Khai Cục Mang Nhãi Con Lưu Đày, Ta Gánh Thảm Phu Dựng Lại Triều Cương
Chương 9
2024-12-22 18:08:59
Lục Thanh Lăng nhẹ nhàng vỗ về Triệu Tiểu Hiên, đứa trẻ đang ôm chặt lấy nàng với vẻ mặt tái nhợt vì sợ hãi. Nàng bình tĩnh đáp lời:
“Một tháng trước, có kẻ mượn danh Ngự Bá Hầu phủ, đi ngàn dặm xa đến Vân Thành để sát hại dân nữ.”
“Cái gì? Có kẻ đi giết ngươi sao?”
Không để Lục Thanh Lăng nói hết câu, Ngự Bá Hầu Phó Tuân đã bật dậy khỏi ghế, vẻ mặt đầy kinh hãi.
Phản ứng bất ngờ và kích động của Phó Tuân khiến cả Lý thị và Lục Thanh Lăng đều quay đầu nhìn về phía ông.
“Lão gia, ngươi...”
Đúng lúc này, tiếng của tiểu nha hoàn truyền vào từ bên ngoài, cắt ngang lời Lý thị:
“Lão gia, phu nhân, đại tiểu thư đã đến.”
Nghe tiếng báo, Lục Thanh Lăng cũng quay đầu nhìn ra cửa. Ngay sau đó, nàng thấy một thiếu nữ vận y phục đỏ thẫm, dáng người thướt tha, từ tốn bước vào chính đường.
Phó Như Ý chậm rãi tiến đến, định mở miệng nói gì đó, nhưng khi vừa ngẩng đầu, ánh mắt nàng ta chạm ngay vào gương mặt của Lục Thanh Lăng. Trong khoảnh khắc, Phó Như Ý sợ đến mức trợn trừng mắt, khuôn mặt hiện rõ sự hoảng loạn như vừa thấy quỷ.
Ánh mắt hai người chạm nhau, Lục Thanh Lăng cũng sững lại. Gương mặt này, chính là gương mặt của kẻ đã giết chết nguyên chủ trong ký ức của nàng!
Hung thủ, hóa ra là nàng ta? Đại tiểu thư của Ngự Bá Hầu phủ! Sự trùng hợp này quả thật nằm ngoài sức tưởng tượng. Nhưng cũng tốt, kẻ thù đã tự dâng mình đến cửa.
Lục Thanh Lăng lập tức trấn tĩnh lại, nàng quay người, nhìn thẳng vào Ngự Bá Hầu, giọng nói đầy cương quyết:
“Hầu gia, kẻ giết dân nữ chính là người trước mặt này!”
“Như Ý?”
“Đại tiểu thư?”
Cả Ngự Bá Hầu Phó Tuân và phu nhân Lý thị đều sững sờ không thốt nên lời.
Nghe vậy, trong lòng Phó Như Ý chấn động mạnh. Nàng thầm nghiến răng nguyền rủa Lục Thanh Lăng, nhưng khi ngẩng đầu lên, khuôn mặt nàng đã hoàn toàn đổi sang vẻ ngây thơ vô tội.
“Bổn tiểu thư căn bản không quen biết ngươi, lấy đâu ra chuyện giết người?” Nàng lạnh lùng đáp, sau đó quay sang nhìn Ngự Bá Hầu, giọng điệu tỏ ra ngây ngô nghi hoặc: “Phụ thân, chẳng lẽ người này mắc bệnh điên? Thấy Hầu phủ chúng ta giàu sang liền bịa chuyện vu oan để bám lấy?”
Lý thị cũng nhíu mày, tiếp lời với giọng đầy vẻ trách cứ:
“Đại tiểu thư là thiên kim con vợ cả của Hầu phủ, Triệu cô nương không thể vô duyên vô cớ mà vu oan người như thế.”
Lục Thanh Lăng cười nhạt, ánh mắt không chút sợ hãi. Nàng đã chuẩn bị sẵn từ trước khi đến đây. Chỉ thấy nàng từ từ lấy ra một vật từ trong tay áo, rồi tiến lên, trực tiếp đặt trước mặt Lý thị.
“Phu nhân, thỉnh xem. Đây là chiếc vòng ngọc mà ngày ấy tại đỉnh núi, dân nữ đã giằng co với Đại tiểu thư, làm rơi xuống.”
Lý thị mở chiếc khăn tay ra, bên trong là những mảnh vỡ của một chiếc vòng ngọc đỏ như máu.
Ngự Bá Hầu vừa nhìn thấy, sắc mặt lập tức sa sầm, ông quay phắt sang Phó Như Ý, giận dữ quát lớn:
“Nghiệt nữ! Còn không mau khai thật ra!”
Phó Như Ý đã chuẩn bị sẵn đối sách, lập tức tỏ vẻ oan ức, đôi mắt rưng rưng nước, nói:
“Phụ thân, mẫu thân, nữ nhi oan uổng lắm! Chiếc vòng ngọc này, từ một tháng trước, trên đường về từ nhà ngoại ở Vân Thành, nữ nhi đã làm rơi mất rồi. Nữ nhi thật sự không biết vì sao nó lại xuất hiện ở đây!”
Nàng quay sang nhìn Lục Thanh Lăng, ánh mắt đầy oán trách:
“Huống chi, nữ nhi căn bản không quen biết nữ nhân này! Nàng cố tình vu oan nữ nhi, chắc chắn là có ý đồ xấu!”
Lục Thanh Lăng lạnh lùng quan sát Phó Như Ý, nhìn nàng ta khéo léo ngụy biện mà không khỏi cười nhạt, định mở miệng phản bác. Nhưng Lý thị bỗng lên tiếng, giọng nói đầy sự chất vấn:
“Đại cô nương, ta nhớ rõ chiếc huyết ngọc này là di vật của tiên phu nhân, mẫu thân ngươi để lại. Ngày thường, ngươi luôn coi nó như bảo vật, làm sao có thể dễ dàng đánh mất như thế?”
Ngự Bá Hầu đập mạnh tay xuống bàn, giận dữ quát:
“Một tháng trước, có kẻ mượn danh Ngự Bá Hầu phủ, đi ngàn dặm xa đến Vân Thành để sát hại dân nữ.”
“Cái gì? Có kẻ đi giết ngươi sao?”
Không để Lục Thanh Lăng nói hết câu, Ngự Bá Hầu Phó Tuân đã bật dậy khỏi ghế, vẻ mặt đầy kinh hãi.
Phản ứng bất ngờ và kích động của Phó Tuân khiến cả Lý thị và Lục Thanh Lăng đều quay đầu nhìn về phía ông.
“Lão gia, ngươi...”
Đúng lúc này, tiếng của tiểu nha hoàn truyền vào từ bên ngoài, cắt ngang lời Lý thị:
“Lão gia, phu nhân, đại tiểu thư đã đến.”
Nghe tiếng báo, Lục Thanh Lăng cũng quay đầu nhìn ra cửa. Ngay sau đó, nàng thấy một thiếu nữ vận y phục đỏ thẫm, dáng người thướt tha, từ tốn bước vào chính đường.
Phó Như Ý chậm rãi tiến đến, định mở miệng nói gì đó, nhưng khi vừa ngẩng đầu, ánh mắt nàng ta chạm ngay vào gương mặt của Lục Thanh Lăng. Trong khoảnh khắc, Phó Như Ý sợ đến mức trợn trừng mắt, khuôn mặt hiện rõ sự hoảng loạn như vừa thấy quỷ.
Ánh mắt hai người chạm nhau, Lục Thanh Lăng cũng sững lại. Gương mặt này, chính là gương mặt của kẻ đã giết chết nguyên chủ trong ký ức của nàng!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hung thủ, hóa ra là nàng ta? Đại tiểu thư của Ngự Bá Hầu phủ! Sự trùng hợp này quả thật nằm ngoài sức tưởng tượng. Nhưng cũng tốt, kẻ thù đã tự dâng mình đến cửa.
Lục Thanh Lăng lập tức trấn tĩnh lại, nàng quay người, nhìn thẳng vào Ngự Bá Hầu, giọng nói đầy cương quyết:
“Hầu gia, kẻ giết dân nữ chính là người trước mặt này!”
“Như Ý?”
“Đại tiểu thư?”
Cả Ngự Bá Hầu Phó Tuân và phu nhân Lý thị đều sững sờ không thốt nên lời.
Nghe vậy, trong lòng Phó Như Ý chấn động mạnh. Nàng thầm nghiến răng nguyền rủa Lục Thanh Lăng, nhưng khi ngẩng đầu lên, khuôn mặt nàng đã hoàn toàn đổi sang vẻ ngây thơ vô tội.
“Bổn tiểu thư căn bản không quen biết ngươi, lấy đâu ra chuyện giết người?” Nàng lạnh lùng đáp, sau đó quay sang nhìn Ngự Bá Hầu, giọng điệu tỏ ra ngây ngô nghi hoặc: “Phụ thân, chẳng lẽ người này mắc bệnh điên? Thấy Hầu phủ chúng ta giàu sang liền bịa chuyện vu oan để bám lấy?”
Lý thị cũng nhíu mày, tiếp lời với giọng đầy vẻ trách cứ:
“Đại tiểu thư là thiên kim con vợ cả của Hầu phủ, Triệu cô nương không thể vô duyên vô cớ mà vu oan người như thế.”
Lục Thanh Lăng cười nhạt, ánh mắt không chút sợ hãi. Nàng đã chuẩn bị sẵn từ trước khi đến đây. Chỉ thấy nàng từ từ lấy ra một vật từ trong tay áo, rồi tiến lên, trực tiếp đặt trước mặt Lý thị.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Phu nhân, thỉnh xem. Đây là chiếc vòng ngọc mà ngày ấy tại đỉnh núi, dân nữ đã giằng co với Đại tiểu thư, làm rơi xuống.”
Lý thị mở chiếc khăn tay ra, bên trong là những mảnh vỡ của một chiếc vòng ngọc đỏ như máu.
Ngự Bá Hầu vừa nhìn thấy, sắc mặt lập tức sa sầm, ông quay phắt sang Phó Như Ý, giận dữ quát lớn:
“Nghiệt nữ! Còn không mau khai thật ra!”
Phó Như Ý đã chuẩn bị sẵn đối sách, lập tức tỏ vẻ oan ức, đôi mắt rưng rưng nước, nói:
“Phụ thân, mẫu thân, nữ nhi oan uổng lắm! Chiếc vòng ngọc này, từ một tháng trước, trên đường về từ nhà ngoại ở Vân Thành, nữ nhi đã làm rơi mất rồi. Nữ nhi thật sự không biết vì sao nó lại xuất hiện ở đây!”
Nàng quay sang nhìn Lục Thanh Lăng, ánh mắt đầy oán trách:
“Huống chi, nữ nhi căn bản không quen biết nữ nhân này! Nàng cố tình vu oan nữ nhi, chắc chắn là có ý đồ xấu!”
Lục Thanh Lăng lạnh lùng quan sát Phó Như Ý, nhìn nàng ta khéo léo ngụy biện mà không khỏi cười nhạt, định mở miệng phản bác. Nhưng Lý thị bỗng lên tiếng, giọng nói đầy sự chất vấn:
“Đại cô nương, ta nhớ rõ chiếc huyết ngọc này là di vật của tiên phu nhân, mẫu thân ngươi để lại. Ngày thường, ngươi luôn coi nó như bảo vật, làm sao có thể dễ dàng đánh mất như thế?”
Ngự Bá Hầu đập mạnh tay xuống bàn, giận dữ quát:
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro