Đừng Tin Lời Đà...
Vô Tội Quốc Độ
2024-08-31 14:30:12
Hà Lộ không biết xấu hổ trả lời, hơi quay mặt đi, nhìn về phía cửa sổ.
Quần áo của cô rơi vãi trên mặt đất, bên cạnh là chiếc ghế sô pha vừa nãy bị anh di chuyển.
Cô cố gắng phân tán lực chú ý của bản thân, nén xuống cảm giác mà quy đầu cọ lên tiểu huyệt, nhưng không được.
Thứ kia của anh không giống với đầu lưỡi, thô hơn rất nhiều, hoàn toàn bao trùm lấy tiểu huyệt của cô, thời điểm anh cọ xát lên xuống, cô không những đau mà còn ngứa.
Côn thịt nóng bỏng như đang sống… Làm càn trên hoa huyệt của cô khiến cô tê dại…
Hà Lộ cau mày, dâm thủy chảy ngày càng nhiều, không để ý đến người đàn ông đang nâng hai đùi cô lên, vừa vặn tách ra dâng lên đối diện gậy thịt.
Cô cũng không biết rằng, côn thịt to lớn kia đã không còn chỉ cọ xát nữa mà đang có thiên hướng muốn đâm vào bên trong.
Cô thoải mái thở dốc, khoái cảm bao trùm lấy đau đớn, trở thành những dòng điện tình dục không nặng không nhẹ khiến cô tê dại.
Tiểu huyệt ướt át bị quy đầu đâm chọc, nước xuân ngày càng nhiều, khó khăn lắm mới đưa được nửa cái quy đầu vào.
Trình Diệu Khôn bị kẹp sướng, nheo mắt lại, không dừng lại hay rút ra giống lần trước, mà anh thẳng lưng, dùng sức đâm lên, toàn bộ quy đầu cắm vào em gái nhỏ.
“Aaa—” Hà Lộ nâng eo lên, hét lên đầy đau đớn.
Đau quá! Còn trướng nữa!
Trướng quá, trướng đến mức xé rách cơ thể, hốc mắt dần ẩm ướt, thở cũng khó khăn.
Toàn bộ quy đầu bị tiểu huyệt ngậm lấy, Trình Diệu Khôn sướng đến da đầu tê dại, huyệt thái dương cũng giật giật.
Toàn thân anh căng thẳng, bàn tay to vẫn nắm chặt trên đôi chân cô, đến mức lưu lại các vệt bầm tím đỏ xanh chói mắt, ngay cả trên đùi và cổ cũng có.
Trình Diệu Khôn nhìn cái miệng nhỏ kia ngậm chặt lấy dương vật mình đến trắng bệch, đôi môi anh mấp máy, hơi thở trầm thấp.
Anh không nhịn được nữa… Cô rên thảm quá…
Trình Diệu Khôn nâng mắt lên, nhìn về phía Hà Lộ, muốn an ủi cô vài câu, nhưng nhìn cái miệng nhỏ hơi mở, đến hai bầu ngực nảy lên xuống liên tục, nặng nề thở dốc.
Hốc mắt cô ướt át, cả người phủ một lớp hồng phấn, vòng eo nhỏ nhắn run rẩy…
Mới cắm có một cái quy đầu mà cô nhìn như đã bị làm chết, là đàn ông ai mà nhịn được?!
Sợi dây lý trí trong đầu Trình Diệu Khôn như bị chặt đứt.
Ánh mắt anh trầm xuống, buông một chân cô xuống, dùng tay che che miệng cô, thử cử động, rồi đột nhiên nhấn eo xuống.
Hoa huyệt bị đại côn thịt xỏ xuyên qua, Hà Lộ không kịp cảm thấy đau, cô bị quy đầu cắm đến cao trào, nước mắt chảy ra.
“Á-”
Tiếng thét chói tai bị anh chặn lại, Hà Lộ nhíu mày, bắt lấy cánh tay anh, cô không dám tin nhìn anh.
Anh nói sẽ không làm cô…
“Đừng tin vào lời đàn ông, kể cả anh.”
Trình Diệu Khôn như hiểu cô muốn nói gì, trầm giọng lên tiếng, đem dương vật rút ra một nửa rồi lại hung hăng cắm vào.
“A… Sướng quá…”
Anh nheo mắt, bên dưới mạnh mẽ đưa đẩy, hưởng thụ khoái cảm nóng ấm từ tiểu huyệt của cô.
“Ư ư —”
Quần áo của cô rơi vãi trên mặt đất, bên cạnh là chiếc ghế sô pha vừa nãy bị anh di chuyển.
Cô cố gắng phân tán lực chú ý của bản thân, nén xuống cảm giác mà quy đầu cọ lên tiểu huyệt, nhưng không được.
Thứ kia của anh không giống với đầu lưỡi, thô hơn rất nhiều, hoàn toàn bao trùm lấy tiểu huyệt của cô, thời điểm anh cọ xát lên xuống, cô không những đau mà còn ngứa.
Côn thịt nóng bỏng như đang sống… Làm càn trên hoa huyệt của cô khiến cô tê dại…
Hà Lộ cau mày, dâm thủy chảy ngày càng nhiều, không để ý đến người đàn ông đang nâng hai đùi cô lên, vừa vặn tách ra dâng lên đối diện gậy thịt.
Cô cũng không biết rằng, côn thịt to lớn kia đã không còn chỉ cọ xát nữa mà đang có thiên hướng muốn đâm vào bên trong.
Cô thoải mái thở dốc, khoái cảm bao trùm lấy đau đớn, trở thành những dòng điện tình dục không nặng không nhẹ khiến cô tê dại.
Tiểu huyệt ướt át bị quy đầu đâm chọc, nước xuân ngày càng nhiều, khó khăn lắm mới đưa được nửa cái quy đầu vào.
Trình Diệu Khôn bị kẹp sướng, nheo mắt lại, không dừng lại hay rút ra giống lần trước, mà anh thẳng lưng, dùng sức đâm lên, toàn bộ quy đầu cắm vào em gái nhỏ.
“Aaa—” Hà Lộ nâng eo lên, hét lên đầy đau đớn.
Đau quá! Còn trướng nữa!
Trướng quá, trướng đến mức xé rách cơ thể, hốc mắt dần ẩm ướt, thở cũng khó khăn.
Toàn bộ quy đầu bị tiểu huyệt ngậm lấy, Trình Diệu Khôn sướng đến da đầu tê dại, huyệt thái dương cũng giật giật.
Toàn thân anh căng thẳng, bàn tay to vẫn nắm chặt trên đôi chân cô, đến mức lưu lại các vệt bầm tím đỏ xanh chói mắt, ngay cả trên đùi và cổ cũng có.
Trình Diệu Khôn nhìn cái miệng nhỏ kia ngậm chặt lấy dương vật mình đến trắng bệch, đôi môi anh mấp máy, hơi thở trầm thấp.
Anh không nhịn được nữa… Cô rên thảm quá…
Trình Diệu Khôn nâng mắt lên, nhìn về phía Hà Lộ, muốn an ủi cô vài câu, nhưng nhìn cái miệng nhỏ hơi mở, đến hai bầu ngực nảy lên xuống liên tục, nặng nề thở dốc.
Hốc mắt cô ướt át, cả người phủ một lớp hồng phấn, vòng eo nhỏ nhắn run rẩy…
Mới cắm có một cái quy đầu mà cô nhìn như đã bị làm chết, là đàn ông ai mà nhịn được?!
Sợi dây lý trí trong đầu Trình Diệu Khôn như bị chặt đứt.
Ánh mắt anh trầm xuống, buông một chân cô xuống, dùng tay che che miệng cô, thử cử động, rồi đột nhiên nhấn eo xuống.
Hoa huyệt bị đại côn thịt xỏ xuyên qua, Hà Lộ không kịp cảm thấy đau, cô bị quy đầu cắm đến cao trào, nước mắt chảy ra.
“Á-”
Tiếng thét chói tai bị anh chặn lại, Hà Lộ nhíu mày, bắt lấy cánh tay anh, cô không dám tin nhìn anh.
Anh nói sẽ không làm cô…
“Đừng tin vào lời đàn ông, kể cả anh.”
Trình Diệu Khôn như hiểu cô muốn nói gì, trầm giọng lên tiếng, đem dương vật rút ra một nửa rồi lại hung hăng cắm vào.
“A… Sướng quá…”
Anh nheo mắt, bên dưới mạnh mẽ đưa đẩy, hưởng thụ khoái cảm nóng ấm từ tiểu huyệt của cô.
“Ư ư —”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro