Muốn Làm, Muốn...
Vô Tội Quốc Độ
2024-08-31 14:30:12
*Thấy cái mình thích là thèm
Hà Lộ vội vã chạy về, cô thở hổn hển, đem xe đạp để trong sân. Cô ngước lên nhìn thấy Trình Diệu Khôn đang ngồi trước cái quạt trong lều gỗ, trên bàn đã bay ra hai dĩa đồ ăn.
Cô hơi sửng sốt, không phải vì anh đang ngồi chờ, mà bởi vì… Anh cạo râu!
Bộ râu từng che hết khuôn mặt giờ đã bị cạo sạch, giờ đây nhìn anh như trẻ ra mười tuổi.
Hơn nữa anh rất đẹp trai, giống một diễn viên trong phim mà cô hay xem.
Nhưng không phải là vai chính, chỉ là vai phụ, còn là vai ác.
Rõ ràng lớn lên trông rất đẹp trai, nhưng tâm lý vặn vẹo, thậm chí còn khiến cho người khác cảm nhận được sự hung ác cách một màn hình TV.
Hơn nữa còn có cảnh đánh nhau với nhân vật chính, khiến Hà Lộ ấn tượng mãi các động tác dứt khoát và vẻ mặt đẹp trai lạnh lùng kia.
Thấy Hà Lộ đứng trước cửa ngây ngốc nhìn mình, Trình Diệu Khôn không nhịn được cười: “Đứng ngốc ở đó làm gì?”
Mẹ ơi! Nãy giờ cô cứ nhìn chằm chằm người ta như vậy… Xấu hổ quá…
Hà Lộ nhanh chóng phục hồi lại tinh thần cười cười, tim cô đập nhanh, vội vàng cúi đầu đẩy xe đạp đến cạnh cửa để dựa vào tường. Cô cũng không dám nhìn Trình Diệu Khôn, bước nhanh vào sảnh.
Trình Diệu Khôn nghiêng đầu nhìn Hà Lộ, nhún nhún vai rồi vươn tay ra cầm lấy quai điếu thuốc, anh cảm nhận rõ ràng sự hoảng loạn của Hà Lộ, sợ hãi giống như một con thỏ trắng.
Lâu rồi mới có cảm giác muốn làm, muốn thử, Trần Diệu Khôn khẽ nhếch môi, sau khi Hà Lộ đi vào sảnh, anh mới rút một điếu thuốc ra, bật lửa rồi rít một hơi.
Thế giới có đàn ông và đàn bà, cho dù là cảm xúc hay nhục dục, thì cũng đều xác định rõ ràng được mục tiêu của mình.
Hoặc là thẳng thắn tán tỉnh lẫn nhau, hoặc muốn cự tuyệt hay chào đón, còn cảm giác nguyên thủy nhất, khó bị khơi gợi lên nhất chính là khiến người khác xao động, muốn chiếm đoạt, sở hữu làm của riêng…
Đi vào sảnh chính, Hà Lộ thở phào nhẹ nhõm, ban nãy cô cũng không biết bản thân bị làm sao, anh vẫn luôn nhìn cô như vậy, ánh nhìn sáng rực như muốn đốt cháy cô…
Hà Lộ đem cặp để trên ghế đằng sau quầy rồi đi vào phòng bếp.
“Mẹ–”
“Về rồi à?” Mẹ Hà đang xào rau, cũng không quay đầu lại.
“Mẹ còn cần làm gì không?” Cô cố ý kiếm thêm việc để làm.
“Mau đi rửa tay đi, còn mang đồ ăn ra nữa, xong hai món này là có thể ăn cơm.”
Hà Lộ nhăn mày, cô rửa tay, cô bưng đồ ăn trên bàn ra khỏi phòng bếp.
Cô nhanh chóng đi tới cổng chính, trước khi ra khỏi cửa, cô hít sâu một hơi, sau đó mới thẳng lưng bước ra ngoài.
Trong chiếc lều gỗ, Trình DIệu Khôn ngồi yên trên ghế, cắn đầu thuốc bấm điện thoại.
Chỉ nhìn anh như vậy, miệng của Hà Lộ bỗng hơi khô, cô có chút lo lắng…
Cô khẽ liếm môi dưới, đi vào trong lều gỗ. Thấy cô sắp tới, Trình Diệu Khôn đang nhìn di động bỗng ngẩng đầu lên.
Khoảnh khắc anh vừa nhìn lên, Hà Lộ lập tức dời mắt đến chỗ khác.
Dù không chạm vào mắt anh, nhưng tim cô vẫn đập rất nhanh, cảm giác như muốn nhảy khỏi lồng ngực.
Trình Diệu Khôn không nói gì, chỉ nhìn cô.
Hà Lộ bị anh nhìn chằm chằm khiến cả người không được tự nhiên, động tác cứng nhắc đem đồ ăn đặt lên bàn gỗ.
“À… Mẹ nói, còn hai món nữa.”
“Ừ.”
Trong lúc không biết phải nói gì, Hà Lộ mím môi: “Em đi trước…”
“Ở đây có bia không?” Trình Diệu Khôn cắt lời cô.
Hà Lộ vội vã chạy về, cô thở hổn hển, đem xe đạp để trong sân. Cô ngước lên nhìn thấy Trình Diệu Khôn đang ngồi trước cái quạt trong lều gỗ, trên bàn đã bay ra hai dĩa đồ ăn.
Cô hơi sửng sốt, không phải vì anh đang ngồi chờ, mà bởi vì… Anh cạo râu!
Bộ râu từng che hết khuôn mặt giờ đã bị cạo sạch, giờ đây nhìn anh như trẻ ra mười tuổi.
Hơn nữa anh rất đẹp trai, giống một diễn viên trong phim mà cô hay xem.
Nhưng không phải là vai chính, chỉ là vai phụ, còn là vai ác.
Rõ ràng lớn lên trông rất đẹp trai, nhưng tâm lý vặn vẹo, thậm chí còn khiến cho người khác cảm nhận được sự hung ác cách một màn hình TV.
Hơn nữa còn có cảnh đánh nhau với nhân vật chính, khiến Hà Lộ ấn tượng mãi các động tác dứt khoát và vẻ mặt đẹp trai lạnh lùng kia.
Thấy Hà Lộ đứng trước cửa ngây ngốc nhìn mình, Trình Diệu Khôn không nhịn được cười: “Đứng ngốc ở đó làm gì?”
Mẹ ơi! Nãy giờ cô cứ nhìn chằm chằm người ta như vậy… Xấu hổ quá…
Hà Lộ nhanh chóng phục hồi lại tinh thần cười cười, tim cô đập nhanh, vội vàng cúi đầu đẩy xe đạp đến cạnh cửa để dựa vào tường. Cô cũng không dám nhìn Trình Diệu Khôn, bước nhanh vào sảnh.
Trình Diệu Khôn nghiêng đầu nhìn Hà Lộ, nhún nhún vai rồi vươn tay ra cầm lấy quai điếu thuốc, anh cảm nhận rõ ràng sự hoảng loạn của Hà Lộ, sợ hãi giống như một con thỏ trắng.
Lâu rồi mới có cảm giác muốn làm, muốn thử, Trần Diệu Khôn khẽ nhếch môi, sau khi Hà Lộ đi vào sảnh, anh mới rút một điếu thuốc ra, bật lửa rồi rít một hơi.
Thế giới có đàn ông và đàn bà, cho dù là cảm xúc hay nhục dục, thì cũng đều xác định rõ ràng được mục tiêu của mình.
Hoặc là thẳng thắn tán tỉnh lẫn nhau, hoặc muốn cự tuyệt hay chào đón, còn cảm giác nguyên thủy nhất, khó bị khơi gợi lên nhất chính là khiến người khác xao động, muốn chiếm đoạt, sở hữu làm của riêng…
Đi vào sảnh chính, Hà Lộ thở phào nhẹ nhõm, ban nãy cô cũng không biết bản thân bị làm sao, anh vẫn luôn nhìn cô như vậy, ánh nhìn sáng rực như muốn đốt cháy cô…
Hà Lộ đem cặp để trên ghế đằng sau quầy rồi đi vào phòng bếp.
“Mẹ–”
“Về rồi à?” Mẹ Hà đang xào rau, cũng không quay đầu lại.
“Mẹ còn cần làm gì không?” Cô cố ý kiếm thêm việc để làm.
“Mau đi rửa tay đi, còn mang đồ ăn ra nữa, xong hai món này là có thể ăn cơm.”
Hà Lộ nhăn mày, cô rửa tay, cô bưng đồ ăn trên bàn ra khỏi phòng bếp.
Cô nhanh chóng đi tới cổng chính, trước khi ra khỏi cửa, cô hít sâu một hơi, sau đó mới thẳng lưng bước ra ngoài.
Trong chiếc lều gỗ, Trình DIệu Khôn ngồi yên trên ghế, cắn đầu thuốc bấm điện thoại.
Chỉ nhìn anh như vậy, miệng của Hà Lộ bỗng hơi khô, cô có chút lo lắng…
Cô khẽ liếm môi dưới, đi vào trong lều gỗ. Thấy cô sắp tới, Trình Diệu Khôn đang nhìn di động bỗng ngẩng đầu lên.
Khoảnh khắc anh vừa nhìn lên, Hà Lộ lập tức dời mắt đến chỗ khác.
Dù không chạm vào mắt anh, nhưng tim cô vẫn đập rất nhanh, cảm giác như muốn nhảy khỏi lồng ngực.
Trình Diệu Khôn không nói gì, chỉ nhìn cô.
Hà Lộ bị anh nhìn chằm chằm khiến cả người không được tự nhiên, động tác cứng nhắc đem đồ ăn đặt lên bàn gỗ.
“À… Mẹ nói, còn hai món nữa.”
“Ừ.”
Trong lúc không biết phải nói gì, Hà Lộ mím môi: “Em đi trước…”
“Ở đây có bia không?” Trình Diệu Khôn cắt lời cô.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro