Anh Đưa Em Đi
Vô Tội Quốc Độ
2024-08-31 14:30:12
Hà Lộ càng xem càng thấy người trong phim rất giống anh, cả hai… cứ như là một!
Cô nhanh chóng tìm kiếm danh sách diễn viên, nhìn xong, tim Hà Lộ đập nhanh, cô đứng dậy chạy thẳng ra quầy.
Mẹ Hà cũng đang ở sau quầy, thấy cô vội vàng lao ra, vẻ mặt khó hiểu.
“Sao thế?”
Hà Lộ cũng không nói gì, chỉ mở cuốn sổ đăng ký ra.
Trình Diệu Khôn…Không sai! Là Trình Diệu Khôn!
Cô kích động thốt ra tiếng, vội vàng lấy tay che miệng.
Không trách Hà Lộ phản ứng mạnh mẽ như vậy, cô chỉ là một cô gái sống ở thành phố tuyến mười tám, dù Trình Diệu Khôn diễn vai phụ, nhưng đối với cô, đó cũng là một đẳng cấp mà cô không thể với tới.
Người như vậy không những nghỉ chân vào nhà nghỉ của cô, còn giải cứu mình khỏi côn đồ, chuyện này cứ như đang mơ vậy.
“Sao thế? Viết sai gì hả?”
“Không, không có ạ.”
“Con bị gì thế?” Mẹ Hà có chút tức giận.
Hà Lộ kích động nói: “Mẹ, bạn anh Đỗ Khải là diễn viên đó!”
“Cái gì?” Mẹ Hà ngạc nhiên.
“Bạn anh Đỗ Khải, Trình Diệu Khôn, là diễn viên đó!”
Mẹ Hà ngây người chớp chớp mắt: “Cậu ta nói mình là cái gì mà võ sĩ tự do gì đó, không phải sao?”
“Võ sĩ chuyên nghiệp!” Hà Lộ cố nén xúc động trong tim, “Con cũng không biết rõ, nhưng mà con đã xem phim của anh ấy!”
Nói xong, mẹ Hà cũng kích động: “Phim gì?”
“Đi đi đi, con mở cho mẹ xem.”
Mẹ Hà không nhiều lời, đứng lên đi theo Hà Lộ về phòng.
Khi đó đài truyền hình kia vẫn chưa bị đóng cửa, tất cả các phim ảnh đều có thể được tìm trên đó, Hà Lộ cũng xem phim trên kênh.
Cô nhanh chóng tìm ra bộ phim và đưa mẹ xem.
Phim mới bắt đầu, mẹ Hà không chờ nổi ba phút liền hỏi: “Đâu? Sao không thấy.”
Hà Lộ cạn lời: “Không phải vai chính, nên sao xuất hiện nhanh vậy được.”
Mẹ Hà cũng không nói nữa, tiếp tục xem phim.
Cho đến khi hơn mười phút trôi qua, vai đại ác số một Trình Diệu Khôn lên sân khấu.
Anh mặc một bộ âu phục màu đen, thân hình thẳng tắp, trên mặt không có biểu cảm, nhưng ánh mắt toát lên vẻ hung ác làm người khác không thấy rét mà run.
Vấn đề là anh rất đẹp trai, khiến cho vai diễn này trở nên mâu thuẫn.
Hà Lộ trầm mê khi nhìn thấy anh trong màn ảnh, mà mẹ Hà chỉ tay lên màn hình.
“A! Phải, phải cậu ta không?”
“Đúng rồi.”
“Ái chà! Đúng là không nghĩ tới! Cậu ta đúng là đại minh tinh!”
“Mẹ nói nghe khoa trương quá, không phải đại minh tinh, anh ấy chỉ đóng vai phụ thôi!”
“Vai phụ cũng được mà, còn là phim điện ảnh đó!”
“…” Đúng vậy, cho dù là vai phụ mà cũng diễn tốt đến thế…
Hà Lộ cùng mẹ xem hết phim mà không chú ý đến thời gian.
Bỗng mẹ Hà nhớ tới gì đó hỏi Hà Lộ mấy giờ rồi, Hà Lộ ngước nhìn đồng hồ sợ tới mức nhảy dựng lên.
Mẹ ơi! 1 giờ 50 rồi!
Cô nhanh chóng chạy ra khỏi phòng, lấy cặp sách rồi phóng ra ngoài. Khi cô vừa đứng trước xe đạp thì gặp Trình Diệu Khôn mới đi rửa xe về.
Hai người cùng sửng sốt, Trình Diệu Khôn nhanh chóng hỏi.
“Em gấp gì thế?”
Rõ ràng không có gì, không hiểu sao mặt Hà Lộ đỏ lên, cô cũng không hiểu nổi chính mình.
“Em.. Em đi học.”
“Cũng không cần hoảng hốt vậy đâu.” Trình Diệu Khôn có hơi buồn cười.
“Có hơi xa, đạp xe mất tận 20 phút.” Hà Lộ vừa nói, chân để lên bàn đạp chuẩn bị đi.
“Anh đưa em đi.”
“Hả?” Hà Lộ vừa đẩy xe ra liền ngẩng đầu lên nhìn.
Cô nhanh chóng tìm kiếm danh sách diễn viên, nhìn xong, tim Hà Lộ đập nhanh, cô đứng dậy chạy thẳng ra quầy.
Mẹ Hà cũng đang ở sau quầy, thấy cô vội vàng lao ra, vẻ mặt khó hiểu.
“Sao thế?”
Hà Lộ cũng không nói gì, chỉ mở cuốn sổ đăng ký ra.
Trình Diệu Khôn…Không sai! Là Trình Diệu Khôn!
Cô kích động thốt ra tiếng, vội vàng lấy tay che miệng.
Không trách Hà Lộ phản ứng mạnh mẽ như vậy, cô chỉ là một cô gái sống ở thành phố tuyến mười tám, dù Trình Diệu Khôn diễn vai phụ, nhưng đối với cô, đó cũng là một đẳng cấp mà cô không thể với tới.
Người như vậy không những nghỉ chân vào nhà nghỉ của cô, còn giải cứu mình khỏi côn đồ, chuyện này cứ như đang mơ vậy.
“Sao thế? Viết sai gì hả?”
“Không, không có ạ.”
“Con bị gì thế?” Mẹ Hà có chút tức giận.
Hà Lộ kích động nói: “Mẹ, bạn anh Đỗ Khải là diễn viên đó!”
“Cái gì?” Mẹ Hà ngạc nhiên.
“Bạn anh Đỗ Khải, Trình Diệu Khôn, là diễn viên đó!”
Mẹ Hà ngây người chớp chớp mắt: “Cậu ta nói mình là cái gì mà võ sĩ tự do gì đó, không phải sao?”
“Võ sĩ chuyên nghiệp!” Hà Lộ cố nén xúc động trong tim, “Con cũng không biết rõ, nhưng mà con đã xem phim của anh ấy!”
Nói xong, mẹ Hà cũng kích động: “Phim gì?”
“Đi đi đi, con mở cho mẹ xem.”
Mẹ Hà không nhiều lời, đứng lên đi theo Hà Lộ về phòng.
Khi đó đài truyền hình kia vẫn chưa bị đóng cửa, tất cả các phim ảnh đều có thể được tìm trên đó, Hà Lộ cũng xem phim trên kênh.
Cô nhanh chóng tìm ra bộ phim và đưa mẹ xem.
Phim mới bắt đầu, mẹ Hà không chờ nổi ba phút liền hỏi: “Đâu? Sao không thấy.”
Hà Lộ cạn lời: “Không phải vai chính, nên sao xuất hiện nhanh vậy được.”
Mẹ Hà cũng không nói nữa, tiếp tục xem phim.
Cho đến khi hơn mười phút trôi qua, vai đại ác số một Trình Diệu Khôn lên sân khấu.
Anh mặc một bộ âu phục màu đen, thân hình thẳng tắp, trên mặt không có biểu cảm, nhưng ánh mắt toát lên vẻ hung ác làm người khác không thấy rét mà run.
Vấn đề là anh rất đẹp trai, khiến cho vai diễn này trở nên mâu thuẫn.
Hà Lộ trầm mê khi nhìn thấy anh trong màn ảnh, mà mẹ Hà chỉ tay lên màn hình.
“A! Phải, phải cậu ta không?”
“Đúng rồi.”
“Ái chà! Đúng là không nghĩ tới! Cậu ta đúng là đại minh tinh!”
“Mẹ nói nghe khoa trương quá, không phải đại minh tinh, anh ấy chỉ đóng vai phụ thôi!”
“Vai phụ cũng được mà, còn là phim điện ảnh đó!”
“…” Đúng vậy, cho dù là vai phụ mà cũng diễn tốt đến thế…
Hà Lộ cùng mẹ xem hết phim mà không chú ý đến thời gian.
Bỗng mẹ Hà nhớ tới gì đó hỏi Hà Lộ mấy giờ rồi, Hà Lộ ngước nhìn đồng hồ sợ tới mức nhảy dựng lên.
Mẹ ơi! 1 giờ 50 rồi!
Cô nhanh chóng chạy ra khỏi phòng, lấy cặp sách rồi phóng ra ngoài. Khi cô vừa đứng trước xe đạp thì gặp Trình Diệu Khôn mới đi rửa xe về.
Hai người cùng sửng sốt, Trình Diệu Khôn nhanh chóng hỏi.
“Em gấp gì thế?”
Rõ ràng không có gì, không hiểu sao mặt Hà Lộ đỏ lên, cô cũng không hiểu nổi chính mình.
“Em.. Em đi học.”
“Cũng không cần hoảng hốt vậy đâu.” Trình Diệu Khôn có hơi buồn cười.
“Có hơi xa, đạp xe mất tận 20 phút.” Hà Lộ vừa nói, chân để lên bàn đạp chuẩn bị đi.
“Anh đưa em đi.”
“Hả?” Hà Lộ vừa đẩy xe ra liền ngẩng đầu lên nhìn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro