Khách Sạn Của Tôi Thông Kim Cổ
Chương 16
Túy Như Quy
2024-08-31 00:17:39
Trong phòng trên tầng có tủ sách, có rất nhiều loại sách khác nhau, mặc dù số lượng không nhiều nhưng mà để dạy cho Trần Mạt Mạt thì vẫn được, Trần Lan cùng con gái ăn uống đủ thì trở lại phòng để dạy con học chữ.
Hơn bảy giờ sáng, Trần Ôn Tửu cuối cùng cũng rời giường, sau khi vệ sinh cá nhân xong, cô đi xuống nhà ăn tìm đồ ăn sáng, có đầu bếp của khách sạn cô không cần phải nấu đồ ăn mỗi ngày thích biết bao nhiêu.
"Hạ Túy, chào buổi sáng." Trần Ôn Tửu đi tới phòng ăn, rất tự nhiên chào hỏi Hạ Túy.
"Chào buổi sáng" Hạ Túy gật gật đầu đáp, "Hôm nay có cháo và dưa chua, củ cải ngâm, cô muốn ăn không? hay là bún nước hoặc phở chua?
Bún nước chính là cách xưng hô của người dân, nước dùng là nước thịt hoặc nước xương, cộng thêm một ít thịt thái nhỏ, rau diếp hoặc các loại rau xanh ăn kèm.
Trần Ôn Tửu vẫn rất thích ăn bún, bất quá trước đó cô từng ăn qua một quán rồi không ngon lắm, nước dùng hoặc là không lọc ra bã xương, hoặc là thịt ăn cùng không phải thịt nạc heo mà là gan heo, ruột heo các loại.
Cũng không phải nói nội tạng lợn không tốt, nhưng cách nếu như vậy không ngon lắm và cũng không ngon giống như nấu cùng với thịt.
Phở chua chính là một loại phở rất phổ biến ở huyện Đông Lăng, sợi phở tự làm từ bột cắt nhỏ, trộn thêm gia vị ăn có chút chua, rất ngon miệng.
mấy ngày này Hạ Túy ở khách sạn đã tìm hiểu rõ ràng một ít thói quen ăn uống bên ở đây, Trần Ôn Tửu còn cho anh một cái điện thoại di động, muốn hiểu công thức nấu ăn gì chỉ cần lên mạng tra một chút là biết, cho nên Hạ Túy đã nấu bún và phở chua vào sáng nay.
" Hôm nay có bún nước à? Cả phở chua cũng có luôn? "Trần Ôn Tửu rất kinh ngạc, phở chua và bún nước làm có chút phiền toái, người trong thôn rất ít khi tự làm, chủ yếu đều là đi ra hàng mua sẵn về ăn.
"Thôi tôi vẫn nên ăn chút cháo đi, buổi sáng ăn bún tôi cứ thấy không no lắm" Trần Ôn Tửu lẩm bẩm nói.
Cô thật sự càng thích ăn cháo hoặc cháo vào buổi sáng, ăn bún hoặc ăn bánh bao cô cứ cảm thấy như chưa ăn sáng ấy.
"Được." Hạ Túy cũng không nói thêm gì, lấy cho cô một cái nồi nhỏ, thêm một đĩa dưa chua xào và củ cải ngâm, để Viên Nhất Viên đưa đến bàn cho cô.
"Hôm nay anh không nấu nhiều cháo đúng không?" Trần Ôn Tửu hỏi.
"Trong cửa hàng chỉ có hai vị khách, đương nhiên sẽ không chuẩn bị rất nhiều đồ ăn." Hạ Túy nói, anh sẽ không chuẩn bị rất nhiều thức ăn, hiện tại không có nhiều khách không ăn hết sẽ lãng phí
Trần Ôn Tửu gật gật đầu nói, "Kỳ thật chúng ta có thể nấu và bán cho người trong thôn, có vài người không thích sáng sớm thức dậy nấu cơm, hẳn là sẽ mua chút bún nước hoặc bánh bao về nhà ăn. ”
"Hạ Túy, anh nói xem khách sạn của chúng ta sau này chuẩn bị thêm một ít thức ăn, bán cho người trong thôn được không nhỉ?" Trần Ôn Tửu vừa khuấy cháo trong nồi vừa nói với Hạ Túy.
Hạ Túy đang lau tay nghe vậy dừng động tác nhìn về phía cô, thấy cô thật sự cảm thấy chủ ý này rất tốt, mỉm cười nói, "Cô muốn làm như vậy sao? ”
Anh thì không có ý kiến gì, người trong thôn cho dù tất cả đều tới nhà hàng bên này mua bữa sáng hoặc là một ngày ba bữa đều ở bên này, tuy công việc sẽ hơi nhiều nhưng anh vẫn làm được.
Nhưng Trần Ổn Tửu có thực sự muốn làm hay không?
Hơn bảy giờ sáng, Trần Ôn Tửu cuối cùng cũng rời giường, sau khi vệ sinh cá nhân xong, cô đi xuống nhà ăn tìm đồ ăn sáng, có đầu bếp của khách sạn cô không cần phải nấu đồ ăn mỗi ngày thích biết bao nhiêu.
"Hạ Túy, chào buổi sáng." Trần Ôn Tửu đi tới phòng ăn, rất tự nhiên chào hỏi Hạ Túy.
"Chào buổi sáng" Hạ Túy gật gật đầu đáp, "Hôm nay có cháo và dưa chua, củ cải ngâm, cô muốn ăn không? hay là bún nước hoặc phở chua?
Bún nước chính là cách xưng hô của người dân, nước dùng là nước thịt hoặc nước xương, cộng thêm một ít thịt thái nhỏ, rau diếp hoặc các loại rau xanh ăn kèm.
Trần Ôn Tửu vẫn rất thích ăn bún, bất quá trước đó cô từng ăn qua một quán rồi không ngon lắm, nước dùng hoặc là không lọc ra bã xương, hoặc là thịt ăn cùng không phải thịt nạc heo mà là gan heo, ruột heo các loại.
Cũng không phải nói nội tạng lợn không tốt, nhưng cách nếu như vậy không ngon lắm và cũng không ngon giống như nấu cùng với thịt.
Phở chua chính là một loại phở rất phổ biến ở huyện Đông Lăng, sợi phở tự làm từ bột cắt nhỏ, trộn thêm gia vị ăn có chút chua, rất ngon miệng.
mấy ngày này Hạ Túy ở khách sạn đã tìm hiểu rõ ràng một ít thói quen ăn uống bên ở đây, Trần Ôn Tửu còn cho anh một cái điện thoại di động, muốn hiểu công thức nấu ăn gì chỉ cần lên mạng tra một chút là biết, cho nên Hạ Túy đã nấu bún và phở chua vào sáng nay.
" Hôm nay có bún nước à? Cả phở chua cũng có luôn? "Trần Ôn Tửu rất kinh ngạc, phở chua và bún nước làm có chút phiền toái, người trong thôn rất ít khi tự làm, chủ yếu đều là đi ra hàng mua sẵn về ăn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Thôi tôi vẫn nên ăn chút cháo đi, buổi sáng ăn bún tôi cứ thấy không no lắm" Trần Ôn Tửu lẩm bẩm nói.
Cô thật sự càng thích ăn cháo hoặc cháo vào buổi sáng, ăn bún hoặc ăn bánh bao cô cứ cảm thấy như chưa ăn sáng ấy.
"Được." Hạ Túy cũng không nói thêm gì, lấy cho cô một cái nồi nhỏ, thêm một đĩa dưa chua xào và củ cải ngâm, để Viên Nhất Viên đưa đến bàn cho cô.
"Hôm nay anh không nấu nhiều cháo đúng không?" Trần Ôn Tửu hỏi.
"Trong cửa hàng chỉ có hai vị khách, đương nhiên sẽ không chuẩn bị rất nhiều đồ ăn." Hạ Túy nói, anh sẽ không chuẩn bị rất nhiều thức ăn, hiện tại không có nhiều khách không ăn hết sẽ lãng phí
Trần Ôn Tửu gật gật đầu nói, "Kỳ thật chúng ta có thể nấu và bán cho người trong thôn, có vài người không thích sáng sớm thức dậy nấu cơm, hẳn là sẽ mua chút bún nước hoặc bánh bao về nhà ăn. ”
"Hạ Túy, anh nói xem khách sạn của chúng ta sau này chuẩn bị thêm một ít thức ăn, bán cho người trong thôn được không nhỉ?" Trần Ôn Tửu vừa khuấy cháo trong nồi vừa nói với Hạ Túy.
Hạ Túy đang lau tay nghe vậy dừng động tác nhìn về phía cô, thấy cô thật sự cảm thấy chủ ý này rất tốt, mỉm cười nói, "Cô muốn làm như vậy sao? ”
Anh thì không có ý kiến gì, người trong thôn cho dù tất cả đều tới nhà hàng bên này mua bữa sáng hoặc là một ngày ba bữa đều ở bên này, tuy công việc sẽ hơi nhiều nhưng anh vẫn làm được.
Nhưng Trần Ổn Tửu có thực sự muốn làm hay không?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro