Khác Biệt Giống Loài Làm Sao Yêu Đương
Trung học Sơn Hải số 1
Thất Thốn Thang Bao
2024-11-03 12:18:47
【Diễn đàn học sinh Thụy Thành】
Chủ đề hot: Khai giảng rồi, lần này, bài tập về nhà của tui, tui phải làm bù tất cả luôn.
Chủ lầu:《Chương thứ nhất: Về trường》
Lầu 1:《Chương thứ hai: Kiểm tra đầu năm》
Lầu 2:《Chương thứ ba: Đuổi học》
Lầu 3: Bồ làm người ta tổn thương thực đó.
Lầu 4: Ngày 21 đã khai giảng? Chủ topic học Dục Anh phải không, quá đáng vậy!
Lầu 5: Này mà quá à? Có trường còn khai giảng được một tuần rồi kia kìa.
Lầu 6: Có trường quá đáng hơn cả Dục Anh luôn hả?!
Lầu 7: Là trung học Sơn Hải số 1 đó mấy cưng, Sơn Hải số 1 đó!
Lầu 8: Sơn Hải số 1 cậu nói là cái trường lớn đến thái quá, có hẳn một rừng đào sau núi ấy hả?
Lầu 9: Khoan, rừng gì cơ?
Lầu 10: Vừa nhìn là biết mới tới.
Lầu 11: Theo tôi nhớ, trung học Sơn Hải số 1, không chỉ có rừng đào, mà còn vô cùng lớn, vô cùng đẹp, còn có một cái tên vô cùng văn nghệ, gọi là “Khoảng trời riêng”, hình như lấy từ câu “Biệt hữu thiên địa phi nhân gian” trong《Sơn trung vấn đáp》của Lý Bạch đó, lúc chúng ta thưởng thức thơ ca giáo viên ngữ văn còn đặc biệt lấy ra để làm ví dụ ấy.
Lầu 12: Vãi! Thái quá thật!
Lầu 13: Có cái còn quá hơn nè, mấy cậu rảnh thì có thể đến tàng quán lịch sử ở thư viện thành phố mở coi, có một quyển địa chí của Thụy Thành chúng ta, lật đến trang 44, là có thể nhìn thấy ghi chép về rừng đào của trung học Sơn Hải, nói là do cây gậy chống, đúng, chính là cây gậy chống của vị Khoa Phụ đuổi mặt trời kia ném đi hóa thành.
Lầu 14:???
Lầu 15: Nên nói không ta, trung học Sơn Hải có một chút kỳ quái ấy, cậu từng gặp trường nào sáng gõ chuông chiều đánh trống chưa? Cậu từng gặp trường nào chưa bao giờ công khai tuyển sinh, chỉ định hướng tiếp nhận gốc gác nhưng chưa từng bị Cục giáo dục phê bình chưa? Cậu từng gặp trường nào cùng thuộc một nhóm đào tạo trung học phổ thông, lại dám chia thành hai cơ sở Tây Sơn và Nam Sơn, ở giữa chỉ ngăn cách bằng một bức tường lớn, ngay cả cổng trường cũng chia hai đầu đông tây, giống như cả đời không qua lại với nhau chưa? Điều đáng giận nhất chính là, ngoại trừ “Khoảng trời riêng”, trung học Sơn Hải số 1 còn có Hề Trì, cơn ác mộng của toàn thể sinh viên hàng đầu ở Thụy Thành nữa.
Lầu 16: Cùng với, Giang Lê.
......
- -
Cuối tháng 8, Thụy Thành.
Tầng tầng gió núi thổi từ tây sang đông, ôm theo khí lạnh, quanh co xuyên qua ngõ ngắn phố dài, rồi ẩn mình vào mảnh rừng đào sau ngọn núi phía Nam thành phố.
Lúc Tang Du tới đây, Hề Trì đang nằm giữa những nhành đào ở “Khoảng trời riêng” ngủ bù.
Ánh nắng loang lổ, xuyên qua cành cây rơi vãi khắp người, hắt vào những ngón tay trắng trẻo gầy gò cong lên của cậu thiếu niên.
Hề Trì mệt mỏi mở mắt ra.
Cậu khẽ nhúc nhích ngón tay thon dài, khép cuốn sách bìa đỏ đậy trên mặt lại, quẳng xuống dưới tàng cây, rồi chậm rãi ngồi dậy.
Tang Du chụp nó vào lòng.
Cúi đầu xem thử, chỉ thấy bên trên bìa mặt viết một hàng chữ lớn《Nhiệt liệt chúc mừng hội nghị Liên hợp Tam giới lần thứ 298 tổ chức thành công, hiến thân vì mục tiêu phấn đấu một ngàn năm lần thứ 6, đóng góp sức lực vì sự cộng sinh hài hòa giữa các tộc ở Tam giới》, cùng với một dòng phụ đề nhỏ rõ nét,《Trung học Sơn Hải nghênh đón sự thay đổi lớn chưa từng có trong vòng một trăm năm》.
Tang Du: Uầy!
“Cậu lấy nó làm gì?”
Hề Trì xoa xoa cái cổ mỏi nhừ: “Để ngủ đó.”
“Lấy nó thôi miên hả?”
“Che nắng.”
“......”
Tang Du hoàn hồn, cuộn cuốn sách bìa đỏ lại nhét vào trong túi, nhìn cái cục buồn ngủ không chịu nổi trên cây, nhịn không được mà nhíu mày: “Lại khó chịu à?”
“Sao vậy nhỉ? Chuyện này cũng hơn một tuần rồi, triệu chứng chỉ tăng chứ không giảm.”
Mỗi ngày đều mệt mỏi buồn ngủ thì thôi đi, mấu chốt là còn sợ lạnh, lạnh ra bệnh vào mấy ngày Mạt phục[1] này.
[1] Theo quan sát của người xưa, trong mùa hạ, thường xuất hiện 3 ngày nóng nhất, gọi là 3 ngày phục (gọi tắt là tam phục). Mạt phục là mười ngày cuối cùng sau tiết Lập thu (thường bắt đầu vào tháng 7, 8 dương lịch tùy từng năm).
Tang Du thầm nghĩ không được rồi.
“Xuống đi, tớ dẫn cậu đến phòng y tế khám thử.”
Cái cục trên cây hiển nhiên không muốn động đậy cho lắm.
Cũng không quá muốn nói chuyện.
Qua một hồi, Tang Du mới nghe thấy câu trả lời.
“Đi rồi.”
Tang Du: “Cậu lại bịa.”
Hề Trì ngáp một cái, vẫn là dáng vẻ buồn ngủ đó, nhưng giọng điệu đã tỉnh táo hơn không ít: “Thật sự đi rồi.”
Không chỉ từng đi, còn đi tận hai lần một tuần.
Dù sao cũng chẳng có ai chịu nổi trời 30 độ mà mặc áo khoác đồng phục cả.
Hề Trì giật giật khớp ngón tay vì giữ nguyên một tư thế trong thời gian dài mà có chút cứng ngắc.
Một tuần nay...... nói đúng hơn, là non nửa tháng nay, cơ thể đều có chút bệnh vặt.
Rõ ràng mới là cuối tháng 8, nhưng trên người lại cứ thấy ớn lạnh, phơi nắng cũng không tiêu tan.
Phiền.
“Vậy giáo viên ở phòng y tế nói sao?” Tang Du truy hỏi.
“Trước mắt không có bệnh nặng gì, phải chờ quan sát thêm, lần sau lại tới.” Hề Trì học theo ngữ điệu của giáo viên ở phòng y tế, nửa muốn cười nửa không mà nói hết, lại sợ Tang Du lải nhải, thế là thuận miệng đổi chủ đề: “Trên tay cậu cầm gì đấy?”
“Mỗi lần nói đến bệnh trên người là lại chuyển chủ đề qua tớ...... Cậu nói cái này à?” Tang Du giơ cuốn sách bìa đỏ lên, “Không phải cậu ném cho tớ à, Trung học Sơn Hải nghênh đón trò bịp...... í, thay đổi lớn chưa từng có trong vòng một trăm năm.”
Hề Trì: “Tay kia kìa.”
Tang Du a một tiếng, nhớ tới chính sự.
Cậu ta ngẩng đầu nhìn về phía người ở trên cây, có lẽ ánh nắng có chút chói mắt, Hề Trì nghiêng người né tránh, cho dù là cái góc độ chết chóc này, mặt mày Hề tiểu thiếu gia vẫn tinh xảo như cũ, mặt tựa hoa đào, đẹp đến giận người.
Thế là cậu ta quyết định giận luôn.
“Đừng có quên lễ khai giảng thứ hai tuần sau đó.”
“Chẳng phải ban đầu đã quyết định chủ tịch hội học sinh là tớ sẽ đại diện đọc diễn văn sao, nhưng......”
Chữ “Nhưng” vừa ra, Hề Trì đã lười không muốn nghe nữa, trực tiếp giơ tay cắt ngang.
“Tớ mệt rồi.”
“Không thoải mái.”
“Tới đây trước đi.”
Đón nhận ba lần từ chối.
Tang Du: “......”
Biết rồi.
Nói thêm hai câu cũng có thể làm cậu mệt chết.
Nhân lúc người vẫn còn chưa quay đi, Tang Du lấy bản thảo ra tranh thủ, một hơi hoàn thành không thở gấp: “Thứ hai tuần sau ông nhỏ của tớ ra đời tớ phải đi một chuyến đến bệnh viện Chung Sơn nếu tớ không đến ông cụ sẽ đánh gãy chân tớ mất.”
Im lặng thật lâu.
Sau ba phút đồng hồ, Hề tiểu thiếu gia mới hơi mất kiên nhẫn mà lộ ra cái ót quý báu, giọng điệu nhàn nhạt: “Muốn cậu đi đỡ đẻ à?”
Tang Du nghẹn họng.
Trái lại cũng không đến mức đó.
“Cũng đâu phải cậu không biết tính tình ông cụ, một trăm năm, ông nhỏ mới chui từ cái “lều lớn” ra, dựa vào quẻ Huyền Vũ, toàn tộc hễ ai có thể đi phải đến chờ đợi, cục diện đó, so với lần cậu sinh ra không nhỏ hơn bao nhiêu đâu.”
Suy nghĩ chốc lát, Tang Du vuốt cằm nghiêm túc mở miệng: “...... Vậy nên là, cũng không đến nỗi như cậu nói.”
Dẫu sao ông nhỏ của cậu ta có phô trương đi nữa, cũng chỉ bắt người trong tộc chờ đợi thôi.
Nhưng lúc Hề tiểu thiếu gia ra đời, khắp, chốn, vui, mừng.
Làm ấu tể độc đinh duy nhất trong mấy trăm năm qua của tộc Nhược Mộc - thành viên thường trực hội đồng yêu tộc, ngày cậu sinh ra, đừng nói là tộc Nhược Mộc có thể đi, ngay cả cậu ta -- Tang Du, cây non nhà Phù Tang chỉ mới ra đời vỏn vẹn sáu tháng, chưa thể đi, đến hình dạng còn chưa ổn định, vẫn phải để mẹ cậu ta dùng chậu bưng, cũng ráng chờ ở cửa hai tiếng đồng hồ.
Tang Du nhớ về chuyện trước kia, nhớ nhớ, rồi lại không khỏi từ đó sinh bi thương.
“Cậu nói coi nếu bàn về địa vị, nhà tớ cũng đâu thấp hơn nhà cậu, sao cậu ra đời tớ phải bị bưng đến đợi, giờ ông nhỏ của tớ ra đời, tớ vẫn phải đến đợi?”
“Tiền đồ đâu.” Hề Trì bật cười.
Thấy mặt mày cậu thả lỏng rồi, Tang Du thuận thế đưa bản thảo lên.
“Vậy...... làm phiền ngài nhé, bí thư trưởng?”
Bí thư trưởng không nhận.
Tang Du giơ bản thảo lên cao hơn, cố chấp lay lay hai cái, nụ cười càng thêm xán lạn.
Hề Trì: Không muốn nhìn.
“Một lần thôi đấy.” Bí thư trưởng cuối cùng cũng nhả chữ.
“Thành giao, này không phải vừa đúng hay sao, chỉ một lần thôi,“ Tang Du toét miệng cười, “Bí thư trưởng nghĩa khí, dựa vào lần này, ngày sau lúc con ngài sinh ra, tớ cũng bưng thằng cu nhà tớ đến cửa chờ đợi.”
Hề Trì: “Cảm ơn, từ chối khéo ha.”
Tang Du: “Đừng ơn, đừng khéo.”
Hình như nghĩ tới gì đó, Hề Trì thay đổi tư thế, một chân gác lên cành khô, một cái khác thả xuống lơ lửng, đưa tay về phía cậu ta, ung dung mở miệng: “Bản thảo.”
Tang Du cảnh giác trong nháy mắt: “Không phải cậu muốn nuốt lời chứ.”
Nói rồi, vẫn đưa bản thảo lên.
Hề Trì lướt sơ qua một vòng: “Cậu có mang bút không.”
“Bút đỏ được không? Buổi sáng tiện tay cầm ra từ hội học sinh.”
“Ừm.”
Tang Du chỉ thấy cậu viết viết vẽ vẽ trên tờ giấy.
“Cái này không phải bản thảo cậu tự viết sao? Còn phải sửa à? Tớ đọc qua rồi, quan điểm mạch lạc, tình cảm chân thành, có mục tiêu rõ ràng, giáo viên duyệt bài đọc cũng cho full điểm, còn phải sửa chỗ nào chứ?”
Hề Trì không để ý tới cục rắm cầu vồng kia: “Sửa chút chút.”
Nửa phút sau, Tang Du phóng tầm mắt nhìn bản thảo đỏ lè một mảnh trong tay, từ 1128 chữ cắt giảm còn hơn 400 chữ: “............”
“Cậu gọi đây là, sửa chút chút à?!!”
Bảo là “Quỷ phủ thần công[2]” thì moẹ nó cậu ta đang khiêm tốn rồi!
[2] Ý của câu thành ngữ này là chỉ những kiến trúc hay tượng điêu khắc, vv... có trình độ cao siêu, như có bàn tay của quỷ thần trợ giúp.
“Lại chẳng có ai muốn nghe mấy thứ này.” Hề Trì vừa đáp, vừa đóng nắp bút lại.
Tang Du: “Vậy mà bản thảo cậu viết cho tớ tận hai trang?!”
Hề Trì ném bút cho cậu ta: “Viết cũng đã viết rồi.”
“Tớ thật lòng đội ơn......”
Một tiếng “Ầm --” ngút trời vang lên, nuốt chửng mọi lời nói của Tang Du vào.
Cảm giác chấn động ngay sau đó nhanh chóng men theo vô số rễ cây ngã đổ về phía “Khoảng trời riêng” mà tới, cuồng phong kéo đến, cuốn lấy đá vụn rít gào đập lên bờ tường, cuối cùng vỡ thành bụi mịn.
Cái tiếng động mọe gì vậy???
Tang Du cứng đầu nhìn về phía có âm thanh.
Ánh mắt trông về nơi xa, ngoại trừ đám bụi vàng tung bay đầy trời, thì chỉ còn lại vầng thái dương giống như vắt ngang qua đường chân trời.
Ước chừng trôi qua năm phút, mọi âm thanh mới lắng đọng xuống.
“...... Vãi, trường... sập, sập rồi??”
Một mảnh tĩnh mịch.
Tang Du run tay, chụp lấy thân cây dựa vào để chống đỡ: “Tiểu, Tiểu Trì.”
Không ai trả lời, cậu ta lại gọi thêm hai tiếng.
“Tiểu......”
“Nghe thấy rồi.”
Tang Du: “Chuyện gì vậy?”
Hề Trì nhíu mày nhìn về nơi tụ lên mây mù kia, đang định mở miệng, bên tai đột nhiên truyền tới một hồi chuông ngân vang.
Tiếng chuông ấy trầm đục vang vọng, tựa như mang theo gió núi rậm rạp, từ chân trời xa xa thoắt ẩn thoắt hiện truyền tới.
Một tiếng, hai tiếng......
“Là chuông Bất Văn.” Tang Du nghiêm mặt nói.
Hề Trì đếm số tiếng, ba cao bảy thấp tổng cộng mười tiếng.
Chuông Bất Văn kêu, toàn trường tập hợp.
Nhưng trước đây nhiều nhất cũng chỉ kêu có bảy tiếng, còn là vào đêm trước kỳ thi cấp ba hằng năm, hôm nay ấy vậy mà phá lệ kêu tận mười tiếng.
“Cậu nghe thấy không? Hỗi nãy chuông Bất Văn vang lên...... bao nhiêu cái vậy?” Tang Du không dám tin mà mở miệng.
Chưa đợi cậu ta hồi tưởng, người trên cây đã nhảy phắt xuống, thân hình cậu thiếu niên nhanh nhẹn dứt khoát đến cực độ, chẳng thấy mảy may dáng vẻ mệt mỏi ban nãy.
Tang Du nghe thấy giọng nói của Hề Trì.
“Tập hợp thôi.”
(@Wat.tpad Augusttt138)
- -
Bên ngoài Khoảng trời riêng, cả khu dạy học đều đã hỗn loạn.
“Mười tiếng? Là mười tiếng nhỉ? Tao không đếm sai chứ?”
“Chuông Bất Văn kêu mười tiếng, có phải trường học sắp nổ rồi không?”
“Còn có chuyện tốt như vậy à?!”
“Có ai mang bút không? Chép đề được một nửa thì đột nhiên tập trung, hại tui cầm lộn bút đồ ca[3] rồi.”
[3] Gốc là 涂卡笔: loại bút với ngòi chuyên dụng dùng để tô phiếu trả lời trắc nghiệm.
“Tớ có.”
“Ai mang huy hiệu trường không?”
“Cho này.”
“Đứa nào mang nước tương không? Trứng gà ở căn tin hôm nay cũng khô quá rồi, nghẹn chết luôn.”
“...... Cậu như vậy có hơi quá rồi đó!”
“Đừng ồn đừng ồn, lão đại và Trì ca tới rồi kìa.”
Chẳng biết là ai hô lên một tiếng, đám đông ầm ĩ yên lặng hẳn trong nháy mắt.
Tang Du và Hề Trì đi lên từ cuối đoàn người.
Dọc đường Hề Trì cũng không nói chuyện, Tang Du ngại xung quanh ồn ào, hất cằm, ra hiệu những người đằng sau tập trung về phía sân thể dục trước.
Tang Du: “Được rồi, đừng quan tâm chuông vang mấy tiếng, nếu chuông Bất Văn vang thì cứ tập trung cái đã.”
Hề Trì bỗng nhiên cảm thấy có chút là lạ, nâng tay kéo Tang Du đi trước mặt cậu lại.
Tang Du: “Sao thế?”
Hề Trì: “Sương mù.”
“Sương mù? Hè như này ở đâu ra......” Nói rồi, ngẩng đầu lên.
“......”
Chỉ trong vòng vỏn vẹn vài giây, hướng sân thể dục đã từ một ít sương mù dâng lên thành sương mù dày đặc, nói là sương, nhưng lại giống một mảng mây dày đan xen hơn, quang ảnh bên trong khó phân biệt.
Càng đi tới gần sân thể dục, sương dày càng sâu.
Một loại trực giác không mấy tốt đẹp dâng lên trong lòng tất cả mọi người.
“Ong -- ong --”
Hai tiếng ong ong kéo dài không ngớt, chuông Bất Văn lần nữa trầm bổng quanh quẩn chân trời.
Sương mù dày đặc từ từ tản ra, mãi đến khi tan hết.
Tất cả mọi người nhìn cảnh tượng trước mắt.
“...........”
Vài giây sau.
“Đậu má, tường của tao đâu?! Cả một bức tường lớn như vậy, trắng như vậy đâu mất rồi?”
Chỉ thấy bức tường dài mấy dặm chạy ngang qua cả trung học Sơn Hải từ hồi trường mới thành lập, đến nay cũng hơn trăm tuổi đời, ngăn cách trường học thành hai viện Tây Sơn và Nam Sơn, đã biến thành cảnh tượng đổ nát, ở giữa chỉ còn khoảng trăm mét đang đứng sừng sững trong gió, lung lay sắp đổ.
Hiệu trưởng thường ngày tuổi già sức yếu đi ba bước thở dốc một lần vẫn còn đang không ngừng ra quyền.
Quyền phong vù vù, một cái lại một cái.
“Đừng phá, đừng phá nữa, thầy ơi em sợ!”
Tân sinh vừa mới nhập học từ bé đến lớn chưa từng gặp phải cảnh tượng như này, ôm nhau run rẩy tập thể.
“Oành --”
Theo một quyền cuối cùng hạ xuống, bức tường phân giới giữa hai viện Tây Sơn và Nam Sơn hoàn toàn mở thông.
Toàn bộ học sinh hai viện, đứng trong đám bụi đất bay đầy trời, cách lớp sỏi đá đổ nát thê lương khắp mặt đất, đưa mắt nhìn nhau, nghìn mặt phát khờ.
“............?????”
Còn ai quản không đây?!!
- -----------------------
Mình vừa làm vừa đọc nên sẽ quay lại beta trong suốt quá trình làm bộ này luôn nhé.
Chủ đề hot: Khai giảng rồi, lần này, bài tập về nhà của tui, tui phải làm bù tất cả luôn.
Chủ lầu:《Chương thứ nhất: Về trường》
Lầu 1:《Chương thứ hai: Kiểm tra đầu năm》
Lầu 2:《Chương thứ ba: Đuổi học》
Lầu 3: Bồ làm người ta tổn thương thực đó.
Lầu 4: Ngày 21 đã khai giảng? Chủ topic học Dục Anh phải không, quá đáng vậy!
Lầu 5: Này mà quá à? Có trường còn khai giảng được một tuần rồi kia kìa.
Lầu 6: Có trường quá đáng hơn cả Dục Anh luôn hả?!
Lầu 7: Là trung học Sơn Hải số 1 đó mấy cưng, Sơn Hải số 1 đó!
Lầu 8: Sơn Hải số 1 cậu nói là cái trường lớn đến thái quá, có hẳn một rừng đào sau núi ấy hả?
Lầu 9: Khoan, rừng gì cơ?
Lầu 10: Vừa nhìn là biết mới tới.
Lầu 11: Theo tôi nhớ, trung học Sơn Hải số 1, không chỉ có rừng đào, mà còn vô cùng lớn, vô cùng đẹp, còn có một cái tên vô cùng văn nghệ, gọi là “Khoảng trời riêng”, hình như lấy từ câu “Biệt hữu thiên địa phi nhân gian” trong《Sơn trung vấn đáp》của Lý Bạch đó, lúc chúng ta thưởng thức thơ ca giáo viên ngữ văn còn đặc biệt lấy ra để làm ví dụ ấy.
Lầu 12: Vãi! Thái quá thật!
Lầu 13: Có cái còn quá hơn nè, mấy cậu rảnh thì có thể đến tàng quán lịch sử ở thư viện thành phố mở coi, có một quyển địa chí của Thụy Thành chúng ta, lật đến trang 44, là có thể nhìn thấy ghi chép về rừng đào của trung học Sơn Hải, nói là do cây gậy chống, đúng, chính là cây gậy chống của vị Khoa Phụ đuổi mặt trời kia ném đi hóa thành.
Lầu 14:???
Lầu 15: Nên nói không ta, trung học Sơn Hải có một chút kỳ quái ấy, cậu từng gặp trường nào sáng gõ chuông chiều đánh trống chưa? Cậu từng gặp trường nào chưa bao giờ công khai tuyển sinh, chỉ định hướng tiếp nhận gốc gác nhưng chưa từng bị Cục giáo dục phê bình chưa? Cậu từng gặp trường nào cùng thuộc một nhóm đào tạo trung học phổ thông, lại dám chia thành hai cơ sở Tây Sơn và Nam Sơn, ở giữa chỉ ngăn cách bằng một bức tường lớn, ngay cả cổng trường cũng chia hai đầu đông tây, giống như cả đời không qua lại với nhau chưa? Điều đáng giận nhất chính là, ngoại trừ “Khoảng trời riêng”, trung học Sơn Hải số 1 còn có Hề Trì, cơn ác mộng của toàn thể sinh viên hàng đầu ở Thụy Thành nữa.
Lầu 16: Cùng với, Giang Lê.
......
- -
Cuối tháng 8, Thụy Thành.
Tầng tầng gió núi thổi từ tây sang đông, ôm theo khí lạnh, quanh co xuyên qua ngõ ngắn phố dài, rồi ẩn mình vào mảnh rừng đào sau ngọn núi phía Nam thành phố.
Lúc Tang Du tới đây, Hề Trì đang nằm giữa những nhành đào ở “Khoảng trời riêng” ngủ bù.
Ánh nắng loang lổ, xuyên qua cành cây rơi vãi khắp người, hắt vào những ngón tay trắng trẻo gầy gò cong lên của cậu thiếu niên.
Hề Trì mệt mỏi mở mắt ra.
Cậu khẽ nhúc nhích ngón tay thon dài, khép cuốn sách bìa đỏ đậy trên mặt lại, quẳng xuống dưới tàng cây, rồi chậm rãi ngồi dậy.
Tang Du chụp nó vào lòng.
Cúi đầu xem thử, chỉ thấy bên trên bìa mặt viết một hàng chữ lớn《Nhiệt liệt chúc mừng hội nghị Liên hợp Tam giới lần thứ 298 tổ chức thành công, hiến thân vì mục tiêu phấn đấu một ngàn năm lần thứ 6, đóng góp sức lực vì sự cộng sinh hài hòa giữa các tộc ở Tam giới》, cùng với một dòng phụ đề nhỏ rõ nét,《Trung học Sơn Hải nghênh đón sự thay đổi lớn chưa từng có trong vòng một trăm năm》.
Tang Du: Uầy!
“Cậu lấy nó làm gì?”
Hề Trì xoa xoa cái cổ mỏi nhừ: “Để ngủ đó.”
“Lấy nó thôi miên hả?”
“Che nắng.”
“......”
Tang Du hoàn hồn, cuộn cuốn sách bìa đỏ lại nhét vào trong túi, nhìn cái cục buồn ngủ không chịu nổi trên cây, nhịn không được mà nhíu mày: “Lại khó chịu à?”
“Sao vậy nhỉ? Chuyện này cũng hơn một tuần rồi, triệu chứng chỉ tăng chứ không giảm.”
Mỗi ngày đều mệt mỏi buồn ngủ thì thôi đi, mấu chốt là còn sợ lạnh, lạnh ra bệnh vào mấy ngày Mạt phục[1] này.
[1] Theo quan sát của người xưa, trong mùa hạ, thường xuất hiện 3 ngày nóng nhất, gọi là 3 ngày phục (gọi tắt là tam phục). Mạt phục là mười ngày cuối cùng sau tiết Lập thu (thường bắt đầu vào tháng 7, 8 dương lịch tùy từng năm).
Tang Du thầm nghĩ không được rồi.
“Xuống đi, tớ dẫn cậu đến phòng y tế khám thử.”
Cái cục trên cây hiển nhiên không muốn động đậy cho lắm.
Cũng không quá muốn nói chuyện.
Qua một hồi, Tang Du mới nghe thấy câu trả lời.
“Đi rồi.”
Tang Du: “Cậu lại bịa.”
Hề Trì ngáp một cái, vẫn là dáng vẻ buồn ngủ đó, nhưng giọng điệu đã tỉnh táo hơn không ít: “Thật sự đi rồi.”
Không chỉ từng đi, còn đi tận hai lần một tuần.
Dù sao cũng chẳng có ai chịu nổi trời 30 độ mà mặc áo khoác đồng phục cả.
Hề Trì giật giật khớp ngón tay vì giữ nguyên một tư thế trong thời gian dài mà có chút cứng ngắc.
Một tuần nay...... nói đúng hơn, là non nửa tháng nay, cơ thể đều có chút bệnh vặt.
Rõ ràng mới là cuối tháng 8, nhưng trên người lại cứ thấy ớn lạnh, phơi nắng cũng không tiêu tan.
Phiền.
“Vậy giáo viên ở phòng y tế nói sao?” Tang Du truy hỏi.
“Trước mắt không có bệnh nặng gì, phải chờ quan sát thêm, lần sau lại tới.” Hề Trì học theo ngữ điệu của giáo viên ở phòng y tế, nửa muốn cười nửa không mà nói hết, lại sợ Tang Du lải nhải, thế là thuận miệng đổi chủ đề: “Trên tay cậu cầm gì đấy?”
“Mỗi lần nói đến bệnh trên người là lại chuyển chủ đề qua tớ...... Cậu nói cái này à?” Tang Du giơ cuốn sách bìa đỏ lên, “Không phải cậu ném cho tớ à, Trung học Sơn Hải nghênh đón trò bịp...... í, thay đổi lớn chưa từng có trong vòng một trăm năm.”
Hề Trì: “Tay kia kìa.”
Tang Du a một tiếng, nhớ tới chính sự.
Cậu ta ngẩng đầu nhìn về phía người ở trên cây, có lẽ ánh nắng có chút chói mắt, Hề Trì nghiêng người né tránh, cho dù là cái góc độ chết chóc này, mặt mày Hề tiểu thiếu gia vẫn tinh xảo như cũ, mặt tựa hoa đào, đẹp đến giận người.
Thế là cậu ta quyết định giận luôn.
“Đừng có quên lễ khai giảng thứ hai tuần sau đó.”
“Chẳng phải ban đầu đã quyết định chủ tịch hội học sinh là tớ sẽ đại diện đọc diễn văn sao, nhưng......”
Chữ “Nhưng” vừa ra, Hề Trì đã lười không muốn nghe nữa, trực tiếp giơ tay cắt ngang.
“Tớ mệt rồi.”
“Không thoải mái.”
“Tới đây trước đi.”
Đón nhận ba lần từ chối.
Tang Du: “......”
Biết rồi.
Nói thêm hai câu cũng có thể làm cậu mệt chết.
Nhân lúc người vẫn còn chưa quay đi, Tang Du lấy bản thảo ra tranh thủ, một hơi hoàn thành không thở gấp: “Thứ hai tuần sau ông nhỏ của tớ ra đời tớ phải đi một chuyến đến bệnh viện Chung Sơn nếu tớ không đến ông cụ sẽ đánh gãy chân tớ mất.”
Im lặng thật lâu.
Sau ba phút đồng hồ, Hề tiểu thiếu gia mới hơi mất kiên nhẫn mà lộ ra cái ót quý báu, giọng điệu nhàn nhạt: “Muốn cậu đi đỡ đẻ à?”
Tang Du nghẹn họng.
Trái lại cũng không đến mức đó.
“Cũng đâu phải cậu không biết tính tình ông cụ, một trăm năm, ông nhỏ mới chui từ cái “lều lớn” ra, dựa vào quẻ Huyền Vũ, toàn tộc hễ ai có thể đi phải đến chờ đợi, cục diện đó, so với lần cậu sinh ra không nhỏ hơn bao nhiêu đâu.”
Suy nghĩ chốc lát, Tang Du vuốt cằm nghiêm túc mở miệng: “...... Vậy nên là, cũng không đến nỗi như cậu nói.”
Dẫu sao ông nhỏ của cậu ta có phô trương đi nữa, cũng chỉ bắt người trong tộc chờ đợi thôi.
Nhưng lúc Hề tiểu thiếu gia ra đời, khắp, chốn, vui, mừng.
Làm ấu tể độc đinh duy nhất trong mấy trăm năm qua của tộc Nhược Mộc - thành viên thường trực hội đồng yêu tộc, ngày cậu sinh ra, đừng nói là tộc Nhược Mộc có thể đi, ngay cả cậu ta -- Tang Du, cây non nhà Phù Tang chỉ mới ra đời vỏn vẹn sáu tháng, chưa thể đi, đến hình dạng còn chưa ổn định, vẫn phải để mẹ cậu ta dùng chậu bưng, cũng ráng chờ ở cửa hai tiếng đồng hồ.
Tang Du nhớ về chuyện trước kia, nhớ nhớ, rồi lại không khỏi từ đó sinh bi thương.
“Cậu nói coi nếu bàn về địa vị, nhà tớ cũng đâu thấp hơn nhà cậu, sao cậu ra đời tớ phải bị bưng đến đợi, giờ ông nhỏ của tớ ra đời, tớ vẫn phải đến đợi?”
“Tiền đồ đâu.” Hề Trì bật cười.
Thấy mặt mày cậu thả lỏng rồi, Tang Du thuận thế đưa bản thảo lên.
“Vậy...... làm phiền ngài nhé, bí thư trưởng?”
Bí thư trưởng không nhận.
Tang Du giơ bản thảo lên cao hơn, cố chấp lay lay hai cái, nụ cười càng thêm xán lạn.
Hề Trì: Không muốn nhìn.
“Một lần thôi đấy.” Bí thư trưởng cuối cùng cũng nhả chữ.
“Thành giao, này không phải vừa đúng hay sao, chỉ một lần thôi,“ Tang Du toét miệng cười, “Bí thư trưởng nghĩa khí, dựa vào lần này, ngày sau lúc con ngài sinh ra, tớ cũng bưng thằng cu nhà tớ đến cửa chờ đợi.”
Hề Trì: “Cảm ơn, từ chối khéo ha.”
Tang Du: “Đừng ơn, đừng khéo.”
Hình như nghĩ tới gì đó, Hề Trì thay đổi tư thế, một chân gác lên cành khô, một cái khác thả xuống lơ lửng, đưa tay về phía cậu ta, ung dung mở miệng: “Bản thảo.”
Tang Du cảnh giác trong nháy mắt: “Không phải cậu muốn nuốt lời chứ.”
Nói rồi, vẫn đưa bản thảo lên.
Hề Trì lướt sơ qua một vòng: “Cậu có mang bút không.”
“Bút đỏ được không? Buổi sáng tiện tay cầm ra từ hội học sinh.”
“Ừm.”
Tang Du chỉ thấy cậu viết viết vẽ vẽ trên tờ giấy.
“Cái này không phải bản thảo cậu tự viết sao? Còn phải sửa à? Tớ đọc qua rồi, quan điểm mạch lạc, tình cảm chân thành, có mục tiêu rõ ràng, giáo viên duyệt bài đọc cũng cho full điểm, còn phải sửa chỗ nào chứ?”
Hề Trì không để ý tới cục rắm cầu vồng kia: “Sửa chút chút.”
Nửa phút sau, Tang Du phóng tầm mắt nhìn bản thảo đỏ lè một mảnh trong tay, từ 1128 chữ cắt giảm còn hơn 400 chữ: “............”
“Cậu gọi đây là, sửa chút chút à?!!”
Bảo là “Quỷ phủ thần công[2]” thì moẹ nó cậu ta đang khiêm tốn rồi!
[2] Ý của câu thành ngữ này là chỉ những kiến trúc hay tượng điêu khắc, vv... có trình độ cao siêu, như có bàn tay của quỷ thần trợ giúp.
“Lại chẳng có ai muốn nghe mấy thứ này.” Hề Trì vừa đáp, vừa đóng nắp bút lại.
Tang Du: “Vậy mà bản thảo cậu viết cho tớ tận hai trang?!”
Hề Trì ném bút cho cậu ta: “Viết cũng đã viết rồi.”
“Tớ thật lòng đội ơn......”
Một tiếng “Ầm --” ngút trời vang lên, nuốt chửng mọi lời nói của Tang Du vào.
Cảm giác chấn động ngay sau đó nhanh chóng men theo vô số rễ cây ngã đổ về phía “Khoảng trời riêng” mà tới, cuồng phong kéo đến, cuốn lấy đá vụn rít gào đập lên bờ tường, cuối cùng vỡ thành bụi mịn.
Cái tiếng động mọe gì vậy???
Tang Du cứng đầu nhìn về phía có âm thanh.
Ánh mắt trông về nơi xa, ngoại trừ đám bụi vàng tung bay đầy trời, thì chỉ còn lại vầng thái dương giống như vắt ngang qua đường chân trời.
Ước chừng trôi qua năm phút, mọi âm thanh mới lắng đọng xuống.
“...... Vãi, trường... sập, sập rồi??”
Một mảnh tĩnh mịch.
Tang Du run tay, chụp lấy thân cây dựa vào để chống đỡ: “Tiểu, Tiểu Trì.”
Không ai trả lời, cậu ta lại gọi thêm hai tiếng.
“Tiểu......”
“Nghe thấy rồi.”
Tang Du: “Chuyện gì vậy?”
Hề Trì nhíu mày nhìn về nơi tụ lên mây mù kia, đang định mở miệng, bên tai đột nhiên truyền tới một hồi chuông ngân vang.
Tiếng chuông ấy trầm đục vang vọng, tựa như mang theo gió núi rậm rạp, từ chân trời xa xa thoắt ẩn thoắt hiện truyền tới.
Một tiếng, hai tiếng......
“Là chuông Bất Văn.” Tang Du nghiêm mặt nói.
Hề Trì đếm số tiếng, ba cao bảy thấp tổng cộng mười tiếng.
Chuông Bất Văn kêu, toàn trường tập hợp.
Nhưng trước đây nhiều nhất cũng chỉ kêu có bảy tiếng, còn là vào đêm trước kỳ thi cấp ba hằng năm, hôm nay ấy vậy mà phá lệ kêu tận mười tiếng.
“Cậu nghe thấy không? Hỗi nãy chuông Bất Văn vang lên...... bao nhiêu cái vậy?” Tang Du không dám tin mà mở miệng.
Chưa đợi cậu ta hồi tưởng, người trên cây đã nhảy phắt xuống, thân hình cậu thiếu niên nhanh nhẹn dứt khoát đến cực độ, chẳng thấy mảy may dáng vẻ mệt mỏi ban nãy.
Tang Du nghe thấy giọng nói của Hề Trì.
“Tập hợp thôi.”
(@Wat.tpad Augusttt138)
- -
Bên ngoài Khoảng trời riêng, cả khu dạy học đều đã hỗn loạn.
“Mười tiếng? Là mười tiếng nhỉ? Tao không đếm sai chứ?”
“Chuông Bất Văn kêu mười tiếng, có phải trường học sắp nổ rồi không?”
“Còn có chuyện tốt như vậy à?!”
“Có ai mang bút không? Chép đề được một nửa thì đột nhiên tập trung, hại tui cầm lộn bút đồ ca[3] rồi.”
[3] Gốc là 涂卡笔: loại bút với ngòi chuyên dụng dùng để tô phiếu trả lời trắc nghiệm.
“Tớ có.”
“Ai mang huy hiệu trường không?”
“Cho này.”
“Đứa nào mang nước tương không? Trứng gà ở căn tin hôm nay cũng khô quá rồi, nghẹn chết luôn.”
“...... Cậu như vậy có hơi quá rồi đó!”
“Đừng ồn đừng ồn, lão đại và Trì ca tới rồi kìa.”
Chẳng biết là ai hô lên một tiếng, đám đông ầm ĩ yên lặng hẳn trong nháy mắt.
Tang Du và Hề Trì đi lên từ cuối đoàn người.
Dọc đường Hề Trì cũng không nói chuyện, Tang Du ngại xung quanh ồn ào, hất cằm, ra hiệu những người đằng sau tập trung về phía sân thể dục trước.
Tang Du: “Được rồi, đừng quan tâm chuông vang mấy tiếng, nếu chuông Bất Văn vang thì cứ tập trung cái đã.”
Hề Trì bỗng nhiên cảm thấy có chút là lạ, nâng tay kéo Tang Du đi trước mặt cậu lại.
Tang Du: “Sao thế?”
Hề Trì: “Sương mù.”
“Sương mù? Hè như này ở đâu ra......” Nói rồi, ngẩng đầu lên.
“......”
Chỉ trong vòng vỏn vẹn vài giây, hướng sân thể dục đã từ một ít sương mù dâng lên thành sương mù dày đặc, nói là sương, nhưng lại giống một mảng mây dày đan xen hơn, quang ảnh bên trong khó phân biệt.
Càng đi tới gần sân thể dục, sương dày càng sâu.
Một loại trực giác không mấy tốt đẹp dâng lên trong lòng tất cả mọi người.
“Ong -- ong --”
Hai tiếng ong ong kéo dài không ngớt, chuông Bất Văn lần nữa trầm bổng quanh quẩn chân trời.
Sương mù dày đặc từ từ tản ra, mãi đến khi tan hết.
Tất cả mọi người nhìn cảnh tượng trước mắt.
“...........”
Vài giây sau.
“Đậu má, tường của tao đâu?! Cả một bức tường lớn như vậy, trắng như vậy đâu mất rồi?”
Chỉ thấy bức tường dài mấy dặm chạy ngang qua cả trung học Sơn Hải từ hồi trường mới thành lập, đến nay cũng hơn trăm tuổi đời, ngăn cách trường học thành hai viện Tây Sơn và Nam Sơn, đã biến thành cảnh tượng đổ nát, ở giữa chỉ còn khoảng trăm mét đang đứng sừng sững trong gió, lung lay sắp đổ.
Hiệu trưởng thường ngày tuổi già sức yếu đi ba bước thở dốc một lần vẫn còn đang không ngừng ra quyền.
Quyền phong vù vù, một cái lại một cái.
“Đừng phá, đừng phá nữa, thầy ơi em sợ!”
Tân sinh vừa mới nhập học từ bé đến lớn chưa từng gặp phải cảnh tượng như này, ôm nhau run rẩy tập thể.
“Oành --”
Theo một quyền cuối cùng hạ xuống, bức tường phân giới giữa hai viện Tây Sơn và Nam Sơn hoàn toàn mở thông.
Toàn bộ học sinh hai viện, đứng trong đám bụi đất bay đầy trời, cách lớp sỏi đá đổ nát thê lương khắp mặt đất, đưa mắt nhìn nhau, nghìn mặt phát khờ.
“............?????”
Còn ai quản không đây?!!
- -----------------------
Mình vừa làm vừa đọc nên sẽ quay lại beta trong suốt quá trình làm bộ này luôn nhé.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro