Sao Thế? Không...
Vô Tội Quốc Độ
2024-08-31 14:30:12
Trình Diệu Khôn biết cô sắp cao trào, ngón tay càng ngày càng ma sát với âm đế nhanh hơn, đôi lúc còn nhéo hai bên cánh môi.
Hà Lộ cảm thấy chính mình như bị làm chết, cố bắt lấy cánh tay anh, đôi chân nhỏ nhắn cọ xát vào ống quần của anh.
“Không, em không muốn… A… Buông, buông ra… A…”
“Muốn tiểu đúng không?”
“Em, ư ư… Em không, không biết…”
“Vậy tiểu đi, tiểu ra sẽ thoải mái.”
“Không, không được…”
Hà Lộ cố kháng cự, nhưng tất cả đều không thành công.
Cô bị anh làm đến mức không khống chế được, cơ thể ngày càng tê dại, cô không tự giác lắc eo, mở rộng thân thể ra, khóc nức nở, phía dưới cứ vậy mà bắn nước.
“A…”
Giọng cô vỡ vụn, dòng nước ấm từ trong cơ thể không ngừng phun ra.
Trình Diệu Khôn không nghĩ cô cứ như vậy mà cao trào, dù không nhiều nước, nhưng đúng là triều xuy.
Để làm cho một người phụ nữ triều xuy, đối với Trình Diệu Khôn mà nói không phải việc khó, nhưng chỉ tùy tiện đâm chọt vài cái mà phun nước như vậy, anh chưa thấy bao giờ.
Cô gái nhỏ mẫn cảm như vậy khiến anh cao hứng vô cùng, hô hấp trở nên dồn dập.
Tay anh dính đầy nước, nắm lấy cự long của mình vuốt ve vài cái hòa chung với dâm thủy. Sau đó đâm côn thịt lung tung lên bắp đùi và tiểu huyệt ướt át kia.
Hà Lộ tê dại, cô nghi hoặc thở hổn hển hỏi: “Anh làm gì…”
“Đương nhiên là để em giúp anh.”
Trình Diệu Khôn nói, kéo hai chân cô về phía sau, bắp đùi kẹp chặt dương vật của anh, bông hoa ẩm ướt kia cũng bị đụng chạm đến tê dại.
Hai mảnh môi non nớt bị tách mở, đôi lúc còn co rút phun dâm thủy ra, như một cái miệng nhỏ, mút chặt lấy côn thịt.
Trình Diệu Khôn sảng khoái hít một hơi, đem mông cô đỉnh xuống, tiểu bức mềm mại dán sát vào côn thịt.
“A…”
“Mới chạm vào như vậy đã rên, sao em dâm đãng vậy?”
Hà Lộ nghe anh nói vậy liền xấu hổ, cô nhấp môi, mày nhỏ nhíu lại.
Cô cũng không nghĩ đến cơ thể mình sẽ nhạy cảm đến thế.
Chỉ cần anh chạm nhẹ vào, cô không những rên rỉ, mà cả người còn mềm xuống…
“Kẹp chặt chân lại.” Anh ra lệnh.
Hà Lộ không tự giác khép chân, kẹp chặt côn thịt đang ma sát với tiểu huyệt của mình, không rõ đầu óc mình bị làm sao, cứ tự động nghe theo lời anh.
Dương vật bị bắp đùi non nớt cùng hoa huyệt ướt át bao bọc, Trình Diệu Khôn thoải mái hừ nhẹ một tiếng.
“Ngoan quá.” Anh cúi đầu, hôn nhẹ lên đỉnh đầu cô.
Lời nói và động tác như dỗ dành cô, tim Hà Lộ đập nhanh, bỗng nhiên bàn tay to đang để trên mông cô bóp chặt lại.
Cơ thể Hà Lộ mềm nhũn, cô kêu ra tiếng, hai chân buông lỏng.
“Sao thế? Kẹp không được à?”
Tiểu huyệt non mềm bị dương vật ma sát đến ngứa ngáy, ngón chân cũng cong lại.
“Không, ưm… Hết sức rồi…” Cô liên tục rên rỉ, giọng nói đứt quãng.
Trình Diệu Khôn nghe cô nói như vậy, trái tim như có gì đó cào nhẹ qua, nheo mắt lại nhìn.
“Không còn sức thì nằm xuống.”
Anh ôm cô đè xuống vô lăng, sau đó khom lưng đứng lên, một tay đặt trên tay lái, tay còn lại kéo quần lót ướt đẫm của cô xuống.
Anh không nhịn nổi, sợ rằng chính mình không khống chế được sẽ đè cô ra làm!
Hà Lộ cảm thấy chính mình như bị làm chết, cố bắt lấy cánh tay anh, đôi chân nhỏ nhắn cọ xát vào ống quần của anh.
“Không, em không muốn… A… Buông, buông ra… A…”
“Muốn tiểu đúng không?”
“Em, ư ư… Em không, không biết…”
“Vậy tiểu đi, tiểu ra sẽ thoải mái.”
“Không, không được…”
Hà Lộ cố kháng cự, nhưng tất cả đều không thành công.
Cô bị anh làm đến mức không khống chế được, cơ thể ngày càng tê dại, cô không tự giác lắc eo, mở rộng thân thể ra, khóc nức nở, phía dưới cứ vậy mà bắn nước.
“A…”
Giọng cô vỡ vụn, dòng nước ấm từ trong cơ thể không ngừng phun ra.
Trình Diệu Khôn không nghĩ cô cứ như vậy mà cao trào, dù không nhiều nước, nhưng đúng là triều xuy.
Để làm cho một người phụ nữ triều xuy, đối với Trình Diệu Khôn mà nói không phải việc khó, nhưng chỉ tùy tiện đâm chọt vài cái mà phun nước như vậy, anh chưa thấy bao giờ.
Cô gái nhỏ mẫn cảm như vậy khiến anh cao hứng vô cùng, hô hấp trở nên dồn dập.
Tay anh dính đầy nước, nắm lấy cự long của mình vuốt ve vài cái hòa chung với dâm thủy. Sau đó đâm côn thịt lung tung lên bắp đùi và tiểu huyệt ướt át kia.
Hà Lộ tê dại, cô nghi hoặc thở hổn hển hỏi: “Anh làm gì…”
“Đương nhiên là để em giúp anh.”
Trình Diệu Khôn nói, kéo hai chân cô về phía sau, bắp đùi kẹp chặt dương vật của anh, bông hoa ẩm ướt kia cũng bị đụng chạm đến tê dại.
Hai mảnh môi non nớt bị tách mở, đôi lúc còn co rút phun dâm thủy ra, như một cái miệng nhỏ, mút chặt lấy côn thịt.
Trình Diệu Khôn sảng khoái hít một hơi, đem mông cô đỉnh xuống, tiểu bức mềm mại dán sát vào côn thịt.
“A…”
“Mới chạm vào như vậy đã rên, sao em dâm đãng vậy?”
Hà Lộ nghe anh nói vậy liền xấu hổ, cô nhấp môi, mày nhỏ nhíu lại.
Cô cũng không nghĩ đến cơ thể mình sẽ nhạy cảm đến thế.
Chỉ cần anh chạm nhẹ vào, cô không những rên rỉ, mà cả người còn mềm xuống…
“Kẹp chặt chân lại.” Anh ra lệnh.
Hà Lộ không tự giác khép chân, kẹp chặt côn thịt đang ma sát với tiểu huyệt của mình, không rõ đầu óc mình bị làm sao, cứ tự động nghe theo lời anh.
Dương vật bị bắp đùi non nớt cùng hoa huyệt ướt át bao bọc, Trình Diệu Khôn thoải mái hừ nhẹ một tiếng.
“Ngoan quá.” Anh cúi đầu, hôn nhẹ lên đỉnh đầu cô.
Lời nói và động tác như dỗ dành cô, tim Hà Lộ đập nhanh, bỗng nhiên bàn tay to đang để trên mông cô bóp chặt lại.
Cơ thể Hà Lộ mềm nhũn, cô kêu ra tiếng, hai chân buông lỏng.
“Sao thế? Kẹp không được à?”
Tiểu huyệt non mềm bị dương vật ma sát đến ngứa ngáy, ngón chân cũng cong lại.
“Không, ưm… Hết sức rồi…” Cô liên tục rên rỉ, giọng nói đứt quãng.
Trình Diệu Khôn nghe cô nói như vậy, trái tim như có gì đó cào nhẹ qua, nheo mắt lại nhìn.
“Không còn sức thì nằm xuống.”
Anh ôm cô đè xuống vô lăng, sau đó khom lưng đứng lên, một tay đặt trên tay lái, tay còn lại kéo quần lót ướt đẫm của cô xuống.
Anh không nhịn nổi, sợ rằng chính mình không khống chế được sẽ đè cô ra làm!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro