Kết Hôn Nhanh Chóng - Ông Xã Yêu Hết Lòng
Chương 7.2
Mộc Y Y
2024-11-11 11:37:56
Vẻ mặt Cố Tĩnh Trạch lãnh đạm, nghe được giọng nói cô của cô, chân mày nhíu lại.
Quay đầu lại, thấy Lâm Triệt mặc áo đầm liền thân, tay chống nạnh, đang chạy qua bên này, mi tâm càng không khỏi vặn một cái.
Chẳng qua là, tóc đen tản ra tán loạn, da thịt cô trắng ngọc càng làm cho chúng nổi bật lên trắng như tuyết, cả người nhìn sạch sẽ trong suốt, anh hít một hơi thật sâu, thu ánh mắt về, tiếp tục hướng ra phía ngoài.
"Cho tôi đi chung với, Cố Tĩnh Trạch, tôi phải đến công ty."
"Tôi cho người đưa cô đi." Anh lãnh đạm nói, ánh mắt nhìn về phía trước.
"A... Được rồi, thật ra thì đưa tôi đến trạm xe buýt là được, không cần lãng phí một chiếc xe phiền toái như vậy."
Cố Tĩnh Trạch cau mày: “Cố gia còn không có nghèo đến mức bà chủ nhà mình lại cần ngồi xe buýt để tiết kiệm tiền."
Ánh mắt ngừng lại ở khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, anh như là đang suy nghĩ: “Lên xe đi."
Lâm Triệt vừa nghe, có thể tiết kiệm hai đồng tiền, vội vàng đi theo bước chân Cố Tĩnh Trạch.
Xe Cố Tĩnh Trạch rất lớn, chính là chiếc xe ngày hôm qua anh lái kia, bên trong ghế ngồi bọc da thượng hạng, tản ra mùi thơm thoang thoảng, Cố Tĩnh Trạch nhìn dấu giày cô đạp ở phía dưới chân đệm, cau mày nhìn cô: “Tại sao giày của cô lại bẩn như vậy?"
Lâm Triệt nhìn một cái, dấu giày có chút khó coi, ngượng ngùng cười cười, cô lên tiếng: “Tôi không có giày."
Thấy cặp mắt Cố Tĩnh Trạch lần nữa ngắt lên, cô bĩu môi một cái nói: “Chê cái gì, tôi cũng không muốn, đôi giày này là đôi duy nhất của tôi."
Cố Tĩnh Trạch nhìn cô, quần áo tán loạn, chân dài như ẩn như hiện.
Nhìn quần áo cô, hay là người ngày hôm qua kia, dáng vẻ lôi thôi không giống nhau.
Anh nói: “Trước tiên đưa cô đi mua bộ quần áo khác."
Lâm Triệt vừa nghe, vội vàng nói: “Quần áo của tôi rất tốt, chẳng qua là không mang tới mà thôi, có cơ hội tôi sẽ trở về mang hành lý của tôi đến."
Cố Tĩnh Trạch cũng nói với tài xế: “Tìm một chỗ, để cho bà chủ mua quần áo."
Sau đó tài xế trực tiếp quẹo cua xe.
Lâm Triệt xin lỗi: “Thật sự không cần đâu, như vậy tôi thấy ngại lắm."
Cố Tĩnh Trạch quét mắt lên quần áo của cô, không biết là ở mua nơi nào, đã rất cũ rồi, đại khái không chỉ từng mặc một lần hai lần đâu.
"Quần áo quá bẩn, tôi nhìn không thoải mái."
"..." Được rồi, nếu là vì sự thoải mái của anh ta, mua thì mua đi.
Cô còn tưởng rằng tâm địa anh tốt đẹp lắm cơ.
"Cái này gọi là tiết kiệm, anh biết cái gì."
"Cô quen lôi thôi tiết kiệm, nhưng tôi không quen." Anh nhàn nhạt nhìn về phía trước, trong mắt là lạnh lùng đã từng xuất hiện nhiều lần.
Lâm Triệt nói: “Đúng vậy, người có tiền chính là tốt, có thể mỗi ngày thay một bộ quần áo, quần áo tôi quả thật không nhiều, mua một món có thể mặc thật lâu, bây giờ anh cảm thấy tôi mặc qua mấy lần, bộ quần áo này mấy trăm, nếu tôi không mặc đến khi hoàn toàn không thể mặc được nữa, thì sẽ không ném."
Cố Tĩnh Trạch nhìn về phía Lâm Triệt: “Lâm gia không nghèo khổ đến mức này đi."
Lâm Triệt cười nhìn anh: “Anh ngược lại là điều tra tôi rất kỹ sao."
"Tất nhiên, cô cho là tôi sẽ tùy tiện cưới một người phụ nữ mà không biết chút thông tin gì sao?"
Lâm Triệt táy máy nghịch ống tay áo của mình: “Nhưng anh chẳng lẽ không điều tra được, tôi chẳng qua là con gái riêng ở Lâm gia thôi sao? Cha tôi cho tới bây giờ đều không coi tôi là con Lâm gia mà đối đãi, lúc nhỏ là theo bà vú, khi 16 tuổi, ông ta thấy tôi trưởng thành, cảm thấy tôi có giá trị lợi dụng, mới cho tôi một căn phòng, lúc nhỏ, quần áo tôi vĩnh viễn là của Lâm Lị, Lâm Dư mặc thừa bỏ đi, đừng nói là cũ, chính là có lỗ thủng, tôi thấy quần áo tốt như vậy, cũng sẽ xin bà vú cho tôi tiếp tục mặc."
Chân mày Cố Tĩnh Trạch hơi nhăn lại, nhìn cô, ánh mắt từ từ lắng đọng xuống.
Rất nhanh, hai người đã tới một cửa hàng bán quần áo sang trọng.
Vào cửa, Cố Tĩnh Trạch trực tiếp quét một vòng quần áo, nói với nhân viên trong cửa hàng: “Mấy món, tìm món nào thích hợp với cô ấy."
Nhân viên cửa hàng nhìn dáng vẻ Cố Tĩnh Trạch sạch sẽ gọn gàng, ánh mắt cũng sáng lên, vội vàng đón Lâm Triệt vào bên trong.
Lâm Triệt trợn mắt há mồm, phương thức người giàu đi dạo phố, vẫn là lần đầu tiên cô thấy được.
Quay đầu lại, thấy Lâm Triệt mặc áo đầm liền thân, tay chống nạnh, đang chạy qua bên này, mi tâm càng không khỏi vặn một cái.
Chẳng qua là, tóc đen tản ra tán loạn, da thịt cô trắng ngọc càng làm cho chúng nổi bật lên trắng như tuyết, cả người nhìn sạch sẽ trong suốt, anh hít một hơi thật sâu, thu ánh mắt về, tiếp tục hướng ra phía ngoài.
"Cho tôi đi chung với, Cố Tĩnh Trạch, tôi phải đến công ty."
"Tôi cho người đưa cô đi." Anh lãnh đạm nói, ánh mắt nhìn về phía trước.
"A... Được rồi, thật ra thì đưa tôi đến trạm xe buýt là được, không cần lãng phí một chiếc xe phiền toái như vậy."
Cố Tĩnh Trạch cau mày: “Cố gia còn không có nghèo đến mức bà chủ nhà mình lại cần ngồi xe buýt để tiết kiệm tiền."
Ánh mắt ngừng lại ở khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, anh như là đang suy nghĩ: “Lên xe đi."
Lâm Triệt vừa nghe, có thể tiết kiệm hai đồng tiền, vội vàng đi theo bước chân Cố Tĩnh Trạch.
Xe Cố Tĩnh Trạch rất lớn, chính là chiếc xe ngày hôm qua anh lái kia, bên trong ghế ngồi bọc da thượng hạng, tản ra mùi thơm thoang thoảng, Cố Tĩnh Trạch nhìn dấu giày cô đạp ở phía dưới chân đệm, cau mày nhìn cô: “Tại sao giày của cô lại bẩn như vậy?"
Lâm Triệt nhìn một cái, dấu giày có chút khó coi, ngượng ngùng cười cười, cô lên tiếng: “Tôi không có giày."
Thấy cặp mắt Cố Tĩnh Trạch lần nữa ngắt lên, cô bĩu môi một cái nói: “Chê cái gì, tôi cũng không muốn, đôi giày này là đôi duy nhất của tôi."
Cố Tĩnh Trạch nhìn cô, quần áo tán loạn, chân dài như ẩn như hiện.
Nhìn quần áo cô, hay là người ngày hôm qua kia, dáng vẻ lôi thôi không giống nhau.
Anh nói: “Trước tiên đưa cô đi mua bộ quần áo khác."
Lâm Triệt vừa nghe, vội vàng nói: “Quần áo của tôi rất tốt, chẳng qua là không mang tới mà thôi, có cơ hội tôi sẽ trở về mang hành lý của tôi đến."
Cố Tĩnh Trạch cũng nói với tài xế: “Tìm một chỗ, để cho bà chủ mua quần áo."
Sau đó tài xế trực tiếp quẹo cua xe.
Lâm Triệt xin lỗi: “Thật sự không cần đâu, như vậy tôi thấy ngại lắm."
Cố Tĩnh Trạch quét mắt lên quần áo của cô, không biết là ở mua nơi nào, đã rất cũ rồi, đại khái không chỉ từng mặc một lần hai lần đâu.
"Quần áo quá bẩn, tôi nhìn không thoải mái."
"..." Được rồi, nếu là vì sự thoải mái của anh ta, mua thì mua đi.
Cô còn tưởng rằng tâm địa anh tốt đẹp lắm cơ.
"Cái này gọi là tiết kiệm, anh biết cái gì."
"Cô quen lôi thôi tiết kiệm, nhưng tôi không quen." Anh nhàn nhạt nhìn về phía trước, trong mắt là lạnh lùng đã từng xuất hiện nhiều lần.
Lâm Triệt nói: “Đúng vậy, người có tiền chính là tốt, có thể mỗi ngày thay một bộ quần áo, quần áo tôi quả thật không nhiều, mua một món có thể mặc thật lâu, bây giờ anh cảm thấy tôi mặc qua mấy lần, bộ quần áo này mấy trăm, nếu tôi không mặc đến khi hoàn toàn không thể mặc được nữa, thì sẽ không ném."
Cố Tĩnh Trạch nhìn về phía Lâm Triệt: “Lâm gia không nghèo khổ đến mức này đi."
Lâm Triệt cười nhìn anh: “Anh ngược lại là điều tra tôi rất kỹ sao."
"Tất nhiên, cô cho là tôi sẽ tùy tiện cưới một người phụ nữ mà không biết chút thông tin gì sao?"
Lâm Triệt táy máy nghịch ống tay áo của mình: “Nhưng anh chẳng lẽ không điều tra được, tôi chẳng qua là con gái riêng ở Lâm gia thôi sao? Cha tôi cho tới bây giờ đều không coi tôi là con Lâm gia mà đối đãi, lúc nhỏ là theo bà vú, khi 16 tuổi, ông ta thấy tôi trưởng thành, cảm thấy tôi có giá trị lợi dụng, mới cho tôi một căn phòng, lúc nhỏ, quần áo tôi vĩnh viễn là của Lâm Lị, Lâm Dư mặc thừa bỏ đi, đừng nói là cũ, chính là có lỗ thủng, tôi thấy quần áo tốt như vậy, cũng sẽ xin bà vú cho tôi tiếp tục mặc."
Chân mày Cố Tĩnh Trạch hơi nhăn lại, nhìn cô, ánh mắt từ từ lắng đọng xuống.
Rất nhanh, hai người đã tới một cửa hàng bán quần áo sang trọng.
Vào cửa, Cố Tĩnh Trạch trực tiếp quét một vòng quần áo, nói với nhân viên trong cửa hàng: “Mấy món, tìm món nào thích hợp với cô ấy."
Nhân viên cửa hàng nhìn dáng vẻ Cố Tĩnh Trạch sạch sẽ gọn gàng, ánh mắt cũng sáng lên, vội vàng đón Lâm Triệt vào bên trong.
Lâm Triệt trợn mắt há mồm, phương thức người giàu đi dạo phố, vẫn là lần đầu tiên cô thấy được.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro