Khác Biệt Giống Loài Làm Sao Yêu Đương
Lê xạ tự Hề thơ...
Thất Thốn Thang Bao
2024-11-03 12:18:47
Diễn đàn Sơn Hải là mạng nội bộ của tập đoàn giáo dục Sơn Hải, không kết nối với thế giới bên ngoài, dùng yêu lực để duy trì, trạm tín hiệu vẫn luôn đặt tại “Khoảng trời riêng“.
Giai đoạn đầu khởi tạo dùng để giải đáp thắc mắc là chính, giúp đỡ đám nhóc con yêu tộc thực hiện hiện đại hóa tốt hơn, tiến hành khai sáng văn hóa hiện đại. Cùng với nhu cầu văn hóa đời sống ngày càng phát triển của đám ấu tử, diễn đàn không ngừng được mở rộng, dần dần thiết kế thêm các mục lớn như tin tức quan trọng, tư tưởng, tuổi trẻ yêu tộc, Rain classroom[1] vân vân, nhưng mục được ghé thăm nhiều nhất lại là mục được thêm vào cuối cùng -- Kênh bác bỏ tin đồn.
[1] Gốc là 云课堂: đây là một app giảng dạy trực tuyến bên Trung được đồng phát triển bởi đại học Thanh Hoa và XuetangX.
Có một điểm mà tất cả học sinh ở Sơn Hải ngầm thừa nhận rằng, tin tức có thể xuất hiện tại kênh bác bỏ tin đồn, đều là tin tức chân thực đáng tin cậy, cho nên hai ngày trước, khi một bài đăng bác bỏ tin đồn mới xuất hiện tại mục này ở trung học Sơn Hải, tất cả học sinh tại đây đều ôm tâm thế ăn dưa chui vào, lầu chính viết rõ rành rành một hàng chữ lớn:
【Về tin đồn giữa chủ tịch Hội học sinh Nam Sơn Giang Lê và bí thư trưởng Tây Sơn Hề Trì gần đây, trong quá trình truyền miệng đã xuất hiện thông tin sai lệch, không kịp thời sửa chữa dẫn đến tin tức sai sự thật, mong các bạn học đừng tin tưởng, đừng lan truyền, chớ đồn thổi lung tung.】
Hàng loạt đội ngũ hai viện chờ nửa ngày cuối cùng cũng chờ được tin bác bỏ, sống lưng tức khắc thẳng lên liền.
【4399 Tuyển thủ e-sport: Đồng ý, nhìn ra không quen biết rõ ràng, tôi thi cùng một phòng, một ngày với hai vị đại lão đây, hai người chẳng nói với nhau câu nào, nếu có gì thật thì không thể yên lặng như vậy được?】
【Để gió lốc đi cuốn tình yêu của chúng ta: Chuyện ở lễ khai giảng cũng là nhầm lẫn thôi, mấy hôm đó cơ thể của bí thư trưởng bọn tôi vẫn luôn không thoải mái, lúc ngã xuống vừa hay vị Nam Sơn đang ở bên cạnh nên đỡ được, chỉ đơn giản vậy thôi.】
Hai viện ngang tài ngang sức, trong lúc ôn thi còn miễn cưỡng đạt được nhận thức chung “tự mình xinh đẹp“.
Bình yên vô sự suốt một ngày, mãi đến khi...... kỳ thi đầu năm kết thúc, bức ảnh chụp mới nhất kia xuất thế ngang trời.
Người hai viện vừa mới đạt được nhận thức chung nhìn thấy bức ảnh bí thư trưởng Tây Sơn ôm đồng phục của Nam Sơn, thì đinh tai nhức óc trong im lặng.
Lượng người xem bài đăng bùng nổ gấp lũy thừa, nhân số online liên tục gia tăng, nhưng ước chừng hai mươi lăm phút trôi qua, không lấy một ai đăng bài.
Diễn đàn yên lặng đến quỷ dị, mãi cho tới khi có người run run rẩy rẩy tag chủ lầu.
Mười mấy phút sau, chủ lầu xuất hiện, chỉ trả lời đúng mười hai chữ.
【Chủ lầu: Tin đồn bác bỏ trước khi bác bỏ tin đồn, là thật.】
【......】
【......】
【Để gió lốc cuốn đi tình yêu của chúng ta: Chỉ có một bộ đồng phục mà thôi, thế liền là “thật” à?! Chủ lầu này, cái bài đăng hai mươi trang phân tích về sự không quen của hai người họ là do cậu tự thẩm à? Lòe sự thật, giảng đạo lý, mọi người đều đã nói là không quen rồi, cậu không cần phải cố ý dẫn dắt đâu, hiện trạng giữa Tây Sơn và Nam Sơn như nào đâu phải cậu không biết, căn bản là chẳng có ai bằng lòng ghép hai người họ cùng một chỗ cả, cho dù cậu không cố ý dẫn dắt thì cũng chẳng có ai cảm thấy đó là thật!】
【Lê xạ tự Hề thơm[2]: Gió lốc nói rất đúng, không cần phải cố gán ghép, thực ra thị hiếu của xã hội hiện tại rất kỳ quái, tại sao cái gì cũng bị nói thành yêu đương chứ? Chỉ bằng một bộ đồng phục đã kết luận hai người họ là thật? Tin đồn dễ bỏ lắm hả? Chứng cứ khác đâu? Nếu có thì đưa ra coi.】
[2] Chế lại từ câu 桃李不言,下自成蹊: đào lý bất ngôn, hạ tự thành khê, khá tương đồng với câu Hữu xạ tự nhiên hương nên mình đổi một chút.
【Để gió lốc cuốn đi tình yêu của chúng ta: Cậu nói rất đúng.】
【Để gió lốc cuốn đi tình yêu của chúng ta: Khoan đã, tên của bạn lầu trên có ý gì vậy???】
【Học giả gặm CP: Gió lốc đừng gấp, để tôi chửi cho, bạn “Lê xạ tự Hề thơm” kia ơi, bạn là người của Tây Sơn hay là Nam Sơn đấy? Cố tình qua đây gây sự có phải hem? Căn bản chẳng có ai muốn gặm CP đâu, bạn còn ở đây tự luyên tha luyên thuyên, bạn là cái đồ “phản bội Trì Lê”!】
【Để gió lốc cuốn đi tình yêu của chúng ta:???】
【Ngày gặm ba trăm cây vải: Vốn chả định nói đâu, nhưng đúng là không nhìn nổi nữa, mấy bồ bịa chuyện CP giữa Lê ca và bí thư trưởng Tây Sơn trên diễn đàn đã được người ta đồng ý chưa dị? Bất kể thế nào, chưa được chính chủ đồng ý mà đã tùy tiện gán ghép người ta cùng một chỗ, có phải không hay lắm không?】
【Để gió lốc cuốn đi tình yêu của chúng ta: Xin lỗi, bây giờ tui có hơi nhạy cảm với cái chữ “gặm” này, lầu trên nói đúng lắm á, nhưng chữ “gặm” này chắc là không có ý gì đâu nhỉ?】
【Ngày gặm ba trăm cây vải: Không có ý gì đâu, chỉ là hài âm thôi, tui là người đứng đắn, không làm ra mấy chuyện gặm CP kỳ kỳ quái quái đâu.】
【Cây xương rồng điên cuồng: Gió lốc à đừng tin!!! Ghê thật, nếu không phải hai ngày trước tôi vừa ghi nhớ từ đơn tiếng Anh này trong phần đọc hiểu thì tôi cũng bị lừa luôn rồi, cây vải, tiếng Anh là lichi*, Lê Trì, gặm lichi mỗi ngày thì thôi đi, nhỏ này còn gặm lichi ba trăm lần!!!】
(*) Bản gốc tác giả ghi lichi á, nhưng đúng là litchi hoặc lychee, nên thui coi như nhỏ xương rồng dở tiếng Anh ha =))) Lê Trì pinyin là /lí chí/
【Để gió lốc cuốn đi tình yêu của chúng ta:????????】
【Ngày gặm ba trăm cây vải (đã hắc hóa): Đúng vậy, không sai, tui ngả bài.】
【Ngày gặm ba trăm cây vải (đã hắc hóa): Tui không chỉ gặm, mà còn muốn khóa cứng bọn họ luôn!!!】
Đến lúc này diễn đàn đã hoàn toàn nổ tung, từ “Ngày gặm ba trăm cây vải, người Sơn Hải làm việc không nề hà”, đến “Nhất kỵ hồng trần phi tử tiếu, vô nhân tri thị lệ chi lai[3]”, triệt để đắm chìm trong biển vải.
[3] Ngựa phi tung bụi hồng, quý phi mỉm cười; chẳng ai hay biết vải đã về đến cung. Trích từ bài thơ Đi qua cung Hoa Thanh kỳ 1 của Đỗ Mục.
Hề Trì chẳng hay biết gì về việc trên diễn đàn, bấy giờ cậu đang ngồi trên ghế cạnh giường khám ở phòng y tế.
Phòng y tế rất yên lặng, giáo viên y tế vẫn chưa tới.
Cậu rũ mắt, nhìn bộ đồng phục được ôm trong ngực.
...... Trước đấy đã bảo mang về lớp học, kết quả đi nửa đường thì chuyển qua phòng y tế.
Áo khoác nhiễm hơi thở của Giang Lê rất sạch sẽ, sạch đến mức Hề Trì có phần không rõ đó là mùi của Giang Lê, hay là mùi thơm của nước giặt, nhàn nhạt, không nói được là mùi gì, chỉ cảm thấy khá dễ ngửi.
Nó chậm rãi xuyên qua khắp người, nuốt lấy từng chút từng chút khí lạnh.
Di chứng sau mấy đêm nghỉ ngơi không tốt cuối cùng cũng bị dắt ra, ngay lúc Hề Trì bắt đầu có chút buồn ngủ, giáo viên y tế lại khoan thai tới chậm, theo sau còn có Tang Du.
“Vương Địch nói cậu thi được giữa chừng thì đột nhiên mặc thêm đồng phục rồi còn gọi giáo viên nữa, lại khó chịu à?” Tang Du kéo người dậy nhìn trái ngó phải một vòng, “Không đúng, Giang Lê với cậu chỉ cách có một chỗ thôi mà nhỉ? Gần như vậy sao còn khó chịu nữa?”
Hề Trì nghe mà đau đầu: “... Cậu hỏi từng câu thôi.”
Giáo viên y tế không cho Tang Du thời gian hỏi từng câu một, trực tiếp mở miệng: “Em đi đóng cửa trước đi.”
Ngay sau đó liền xoay người móc hòm thuốc ra ngồi trước mặt Hề Trì: “Không thoải mái chỗ nào? Đưa tay ra đây, thầy bắt mạch.”
Hề Trì không giấu diếm: “Buổi tối có hơi mất ngủ và rét lạnh, chiều hôm nay lúc thi thì hơi ù tai một chút.”
Giáo viên y tế vừa ghi chép vừa hỏi: “Trên người có đau không?”
Hề Trì: “Dạ không.”
“Cho nên chỉ có buổi tối là ngủ không ngon, ngoại trừ sáng hôm nay, những buổi sáng khác cũng không xuất hiện vấn đề?”
Hề Trì “Vâng” một tiếng, trong lúc gật đầu, còn phải bớt chút thời gian qua loa lấy lệ cho lời chất vấn “Cậu có bản lĩnh rồi mất ngủ mấy ngày cũng không nói với tớ” của Tang đại thiếu gia.
Một hỏi một đáp qua lại mấy câu, việc cần hỏi đều đã hỏi xong, vẻ mặt từ căng thẳng ban đầu của giáo viên y tế đến bây giờ đã hoàn toàn thả lỏng.
Anh ta cúi đầu phẩy qua bộ đồng phục được Hề Trì ôm trong ngực.
Màu đen, nếu như anh ta nhớ không lầm, phối màu của bộ đồ này là của Nam Sơn.
Đồng phục cũng cho luôn rồi, rõ ràng quan hệ vẫn rất được, thế thì cũng dễ xử lý.
“Em đừng lo lắng, không có vấn đề gì lớn, biện pháp giải quyết cũng đơn giản”, giáo viên y tế định thần mở miệng, “Trời đất sinh ra cùng vạn vật, âm dương tiếp xúc xảy ra biến hóa, điều quan trọng giữa thiên địa, nhật nguyệt và ngày đêm đều là 'hòa', cũng là điểm mấu chốt.”
Tang Du đang định hỏi đó có nghĩa là gì, ai ngờ vị y sĩ dòng dõi Thần Nông mới giây trước thoạt nhìn còn thuật tinh Kỳ Hoàng[4] thuốc đến bệnh đi, giây tiếp theo bỗng đột nhiên hỏi: “Mấy ngày nay em ngủ với ai?”
[4] Hoàng Đế nội kinh là một tài liệu y học cổ của Trung Quốc, được coi là nguồn gốc giáo lý cơ bản của nền y học cổ truyền trong hơn hai thiên niên kỷ. Tác phẩm bao gồm hai phần, mỗi phần bao gồm 81 chương hoặc chuyên luận theo dạng hỏi và đáp giữa Hoàng Đế và các vị đại thần của ông như Kỳ Bá, Lôi Công, Bá Cao,... Ở đây để chỉ y thuật tinh thông.
Hề Trì: “......?”
“Bởi vì chủ nhiệm Vương nói đã cho em đổi ký túc xá”, giáo viên y tế không nhanh không chậm ấn xuống hai cái trên cổ tay Hề Trì, “Mấy ngày nay em không ngủ ở đó nhỉ.”
Tang Du cúi đầu nhìn bàn tay bắt mạch của giáo viên y tế.
Thế mà cũng bắt ra được? Đây là bắt mạch hay là đoán mệnh vậy chời?
“Vạn vật sinh ra và lớn lên đều có quy luật của nó, tăng giảm để cân bằng, mới có thể chuyển hóa lẫn nhau, mạnh hơn hay yếu hơn đều không được.”
Tang Du: “..... Thầy à, phiền thầy nói tiếng người đi.”
Giáo viên y tế bỏ gối bắt mạch vào lại hòm thuốc: “Tiếng người chính là, em phải quay về ngủ.”
Tang Du nhất thời chưa hiểu: “Về đâu ạ.”
Giáo viên y tế: “Vị 'thuốc' quý giá ở đâu, em ấy phải ở đó.”
“Trước đó không phải đã nói rồi sao, nhật nguyệt, ngày đêm đều là mấu chốt quan trọng của việc trị liệu, thời gian ban ngày đủ dài, những cũng chỉ là một phần, ban đêm khi tự học tối kết thúc, cố lắm mới được năm tiếng, không đủ.”
Giáo viên y tế thu dọn hòm thuốc xong, xoay người nhìn Hề Trì: “Nôm na một chút là em phơi nắng cũng vô dụng, vẫn phải có ánh trăng.”
Hề Trì: “......”
Phòng y tế im lặng một vùng.
Năm phút sau.
Tang Du hồi lâu không nói chuyện kéo người dậy một phen: “Đi!”
Lồng ngực cùng với thái dương Hề Trì nảy lên: “Đi đâu?”
“Cậu nói coi đi đâu? Ánh trăng của cậu ở đâu?”
“......”
(@W.a.t.t.p.a.d Augusttt138)
-
Ba khối thi đầu năm xong cùng một ngày, vừa hay cũng là thứ bảy, trường học cho nghỉ một hôm, nhóm giáo viên thì chấm bài, học sinh nghỉ ngơi. Khác với những ngày cuối tuần bình thường, chỉ có mỗi buổi tối, chủ nhật vẫn phải tự học tối, vì ngại chạy đi chạy về, nên phần lớn học sinh căn bản đều chọn ở lại trường.
Đang giờ cơm, con đường quán ăn nhỏ gần trường sôi động hẳn lên trong màn đêm, học sinh mặc đồng phục Sơn Hải chen chúc mỗi một góc đầu đường cuối ngõ, trường học hoàn toàn yên tĩnh lại.
Mãi đến khi Hề Trì ngồi trên ghế ở phòng ký túc xá mới, cậu vẫn chưa phục hồi tinh thần.
Lúc này di động rè lên một tiếng, cậu nhấn mở ra xem, là tin nhắn của Tang Du.
【Làm việc tốt mỗi ngày: Hành lý trước tiên xếp bấy nhiêu đó đã, có gì rồi lại nói tiếp, chìa khóa ký túc ban đầu tớ cho cậu luôn, cậu ngoan ngoãn ở phòng 403 đi, bên chỗ hội học sinh có chút chuyện, tớ đi xử lý một lát, nếu Giang Lê quay lại thì nói với tớ một tiếng.】
Hề Trì cúi đầu nhìn hành lý cạnh giường.
Đúng là không nhiều lắm, chỉ có mấy bộ quần áo và nhu yếu phẩm, còn có một rương sách.
Giang Lê không ở đây, tất cả đồ đạc bên trong ký túc Hề Trì đều không chạm vào, tủ quần áo, bàn học, ngăn kéo, phạm vi duy nhất thuộc về cậu, chỉ vỏn vẹn một chiếc giường đã trải xong.
Tất cả mọi hành động bị ấn nút tạm dừng, có cùng một điều kiện tiên quyết -- Đợi Giang Lê quay về.
Ban đầu Hề Trì cũng nghĩ như vậy.
Nhưng cậu không đợi được.
Hơi thở thuộc về Giang Lê xông đến che trời rợp đất, không giống với sự ấm áp kéo dài của áo chiếc khoác đồng phục, nó xáo động, cháy rực, dễ dàng bóc trần toàn bộ suy nghĩ không còn lại gì.
Hề Trì vốn cho rằng bản thân sẽ bó tay bó chân, nhưng cậu không như vậy.
Luồng hơi thở ấy nồng đậm nhưng cũng ôn hòa, mang theo ý vị trấn an mãnh liệt, cơn buồn ngủ ập tới, sự mệt mỏi vì mấy đêm không yên giấc bao phủ toàn bộ cơ thể trong chốc lát, Hề Trì chậm rãi nhắm mắt lại.
Giang Lê từ hội học sinh quay về, đã là mười giờ tối.
Hắn đẩy cửa đi vào, khoảnh khắc bật đèn lên, liền trông thấy độ cong như cái lồng cách đó không xa trên giường.
Bên trong ký túc xá có một người.
Mặt Hề Trì hướng ra phía thanh chắn, nghiêng người nằm ngủ, có thể là bị tiếng động bất thình lình quấy nhiễu, ngón tay buông thõng bên gối cuộn lại rất nhẹ.
Giang Lê ngơ ra một chốc.
Trên hành lang truyền tới tiếng đùa giỡn, hắn nghiêng người đóng cửa lại, rồi giơ tay lần nữa, tắt đèn.
Ký túc xá quay trở về tối tăm và yên tĩnh.
Giang Lê dựa lên tường, cầm chiếc di động đã không coi cả buổi tối trên giá treo qua, mở tin nhắn chưa đọc ra.
Lúc này, giao diện cuộc trò chuyện gần đây trống không đang có hai tin nhắn.
【Chi: Có thể tôi phải ở ký túc một đêm.】
【Chi: Có hơi mệt, tôi đi ngủ trước.】
Hai tin nhắn cách nhau một tiếng đồng hồ.
Giang Lê nhìn một hồi, lại nhấn mở bài làm văn của Tang Du rồi tùy ý lướt qua hai giây, hắn nâng mắt, nhìn về phía phồng lên như cái lồng trên giường.
...... Mấy ngày rồi đều ngủ không ngon sao?
Giang Lê cất di động đi, đứng yên lặng trong bóng đêm chốc lát, đợi tiếng hít thở của người trên giường ổn định lần nữa, mới cầm quần áo thay đổi, xoay người đi về phía đối diện.
Liêu Tranh ở đối diện đang lén vào coi diễn đàn, nghe thấy động tĩnh ngẩng đầu lên thì trông thấy Giang Lê đi vào, suýt chút nữa ngã rớt khỏi giường.
“..... Lê, Lê ca?”
“Cậu có dùng phòng tắm không.”
“Hả? Phòng tắm sao? Không dùng không dùng.”
Bên trong phòng tắm nhanh chóng truyền ra tiếng nước chảy.
Hứa Vân Duệ đi từ ban công vào, nhìn phòng tắm, rồi lại quay đầu nương theo cánh cửa khép hờ ngó phòng 403 đối diện.
Phòng 403 tối om om, Hứa Vân Duệ không hiểu gì mà nhìn Liêu Tranh: “Ký túc của Lê ca bị hư đèn hay là hư phòng tắm vậy?”
Liêu Tranh lắc đầu: “Hình như không hư gì hết á.”
Hứa Vân Duệ: “Thế sao lại đến phòng bọn mình?”
Liêu Tranh gãi gãi đầu: “Mới nãy tôi cũng hỏi Lê ca, hình như Lê ca nói......”
Hứa Vân Duệ: “Nói cái gì?”
Bản thân Liêu Tranh cũng không dám chắc: “Hình như nói là...... sợ làm ồn?”
“Còn kêu bọn mình ra vào nhỏ tiếng thôi.”
Hứa Vân Duệ: “???”
- ------------------------
Là thiếu gia được yêu thương chiều chuộng nhưng điều đó không có nghĩa rằng Tiểu Trì sẽ phải sôi nổi tươi sáng như Tiểu Du. Tiểu Trì là một cậu bé hiểu chuyện và độc lập, em chỉ không muốn làm phiền người khác quá nhiều vì bệnh tình của chính mình. Từ những chi tiết em không muốn đụng đến đồ vật trong phòng khi Tiểu Lê không có mặt, sợ Tiểu Lê ở riêng vì có lý do nào đó... có thể nhận ra em khá tinh tế.
Với mình, Tiểu Trì giống như một chú mèo Ragdoll vậy đó, em có sự kiêu ngạo của bản thân nhưng phần nhiều khi thân thiết sẽ ngoan ngoãn, ít chạy nhảy lung tung và quấn người hơn.
Giai đoạn đầu khởi tạo dùng để giải đáp thắc mắc là chính, giúp đỡ đám nhóc con yêu tộc thực hiện hiện đại hóa tốt hơn, tiến hành khai sáng văn hóa hiện đại. Cùng với nhu cầu văn hóa đời sống ngày càng phát triển của đám ấu tử, diễn đàn không ngừng được mở rộng, dần dần thiết kế thêm các mục lớn như tin tức quan trọng, tư tưởng, tuổi trẻ yêu tộc, Rain classroom[1] vân vân, nhưng mục được ghé thăm nhiều nhất lại là mục được thêm vào cuối cùng -- Kênh bác bỏ tin đồn.
[1] Gốc là 云课堂: đây là một app giảng dạy trực tuyến bên Trung được đồng phát triển bởi đại học Thanh Hoa và XuetangX.
Có một điểm mà tất cả học sinh ở Sơn Hải ngầm thừa nhận rằng, tin tức có thể xuất hiện tại kênh bác bỏ tin đồn, đều là tin tức chân thực đáng tin cậy, cho nên hai ngày trước, khi một bài đăng bác bỏ tin đồn mới xuất hiện tại mục này ở trung học Sơn Hải, tất cả học sinh tại đây đều ôm tâm thế ăn dưa chui vào, lầu chính viết rõ rành rành một hàng chữ lớn:
【Về tin đồn giữa chủ tịch Hội học sinh Nam Sơn Giang Lê và bí thư trưởng Tây Sơn Hề Trì gần đây, trong quá trình truyền miệng đã xuất hiện thông tin sai lệch, không kịp thời sửa chữa dẫn đến tin tức sai sự thật, mong các bạn học đừng tin tưởng, đừng lan truyền, chớ đồn thổi lung tung.】
Hàng loạt đội ngũ hai viện chờ nửa ngày cuối cùng cũng chờ được tin bác bỏ, sống lưng tức khắc thẳng lên liền.
【4399 Tuyển thủ e-sport: Đồng ý, nhìn ra không quen biết rõ ràng, tôi thi cùng một phòng, một ngày với hai vị đại lão đây, hai người chẳng nói với nhau câu nào, nếu có gì thật thì không thể yên lặng như vậy được?】
【Để gió lốc đi cuốn tình yêu của chúng ta: Chuyện ở lễ khai giảng cũng là nhầm lẫn thôi, mấy hôm đó cơ thể của bí thư trưởng bọn tôi vẫn luôn không thoải mái, lúc ngã xuống vừa hay vị Nam Sơn đang ở bên cạnh nên đỡ được, chỉ đơn giản vậy thôi.】
Hai viện ngang tài ngang sức, trong lúc ôn thi còn miễn cưỡng đạt được nhận thức chung “tự mình xinh đẹp“.
Bình yên vô sự suốt một ngày, mãi đến khi...... kỳ thi đầu năm kết thúc, bức ảnh chụp mới nhất kia xuất thế ngang trời.
Người hai viện vừa mới đạt được nhận thức chung nhìn thấy bức ảnh bí thư trưởng Tây Sơn ôm đồng phục của Nam Sơn, thì đinh tai nhức óc trong im lặng.
Lượng người xem bài đăng bùng nổ gấp lũy thừa, nhân số online liên tục gia tăng, nhưng ước chừng hai mươi lăm phút trôi qua, không lấy một ai đăng bài.
Diễn đàn yên lặng đến quỷ dị, mãi cho tới khi có người run run rẩy rẩy tag chủ lầu.
Mười mấy phút sau, chủ lầu xuất hiện, chỉ trả lời đúng mười hai chữ.
【Chủ lầu: Tin đồn bác bỏ trước khi bác bỏ tin đồn, là thật.】
【......】
【......】
【Để gió lốc cuốn đi tình yêu của chúng ta: Chỉ có một bộ đồng phục mà thôi, thế liền là “thật” à?! Chủ lầu này, cái bài đăng hai mươi trang phân tích về sự không quen của hai người họ là do cậu tự thẩm à? Lòe sự thật, giảng đạo lý, mọi người đều đã nói là không quen rồi, cậu không cần phải cố ý dẫn dắt đâu, hiện trạng giữa Tây Sơn và Nam Sơn như nào đâu phải cậu không biết, căn bản là chẳng có ai bằng lòng ghép hai người họ cùng một chỗ cả, cho dù cậu không cố ý dẫn dắt thì cũng chẳng có ai cảm thấy đó là thật!】
【Lê xạ tự Hề thơm[2]: Gió lốc nói rất đúng, không cần phải cố gán ghép, thực ra thị hiếu của xã hội hiện tại rất kỳ quái, tại sao cái gì cũng bị nói thành yêu đương chứ? Chỉ bằng một bộ đồng phục đã kết luận hai người họ là thật? Tin đồn dễ bỏ lắm hả? Chứng cứ khác đâu? Nếu có thì đưa ra coi.】
[2] Chế lại từ câu 桃李不言,下自成蹊: đào lý bất ngôn, hạ tự thành khê, khá tương đồng với câu Hữu xạ tự nhiên hương nên mình đổi một chút.
【Để gió lốc cuốn đi tình yêu của chúng ta: Cậu nói rất đúng.】
【Để gió lốc cuốn đi tình yêu của chúng ta: Khoan đã, tên của bạn lầu trên có ý gì vậy???】
【Học giả gặm CP: Gió lốc đừng gấp, để tôi chửi cho, bạn “Lê xạ tự Hề thơm” kia ơi, bạn là người của Tây Sơn hay là Nam Sơn đấy? Cố tình qua đây gây sự có phải hem? Căn bản chẳng có ai muốn gặm CP đâu, bạn còn ở đây tự luyên tha luyên thuyên, bạn là cái đồ “phản bội Trì Lê”!】
【Để gió lốc cuốn đi tình yêu của chúng ta:???】
【Ngày gặm ba trăm cây vải: Vốn chả định nói đâu, nhưng đúng là không nhìn nổi nữa, mấy bồ bịa chuyện CP giữa Lê ca và bí thư trưởng Tây Sơn trên diễn đàn đã được người ta đồng ý chưa dị? Bất kể thế nào, chưa được chính chủ đồng ý mà đã tùy tiện gán ghép người ta cùng một chỗ, có phải không hay lắm không?】
【Để gió lốc cuốn đi tình yêu của chúng ta: Xin lỗi, bây giờ tui có hơi nhạy cảm với cái chữ “gặm” này, lầu trên nói đúng lắm á, nhưng chữ “gặm” này chắc là không có ý gì đâu nhỉ?】
【Ngày gặm ba trăm cây vải: Không có ý gì đâu, chỉ là hài âm thôi, tui là người đứng đắn, không làm ra mấy chuyện gặm CP kỳ kỳ quái quái đâu.】
【Cây xương rồng điên cuồng: Gió lốc à đừng tin!!! Ghê thật, nếu không phải hai ngày trước tôi vừa ghi nhớ từ đơn tiếng Anh này trong phần đọc hiểu thì tôi cũng bị lừa luôn rồi, cây vải, tiếng Anh là lichi*, Lê Trì, gặm lichi mỗi ngày thì thôi đi, nhỏ này còn gặm lichi ba trăm lần!!!】
(*) Bản gốc tác giả ghi lichi á, nhưng đúng là litchi hoặc lychee, nên thui coi như nhỏ xương rồng dở tiếng Anh ha =))) Lê Trì pinyin là /lí chí/
【Để gió lốc cuốn đi tình yêu của chúng ta:????????】
【Ngày gặm ba trăm cây vải (đã hắc hóa): Đúng vậy, không sai, tui ngả bài.】
【Ngày gặm ba trăm cây vải (đã hắc hóa): Tui không chỉ gặm, mà còn muốn khóa cứng bọn họ luôn!!!】
Đến lúc này diễn đàn đã hoàn toàn nổ tung, từ “Ngày gặm ba trăm cây vải, người Sơn Hải làm việc không nề hà”, đến “Nhất kỵ hồng trần phi tử tiếu, vô nhân tri thị lệ chi lai[3]”, triệt để đắm chìm trong biển vải.
[3] Ngựa phi tung bụi hồng, quý phi mỉm cười; chẳng ai hay biết vải đã về đến cung. Trích từ bài thơ Đi qua cung Hoa Thanh kỳ 1 của Đỗ Mục.
Hề Trì chẳng hay biết gì về việc trên diễn đàn, bấy giờ cậu đang ngồi trên ghế cạnh giường khám ở phòng y tế.
Phòng y tế rất yên lặng, giáo viên y tế vẫn chưa tới.
Cậu rũ mắt, nhìn bộ đồng phục được ôm trong ngực.
...... Trước đấy đã bảo mang về lớp học, kết quả đi nửa đường thì chuyển qua phòng y tế.
Áo khoác nhiễm hơi thở của Giang Lê rất sạch sẽ, sạch đến mức Hề Trì có phần không rõ đó là mùi của Giang Lê, hay là mùi thơm của nước giặt, nhàn nhạt, không nói được là mùi gì, chỉ cảm thấy khá dễ ngửi.
Nó chậm rãi xuyên qua khắp người, nuốt lấy từng chút từng chút khí lạnh.
Di chứng sau mấy đêm nghỉ ngơi không tốt cuối cùng cũng bị dắt ra, ngay lúc Hề Trì bắt đầu có chút buồn ngủ, giáo viên y tế lại khoan thai tới chậm, theo sau còn có Tang Du.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Vương Địch nói cậu thi được giữa chừng thì đột nhiên mặc thêm đồng phục rồi còn gọi giáo viên nữa, lại khó chịu à?” Tang Du kéo người dậy nhìn trái ngó phải một vòng, “Không đúng, Giang Lê với cậu chỉ cách có một chỗ thôi mà nhỉ? Gần như vậy sao còn khó chịu nữa?”
Hề Trì nghe mà đau đầu: “... Cậu hỏi từng câu thôi.”
Giáo viên y tế không cho Tang Du thời gian hỏi từng câu một, trực tiếp mở miệng: “Em đi đóng cửa trước đi.”
Ngay sau đó liền xoay người móc hòm thuốc ra ngồi trước mặt Hề Trì: “Không thoải mái chỗ nào? Đưa tay ra đây, thầy bắt mạch.”
Hề Trì không giấu diếm: “Buổi tối có hơi mất ngủ và rét lạnh, chiều hôm nay lúc thi thì hơi ù tai một chút.”
Giáo viên y tế vừa ghi chép vừa hỏi: “Trên người có đau không?”
Hề Trì: “Dạ không.”
“Cho nên chỉ có buổi tối là ngủ không ngon, ngoại trừ sáng hôm nay, những buổi sáng khác cũng không xuất hiện vấn đề?”
Hề Trì “Vâng” một tiếng, trong lúc gật đầu, còn phải bớt chút thời gian qua loa lấy lệ cho lời chất vấn “Cậu có bản lĩnh rồi mất ngủ mấy ngày cũng không nói với tớ” của Tang đại thiếu gia.
Một hỏi một đáp qua lại mấy câu, việc cần hỏi đều đã hỏi xong, vẻ mặt từ căng thẳng ban đầu của giáo viên y tế đến bây giờ đã hoàn toàn thả lỏng.
Anh ta cúi đầu phẩy qua bộ đồng phục được Hề Trì ôm trong ngực.
Màu đen, nếu như anh ta nhớ không lầm, phối màu của bộ đồ này là của Nam Sơn.
Đồng phục cũng cho luôn rồi, rõ ràng quan hệ vẫn rất được, thế thì cũng dễ xử lý.
“Em đừng lo lắng, không có vấn đề gì lớn, biện pháp giải quyết cũng đơn giản”, giáo viên y tế định thần mở miệng, “Trời đất sinh ra cùng vạn vật, âm dương tiếp xúc xảy ra biến hóa, điều quan trọng giữa thiên địa, nhật nguyệt và ngày đêm đều là 'hòa', cũng là điểm mấu chốt.”
Tang Du đang định hỏi đó có nghĩa là gì, ai ngờ vị y sĩ dòng dõi Thần Nông mới giây trước thoạt nhìn còn thuật tinh Kỳ Hoàng[4] thuốc đến bệnh đi, giây tiếp theo bỗng đột nhiên hỏi: “Mấy ngày nay em ngủ với ai?”
[4] Hoàng Đế nội kinh là một tài liệu y học cổ của Trung Quốc, được coi là nguồn gốc giáo lý cơ bản của nền y học cổ truyền trong hơn hai thiên niên kỷ. Tác phẩm bao gồm hai phần, mỗi phần bao gồm 81 chương hoặc chuyên luận theo dạng hỏi và đáp giữa Hoàng Đế và các vị đại thần của ông như Kỳ Bá, Lôi Công, Bá Cao,... Ở đây để chỉ y thuật tinh thông.
Hề Trì: “......?”
“Bởi vì chủ nhiệm Vương nói đã cho em đổi ký túc xá”, giáo viên y tế không nhanh không chậm ấn xuống hai cái trên cổ tay Hề Trì, “Mấy ngày nay em không ngủ ở đó nhỉ.”
Tang Du cúi đầu nhìn bàn tay bắt mạch của giáo viên y tế.
Thế mà cũng bắt ra được? Đây là bắt mạch hay là đoán mệnh vậy chời?
“Vạn vật sinh ra và lớn lên đều có quy luật của nó, tăng giảm để cân bằng, mới có thể chuyển hóa lẫn nhau, mạnh hơn hay yếu hơn đều không được.”
Tang Du: “..... Thầy à, phiền thầy nói tiếng người đi.”
Giáo viên y tế bỏ gối bắt mạch vào lại hòm thuốc: “Tiếng người chính là, em phải quay về ngủ.”
Tang Du nhất thời chưa hiểu: “Về đâu ạ.”
Giáo viên y tế: “Vị 'thuốc' quý giá ở đâu, em ấy phải ở đó.”
“Trước đó không phải đã nói rồi sao, nhật nguyệt, ngày đêm đều là mấu chốt quan trọng của việc trị liệu, thời gian ban ngày đủ dài, những cũng chỉ là một phần, ban đêm khi tự học tối kết thúc, cố lắm mới được năm tiếng, không đủ.”
Giáo viên y tế thu dọn hòm thuốc xong, xoay người nhìn Hề Trì: “Nôm na một chút là em phơi nắng cũng vô dụng, vẫn phải có ánh trăng.”
Hề Trì: “......”
Phòng y tế im lặng một vùng.
Năm phút sau.
Tang Du hồi lâu không nói chuyện kéo người dậy một phen: “Đi!”
Lồng ngực cùng với thái dương Hề Trì nảy lên: “Đi đâu?”
“Cậu nói coi đi đâu? Ánh trăng của cậu ở đâu?”
“......”
(@W.a.t.t.p.a.d Augusttt138)
-
Ba khối thi đầu năm xong cùng một ngày, vừa hay cũng là thứ bảy, trường học cho nghỉ một hôm, nhóm giáo viên thì chấm bài, học sinh nghỉ ngơi. Khác với những ngày cuối tuần bình thường, chỉ có mỗi buổi tối, chủ nhật vẫn phải tự học tối, vì ngại chạy đi chạy về, nên phần lớn học sinh căn bản đều chọn ở lại trường.
Đang giờ cơm, con đường quán ăn nhỏ gần trường sôi động hẳn lên trong màn đêm, học sinh mặc đồng phục Sơn Hải chen chúc mỗi một góc đầu đường cuối ngõ, trường học hoàn toàn yên tĩnh lại.
Mãi đến khi Hề Trì ngồi trên ghế ở phòng ký túc xá mới, cậu vẫn chưa phục hồi tinh thần.
Lúc này di động rè lên một tiếng, cậu nhấn mở ra xem, là tin nhắn của Tang Du.
【Làm việc tốt mỗi ngày: Hành lý trước tiên xếp bấy nhiêu đó đã, có gì rồi lại nói tiếp, chìa khóa ký túc ban đầu tớ cho cậu luôn, cậu ngoan ngoãn ở phòng 403 đi, bên chỗ hội học sinh có chút chuyện, tớ đi xử lý một lát, nếu Giang Lê quay lại thì nói với tớ một tiếng.】
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hề Trì cúi đầu nhìn hành lý cạnh giường.
Đúng là không nhiều lắm, chỉ có mấy bộ quần áo và nhu yếu phẩm, còn có một rương sách.
Giang Lê không ở đây, tất cả đồ đạc bên trong ký túc Hề Trì đều không chạm vào, tủ quần áo, bàn học, ngăn kéo, phạm vi duy nhất thuộc về cậu, chỉ vỏn vẹn một chiếc giường đã trải xong.
Tất cả mọi hành động bị ấn nút tạm dừng, có cùng một điều kiện tiên quyết -- Đợi Giang Lê quay về.
Ban đầu Hề Trì cũng nghĩ như vậy.
Nhưng cậu không đợi được.
Hơi thở thuộc về Giang Lê xông đến che trời rợp đất, không giống với sự ấm áp kéo dài của áo chiếc khoác đồng phục, nó xáo động, cháy rực, dễ dàng bóc trần toàn bộ suy nghĩ không còn lại gì.
Hề Trì vốn cho rằng bản thân sẽ bó tay bó chân, nhưng cậu không như vậy.
Luồng hơi thở ấy nồng đậm nhưng cũng ôn hòa, mang theo ý vị trấn an mãnh liệt, cơn buồn ngủ ập tới, sự mệt mỏi vì mấy đêm không yên giấc bao phủ toàn bộ cơ thể trong chốc lát, Hề Trì chậm rãi nhắm mắt lại.
Giang Lê từ hội học sinh quay về, đã là mười giờ tối.
Hắn đẩy cửa đi vào, khoảnh khắc bật đèn lên, liền trông thấy độ cong như cái lồng cách đó không xa trên giường.
Bên trong ký túc xá có một người.
Mặt Hề Trì hướng ra phía thanh chắn, nghiêng người nằm ngủ, có thể là bị tiếng động bất thình lình quấy nhiễu, ngón tay buông thõng bên gối cuộn lại rất nhẹ.
Giang Lê ngơ ra một chốc.
Trên hành lang truyền tới tiếng đùa giỡn, hắn nghiêng người đóng cửa lại, rồi giơ tay lần nữa, tắt đèn.
Ký túc xá quay trở về tối tăm và yên tĩnh.
Giang Lê dựa lên tường, cầm chiếc di động đã không coi cả buổi tối trên giá treo qua, mở tin nhắn chưa đọc ra.
Lúc này, giao diện cuộc trò chuyện gần đây trống không đang có hai tin nhắn.
【Chi: Có thể tôi phải ở ký túc một đêm.】
【Chi: Có hơi mệt, tôi đi ngủ trước.】
Hai tin nhắn cách nhau một tiếng đồng hồ.
Giang Lê nhìn một hồi, lại nhấn mở bài làm văn của Tang Du rồi tùy ý lướt qua hai giây, hắn nâng mắt, nhìn về phía phồng lên như cái lồng trên giường.
...... Mấy ngày rồi đều ngủ không ngon sao?
Giang Lê cất di động đi, đứng yên lặng trong bóng đêm chốc lát, đợi tiếng hít thở của người trên giường ổn định lần nữa, mới cầm quần áo thay đổi, xoay người đi về phía đối diện.
Liêu Tranh ở đối diện đang lén vào coi diễn đàn, nghe thấy động tĩnh ngẩng đầu lên thì trông thấy Giang Lê đi vào, suýt chút nữa ngã rớt khỏi giường.
“..... Lê, Lê ca?”
“Cậu có dùng phòng tắm không.”
“Hả? Phòng tắm sao? Không dùng không dùng.”
Bên trong phòng tắm nhanh chóng truyền ra tiếng nước chảy.
Hứa Vân Duệ đi từ ban công vào, nhìn phòng tắm, rồi lại quay đầu nương theo cánh cửa khép hờ ngó phòng 403 đối diện.
Phòng 403 tối om om, Hứa Vân Duệ không hiểu gì mà nhìn Liêu Tranh: “Ký túc của Lê ca bị hư đèn hay là hư phòng tắm vậy?”
Liêu Tranh lắc đầu: “Hình như không hư gì hết á.”
Hứa Vân Duệ: “Thế sao lại đến phòng bọn mình?”
Liêu Tranh gãi gãi đầu: “Mới nãy tôi cũng hỏi Lê ca, hình như Lê ca nói......”
Hứa Vân Duệ: “Nói cái gì?”
Bản thân Liêu Tranh cũng không dám chắc: “Hình như nói là...... sợ làm ồn?”
“Còn kêu bọn mình ra vào nhỏ tiếng thôi.”
Hứa Vân Duệ: “???”
- ------------------------
Là thiếu gia được yêu thương chiều chuộng nhưng điều đó không có nghĩa rằng Tiểu Trì sẽ phải sôi nổi tươi sáng như Tiểu Du. Tiểu Trì là một cậu bé hiểu chuyện và độc lập, em chỉ không muốn làm phiền người khác quá nhiều vì bệnh tình của chính mình. Từ những chi tiết em không muốn đụng đến đồ vật trong phòng khi Tiểu Lê không có mặt, sợ Tiểu Lê ở riêng vì có lý do nào đó... có thể nhận ra em khá tinh tế.
Với mình, Tiểu Trì giống như một chú mèo Ragdoll vậy đó, em có sự kiêu ngạo của bản thân nhưng phần nhiều khi thân thiết sẽ ngoan ngoãn, ít chạy nhảy lung tung và quấn người hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro