Vị Khách Mới
Vô Tội Quốc Độ
2024-08-31 14:30:12
Khi nhà nghỉ của nhà Hà Lộ được xây lên vào hai năm trước, mẹ cô đã bán căn nhà cũ ở nội thành và đưa cô đến đây sống.
Nhà nghỉ của Hà Lộ được xây gần bờ ruộng. Sau khi chuyển tới, nơi ở rộng rãi hơn chỗ cũ nhưng lại cách trường học khá xa, mất hơn 20 phút đi xe đạp.
Cuối tháng 5, thành phố J chính là điển hình của các thành phố phía Nam, nắng trưa gay gắt như những cái nắng hè.
Sau khi tan học, Hà Lộ thường đi xe đạp về nhà. Quãng đường từ quốc lộ về đến bờ ruộng gần nhà cũng khiến cho hai cánh tay và trán của cô bị phơi nắng nóng lên, cổ họng cũng khô khốc.
Đoạn đường này chưa được tu sửa, mặt đường không những hẹp mà còn gồ ghề lồi lõm, có đầy đất đá.
Hạ Lộ mang trên người một chiếc cặp sách to, lắc lư theo từng nhịp đạp xe, đang từ từ đi thì bỗng nghe tiếng ô tô chạy từ đằng sau.
Cô quay đầu lại theo bản năng, thấy một chiếc xe việt dã màu đen đang phóng lên rất nhanh và không có dấu hiệu chậm lại.
Hà Lộ nhanh chóng đánh tay lái sang bên trái, nép vào một góc đường. Chiếc xe việt dã vượt qua mặt cô và nhả ra một làn khói đen hôi rình…
Hà Lộ nhanh chóng nín thở và đưa một chân xuống mặt đất, chân còn lại để trên bàn đạp, nhìn làn khói phả ra từ chiếc xe, cô đưa tay phẩy phẩy cho bớt mùi.
Đó là ai vậy? Sao mà đi nhanh thế!
Cô lẩm bẩm trong lòng, thấy chiếc xe kia dừng ngay trước cửa nhà nghỉ của mình.
Cô nhận ra người trong xe có khi là khách đến thuê phòng, Hà Lộ nhanh chóng đạp xe về nhà để xem người lái xe không đạo đức kia trông như thế nào.
Sau khi đạp được vài cái, cô thấy một người đàn ông mở cửa bước xuống xe.
Nhìn từ đây thì có hơi xa, nhưng cô vẫn thấy đó là một người đàn ông cao lớn và vạm vỡ, mặc một chiếc áo màu xám, quần xanh lục quân đội, đeo kính râm, râu ria lồm xồm.
Người đàn ông nhìn vào biển hiệu trên nhà nghỉ, lấy chiếc áo khoác trong ghế lái ra để trên vai, đóng cửa xe lại rồi đi thẳng vào sân.
Nghĩ đến thân hình lưng hùm vai gấu của người đàn ông, thêm bộ râu ria xồm xoàm đó, còn hành động lái xe cẩu thả của người nọ, Hà Lộ có chút lo lắng vì trong nhà chỉ có mẹ Hà, cô cố gắng tăng tốc đạp về.
Cô thở hổn hển khi về tới trước sân, bước vào cửa thì thấy người đàn ông kia đang đứng nói chuyện cùng mẹ mình.
Người đàn ông tháo kính mát xuống cầm trong tay, trên người không còn chiếc áo ba lỗ ban nãy nữa mà là chiếc áo sơ mi ngắn tay màu xanh quân đội, nhưng bộ râu lồm xồm đó vẫn khiến người khác khó nhìn ra được khuôn mặt của anh.
Cảm giác có người đang bước vào, người đàn ông quay lại nhìn Hà Lộ, ánh mắt đặt trên người cô.
Đôi mắt người đàn ông dài hẹp, mang theo chút sắt bén, Hà Lộ không biết phải làm sao, tim bắt đầu đập nhanh hơn.
Cô không dám nhìn thẳng anh, nhanh chóng cuối đầu và đẩy xe đạp đến góc cửa.
“Tiểu Muội, đến đây nhanh lên.” Mẹ Hà vẫy tay cô lại.
“Vâng.” Tim Hà Lộ đập nhanh vô cùng, nghe lời mẹ đi đến đó.
Khi đến gần, cô phát hiện ra người đàn ông này còn cao lớn hơn ban nãy từ xa nhìn.
Mặc dù bên ngoài có khoác một chiếc áo, nhưng không cài cúc áo, chiếc áo bên trong bị cơ ngực của anh làm căng ra, nhìn rõ từng đường cong của cơ bắp.
Trông rất chắc chắn, mạnh mẽ, nhưng cũng toát lên vẻ ngạo mạn và cảm giác áp bách…
Nhà nghỉ của Hà Lộ được xây gần bờ ruộng. Sau khi chuyển tới, nơi ở rộng rãi hơn chỗ cũ nhưng lại cách trường học khá xa, mất hơn 20 phút đi xe đạp.
Cuối tháng 5, thành phố J chính là điển hình của các thành phố phía Nam, nắng trưa gay gắt như những cái nắng hè.
Sau khi tan học, Hà Lộ thường đi xe đạp về nhà. Quãng đường từ quốc lộ về đến bờ ruộng gần nhà cũng khiến cho hai cánh tay và trán của cô bị phơi nắng nóng lên, cổ họng cũng khô khốc.
Đoạn đường này chưa được tu sửa, mặt đường không những hẹp mà còn gồ ghề lồi lõm, có đầy đất đá.
Hạ Lộ mang trên người một chiếc cặp sách to, lắc lư theo từng nhịp đạp xe, đang từ từ đi thì bỗng nghe tiếng ô tô chạy từ đằng sau.
Cô quay đầu lại theo bản năng, thấy một chiếc xe việt dã màu đen đang phóng lên rất nhanh và không có dấu hiệu chậm lại.
Hà Lộ nhanh chóng đánh tay lái sang bên trái, nép vào một góc đường. Chiếc xe việt dã vượt qua mặt cô và nhả ra một làn khói đen hôi rình…
Hà Lộ nhanh chóng nín thở và đưa một chân xuống mặt đất, chân còn lại để trên bàn đạp, nhìn làn khói phả ra từ chiếc xe, cô đưa tay phẩy phẩy cho bớt mùi.
Đó là ai vậy? Sao mà đi nhanh thế!
Cô lẩm bẩm trong lòng, thấy chiếc xe kia dừng ngay trước cửa nhà nghỉ của mình.
Cô nhận ra người trong xe có khi là khách đến thuê phòng, Hà Lộ nhanh chóng đạp xe về nhà để xem người lái xe không đạo đức kia trông như thế nào.
Sau khi đạp được vài cái, cô thấy một người đàn ông mở cửa bước xuống xe.
Nhìn từ đây thì có hơi xa, nhưng cô vẫn thấy đó là một người đàn ông cao lớn và vạm vỡ, mặc một chiếc áo màu xám, quần xanh lục quân đội, đeo kính râm, râu ria lồm xồm.
Người đàn ông nhìn vào biển hiệu trên nhà nghỉ, lấy chiếc áo khoác trong ghế lái ra để trên vai, đóng cửa xe lại rồi đi thẳng vào sân.
Nghĩ đến thân hình lưng hùm vai gấu của người đàn ông, thêm bộ râu ria xồm xoàm đó, còn hành động lái xe cẩu thả của người nọ, Hà Lộ có chút lo lắng vì trong nhà chỉ có mẹ Hà, cô cố gắng tăng tốc đạp về.
Cô thở hổn hển khi về tới trước sân, bước vào cửa thì thấy người đàn ông kia đang đứng nói chuyện cùng mẹ mình.
Người đàn ông tháo kính mát xuống cầm trong tay, trên người không còn chiếc áo ba lỗ ban nãy nữa mà là chiếc áo sơ mi ngắn tay màu xanh quân đội, nhưng bộ râu lồm xồm đó vẫn khiến người khác khó nhìn ra được khuôn mặt của anh.
Cảm giác có người đang bước vào, người đàn ông quay lại nhìn Hà Lộ, ánh mắt đặt trên người cô.
Đôi mắt người đàn ông dài hẹp, mang theo chút sắt bén, Hà Lộ không biết phải làm sao, tim bắt đầu đập nhanh hơn.
Cô không dám nhìn thẳng anh, nhanh chóng cuối đầu và đẩy xe đạp đến góc cửa.
“Tiểu Muội, đến đây nhanh lên.” Mẹ Hà vẫy tay cô lại.
“Vâng.” Tim Hà Lộ đập nhanh vô cùng, nghe lời mẹ đi đến đó.
Khi đến gần, cô phát hiện ra người đàn ông này còn cao lớn hơn ban nãy từ xa nhìn.
Mặc dù bên ngoài có khoác một chiếc áo, nhưng không cài cúc áo, chiếc áo bên trong bị cơ ngực của anh làm căng ra, nhìn rõ từng đường cong của cơ bắp.
Trông rất chắc chắn, mạnh mẽ, nhưng cũng toát lên vẻ ngạo mạn và cảm giác áp bách…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro