Khác Biệt Giống Loài Làm Sao Yêu Đương

Đừng đụng lung...

Thất Thốn Thang Bao

2024-11-03 12:18:47

Lúc Hề Trì tỉnh lại, bầu trời vừa hay hửng sáng.

Hình như các loại cảm giác khó chịu sau khi say rượu còn tỉnh sớm hơn cả cậu, còn chưa mở mắt, huyệt Thái dương đã nổi lên một cơn đau nhức dày đặc, như bị một con dao cùn gõ vào, từ trên xuống dưới, từ trước ra sau, chạy thẳng một đường từ huyệt Thái dương đến sau gáy.

Cậu mở mắt ra, nhìn chằm chằm khe hở giữa ván giường hòa hoãn một hồi, mới khiến đại não đông đặc miễn cưỡng tỉnh táo hơn một chút.

Lấy điện thoại qua nhìn, chưa đến 6 giờ, sau đó thuận tay nhấn vào Wechat.

Một hàng tin nhắn chưa đọc.

Hề Trì không nhấn vào cái nào, cậu nhìn thoáng qua, toàn là chữ “rượu“.

Rượu?

Đúng rồi, hôm qua đi ăn cậu đã uống rượu, sau đó Tang Du dẫn cậu về ký túc xá... đến đầu cầu thang, sau đó cậu quay về ký túc xá mới phát hiện quên mang chìa khóa, sau đó... sau đó hình như cậu gọi Giang Lê về?

Ký ức cuộn về từng bức một với tốc độ cực chậm.

Hề Trì nhìn vòng tròn màu đỏ phía trên bên trái avatar hình vầng trăng trên di động, hiển thị số 5 chói mắt.

5 tin nhắn chưa đọc, đến từ Giang Lê.

Mà khung trò chuyện bên cạnh avatar đang dừng lại ở một tin nhắn.

[Sữa bò và bánh mì trong túi tiện lợi trên bàn, dậy rồi thì ăn bánh mì lót dạ trước...]

Độ dài của khung trò chuyện có hạn, không hiển thị phân nửa đoạn sau, nhưng bên trên góc phải có hiển thị thời gian.

22: 09 hôm qua.

Tiềm thức nói cho Hề Trì biết, hôm qua cậu ngủ rất sớm, tin nhắn cuối cùng không phải lưu lại cho người đã ngủ hôm qua, mà là cho người tỉnh dậy, cũng chính là cái cậu nhìn thấy bây giờ.

Thế tại sao còn tận 4 tin nhắn chưa đọc?

Lúc ngón tay còn cách khung trò chuyện hai ba xen-ti-mét, Hề Trì bỗng khựng lại một cách kỳ lạ.

Ký ức kiểm kê tạm thời đang dừng ở level “cậu không mang chìa khóa, hình như cậu đã gọi Giang Lê”, hết rồi, nhưng hiện tại, trong lòng cậu đột nhiên sinh ra một loại dự cảm không tốt lắm.

Hề Trì khẽ nheo mắt lại, lẩm nhẩm câu “Con người như vũ trụ thu nhỏ” hai lần, phun ra rồi lại nạp vào, sau khi xác nhận tĩnh tâm rồi mới nhấn vào khung trò chuyện.

Sau đó, đập vào mắt chính là 5 tin nhắn thoại.

Của cậu một cái, bốn cái còn lại cũng chính là bốn tin nhắn chưa đọc tới từ Giang Lê, thời gian sớm hơn tận 3 tiếng so với tin nhắn nhắc nhở cậu uống sữa chăm dạ dày cuối cùng.

3 giờ, nếu như trí nhớ của cậu không nhầm, thời điểm đó, hẳn là cậu đang đợi Giang Lê... đợi chìa khóa.

Đằng sau bốn tin nhắn thoại của Giang Lê đều có một dấu chấm đỏ, “cậu” của ngày hôm qua chưa nghe cái nào.

Trước tiên không nói tới 4 tin nhắn chưa nghe qua này...... tầm mắt Hề Trì chầm chậm chuyển lên trên, cuối cùng dừng lại ở chỗ tin nhắn thoại bắt đầu, cũng chính là tin nhắn thoại dài 4 giây cậu gửi cho Giang Lê.

Hề Trì: “......?”

Cậu đã nói cái gì?

Thời điểm đó, chắc hẳn Giang Lê vẫn còn đang ở chỗ liên hoan của Nam Sơn.

Con người không thể sống tiếp nữa, “vũ trụ thu nhỏ” mơ hồ có dự cảm sụp đổ, dự cảm đó nói cho cậu biết: Đừng có nghe.

Hề Trì mò mẫm lung tung dưới gối đầu hai cái, tìm được tai nghe, cậu do dự chốc lát, cuối cùng chuyển nó thành văn tự.

Sau đó thì nhìn thấy một hàng -- “Tôi quên mang chìa khóa, tôi tới tìm cậu.”

Hề Trì: “......”

Hề Trì chết lặng nhấn vào 4 tin nhắn thoại còn lại, chuyển hết thành văn tự.

Mỗi một tin nhắn thoại của Giang Lê đều không dài, nhưng để chuyển thành văn tự vẫn cần thời gian, mỗi khi nhảy ra hai ba chữ, trái tim của Hề Trì cũng nảy lên theo nó.

【Về rồi à.】

【Đứng ở cửa ký túc xá đợi tôi, đừng chạy lung tung.】

【Nhanh thôi, mười lăm phút.】

Còn có một tin cuối cùng.

【Hề Trì, nói chuyện đi.】

Hề Trì: “..................”

“Vũ trụ thu nhỏ” hoàn toàn sụp đổ.

Bốn tin nhắn thoại này giống như miệng cống cuối cùng ngăn chặn dòng ký ức, giây phút biến từ chưa đọc thành đã đọc, miệng cống mở ra, ký ức tràn về vỡ đê.

“Cậu tới chậm quá vậy.”

“Đợi tôi lâu lắm à?”

“Ừm.”

“Ừm” cái gì? Bản thân không nghe tin nhắn thoại, còn nói Giang Lê tới chậm nữa chứ.

Linh tửu của yêu tộc vừa là rượu vừa là một loại thuốc bổ dưỡng, sau khi hấp thụ dược hiệu, linh đài[1] hoàn toàn minh mẫn hẳn lên.

[1] Dùng để chỉ trái tim.

Ngoại trừ những lời đã nói, Hề Trì thậm chí còn nhớ tới dáng vẻ xuất hiện trước cửa phòng 403 hôm qua của Giang Lê.

Người chạy về, áo khoác đồng phục rộng thùng thình, không kéo hết khóa, tay áo tùy tiện xắn đến khuỷu, lộ ra cánh tay.

Lúc hỏi câu “Đợi tôi lâu lắm à?” kia, âm cuối có hơi nặng.

Ký ức không có xúc giác, không có thực cảm, nhưng dường như cách không gian và thời gian, Hề Trì lại cảm nhận được hơi nóng vọt lên trên người Giang Lê vào thời điểm đó một cách rõ ràng.

Quên mang chìa khóa thì đợi, hoặc là gọi điện cho Tang Du, hoặc là đi đến hội học sinh, nhiều lựa chọn như vậy, sao cứ phải hành xác Giang Lê?

Hề Trì bỏ di động xuống, lẳng lặng nằm trên giường ba phút đồng hồ, sau khi ba “vũ trụ thu nhỏ” xây xong sụp đổ, cậu cam chịu số phận đứng dậy, lấy một nắm Thông bảo nguyên lành trong ngăn kéo ra, bỏ vào ngăn kéo của thú ăn vàng.

Trong lúc cậu vẫn luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, mãi đến khi nhìn thấy áo khoác đồng phục treo trên lưng ghế của Giang Lê, Hề Trì mới đột nhiên phản ứng lại, dường như bên trong phòng ngủ có phần yên tĩnh quá.

Hề Trì nghiêng đầu nhìn Giang Lê trên giường.

Hình như đây là lần đầu tiên cậu dậy sớm hơn Giang Lê.

Có vẻ Giang Lê ngủ khá sâu, hô hấp rất ổn định, lồng ngực phập phồng đôi chút, hắn nằm thẳng, chẳng biết là vì để chắn ánh sáng hay là thói quen đi ngủ gì đó, lòng bàn tay của cánh tay phải che nghiêng trên mặt, tự nhiên mà hướng lên trên.

Hề Trì không làm ồn hắn, cậu khẽ điều chỉnh vị trí chiếc ghế, lấy cuốn Vật lý ra, vặn đèn bàn đến mức thấp nhất, bỏ qua phần trắc nghiệm điền vào chỗ trống, trực tiếp bắt đầu làm đề lớn.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lúc lật đề lớn qua mặt thứ hai, Hề Trì nghe thấy thanh âm của Giang Lê.

“Tối như vậy không sợ hại mắt à.” Giọng nói mang theo độ trầm khàn vừa mới ngủ dậy.

“Cậu dậy khi nào?”

“6 giờ kém”, Hề Trì bỏ bút xuống, nhìn đồng hồ treo tường, “8 giờ rưỡi mới tập hợp, cậu ngủ thêm chút đi?”

Giang Lê đã ngồi dậy trên giường, trên người là một chiếc áo ngắn tay màu đen xám, cùng màu với quần ngủ bằng vải bông, đuôi tóc rối loạn vì ngủ.

Mí mắt hắn hờ hững rũ xuống, cả người hiện ra cảm giác lười biếng thản nhiên.

Bộ dạng rất hiếm thấy, hồi trước lúc Hề Trì dậy, Giang Lê đều đã đánh răng rửa mặt thay đồng phục xong hết rồi.

Thế cho nên mấy ngày đầu cậu còn hoài nghi Kim Ô không cần ngủ.

“Có đau đầu không?” Giang Lê rũ mắt nhìn cậu.

Hề Trì: “.”

Đề tài có dấu hiệu quay lại tối hôm qua, Hề Trì cúi đầu thuận miệng trả lời vẫn còn ổn.

“Đi rửa mặt rồi uống sữa bò đi.” Giang Lê nói.

Đầu bút của Hề Trì quẹt qua bài làm, cậu nói: “Năm phút nữa, tôi giải xong đề này trước đã.”

Giang Lê đáp một tiếng, cầm đồng phục vào phòng tắm.

Phòng tắm nhanh chóng truyền ra tiếng nước chảy.

Lúc trở ra, Giang Lê đã thay xong đồng phục, cảm giác lười biếng trên người đã vơi bớt vài phần, nhưng tinh thần vẫn còn rời rạc.

Hề Trì không cất vở, rửa mặt xong ra ngoài, sữa bò và bánh mì đã được đặt ở trên bàn, Giang Lê đang ăn nửa túi bánh quy còn dư ngày hôm qua, trên tay còn cầm cuốn vở Vật lý Hề Trì chưa thu dọn.

“Cậu đang coi đề nào?” Hề Trì hỏi.

Giang Lê nói: “Hiệu số giữa giá trị trạng thái cuối cùng và trạng thái đầu của năng lượng lò xo.”

Hề Trì gật gật đầu, đi qua.

Bánh mì rất nhiều calo, Hề Trì không có thói quen ăn sáng gì đó, cậu chia cho Giang Lê rồi mới ăn hết bánh mì, đang uống sữa bò, bên tai truyền tới âm thanh ngăn kéo chuyển động.

Hề Trì hậu tri hậu giác dừng lại.

Buổi sáng lúc bỏ Thông bảo vào, sợ làm đổ đồ khác trong ngăn kéo, cậu trực tiếp đặt trên một cuốn sách ở đầu tủ, cũng vì sợ Giang Lê phát hiện quá nhanh, nên cố ý chọn cái ngăn kéo thường ngày hắn ít khi mở ra.

Sau đó cái ngăn kéo ít khi mở ra đã được mở vào hôm nay.

Tầm mắt Giang Lê chuyển từ cái đống Thông bảo đột nhiên xuất hiện kia lên mặt Hề Trì, hắn không nói một chữ, nhưng hình như cái gì cũng nói hết rồi.

Hề Trì đang định bịa vài lý do lấy lệ cho qua, nhưng bỗng dưng Giang Lê lại có động tác, hắn lấy một miếng rồi ném vào một ngăn kéo khác, sau đó nhìn “Tán Tài Đồng Tử[2]” trước mắt.

[2] Hay còn gọi là Thiện Tài Đồng Tử, kinh Phật kể rằng một vị trưởng giả Phúc thành có 500 người con, Thiện Tài là một người con nhỏ trong số đó. Khi Thiện Tài chào đời, các loại vật trân bảo ở trong nhà từ dưới đất trồi lên, do đó mọi người mới đặt tên là Thiện Tài.

“Còn dư thì đổi kẹo.” Hắn nói.

Hề Trì nhất thời nghe chưa hiểu, nửa ngày sau cậu mới hỏi: “Kẹo gì cơ?”

Giang Lê đóng ngăn kéo lại, cầm cuốn vở coi được một nửa lên lần nữa, nhàn nhạt nói một câu: “Đã đổi rồi.”

Hề Trì: “......?”

(@W.a.t.t.p.a.d Augusttt138)

-

Vừa qua 8 giờ, giai điệu của hành khúc vận động viên đã vang lên khắp sân thể dục.

Chẳng biết là vì “trận đấu thú vị” được thêm vào ngày hôm qua, hay là thời tiết hôm nay râm mát không mấy nắng, có thể nhìn thấy trạng thái tinh thần của các lớp rất cao bằng mắt thường, kể từ trận thi đấu đầu tiên, khán đài đã không hề keo kiệt tiếng vỗ tay.

Chỉ có Vương Địch bị Đỗ Hành và Chúc Dư tha từ bàn trọng tài qua đây, bộ dạng như hấp hối sắp chết, dọa cho đám người Tây Sơn hoảng sợ.

“Tôi nhớ hôm nay không có hạng mục của cậu mà, sao thành thế này rồi?”

“Ai bảo sáng sớm cậu ta đã dậy đi dạo khắp sân thể dục”, Chúc Dư liếc Vương Địch một cái, “Đi qua chỗ bàn trọng tài thì bị giáo viên thể dục bắt được, nói là năm ngoái môn hít xà đơn của cậu ta kéo thấp điểm trung bình của cả Tây Sơn, nên lôi đi huấn luyện tăng cường một phen.”

Tất cả mọi người: “......”

Đỗ Hành: “Cậu ta mà hít xà đơn cái gì? Có mà hít xà cổ ấy.”

Chúc Dư: “Tôi thấy đây chính là báo ứng vì tối hôm qua cậu rót rượu cho Trì ca đấy.”

Vương Địch nhìn Trì ca của cậu ta một cái, cho dù cậu ta có hít xà cổ tới treo cổ chết, đóng đinh trong quan tài, cũng phải dùng dây thanh quản đã mục nát hô lên: “... Cậu... đánh......”

“Rắm, tôi biết rồi”, Chúc Dư thực sự không nghe nổi nữa, bụm miệng cậu ta một phen, “Hay cho một đóa hoa loa kèn học cái gì không học lại đi học tiếng bong bóng[3]?”

[3] Ý là tiếng tạch tạch khi đánh rắm á =))

Vương Địch: “......”

“Huấn luyện tăng cường? Giáo viên kêu cậu ta làm hai trăm cái hả?”

“Sao mà được, chỉ 20 cái đã xụi lơ rồi.”

“Loa kèn cậu không được à, chạy 5000 mét còn chưa thấy cậu khoa trương như vậy.”

Hề Trì ở bên cạnh nghe câu được câu chăng.

Chúc Dư: “Đúng rồi, nói tới chạy 5000 mét, hình như 5000 mét buổi chiều đổi người rồi, không chỉ mỗi lớp mình đâu.”

Hề Trì nghe vậy, hỏi: “Ban đầu là ai?”

Đỗ Hành: “Liêu Tranh á.”

Hề Trì: “Bị chấn thương sao?”

Hình như Chúc Dư và Đỗ Hành cũng không rõ chuyện này lắm.

“Lúc ở bên cạnh nhìn Vương Tử treo cổ hai bọn em nghe thấy giáo viên tổ thể dục nói miệng là 5000 mét buổi chiều lủng chỗ, mấy lớp đều phải thay người.”

Vương Địch chậm chạp giơ tay lên: “Trì ca... em... biết nè.”

Hề Trì: “......”

Hề Trì nghe mà vất vả, tuyệt tình nói: “Gõ chữ đi.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Vương Địch vừa gõ chữ, đám người Tây Sơn vừa bu quanh nhìn.

Chúc Dư nhìn ra được đại khái: “Hình như tiệc liên hoan tối qua bên Nam Sơn ăn phải đồ hỏng, mười mấy người, Liêu Tranh cũng có mặt.”

Hề Trì nhíu nhíu mày: “Tình hình nghiêm trọng lắm sao?”

Chúc Dư: “Không nghiêm trọng, chỉ là phòng y tế kiến nghị không nên tham gia vận động mạnh, hình như cũng tìm được người chạy thay rồi.”

“Ngoại trừ Liêu Tranh, lớp chúng ta còn tìm được ai chạy 5000 mét hả?!”

“Khoan, tôi vừa mới nói là 'lớp chúng ta' mà không phải 'Nam Sơn bọn họ' sao???”

“Khoan, thế mà tôi cũng không nghe ra điều khác thường?!”

“Tiêu rồi tiêu rồi tiêu rồi, lão hiệu trưởng hư hỏng này xấu thiệt đó!”

Đến chiều, ngay khoảnh khắc Vương Địch vội vàng đi dò la tin tức một mình trông thấy danh sách chính thức ở bãi điểm danh 5000 mét, đồng tử chấn động.

“Vãi vãi vãi vãi vãi, cậu biết người chạy thay lớp mình là ai không?!”

Chúc Dư: “Đừng nói với tôi là cậu đấy.”

Vương Địch: “......”

Chúc Dư: “Cậu có thể phản ứng như vậy, không lẽ là... người của hội học sinh?”

Vương Địch lộ ra vẻ mặt “Thế giới này hủy diệt tôi sẽ chết đầu tiên” quen thuộc.

Đỗ Hành: “Lớp trưởng? Chị Tĩnh?”

Vương Địch: “...... 5000 mét nam đó anh hai!”

Chúc Dư: “... Hứa phó?”

Vương Địch lắc đầu.

Đỗ Hành dừng lại chốc lát: “Lão đại?”

Vương Địch: “???”

“Dựa theo trình tự lo-gic chẳng phải cậu nên đoán là lão đại Nam Sơn trước hay sao? Sao lại là lão đại của chúng ta?”

Đáp án gần như đã rõ ràng.

Trì ca không thể tham gia loại thi đấu 5000 mét này, cũng không phải lão đại nhà mình, vậy người còn lại cũng chỉ có chủ tịch của Nam Sơn.

Thế là tình cảnh tái hiện.

Giống như khi ấy tất cả mọi người ở Nam Sơn khiếp sợ nhìn Khâu Trường Thanh khiến bí thư trưởng Tây Sơn giúp đỡ coi bài cùng bức họa phù được vò nát, lúc này tất cả mọi người ở Tây Sơn đều đang khiếp sợ nhìn về phía Liêu Tranh đứng bên chỗ điểm danh xa xa.

Bấy giờ hai mắt Liêu Tranh đang dại ra: “Lê, Lê ca, anh chắc chắn muốn giúp em chạy 5000 mét sao, buổi sáng sau khi xác nhận với lão Vương hội học sinh có thể tham gia, em đã tìm Duệ ca rồi, anh ấy cũng đã đồng ý.”

Hứa Vân Duệ vỗ vỗ bả vai Liêu Tranh: “Lê ca tự muốn giúp đỡ cậu đấy, đúng là phấn đấu.”

Liêu Tranh: “Thật, thật ư.”

Mặt mũi cậu ta lớn vậy sao?

Vẻ mặt Giang Lê từ đầu chí cuồi đều rất hờ hững, hắn lấy số báo danh trên tay Liêu Tranh: “Không thoải mái thì về nằm đi.”

Liêu Tranh suýt chút nữa rơi nước mắt: “Lê ca, em nhất định sẽ theo dõi toàn bộ quá trình ở khán đài!”

Cả buổi chiều hôm nay Hề Trì đều trực ca ở hội học sinh, mười mấy phút trước khi trận đấu 5000 mét bắt đầu mới quay lại sân thể dục.

Còn chưa sải bước vào trong sân, đã nghe thấy một trận thét chói tai, khán đài đông nghịt người, chưa đợi hỏi, vừa ngẩng đầu, cậu đã trông thấy Giang Lê ở điểm xuất phát 5000 mét.

Hề Trì: “............?”

Thế nên người chạy thay Liêu Tranh là Giang Lê sao?

Hề Trì có hơi thất thần, vừa hay lúc này Giang Lê cũng nghiêng đầu qua, cách nửa sân thể dục cùng đám đông lui tới, tầm mắt hai người bỗng chạm nhau.

Chỗ đài phát thanh đã bắt đầu dọn sân, Hề Trì quay đầu nhìn chai nước trên tay Tang Du: “Nước mở rồi à.”

Tang Du: “Chưa, sao thế.”

Giây tiếp theo, nước bị cầm đi.

Tang Du: “......”

Khoảnh khắc tiếng súng vang lên, khán đài cũng phát ra tiếng vỗ tay cùng tiếng la hét chói tai.

Ngày hôm qua khi hội học sinh hai viện thi đấu cao cấp, tất cả mọi người có thể cảm nhận được sự “nhanh”, nhưng cái nhanh đó có tới có đi, lực lượng tương đồng, mãi cho đến hôm nay, bọn họ mới sâu sắc nhận ra rằng tại sao trường học không cho phép hội học sinh tham gia, bởi vì -- một trận đấu bình thường kéo dãn một vòng đã đủ dọa người rồi, vị dẫn đầu ước chừng còn kéo tận hơn hai vòng.

Nhưng chẳng có ai không phục, cho dù là người đang chạy ở trên đường đua, bọn họ biết mấy ngày nay hội học sinh bận rộn thế nào, gần như chưa từng thấy bọn họ ngơi nghỉ, mặc dù đại yêu có thể năng vượt trội là sự thật, nhưng bọn họ tự cảm thấy mình không làm được như hội học sinh.

Lúc Giang Lê kết thúc thi đấu, hầu như tất cả mọi người đều còn thiếu một hai vòng, sợ ảnh hưởng đến người trên đường chạy, Giang Lê không ở lại điểm đích, hắn chạy về phía trước một đoạn ngắn, dừng lại trên con đường nhỏ đằng sau sân cầu lông.

Nói là đường nhỏ, thực ra chỉ rộng có một mét hơn, có tác dụng ngăn cách, phía trước là vách tường của sân cầu lông, đằng sau là bức tường thấp của sân thể dục.

Giang Lê dựa hờ lên tường điều chỉnh hô hấp, bên trong tầm mắt đột nhiên xuất hiện một chai nước khoáng đã mở nắp.

“Mau, nhuận cổ họng.” Hề Trì đưa nước qua.

Hề Trì cũng cảm thấy có hơi mắc cười.

Buổi sáng, lúc kể với Tang Du về chuyện uống rượu hôm qua, cậu còn nói nếu như lần sau Giang Lê xuất hiện tình huống tương tự, cậu cũng phải có mặt.

Nào ngờ “lần sau” này đến nhanh như vậy.

Hề Trì cũng không rảnh hỏi tại sao hắn đột nhiên lại chạy 5000 mét, thấy Giang Lê dựa hờ lên tường, cậu vô thức tiến lên hai bước.

Hai người đối diện nhau một hồi, Hề Trì nghiêm túc nhìn Giang Lê: “Cậu cần dựa không?”

Hô hấp của Giang Lê còn hơi bất ổn, hắn uống một ngụm nước, nói: “Bẩn, đợi một lát.”

Hề Trì: “Áo khoác của tôi mới thay.”

Giang Lê cười một tiếng trầm thấp: “Tôi nói là tôi, trên người có mồ hôi, đợi một lát.”

Khoảnh khắc Giang Lê nhận nước, Hề Trì chạm phải đầu ngón tay và cánh tay của hắn, hơi lạnh, có thể là do thời tiết hôm nay khá mát mẻ, chạy nhảy mang theo gió, Hề Trì không cảm nhận được hơi thở nóng ẩm trên người Giang Lê, nghe thấy Giang Lê nói người mình có mồ hôi, cậu vô thức đưa tay lên, dùng mu bàn tay kề vào bên gáy Giang Lê: “Ra mồ hôi đâu?”

Giang Lê ngẩn người.

Chẳng biết một cơn gió từ đâu tới, lướt qua ngọn cây, mang theo tiếng rì rào.

Giang Lê đưa tay cản mu bàn tay không yên phận của Hề Trì lại, giọng nói nhàn nhạt: “Đừng đụng lung tung.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Khác Biệt Giống Loài Làm Sao Yêu Đương

Số ký tự: 0