Khác Biệt Giống Loài Làm Sao Yêu Đương

Kỹ năng xã giao...

Thất Thốn Thang Bao

2024-11-03 12:18:47

Thời điểm tự học tối đã có một trận mưa, xu thế không nhỏ, cuốn theo gió, cánh hoa đào ở "Khoảng trời riêng" rơi đầy mặt đất, bị mưa mang đi, men theo mép đá chảy khắp sân trường, trong không khí toàn là hơi ẩm cỏ cây và hương thơm của cánh hoa đào.

Nhiệt lượng còn sót lại dần biến mất.

Giang Lê đẩy cửa ký túc xá ra, chiếc giường vốn trống không đã được phủ một lớp vỏ chăn, màu xám đen, trải rất ngay ngắn.

Hắn giương mắt khẽ quét qua một vòng -- không có đồ đạc khác, cũng chẳng thấy người đâu.

Trái lại cũng không mấy bất ngờ.

Giang Lê cười cười, không để ý, tắm rửa xong, lấy chiếc khăn lông khô ráo lau qua mái tóc vẫn còn ẩm ướt mấy cái, rồi tiện tay gửi cho Tang Du hai tin nhắn.

【-: Chìa khóa dự phòng để trên bậu cửa.】

【-: Có cần kêu cậu ấy tới lấy không.】

Tang Du xoay bút, nhìn thấy tin nhắn thì khóe miệng hếch lên: "Có tâm thật đấy."

【Làm việc tốt mỗi ngày: 1*】

(*) Ý chỉ là biết rồi, hay đã nhận được tin nhắn.

【Làm việc tốt mỗi ngày: Cảm ơn người anh em.】

Trả lời xong, cậu ta nghiêng người qua nhìn về phía người nào đó đang nằm trên giường đọc sách: "Bạn cùng phòng mới nói chìa khóa đặt trên bậu cửa kìa, có cần đi lấy không."

Lúc Hề Trì nghe thấy bốn chữ "bạn cùng phòng mới" thì động tác lật sách dừng một chút, cậu phản ứng lại: "Ừm."

"Lâu như vậy rồi, sao còn chưa thêm bạn Giang Lê?" Tang Du hỏi, cậu ta suy nghĩ, bèn đặt bút xuống, "Cứ kêu tớ chuyển lời mãi cũng không thành vấn đề, tớ trực tiếp đẩy qua Wechat cho cậu."

Hề Trì: "Khoan đã --"

Tang Du không khoan.

Di động rè lên một tiếng, bên trong khung trò chuyện đã nhiều thêm một danh thiếp được đẩy qua.

Mạch suy nghĩ của Hề Trì thành công bị đánh gãy.

"Mau thêm vào đi, sao chẳng có chút khẩn trương nào thế?" Tang Du giơ tay gõ lên thanh chắn bảo vệ ở giường Hề Trì, "Chuyện đầu tiên cậu cần phải làm bây giờ, chính là xây dựng mối quan hệ tốt với Giang Lê, hơn nữa còn phải xây dựng cấp tốc vào."

Tang Du lo lắng không yên: "Tớ biết Giang Lê có hơi khó nhằn, nhưng chỉ cần tìm đúng cách, cũng không phải vấn đề gì lớn, tới thấy cậu và cậu ta, đánh qua đánh lại chẳng phải cũng quen biết mười mấy năm rồi à?"

Hề Trì bỏ sách xuống nhìn cậu ta.

Tang Du giơ tay: "Tớ không có ý kêu cậu và cậu ta đánh nhau đâu nhé."

Hề Trì đang định nói chuyện, Tang Du lại xua tay, giống như đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, nói: "Đợi tớ hai phút."

Hai phút sau, điện thoại của Hề Trì rung lên hai cái liên tiếp, toàn bộ đều là hình ảnh Tang Du gửi tới.

Một chuỗi dài nghìn nghịt gửi qua, trực tiếp lấn át luôn cái danh thiếp ở trên cùng.

Tốc độ quá nhanh, Hề Trì thậm chí còn chưa kịp nhìn.

Gửi hết không xót một tấm xong, Tang Du mới dừng tay, ngay sau đó nói: "Chỗ tớ tìm được ít tài liệu về kỹ năng xã giao EQ cao, cậu lựa... thôi, khỏi lựa, cứ làm hết với Giang Lê một lần, đều là kinh nghiệm thực tiễn của người đi trước đó, sẽ có cái dùng được."

Hề Trì: "......?"

EQ cao gì cơ?

Tang Du không cho Hề Trì bất kỳ cơ hội phản ứng nào: "Cậu tự xem hay là để tớ đọc giùm cho?"

Hề Trì hoàn toàn không muốn xem.

Nghe tên thôi cậu đã có dự cảm không lành rồi.

Nhưng cái chuyện đọc từng chữ từng chữ như thế này, Tang Du hoàn toàn làm ra được.

Quả nhiên, giây tiếp theo.

Tang Du: "Điều thứ nhất, phải học......"

Hề Trì lập tức giơ tay cắt ngang.

Mí mắt cậu hơi rũ, mở di động ra lướt lướt mang tính tượng trưng, dòng thứ nhất đập vào mắt chính là: "Làm cách nào để tránh cuộc trò chuyện ngượng ngùng? Bảy kỹ năng nói chuyện khiến người ấy phải nghiện, Mười ngày giúp bạn dễ dàng nắm thóp nam sinh."

Hề Trì nhìn chằm chằm mấy chữ "dễ dàng nắm thóp nam sinh" này, rơi vào im lặng.

Tiêu đề bây giờ toàn là như vậy sao?

Nói chuyện vì sao phải nghiện?

【Điều thứ nhất, phải học cách chủ động khơi gợi đề tài gây hứng thú, có ý thức mở rộng chủ đề, nhưng không được nói hết chỉ trong một lần, nói một nửa giữ một nửa, dẫn dắt đối phương tiếp tục đặt câu hỏi.】

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hề Trì: "."

【Điều thứ hai, học cách khen ngợi đối phương, nhưng không được khen ngợi mù quáng, phải khen có trọng tâm, không nên chung chung mơ hồ, khen ngợi tiểu tiết, khiến cho phương diện tinh thần của đối phương được thỏa mãn trọn vẹn!】

Hề Trì: "......"

Hình như có chỗ nào đó sai sai.

【Điều thứ ba, không nên trả lời ngay, có thể chủ động bắt chuyện, nhưng không được trở thành nhân viên chăm sóc tình cảm, phải học cách giữ vững chừng mực, lạt mềm buộc chặt! (Không nên chào buổi sáng buổi tối mỗi ngày, nhưng có thể bỏ chút tâm cơ nhỏ, ví dụ như thỉnh thoảng để đối phương đốc thúc bạn đi ngủ sớm, khiến đối phương sinh ra cảm giác được cần~)】

Hề Trì: "??"

【Điều thứ tư, phải duy trì cảm giác thần bí, xây dựng hình tượng tương phản thích hợp, thỉnh thoảng bám dính người ấy, nhưng không được để đối phương cảm thấy bạn không thể thiếu người ta, phải miệng ngọt lòng vững, làm nũng thích hợp!!】

Làm gì cơ???

Hề Trì đơ mặt, ấn tắt di động một phen.

Lúc nhìn qua Tang Du lần nữa, giọng nói và ánh mắt đều đã lạnh như nhau.

"Tài liệu này ở đâu ra đây?"

"Xin từ chỗ Hạ Tình á", Tang Du trả lời, "Lần trước lúc nhỏ sắp xếp tài liệu văn phòng thì tớ nhìn thấy, bảo là tài liệu nâng cao khả năng xã giao, sao thế, có tác dụng không?"

Hề Trì không đáp, giọng nói càng lạnh hơn: "Cậu ấy có nói phải gửi cho ai không."

Tang Du suy nghĩ: "Hình như nói là đàn chị Đàm Mẫn cần ấy."

Đàm Mẫn, phó chủ tịch tiền nhiệm của hội học sinh Tây Sơn đã tốt nghiệp trung học Sơn Hải.

"Sao thế", Tang Du tò mò, "Cậu hỏi mấy cái này để làm gì?"

Hề Trì không trả lời, chẳng mảy may do dự, cậu thuận tay cap màn hình, rồi gửi qua cho Đàm Mẫn.

Bên kia hồi âm rất nhanh.

【Đàn chị Đàm Mẫn:?】

【Đàn chị Đàm Mẫn: Tiểu Trì em xác định em cần cái này thật à???】

【Đàn chị Đàm Mẫn: Được rồi, chị gửi tài liệu cho em nè.】

Giây tiếp theo.

Một tệp được chuyển qua.

《 Ba mươi sáu kế ái tình -- Làm sao chinh phục trái tim chàng.》

Hề Trì: ".................."

Hạ Tình đang ngân nga làm bài thì đột nhiên nhận được một tin nhắn mới, đến từ bí thư trưởng đáng kính.

Cô mở ra bằng cả sự tôn trọng.

【Chi: Dọn hết tệp máy tính văn phòng một lượt trước tự học tối ngày mai.】

Hạ Tình: "?"

Bất thình lình quá vậy.

【Hạ Tình: Được ùi, đã nhận.】

【Hạ Tình: Chuối tây thành thật.jpg】

Cách hai phút, điện thoại lại rung lên lần nữa.

【Chi: Phạt hai tiết trực ban.】

Hạ Tình nhìn cuộc hội thoại ngắn ngủn bốn câu lật tới lật lui hai mươi lần, vẫn không thể hiểu được vì sao sau chuối tiêu thành thật lại là phạt hai tiết trực ban.

Giải thích xong với Đàm Mẫn là mình không cần cái này, Hề Trì đã mệt lử.

Quay đầu nhìn lại cái danh thiếp kia, quả thực tâm lặng như nước.

Ảnh đại diện của Giang Lê rất đơn giản, viền chạc cây cắt ngang qua vầng trăng... chẳng biết có phải mặt trăng hay không, giống trăng tròn, nhưng cũng giống một chiếc đèn, xam xám, chạc cây mơ hồ, ánh trăng kia cũng mơ hồ, giống như tiện tay chụp được từ ô cửa sổ nào đó giữa đêm khuya rồi đăng lên.

Hề Trì nhấn mở danh thiếp, lại nhìn chằm chằm vài giây, rồi gửi lời mời kết bạn qua.

(@Wat.tpad Augusttt138)

-

Nghỉ trưa hôm sau, Hề Trì mở Wechat ra mới phát hiện Giang Lê đã chấp nhận lời mời trước đó không lâu.

Cậu nhìn chằm chằm ảnh đại diện bên kia mà thoáng thất thần vài giây, mãi đến khi giọng nói uể oải vô lực của Vương Địch truyền tới: "Trì ca, lấy giúp em chai nước trên bệ cửa sổ một chút được hem?"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hề Trì nhét di động vào trong hộc bàn: "Chai nào?"

Vương Địch: "Chai màu xanh lá á."

Hề Trì cầm đến tay mới phát hiện đây là nước dinh dưỡng, trên thân chai viết mấy chữ "Loại thông dụng, không héo rễ lá, thúc đẩy nở hoa, trị vàng lá", sản phẩm của công ty dược Bất Chu Sơn.

Hề Trì ném cho cậu ta: "Uống ít thôi."

Chúc Dư cầm ly cũng nhận lấy một ít, con ngươi gần như rã rời: "Trì ca, mấy đêm không ngủ mệt thật đó, nếu như không có môn lịch sử, em còn tưởng là tối qua mình mới đi xây Kim Tự Tháp, tối hôm trước thì đi kiến dựng đập Tam Hiệp."

Tang Du nghe vậy, bèn bỏ đồ trên tay xuống, giọng điệu có phần tưởng thật: "Mấy đêm không ngủ? Đi làm gì thế."

Trong lớp im lặng một trận.

Hồi lâu sau, Đỗ Hành nghiêm túc lên tiếng: "Lão đại, Trì ca, nói ra rồi mấy anh không được không tin nha."

Hề Trì: "Nói."

Đỗ Hành: "Đi ôn tập đó."

Tang Du: "......"

Hề Trì: "......"

Tiến độ dạy học ở Sơn Hải luôn rất nhanh, chỉ có một bài thi đầu năm, nội dung bao gồm không ít, kỳ nghỉ hè trôi qua, việc lấy lại trạng thái ôn tập đã lơi lỏng có chút khó khăn là điều dễ hiểu, nhưng cũng không đến nỗi như vậy.

Vương Địch đập bàn đứng dậy: "Việc đầu tiên sau khi chia lớp chính là thi đầu năm, không thể để Nam Sơn đè đầu chúng ta được!"

Chúc Dư: "Đúng, Tây Sơn chúng ta không chỉ phải thắng, mà còn phải thắng không tốn chút sức nào."

Đỗ Hành: "Chúng ta nhất định phải vô cùng nỗ lực, mới có thể coi như không tốn chút sức nào."

Vương Địch: "Cho nên nhất định phải thi chết bọn họ, còn phải thi chết bọn họ trong âm thầm."

"Càng nói càng hoảng, thời gian còn lại cho chúng ta đã không còn nhiều, tôi phải nhân lúc Nam Sơn nghỉ trưa mà học thuộc thêm một bài nữa", Vương Địch nhanh chóng lấy cuốn《59 bài văn mẫu tiếng anh phải thuộc nằm lòng thi đại học》từ trong ngăn kéo ra, "Dear Lihua, I am from...... Gần đây không phải bên Nam Sơn quá yên tĩnh quá im lặng rồi sao, tối qua tôi thấy mấy ký túc xá bên đó cũng chong đèn đến tận 12 giờ đêm, bọn họ sẽ không lén học bổ túc sau lưng bọn mình trong ký túc xá đấy chứ?"

Lông mày Vương Địch nhăn lại: Cảm thấy nguy cơ!

"Đa nghi trứ danh như Tào Mạnh Đức[1] cũng chả đa nghi bằng cậu", Chúc Dư dừng lại, "Chẳng qua cũng không phải hoàn toàn không có khả năng này, Nam Sơn bọn họ có gì mà không làm ra được?"

[1] Hay còn gọi là Tào Tháo.

Vương Địch cảnh giác trong nháy mắt: "Cậu nói rất đúng, đợi đấy, bây giờ tôi đi do thám thực địa một......"

Hề Trì giơ tay, trực tiếp xách cổ áo Vương Địch lên: "Nghỉ trưa, lập tức."

Vương Địch bị chặn lấy cổ họng bản mệnh: "Được rồi Trì ca, tiếp nhận Trì ca, không vấn đề gì Trì ca."

Hề Trì day day cái trán, liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Thời gian nghỉ trưa, Sơn Hải hiếm được khi yên tĩnh.

Hề Trì cúi đầu lướt qua chồng bài thi trên bàn, nhìn về phía Tang Du: "Hôm nay hội học sinh ai trực ban vậy."

Tang Du mở bảng trực ban nhìn lướt qua, rồi chậm rì rì đáp lại một câu "Nhất Hàng".

"Sao thế?"

Hề Trì: "Để tớ đi."

Tang Du: "Không nghỉ trưa à?"

"Không mệt", Hề Trì nói, "Còn nửa bài thi số học, buổi chiều phải nộp cho lão Phó."

Tang Du gật đầu, lấy di động ra gửi tin nhắn cho Tạ Nhất Hàng, lướt đến khung trò chuyện bên trên, mới nghĩ tới một chuyện: "Đúng rồi, bên Giang Lê sao rồi, cậu thêm chưa?"

Hơn mấy giây sau, Hề Trì mới "Ừm" một tiếng.

"Thêm rồi thì tốt, xây dựng quan hệ xong tất cả đều dễ xử lý, còn có kỹ năng xã giao EQ cao......"

Ba chữ "EQ cao" vừa thốt ra, Hề Trì rút bài thi ra cái "bộp" rồi đi luôn.

Cả đời này cậu không muốn nghe thấy ba chữ "EQ cao" này nữa.

Hề Trì cầm vở đi bộ trên hành lang mưa gió mười mấy phút, mới xóa sạch "Tài liệu kỹ năng xã giao EQ cao" gì gì đó ra khỏi đầu, đi đến phòng trực ban chuẩn bị làm đề, vừa đặt vở xuống nhìn -- Tổng hợp đề thi nghe tiếng Anh tốt nghiệp THPT toàn quốc mười năm (Quyển 1).

Hề Trì: "............"

Mười mấy phút sau, di động của Tang Du đột nhiên rung lên, cậu ta móc ra xem.

【Ban thư ký Lâm Trường Hà: Lão đại cứu mạng xảy ra chuyện lớn rồi! Em vừa đến phòng trực ban lấy đồ thì đụng phải Trì ca, anh ấy nói tới làm bài nên em không làm phiền, sau đó em trông thấy anh ấy ngồi tại chỗ lấy vở ra nhìn lẳng lặng mười mấy giây rồi đột nhiên đứng dậy đi mở máy tính, em cảm thấy hơi tò mò nên đến xem thử kết quả là trông thấy Trì ca đang đánh đơn từ chức!】

Tang Du: "???"

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Khác Biệt Giống Loài Làm Sao Yêu Đương

Số ký tự: 0