Kết Hôn Nhanh Chóng - Ông Xã Yêu Hết Lòng
Có phải cô ngủ với nhầm người rồi không
Mộc Y Y
2024-11-11 11:37:56
Yêu chính là mê muội mọi nơi mọi lúc, hóa ra em cũng đắm chìm trong đó...
----- Lời tựa -----
Lâm Triệt mơ màng bò dậy khỏi giường.
Đầu cô choáng váng giống như không phải của mình, lòng bàn tay chạm vào ga giường sang trọng hoa lệ, không phải đồ cũ mà cô thường dùng, đèn trên đỉnh đầu cũng không phải đèn tiets kiệm năng lượng cô quen nhìn thấy, trên người cô đau đớn giống như mới vừa bị cái gì đó cán qua, nâng cổ tay lên, bên trên toàn là những dấu vết xanh xanh tím tím.
Đây không phải là đang mơ chứ...
Cô che miệng, không muốn để cho mình kêu lên thành tiếng, vén chăn lên, thấy chính mình nằm bên trong không mảnh vải che thân, gần như muốn thét chói tai.
Ánh mắt Lâm Triệt đảo vòng hai cái, quả quyết xốc chăn, xuống giường nhặt lại quần áo đang nằm hỗn độn khắp nơi, tùy tiện mặc vào, muốn chạy thẳng ra ngoài không dám quay đầu lại.
Bỗng nhiên sau gáy bị người nào đó túm lấy...
"A... Buông ra, buông ra..." Lâm Triệt dùng cả tay và chân phản kháng lại.
Tay người đàn ông túm lấy cổ cô, không hề tốn chút sức nào, trực tiếp ném cô trở lại giường.
Lâm Triệt bị ngã choáng váng rất tức giận, nhưng lúc ngẩng đầu lên thấy người đàn ông trước mắt, vẫn không nhịn được ngẩn người, cặp mắt si mê dán lên gương mặt tuyệt mỹ của anh, muốn dời cũng không dời nổi...
Thật là đẹp trai...
Cặp mắt thâm thúy, như mang theo kiêu căng lạnh lùng bẩm sinh, cánh mũi cao ở trên gương mặt trắng nõn, da thịt trắng mịn như ngọc, khiến cho một cô gái có làn da cũng không tệ lắm như cô cũng tự cảm thấy hâm mộ ghen tị.
Cô tự hỏi đã gặp không ít người, nhưng nếu đem những người đàn ông được gọi là nam thần mà so với anh, cũng lập tức trở nên ảm đạm.
Chính là người đàn ông này, ngày hôm qua dùng thời gian cả buổi tối, chơi đùa cô gần chết?
"Là ai bảo cô tới đây, cô bỏ thuốc tôi? Cô làm ra chuyện như vậy, còn có thể nghĩ sẽ rời khỏi nơi này an toàn?" Anh nhìn người phụ nữ ngây ngô này, trong đôi mắt sâu thẳm lóe lên tức giận.
Cô gái xa lạ này, da thịt trắng như tuyết, gương mặt nhỏ nhắn, đôi mắt to linh động, lông mi thật dày, thật giống như nai con bị hoảng sợ, lại không cam lòng yếu thế mở to mắt nhìn anh đe dọa.
Ánh mắt Cố Tĩnh Trạch liếc qua người cô, ánh mắt Lâm Triệt nhanh chóng chuyển động lần nữa.
Cô chỉ là một nghệ sĩ nhỏ tuyến mười tám, hôm qua vất vả lắm mới nghe ngóng được đại minh tinh Cố Tĩnh Dư ở đây, cho nên cố ý mua chút "thuốc" khiến cho người ta mơ hồ, bỏ vào trong nước của anh, cho là có thể bí mật gặp gỡ...
Nhưng cô bỏ nhầm người rồi.
Người trước mắt, mặc dù đẹp trai khiến cho người ta cảm thấy lóa mắt, nhưng chắc chắn không phải đại minh tinh Cố Tĩnh Dư.
Lần này, cô bị anh ta thô lỗ kéo cánh tay lần nữa, lúc ngã xuống đất, thậm chí cô còn chật vật lăn một vòng, mới ổn định lại.
"Anh... Anh làm gì vậy, nếu thuốc là do tôi bỏ, bây giờ tôi còn nằm ở đây? Anh nhầm rồi, bây giờ người bị tổn thương nghiêm trọng là tôi." Cô ngã đau mông, đau tay, phía dưới càng đau làm cho người ta không thể khinh thường, căm tức, cô trực tiếp kêu gào lên: “Tôi muốn bỏ thuốc mê người khác, không hề liên quan gì tới anh, anh cho là anh đáng giá để tôi bỏ thuốc chắc, bổn cô nương sẽ không tùy tiện ra tay, anh trả tiền thuốc cho tôi!"
Bỏ thuốc nhầm người ư? Gò má Cố Tĩnh Trạch căng thẳng, hai hàng lông mày vặn thành chữ xuyên, con ngươi đen như dã thú ẩn núp, nhìn chằm chằm người phụ nữ áo quần xốc xếch, nửa bả vai trắng nõn của cô lộ ra bên ngoài, phía trên tím bầm đỏ lên, vô cùng gai mắt, trên da thịt trắng nõn như có rất nhiều đóa hoa mai nở.
Những hình ảnh kia thoáng xuất hiện trong đầu lần nữa, bỗng nhiên bụng dưới của anh nóng lên, cảm giác rõ ràng cái nóng như lửa chuyển động trong cơ thể mình.
Rời ánh mắt khỏi gương mặt cô.
Người phụ nữ đáng chết, dám bỏ thuốc anh, hiệu quả còn mãnh liệt như vậy.
Anh nhất thời im lặng, khiến cho Lâm Triệt có được cơ hội, không để ý tất cả mà nhảy xuống đất, cô dùng sức đẩy người đàn ông này ra.
----- Lời tựa -----
Lâm Triệt mơ màng bò dậy khỏi giường.
Đầu cô choáng váng giống như không phải của mình, lòng bàn tay chạm vào ga giường sang trọng hoa lệ, không phải đồ cũ mà cô thường dùng, đèn trên đỉnh đầu cũng không phải đèn tiets kiệm năng lượng cô quen nhìn thấy, trên người cô đau đớn giống như mới vừa bị cái gì đó cán qua, nâng cổ tay lên, bên trên toàn là những dấu vết xanh xanh tím tím.
Đây không phải là đang mơ chứ...
Cô che miệng, không muốn để cho mình kêu lên thành tiếng, vén chăn lên, thấy chính mình nằm bên trong không mảnh vải che thân, gần như muốn thét chói tai.
Ánh mắt Lâm Triệt đảo vòng hai cái, quả quyết xốc chăn, xuống giường nhặt lại quần áo đang nằm hỗn độn khắp nơi, tùy tiện mặc vào, muốn chạy thẳng ra ngoài không dám quay đầu lại.
Bỗng nhiên sau gáy bị người nào đó túm lấy...
"A... Buông ra, buông ra..." Lâm Triệt dùng cả tay và chân phản kháng lại.
Tay người đàn ông túm lấy cổ cô, không hề tốn chút sức nào, trực tiếp ném cô trở lại giường.
Lâm Triệt bị ngã choáng váng rất tức giận, nhưng lúc ngẩng đầu lên thấy người đàn ông trước mắt, vẫn không nhịn được ngẩn người, cặp mắt si mê dán lên gương mặt tuyệt mỹ của anh, muốn dời cũng không dời nổi...
Thật là đẹp trai...
Cặp mắt thâm thúy, như mang theo kiêu căng lạnh lùng bẩm sinh, cánh mũi cao ở trên gương mặt trắng nõn, da thịt trắng mịn như ngọc, khiến cho một cô gái có làn da cũng không tệ lắm như cô cũng tự cảm thấy hâm mộ ghen tị.
Cô tự hỏi đã gặp không ít người, nhưng nếu đem những người đàn ông được gọi là nam thần mà so với anh, cũng lập tức trở nên ảm đạm.
Chính là người đàn ông này, ngày hôm qua dùng thời gian cả buổi tối, chơi đùa cô gần chết?
"Là ai bảo cô tới đây, cô bỏ thuốc tôi? Cô làm ra chuyện như vậy, còn có thể nghĩ sẽ rời khỏi nơi này an toàn?" Anh nhìn người phụ nữ ngây ngô này, trong đôi mắt sâu thẳm lóe lên tức giận.
Cô gái xa lạ này, da thịt trắng như tuyết, gương mặt nhỏ nhắn, đôi mắt to linh động, lông mi thật dày, thật giống như nai con bị hoảng sợ, lại không cam lòng yếu thế mở to mắt nhìn anh đe dọa.
Ánh mắt Cố Tĩnh Trạch liếc qua người cô, ánh mắt Lâm Triệt nhanh chóng chuyển động lần nữa.
Cô chỉ là một nghệ sĩ nhỏ tuyến mười tám, hôm qua vất vả lắm mới nghe ngóng được đại minh tinh Cố Tĩnh Dư ở đây, cho nên cố ý mua chút "thuốc" khiến cho người ta mơ hồ, bỏ vào trong nước của anh, cho là có thể bí mật gặp gỡ...
Nhưng cô bỏ nhầm người rồi.
Người trước mắt, mặc dù đẹp trai khiến cho người ta cảm thấy lóa mắt, nhưng chắc chắn không phải đại minh tinh Cố Tĩnh Dư.
Lần này, cô bị anh ta thô lỗ kéo cánh tay lần nữa, lúc ngã xuống đất, thậm chí cô còn chật vật lăn một vòng, mới ổn định lại.
"Anh... Anh làm gì vậy, nếu thuốc là do tôi bỏ, bây giờ tôi còn nằm ở đây? Anh nhầm rồi, bây giờ người bị tổn thương nghiêm trọng là tôi." Cô ngã đau mông, đau tay, phía dưới càng đau làm cho người ta không thể khinh thường, căm tức, cô trực tiếp kêu gào lên: “Tôi muốn bỏ thuốc mê người khác, không hề liên quan gì tới anh, anh cho là anh đáng giá để tôi bỏ thuốc chắc, bổn cô nương sẽ không tùy tiện ra tay, anh trả tiền thuốc cho tôi!"
Bỏ thuốc nhầm người ư? Gò má Cố Tĩnh Trạch căng thẳng, hai hàng lông mày vặn thành chữ xuyên, con ngươi đen như dã thú ẩn núp, nhìn chằm chằm người phụ nữ áo quần xốc xếch, nửa bả vai trắng nõn của cô lộ ra bên ngoài, phía trên tím bầm đỏ lên, vô cùng gai mắt, trên da thịt trắng nõn như có rất nhiều đóa hoa mai nở.
Những hình ảnh kia thoáng xuất hiện trong đầu lần nữa, bỗng nhiên bụng dưới của anh nóng lên, cảm giác rõ ràng cái nóng như lửa chuyển động trong cơ thể mình.
Rời ánh mắt khỏi gương mặt cô.
Người phụ nữ đáng chết, dám bỏ thuốc anh, hiệu quả còn mãnh liệt như vậy.
Anh nhất thời im lặng, khiến cho Lâm Triệt có được cơ hội, không để ý tất cả mà nhảy xuống đất, cô dùng sức đẩy người đàn ông này ra.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro