Cô Ấy Là Người...
Thanh Thiển Lộ
2024-11-13 05:01:45
“Tôi nghe nói, anh đắc tội với thầy của tôi rồi? Vậy nếu anh muốn xin thầy ấy giúp, anh phải nói vài câu dễ nghe một chút.” Đỗ Bác nói thêm, “Viện Trưởng cũng có ý như thế.”
Mặt của Cố Thiên Thành khó coi như mới nuốt phải ruồi, bắt anh cúi đầu trước Đường Cẩn Khiên, vậy chẳng khác nào tự vả vào mặt mình sao?
Đỗ Bác rút ra tấm phim chụp CT, bắt đầu hù dọa Cố Thiên Thành, “Anh xem, vị trí bị xuất huyết não của mẹ anh đi, thật sự rất đặc biệt, nếu mà chậm trễ thêm nữa…..”
Cố Thiên Thành bị dọa đến mặt trắng bệch, “Cậu mau đi tìm anh ta về đây, tôi nói chuyện với anh ta, được không?”
Trong đầu anh ta đang bắt đầu tính toán, chỉ cần Đường Cẩn Khiên xuất hiện, loại người luôn giả vờ tốt bụng như Tần Vãn Hạ, nhất định sẽ chủ động có biểu hiện quan tâm đến Tống Tiểu Ngọc, vậy nhất định sẽ giúp anh ta thoát khỏi rắc rối này.
“Vậy không được, nào có ai nhờ người khác giúp lại có thái độ như vậy?” Đỗ Bác trực tiếp từ chối, “Như vầy đi, tôi giúp anh quay một đoạn video xin lỗi.”
Cậu ta nói xong liền giơ điện thoại lên,
Dưới tình thế bị ép buộc, Cố Thiên Thành không biết làm thế nào, nhìn giống như tội nhân đang đứng trước mặt mọi người, cúi cái đầu kiêu ngạo của anh ta xuống, “Xin lỗi, tôi sai rồi!”
“Ai sai? Sai ở đâu?” Đỗ Bác không hài lòng, đem điện thoại quay lại gần hơn nữa.
Cố Thiên Thành trừng mắt nhìn Đỗ Bác, nhưng Đỗ Bác không chịu bỏ qua, bắt anh ta không thể không cúi đầu lần nữa, “Tôi, Cố Thiên Thành, tôi sai rồi, thật sự biết sai rồi, xin lỗi, rất xin lỗi!”
Bên ngoài phòng làm việc bắt đầu có người vây quanh xem, sắc mặt của Cố Thiên Thành bắt đầu trở nên tím tái trông rất khó coi.
Tần Vãn Hạ chỉ cảm thấy hình tượng của Cố Thiên Thành càng ngày càng xấu xí, cô quay mặt đi, không muốn nhìn anh ta thêm chút nào, tình cờ cô nhìn thấy Đào Bích Tuyết, cô ta đang nhìn chằm chằm vào bức ảnh làm việc của Đường Cẩn Khiên treo trên tường.
“Người nhà của Tống Tiểu Ngọc, các người sao vẫn còn ở đây, đây là đang làm cái gì?” Một bác sĩ trung niên chen vào đám đông, khinh ngạc nhìn Cố Thiên Thành đang ăn năn như tội nhân.
Cố An Quốc gấp gáp đi lên, “Là vợ tôi xảy ra chuyện gì sao?”
“Không có, Tống Tiểu Ngọc được đưa vào phòng cấp cứu, vừa lúc gặp được bác sĩ Đường Cẩn Khiên, bác sĩ Đường thấy tình trạng của bệnh nhân đang nguy kịch, lập tức bắt đầu phẫu thuật, tôi tìm các người ký tên vào phiếu đồng ý phẫu thuật.”
“Bác sĩ Đường Cẩn Khiên đã giúp chúng tôi làm phẫu thuật rồi sao?” Cố Phiến Thanh vui mừng đi tới.
Vị bác sĩ gật đầu, “Bác sĩ Đường thật sự tốt bụng, các người còn chưa kí phiếu đồng ý phẫu thuật, cũng chưa đóng tiền viện phí, theo như quy định, là không được lập tức phẫu thuật đâu.”
Người Cố gia nghe vậy, đều thở phào nhẹ nhõm, Cố Thiên Thành lại lần nữa đen mặt, anh ta nhìn chằm chằm Đỗ Bác, “Cậu đang cố ý chơi tôi sao?”
Đỗ Bác cười giảo hoạt, đem phiếu đồng ý phẫu thuật đặt vào trước mặt anh ta, “Mau kí tên đi, Cố giám đốc.”
“Tôi không ký tên, tôi nói cho các người biết, không có sự đồng ý của người nhà lại tự ý phẫu thuật cho bệnh nhân, với lại tôi tuyệt đối không đóng phí phẫu thuật, có giỏi cậu kêu Đường Cẩn Khiên dừng phẫu thuật, xem anh ta có dám làm mẹ tôi chết trên bản mổ hay không!”
Cố Thiên Thành thẹn quá hóa giận, anh ta hét lớn đến nỗi khiến gân xanh trên cổ đều nổi lên, xông ra khỏi phòng bác sĩ.
Tần Vãn Hạ không khỏi đổ mồ hôi lạnh thay Đường Cẩn Khiên, nếu như phẫu thuật không thành công, không phải việc tốt lại thành việc xấu sao?
“Để tôi ký tên!” Cố An Quốc đi đến, “Tống Tiểu Ngọc là vợ của tôi.”
“Tôi đi đóng phí.” Cố Phiến Thanh kéo Tần Vãn Hạ, “Cậu yên tâm, cho dù kết quả phẫu thuật có như thế nào, chúng tớ cũng sẽ không làm khó Đường Cẩn Khiên, anh ấy là người tốt.”
Tần Vãn Hạ cảm kích cười, Cố An Quốc ký tên xong ngồi đợi ở cửa phòng phẫu thuật.
Cố An Quốc tháo chiếc kính gọng đen dày cộp xuống, mệt mỏi dụi mắt.
Tần Vãn Hạ nhìn thấy, không khỏi cúi đầu tự trách, “Xin lỗi bác, là cháu làm mọi người khổ sở, hy vọng bác gái mau chóng qua cơn nguy kịch.”
Cố An Quốc nhìn cô, lắc lắc đầu nói: “Chuyện con với Cố Thiên Thành, chắc chắn là do nó với Đào Bích Tuyết lén lút với nhau, chuyện này không trách con, về việc bác gái con bị xuất huyết máu não, cũng là do bị cao huyết áp gây ra, con đã cố gắng giúp đỡ rồi, không cần phải tự trách.”
Tần Vãn Hạ có chút ngạc nhiên, cô không nghĩ tới một người thường ngày nghiêm túc như Cố An Quốc, nhìn có vẻ như không quan tâm đến việc gia đình, vậy mà có thể đoán trúng lý do cô đột nhiên rời khỏi nhà họ Cố.
Trong ba năm nay, cô thật sự coi Cố gia như gia đình, coi họ như là người thân của cô, thật ra cô rất sợ họ sẽ trách cứ cô đột nhiên rời đi, càng sợ sẽ mất đi đoạn tình thân này.
Ca phẫu thuật tiến hành cho đến chập tối, mới có bác sĩ ra nói với bọn họ, phẫu thuật rất thành công, nghe thấy tin tức này, Tần Vãn Hạ thở phào nhẹ nhõm.
Khi cô nhìn thấy Đường Cẩn Khiên, đột nhiên cô có một loại ảo giác như mới vừa cùng anh sát cánh chiến đấu đánh bại bệnh tật.
Đường Cẩn Khiên không nhìn thấy cô, anh đang nghiêm túc nhìn vào bản tiểu sử bệnh án, bên cạnh anh vây quanh mấy vị bác sĩ trẻ, đang đợi anh chỉ điểm.
“ Thưa thầy, người nhà của Tống Tiểu Ngọc đã đến rồi.”
Đỗ Bác là người đầu tiên nhìn thấy cô, lên tiếng nhắc nhở Đường Cẩn Khiên.
Đường Cẩn Khiên ngước mắt lên, lúc nhìn thấy Tần Vãn Hạ khóe miệng anh hơi nhếch lên, sau đó anh quay đầu, nghiêm túc sửa lại lời nói của Đỗ Bác.
“Cô ấy không phải là người nhà của Tống Tiểu Ngọc.”
“A? Vậy cô ấy là ai a?” Đỗ Bác sờ sờ đầu, có chút không hiểu.
Đường Cẩn Khiên đem tiểu sử bệnh án đặt vào tay Đỗ Bác, đồng thời dùng một âm lượng lớn hơn thông báo với mọi người.
“Cô ấy là người nhà của tôi.”
Nói xong, anh chầm chậm bước về phía Tần Vãn Hạ.
Tần Vãn Hạ vừa nghe thấy câu nói sau cùng của anh, cô đột nhiên nhớ đến một đoạn văn mà cô đã từng đọc trên mạng –Nếu một người đàn ông đưa bạn vào vòng tròn kết nối của anh ấy và long trọng giới thiệu bạn với người thân và bạn bè của anh ấy, điều đó cho thấy bạn đã nằm trong kế hoạch tương lai của anh ấy, người đàn ông như vậy, xứng đáng được trân trọng!
Cô lại bất giác nghĩ tới lởi Đường Cẩn Khiên nói anh đối với cuộc hôn nhân này rất nghiêm túc, cô không khỏi có chút xấu hổ, căng thẳng nhìn những ánh mắt đố kị xung quanh, xấu hổ cúi đầu xuống.
“Thầy kết hôn từ khi nào, tại sao chúng ta đều không biết a?”
Đỗ Bác truy hỏi, khuôn mặt bát quái cùng với đôi mắt linh hoạt thẳng tắp nhìn vào Tần Vãn Hạ.
Đường Cẩn Khiên nghiêm túc nhìn cậu ta, “Tối nay nộp báo cáo học thuật của cậu cho tôi.”
“A? Đừng a, Em vẫn chưa viết xong…..vậy, em lập tức đi viết.”
Đỗ Bác gấp đến độ nhe răng trợn mắt, lúc gần đi cậu ta còn lich sự vẫy tay với Tần Vãn Hạ, thay cho chào hỏi.
Tần Vãn Hạ bị Đỗ Bác chọc cười, cảm giác lo lắng cũng giảm bớt, khi cô nhìn về phía Đường Cẩn Khiên, trên khuôn mặt cũng mang theo ý cười.
Anh vẫn đang mặc một chiếc áo phẫu thuật màu xanh đậm bên dưới chiếc áo khoác trắng, mái tóc ngắn sạch sẽ hơi rối, xem ra là mới từ phòng phẫu thuật đi ra.
“Anh…”
“Em….”
Bọn họ đồng thời cùng nhìn đối phương, cùng lúc mở miệng, cũng cùng lúc dừng lại.
Bọn họ tuy đã là vợ chồng, nhưng thời gian chung sống rất ít, giữa họ vẫn chưa đủ để ăn ý với nhau.
Mặt của Cố Thiên Thành khó coi như mới nuốt phải ruồi, bắt anh cúi đầu trước Đường Cẩn Khiên, vậy chẳng khác nào tự vả vào mặt mình sao?
Đỗ Bác rút ra tấm phim chụp CT, bắt đầu hù dọa Cố Thiên Thành, “Anh xem, vị trí bị xuất huyết não của mẹ anh đi, thật sự rất đặc biệt, nếu mà chậm trễ thêm nữa…..”
Cố Thiên Thành bị dọa đến mặt trắng bệch, “Cậu mau đi tìm anh ta về đây, tôi nói chuyện với anh ta, được không?”
Trong đầu anh ta đang bắt đầu tính toán, chỉ cần Đường Cẩn Khiên xuất hiện, loại người luôn giả vờ tốt bụng như Tần Vãn Hạ, nhất định sẽ chủ động có biểu hiện quan tâm đến Tống Tiểu Ngọc, vậy nhất định sẽ giúp anh ta thoát khỏi rắc rối này.
“Vậy không được, nào có ai nhờ người khác giúp lại có thái độ như vậy?” Đỗ Bác trực tiếp từ chối, “Như vầy đi, tôi giúp anh quay một đoạn video xin lỗi.”
Cậu ta nói xong liền giơ điện thoại lên,
Dưới tình thế bị ép buộc, Cố Thiên Thành không biết làm thế nào, nhìn giống như tội nhân đang đứng trước mặt mọi người, cúi cái đầu kiêu ngạo của anh ta xuống, “Xin lỗi, tôi sai rồi!”
“Ai sai? Sai ở đâu?” Đỗ Bác không hài lòng, đem điện thoại quay lại gần hơn nữa.
Cố Thiên Thành trừng mắt nhìn Đỗ Bác, nhưng Đỗ Bác không chịu bỏ qua, bắt anh ta không thể không cúi đầu lần nữa, “Tôi, Cố Thiên Thành, tôi sai rồi, thật sự biết sai rồi, xin lỗi, rất xin lỗi!”
Bên ngoài phòng làm việc bắt đầu có người vây quanh xem, sắc mặt của Cố Thiên Thành bắt đầu trở nên tím tái trông rất khó coi.
Tần Vãn Hạ chỉ cảm thấy hình tượng của Cố Thiên Thành càng ngày càng xấu xí, cô quay mặt đi, không muốn nhìn anh ta thêm chút nào, tình cờ cô nhìn thấy Đào Bích Tuyết, cô ta đang nhìn chằm chằm vào bức ảnh làm việc của Đường Cẩn Khiên treo trên tường.
“Người nhà của Tống Tiểu Ngọc, các người sao vẫn còn ở đây, đây là đang làm cái gì?” Một bác sĩ trung niên chen vào đám đông, khinh ngạc nhìn Cố Thiên Thành đang ăn năn như tội nhân.
Cố An Quốc gấp gáp đi lên, “Là vợ tôi xảy ra chuyện gì sao?”
“Không có, Tống Tiểu Ngọc được đưa vào phòng cấp cứu, vừa lúc gặp được bác sĩ Đường Cẩn Khiên, bác sĩ Đường thấy tình trạng của bệnh nhân đang nguy kịch, lập tức bắt đầu phẫu thuật, tôi tìm các người ký tên vào phiếu đồng ý phẫu thuật.”
“Bác sĩ Đường Cẩn Khiên đã giúp chúng tôi làm phẫu thuật rồi sao?” Cố Phiến Thanh vui mừng đi tới.
Vị bác sĩ gật đầu, “Bác sĩ Đường thật sự tốt bụng, các người còn chưa kí phiếu đồng ý phẫu thuật, cũng chưa đóng tiền viện phí, theo như quy định, là không được lập tức phẫu thuật đâu.”
Người Cố gia nghe vậy, đều thở phào nhẹ nhõm, Cố Thiên Thành lại lần nữa đen mặt, anh ta nhìn chằm chằm Đỗ Bác, “Cậu đang cố ý chơi tôi sao?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đỗ Bác cười giảo hoạt, đem phiếu đồng ý phẫu thuật đặt vào trước mặt anh ta, “Mau kí tên đi, Cố giám đốc.”
“Tôi không ký tên, tôi nói cho các người biết, không có sự đồng ý của người nhà lại tự ý phẫu thuật cho bệnh nhân, với lại tôi tuyệt đối không đóng phí phẫu thuật, có giỏi cậu kêu Đường Cẩn Khiên dừng phẫu thuật, xem anh ta có dám làm mẹ tôi chết trên bản mổ hay không!”
Cố Thiên Thành thẹn quá hóa giận, anh ta hét lớn đến nỗi khiến gân xanh trên cổ đều nổi lên, xông ra khỏi phòng bác sĩ.
Tần Vãn Hạ không khỏi đổ mồ hôi lạnh thay Đường Cẩn Khiên, nếu như phẫu thuật không thành công, không phải việc tốt lại thành việc xấu sao?
“Để tôi ký tên!” Cố An Quốc đi đến, “Tống Tiểu Ngọc là vợ của tôi.”
“Tôi đi đóng phí.” Cố Phiến Thanh kéo Tần Vãn Hạ, “Cậu yên tâm, cho dù kết quả phẫu thuật có như thế nào, chúng tớ cũng sẽ không làm khó Đường Cẩn Khiên, anh ấy là người tốt.”
Tần Vãn Hạ cảm kích cười, Cố An Quốc ký tên xong ngồi đợi ở cửa phòng phẫu thuật.
Cố An Quốc tháo chiếc kính gọng đen dày cộp xuống, mệt mỏi dụi mắt.
Tần Vãn Hạ nhìn thấy, không khỏi cúi đầu tự trách, “Xin lỗi bác, là cháu làm mọi người khổ sở, hy vọng bác gái mau chóng qua cơn nguy kịch.”
Cố An Quốc nhìn cô, lắc lắc đầu nói: “Chuyện con với Cố Thiên Thành, chắc chắn là do nó với Đào Bích Tuyết lén lút với nhau, chuyện này không trách con, về việc bác gái con bị xuất huyết máu não, cũng là do bị cao huyết áp gây ra, con đã cố gắng giúp đỡ rồi, không cần phải tự trách.”
Tần Vãn Hạ có chút ngạc nhiên, cô không nghĩ tới một người thường ngày nghiêm túc như Cố An Quốc, nhìn có vẻ như không quan tâm đến việc gia đình, vậy mà có thể đoán trúng lý do cô đột nhiên rời khỏi nhà họ Cố.
Trong ba năm nay, cô thật sự coi Cố gia như gia đình, coi họ như là người thân của cô, thật ra cô rất sợ họ sẽ trách cứ cô đột nhiên rời đi, càng sợ sẽ mất đi đoạn tình thân này.
Ca phẫu thuật tiến hành cho đến chập tối, mới có bác sĩ ra nói với bọn họ, phẫu thuật rất thành công, nghe thấy tin tức này, Tần Vãn Hạ thở phào nhẹ nhõm.
Khi cô nhìn thấy Đường Cẩn Khiên, đột nhiên cô có một loại ảo giác như mới vừa cùng anh sát cánh chiến đấu đánh bại bệnh tật.
Đường Cẩn Khiên không nhìn thấy cô, anh đang nghiêm túc nhìn vào bản tiểu sử bệnh án, bên cạnh anh vây quanh mấy vị bác sĩ trẻ, đang đợi anh chỉ điểm.
“ Thưa thầy, người nhà của Tống Tiểu Ngọc đã đến rồi.”
Đỗ Bác là người đầu tiên nhìn thấy cô, lên tiếng nhắc nhở Đường Cẩn Khiên.
Đường Cẩn Khiên ngước mắt lên, lúc nhìn thấy Tần Vãn Hạ khóe miệng anh hơi nhếch lên, sau đó anh quay đầu, nghiêm túc sửa lại lời nói của Đỗ Bác.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cô ấy không phải là người nhà của Tống Tiểu Ngọc.”
“A? Vậy cô ấy là ai a?” Đỗ Bác sờ sờ đầu, có chút không hiểu.
Đường Cẩn Khiên đem tiểu sử bệnh án đặt vào tay Đỗ Bác, đồng thời dùng một âm lượng lớn hơn thông báo với mọi người.
“Cô ấy là người nhà của tôi.”
Nói xong, anh chầm chậm bước về phía Tần Vãn Hạ.
Tần Vãn Hạ vừa nghe thấy câu nói sau cùng của anh, cô đột nhiên nhớ đến một đoạn văn mà cô đã từng đọc trên mạng –Nếu một người đàn ông đưa bạn vào vòng tròn kết nối của anh ấy và long trọng giới thiệu bạn với người thân và bạn bè của anh ấy, điều đó cho thấy bạn đã nằm trong kế hoạch tương lai của anh ấy, người đàn ông như vậy, xứng đáng được trân trọng!
Cô lại bất giác nghĩ tới lởi Đường Cẩn Khiên nói anh đối với cuộc hôn nhân này rất nghiêm túc, cô không khỏi có chút xấu hổ, căng thẳng nhìn những ánh mắt đố kị xung quanh, xấu hổ cúi đầu xuống.
“Thầy kết hôn từ khi nào, tại sao chúng ta đều không biết a?”
Đỗ Bác truy hỏi, khuôn mặt bát quái cùng với đôi mắt linh hoạt thẳng tắp nhìn vào Tần Vãn Hạ.
Đường Cẩn Khiên nghiêm túc nhìn cậu ta, “Tối nay nộp báo cáo học thuật của cậu cho tôi.”
“A? Đừng a, Em vẫn chưa viết xong…..vậy, em lập tức đi viết.”
Đỗ Bác gấp đến độ nhe răng trợn mắt, lúc gần đi cậu ta còn lich sự vẫy tay với Tần Vãn Hạ, thay cho chào hỏi.
Tần Vãn Hạ bị Đỗ Bác chọc cười, cảm giác lo lắng cũng giảm bớt, khi cô nhìn về phía Đường Cẩn Khiên, trên khuôn mặt cũng mang theo ý cười.
Anh vẫn đang mặc một chiếc áo phẫu thuật màu xanh đậm bên dưới chiếc áo khoác trắng, mái tóc ngắn sạch sẽ hơi rối, xem ra là mới từ phòng phẫu thuật đi ra.
“Anh…”
“Em….”
Bọn họ đồng thời cùng nhìn đối phương, cùng lúc mở miệng, cũng cùng lúc dừng lại.
Bọn họ tuy đã là vợ chồng, nhưng thời gian chung sống rất ít, giữa họ vẫn chưa đủ để ăn ý với nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro