một áo khoác trắng và đang đeo ống nghe, vừa chuyên nghiệp vừa có chút dễ thương.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô cảm thấy bức ảnh này có chút quen, cô phóng to lên, mới phát hiện người trong bức vẽ chính là Đường Cẩn Khiên.
Bức vẽ hoạt hình dễ thương hơn nhiều so với anh ngoài đời thực, cũng có vẻ quen thuộc hơn.
Cô tự hỏi, cô hình như đã từng gặp bức ảnh này ở đâu rồi?
“Không ngủ được sao?”
Sau khi cô xác nhận kết bạn với anh, tin nhắn của anh nhảy ra trên màn hình.
Sau đó, một bức hình bầu trời đầy sao được gửi kèm.
Cô không kìm được bị thu hút, đáp: “Bầu trời đêm thật đẹp.”
“Muốn xem không?”
Cô không hiểu, “Xem ở đâu?”
“Sân thượng, lên đây đi, tôi đứng ở cửa thang máy chờ em.”
Tần Vãn Hạ nhìn qua Cố Phiến Thanh đang ngủ say, ở môi trường xa lạ, cô rất khó để ngủ, không bằng lên lầu xem xem.
Cô nhắn lại: “Được”
Cô rón rén ra khỏi cửa, hành lang bệnh viện rất yên tĩnh, y tá đang đứng nhìn thấy cô, quan tâm hỏi: “Tối như vậy rồi, chị muốn đi đâu sao?”
“Tôi….Không có việc gì.”
Tần Vãn Hạ thật sự không biết làm sao để trả lời câu hỏi của y tá, nếu cô nói, là chồng của cô hẹn cô lên sân thượng ngắm sao, người khác sẽ nhìn cô với ánh mắt kỳ quái như thế nào?”
Người khác cũng sẽ không tin nam nữ hẹn hò đêm khuya thật ra là một đôi vợ chồng hợp pháp?
Bị y tá hỏi như vậy làm cô có chút bồn chồn, cô lén lút đi vào thang máy, khi thang máy càng gần sân thượng, tiếng tim đập của cô càng nhanh, rõ ràng người gặp là chồng mới cưới của mình, lại giống như đôi tình nhân lén lút hẹn hò.
Tinh!
Cửa thang máy mở ra.
Đường Cẩn Khiên thật sự đứng đợi cô ở cửa thang máy.
Anh đã cởi áo khoác trắng ra, mặc một bộ quần áo bình thường sáng màu, cả người trông rất sạch sẽ và thoải mái.
Sau khi cô nhìn thấy anh, trái tim đập loạn cũng dần dần bình ổn lại, cô bắt đầu có chút mong chờ khoảng thời gian ở một mình với anh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro