Kết Hôn Nhanh Chóng - Ông Xã Yêu Hết Lòng
Anh không cho phép em tìm bạn trai
Mộc Y Y
2024-11-11 11:37:56
Lâm Triệt còn muốn rời khỏi, nhưng mà, lại rõ ràng cảm giác được, một bàn tay của anh đẩy lên cạnh tường, làm cô chạm vào bức tường lạnh
băng, thân thể cường tráng của Cố Tĩnh Trạch nhích lại, còn một bàn tay
đã từ phía dưới dò xét vào.
Nháy mắt chạm đến làn da, Lâm Triệt cảm thấy tay anh nóng không chịu được.
Thân thể càng run lên, cảm thụ được đầu ngón tay thô ráp của anh xẹt qua da thịt, lưu lại từng đợt rùng mình.
Quần áo bị vén lên hơn phân nửa, bàn tay anh đang dọc theo cơ thể cô đi lên, lại nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang.
Môi Cố Tĩnh Trạch rời đi, trong hô hấp dồn dập, liếc mắt nhìn nơi phát ra âm thanh.
Trong lòng lại thầm mắng âm thanh làm người ta tức giận này.
Trên môi vẫn còn hương vị của cô, anh không tha liếm một chút, cảm giác tư vị không có ghê tởm một chút nào, ngược lại làm người cảm thấy lưu luyến.
Lâm Triệt ánh mắt mê ly, trên má mang theo hai đám đỏ ửng.
Anh buông cô ra, trên tay vẫn cực nóng, lấy tay ra, trong lòng bàn tay rịn lớp mồ hôi hơi mỏng, liếc mắt nhìn Lâm Triệt một cái, anh mới quay đầu lại cầm điện thoại.
Là bí thư Trường của Cố Tĩnh Minh gọi điện thoại tới.
Cố Tĩnh Trạch nghe máy.
“Làm sao vậy?”
“Nhị thiếu, vừa rồi mới biết được, xác thật có cô gái tiến vào, người này nhị thiếu quen sao?”
“Ừ, tên Du Mẫn Mẫn.”
“Đúng là cô ta, nhị thiếu yên tâm, cô ta đã được Tổng Thống tiên sinh phái người đưa trở về, hiện tại hẳn là không có việc gì.”
“Vậy là tốt rồi, cảm ơn.”
“Nhị thiếu đừng khách khí với tôi, Tổng Thống tiên sinh nhờ tôi vấn an, cũng vấn an thiếu phu nhân, Tổng Thống tiên sinh ít ngày nữa sẽ về thăm nhà, hy vọng có thể nhìn thấy thiếu phu nhân.”
“Phải không, được rồi, sẽ có cơ hội này.” Anh cười nhạt, ngẩng đầu lên, nhìn Lâm Triệt đứng ở một bên, quần áo vẫn vô cùng hỗn độn.
Buông điện thoại xuống, anh nhìn Lâm Triệt nói: "Người đại diện của em đã không có việc gì.”
Lâm Triệt nhìn anh.
Vừa rồi phát sinh hết thảy, ở trên mặt anh không còn một chút dấu vết, giống như cái gì cũng không phát sinh, ánh mắt anh vẫn trong trẻo nhìn cô nói chuyện.
Nhưng mà, cô vẫn có thể nhớ, vừa rồi anh ở trên người cô lưu lại gợn sóng, rõ ràng như vậy.
Tức giận không thôi, cô thật sự muốn giết chết anh.
Cô dậm chân một cái, nói với Cố Tĩnh Trạch: "Đi ra ngoài! Đồ lưu manh.”
“……”
Cố Tĩnh Trạch còn không kịp phản ứng lại, Lâm Triệt đã bước tới, nắm tay một cái tiếp một cái đánh vào trên người anh, tuy rằng không đau, nhưng cũng rất phiền.
Cố Tĩnh Trạch chỉ có thể liên tục lui về phía sau, nhìn bộ dáng cô phát điên, tuy rằng dễ dàng là có thể đè thân thể gầy yéu của cô lại, nhưng anh không làm.
Chỉ như vậy bị đẩy ra bên ngoài.
Cố Tĩnh Trạch nói: "Lâm Triệt, em làm gì?” Anh giữ cánh tay của cô lại, nhìn gương mặt nóng bỏng của cô.
Lâm Triệt phẫn hận trừng mắt anh: "Lưu manh, đi ra ngoài!”
“Lưu manh?” Anh nhăn mày lại: "Em là vợ của anh, cho nên, hình như anh làm mấy cái này đều hợp pháp mà?”
“……” Lâm Triệt thế nhưng không còn lời gì để nói.
Cố Tĩnh Trạch nhíu mày: "Cho nên, hiện tại sao em tìm bạn trai? Nói dối nói em không kết hôn?”
“Em……” Lâm Triệt chỉ nghĩ như vậy, căn bản còn chưa thực hiện, lúc này không biết nói thế nào
Ánh mắt Cố Tĩnh Trạch hung ác nhìn chằm chằm cô, nghiêm túc nói: "Hiện tại anh sẽ không cho phép em tìm bạn trai.”
Đáy lòng Lâm Triệt nổ vang một chút.
Anh có ý gì?
Cố Tĩnh Trạch nhìn cô, biểu tình đen tối không rõ, mang theo u quang thâm thúy: "Cho nên, em tốt nhất từ bỏ ý tưởng này đi”.
Lâm Triệt còn muốn nói cái gì, bỗng nhiên Cố Tĩnh Trạch lại lần nữa tới gần: "Nếu em nhất định phải thử một lần, anh khuyên em đừng dùng ý đồ you you khiêu khích anh.”
Đường cong mạnh mẽ của anh căng chặt, lúc tới gần, cảm giác bá đạo đột nhiên sinh ra, làm tim Lâm Triệt lập tức chạy lên, ở trong lồng ngực đập thình thịch kịch liệt.
Đôi mắt nhìn lung tung, Lâm Triệt vội dùng một tay đẩy anh ra.
“Đừng hòng tiến vào chơi lưu manh, hừ.”
Nói xong, cô đóng cửa lại cái đùng.
Nháy mắt chạm đến làn da, Lâm Triệt cảm thấy tay anh nóng không chịu được.
Thân thể càng run lên, cảm thụ được đầu ngón tay thô ráp của anh xẹt qua da thịt, lưu lại từng đợt rùng mình.
Quần áo bị vén lên hơn phân nửa, bàn tay anh đang dọc theo cơ thể cô đi lên, lại nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang.
Môi Cố Tĩnh Trạch rời đi, trong hô hấp dồn dập, liếc mắt nhìn nơi phát ra âm thanh.
Trong lòng lại thầm mắng âm thanh làm người ta tức giận này.
Trên môi vẫn còn hương vị của cô, anh không tha liếm một chút, cảm giác tư vị không có ghê tởm một chút nào, ngược lại làm người cảm thấy lưu luyến.
Lâm Triệt ánh mắt mê ly, trên má mang theo hai đám đỏ ửng.
Anh buông cô ra, trên tay vẫn cực nóng, lấy tay ra, trong lòng bàn tay rịn lớp mồ hôi hơi mỏng, liếc mắt nhìn Lâm Triệt một cái, anh mới quay đầu lại cầm điện thoại.
Là bí thư Trường của Cố Tĩnh Minh gọi điện thoại tới.
Cố Tĩnh Trạch nghe máy.
“Làm sao vậy?”
“Nhị thiếu, vừa rồi mới biết được, xác thật có cô gái tiến vào, người này nhị thiếu quen sao?”
“Ừ, tên Du Mẫn Mẫn.”
“Đúng là cô ta, nhị thiếu yên tâm, cô ta đã được Tổng Thống tiên sinh phái người đưa trở về, hiện tại hẳn là không có việc gì.”
“Vậy là tốt rồi, cảm ơn.”
“Nhị thiếu đừng khách khí với tôi, Tổng Thống tiên sinh nhờ tôi vấn an, cũng vấn an thiếu phu nhân, Tổng Thống tiên sinh ít ngày nữa sẽ về thăm nhà, hy vọng có thể nhìn thấy thiếu phu nhân.”
“Phải không, được rồi, sẽ có cơ hội này.” Anh cười nhạt, ngẩng đầu lên, nhìn Lâm Triệt đứng ở một bên, quần áo vẫn vô cùng hỗn độn.
Buông điện thoại xuống, anh nhìn Lâm Triệt nói: "Người đại diện của em đã không có việc gì.”
Lâm Triệt nhìn anh.
Vừa rồi phát sinh hết thảy, ở trên mặt anh không còn một chút dấu vết, giống như cái gì cũng không phát sinh, ánh mắt anh vẫn trong trẻo nhìn cô nói chuyện.
Nhưng mà, cô vẫn có thể nhớ, vừa rồi anh ở trên người cô lưu lại gợn sóng, rõ ràng như vậy.
Tức giận không thôi, cô thật sự muốn giết chết anh.
Cô dậm chân một cái, nói với Cố Tĩnh Trạch: "Đi ra ngoài! Đồ lưu manh.”
“……”
Cố Tĩnh Trạch còn không kịp phản ứng lại, Lâm Triệt đã bước tới, nắm tay một cái tiếp một cái đánh vào trên người anh, tuy rằng không đau, nhưng cũng rất phiền.
Cố Tĩnh Trạch chỉ có thể liên tục lui về phía sau, nhìn bộ dáng cô phát điên, tuy rằng dễ dàng là có thể đè thân thể gầy yéu của cô lại, nhưng anh không làm.
Chỉ như vậy bị đẩy ra bên ngoài.
Cố Tĩnh Trạch nói: "Lâm Triệt, em làm gì?” Anh giữ cánh tay của cô lại, nhìn gương mặt nóng bỏng của cô.
Lâm Triệt phẫn hận trừng mắt anh: "Lưu manh, đi ra ngoài!”
“Lưu manh?” Anh nhăn mày lại: "Em là vợ của anh, cho nên, hình như anh làm mấy cái này đều hợp pháp mà?”
“……” Lâm Triệt thế nhưng không còn lời gì để nói.
Cố Tĩnh Trạch nhíu mày: "Cho nên, hiện tại sao em tìm bạn trai? Nói dối nói em không kết hôn?”
“Em……” Lâm Triệt chỉ nghĩ như vậy, căn bản còn chưa thực hiện, lúc này không biết nói thế nào
Ánh mắt Cố Tĩnh Trạch hung ác nhìn chằm chằm cô, nghiêm túc nói: "Hiện tại anh sẽ không cho phép em tìm bạn trai.”
Đáy lòng Lâm Triệt nổ vang một chút.
Anh có ý gì?
Cố Tĩnh Trạch nhìn cô, biểu tình đen tối không rõ, mang theo u quang thâm thúy: "Cho nên, em tốt nhất từ bỏ ý tưởng này đi”.
Lâm Triệt còn muốn nói cái gì, bỗng nhiên Cố Tĩnh Trạch lại lần nữa tới gần: "Nếu em nhất định phải thử một lần, anh khuyên em đừng dùng ý đồ you you khiêu khích anh.”
Đường cong mạnh mẽ của anh căng chặt, lúc tới gần, cảm giác bá đạo đột nhiên sinh ra, làm tim Lâm Triệt lập tức chạy lên, ở trong lồng ngực đập thình thịch kịch liệt.
Đôi mắt nhìn lung tung, Lâm Triệt vội dùng một tay đẩy anh ra.
“Đừng hòng tiến vào chơi lưu manh, hừ.”
Nói xong, cô đóng cửa lại cái đùng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro