[Khải Nguyên] Bảo Bối Của Ông Trùm
Mang Thai Giả?
2024-10-07 01:26:30
Buổi tối sau khi Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên dùng bữa xong thì Vương Tuấn Khải cũng đưa Vương
Nguyên đi Công Viên Nước chơi. Vương Nguyên nắm tay Vương Tuấn Khải đi chơi một vòng cả Công Viên Nước rồi cũng cùng anh đến Quảng Trường tản bộ.
"Khải, em muốn mãi như thế này. Có anh ở bên cạnh em thật bình yên." Vương Nguyên nói.
"Chỉ một thời gian nữa thôi, anh sẽ giải quyết ổn thỏa mọi chuyện. Sau đó chúng ta tối nào cũng có thể như thế này mà cùng nhau đi dạo, cùng nhau đi chơi." Vương Tuấn Khải nhìn cậu nói.
Hai người đi dạo được một lúc thì bắt gặp Tư Liên và Vương Duệ cũng đang đi dạo. Vương Duệ vừa nhìn thấy
Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên cũng tiến đến.
"Sao hôm nay lại có hứng đi chơi thế?" Vương Duệ nhìn Vương Tuấn Khải cười cười hỏi.
"Bảo bối muốn đi chơi, nên đi cùng em ấy thôi." Vương Tuấn Khải đưa tay lên xoa xoa đầu Vương Nguyên nói.
"Ấy bảo bối, thân thể thế nào rồi?" Vương Duệ nhìn Vương Nguyên hỏi.
Vương Nguyên nghe Vương Duệ hỏi xong thì không biết nên trả lời thế nào, ánh mắt thoáng nhìn xuống bụng mình một cái rồi lại nhìn Vương Tuấn Khải. Ánh mắt vừa chạm sườn mặt của Vương Tuấn Khải nước mắt liền chảy
ra.
Vương Tuấn Khải thấy cậu khóc cũng ôm cậu cậu vào lòng mà trừng mắt lên liếc nhìn Vương Duệ. Vương Duệ nhìn hai người khó hiểu, rõ ràng chỉ hỏi thân thể Vương Nguyên lại làm cậu khóc như thế này, lẽ nào...
"Nguyên Nguyên, em có chuyện gì rồi mau nói cho anh biết." Vương Duệ lo lắng hỏi.
"Đừng có hỏi nữa ...đừng có hỏi nữa...hức...Khải về nhà về nhà....huhu.." Vương Nguyên gào lên.
Vương Tuấn Khải nhíu mày, anh bế Vương Nguyên lên rời khỏi đó rồi cũng nhanh chóng lái xe đưa cậu về Nguyệt Thự. Khốn thật không dễ dàng gì đứa nhỏ của anh mới khá lên được lại bị một câu hỏi của Vương Duệ đánh vào làm cậu thành thế này đây.
Vương Duệ thấy Vương Nguyên không ổn liền nói Tư Liên về trước đi còn mình thì đuổi theo Vương Nguyên và
Vương Tuấn Khải.
"Anh điên à? Với bộ dạng hiện giờ của anh mà muốn đuổi theo 2 người họ?" Tư Liên nhìn Vương Duệ tức giận nói.
Vương Duệ liếc nhìn cái chân còn đang bó bộ của mình thì đành từ bỏ, thôi thì ngày mai hỏi Vương Tuấn Khải vậy.
Sau khi Vương Tuần Khải đưa Vương Nguyên về nhà thì cậu lại đột nhiên ngất đi làm Vương Tuấn Khải lo lẳng, khốn kiếp thật chỉ trong hôm nay đã ngất xỉu 2 lần.
Vương Tuấn Khải lái xe đưa Vương Nguyên đến Hắc Bang tìm Ngao Tử Dật. Vừa đến Hắc Bang Vương Tuấn Khải đã bế Vương Nguyên vào bên trong tìm Ngao Tử Dật.
Vương Tuấn Khải đặt Vương Nguyên xuống giường, Lý Thiên Trạch khó hiểu nhìn Vương Tuấn Khải hỏi.
"Làm sao vậy?"
"Em xem tình hình của Nguyên Nguyên trước đi, còn có đứa bé trong bụng em ấy." Vương Tuấn khải nói.
Lý Thiên Trạch nghe thấy đứa bé liền giật mình, Vương Nguyên từ khi nào lại có thai chứ? Lý Thiên Trạch bỏ qua suy nghĩ của mình mà tiến đến kiểm tra cho Vương Nguyên. Nhưng không đúng a, Vương Nguyên đâu có mang thai?
"Anh Tuấn Khải anh dâu chỉ bị ngất vì kiệt sức thôi, hơn nữa anh dâu không có mang thai mà?" Lý Thiên Trạch nói.
Vương Tuần Khải nghe Lý Thiên Trạch nói thì khó hiều.
"Không mang thai? Nhưng lúc sáng Tử Dật nói em ấy mang thai."
"Không đúng aa, anh đợi chút đi Dật về em và Dật sẽ kiểm tra lại một lần nữa." Lý Thiên Trạch nói.
Vương Tuấn Khải gật đầu, nếu như Vương Nguyên không có mang thai thì tốt, đợi sau khi cậu khỏi bệnh muốn có con thì liền có như vậy sẽ không khiến bảo bối của anh khóc nhiều như hôm nay nữa.
Lý Thiên Trạch và Vương Tuấn Khải đợi một lúc thì Ngao Tử Dật cũng về đến.
"Hai người sao lại nhìn em như thế?" Ngao Tử Dật nhìn Vương Tuấn Khải nói.
"Dật, anh dâu không có thai mà." Lý Thiên Trạch nói.
"Gì? Lúc sáng anh bắt mạch cho anh ấy rõ ràng có 2 mạch mà?" Ngao Tử Dật ngạc nhiên nói.
"Anh xem lại đi, em vừa kiểm tra xong anh ấy chỉ có 1 mạch." Lý Thiên Trạch nói.
Ngao Tử Dật nhìn Lý Thiên Trạch khó tin mà bước đến giường bệnh bắt mạch lại cho Vương Nguyên. Bắt mạch một lúc thì nhíu mày, có 2 mạch nhưng mạch thứ hai đã yếu đi rồi.
"Có 2 mạch, không chúng ta làm siêu âm cho anh ấy đi." Ngao Tử Dật nói.
Lý Thiên Trạch gật đầu, hai người tiền hành siêu âm vùng bụng của Vương Nguyên thì phát hiện cậu không có thai.
"Đau đầu thật, anh ấy không có thai. Hiện tượng 2 mạch đập kia là hiện tượng mang thai giả." Ngao Tử Dật nói.
"Mang thai giả?" Vương Tuấn Khải nhíu mày hỏi.
"Ừ, là do anh dâu suy nghĩ nhiều về vấn đề có con nên mới như thế, chuyện này cũng không phải hiếm gặp.
Dù sao thì cũng không lo rồi, tìm được Linh Chi Đỏ rồi đến lúc đó anh và anh ấy tha hồ mà sinh con." Ngao Tử Dật nói.
Nghe đến đây gánh nặng trong lòng Vương Tuấn Khải cũng được trút xuống. Vậy là bây giờ không cần phải lo lắng rồi.
"Được rồi, hai đứa làm việc đi anh đưa Nguyên Nguyên sang chỗ anh nghỉ ngơi. Còn nữa, hai đứa nếu có tung tích gì của Linh Chi Đỏ thì cứ nói với anh, bệnh này của Nguyên Nguyên phải sớm hồi phục đi thôi." Vương Tuấn Khải nói.
"Được em biết rồi." Ngao Tử Dật nói.
Vương Tuấn Khải gật đầu rồi cũng bế Vương Nguyên về phòng nghỉ riêng của anh để cho cậu ngủ.
Nguyên đi Công Viên Nước chơi. Vương Nguyên nắm tay Vương Tuấn Khải đi chơi một vòng cả Công Viên Nước rồi cũng cùng anh đến Quảng Trường tản bộ.
"Khải, em muốn mãi như thế này. Có anh ở bên cạnh em thật bình yên." Vương Nguyên nói.
"Chỉ một thời gian nữa thôi, anh sẽ giải quyết ổn thỏa mọi chuyện. Sau đó chúng ta tối nào cũng có thể như thế này mà cùng nhau đi dạo, cùng nhau đi chơi." Vương Tuấn Khải nhìn cậu nói.
Hai người đi dạo được một lúc thì bắt gặp Tư Liên và Vương Duệ cũng đang đi dạo. Vương Duệ vừa nhìn thấy
Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên cũng tiến đến.
"Sao hôm nay lại có hứng đi chơi thế?" Vương Duệ nhìn Vương Tuấn Khải cười cười hỏi.
"Bảo bối muốn đi chơi, nên đi cùng em ấy thôi." Vương Tuấn Khải đưa tay lên xoa xoa đầu Vương Nguyên nói.
"Ấy bảo bối, thân thể thế nào rồi?" Vương Duệ nhìn Vương Nguyên hỏi.
Vương Nguyên nghe Vương Duệ hỏi xong thì không biết nên trả lời thế nào, ánh mắt thoáng nhìn xuống bụng mình một cái rồi lại nhìn Vương Tuấn Khải. Ánh mắt vừa chạm sườn mặt của Vương Tuấn Khải nước mắt liền chảy
ra.
Vương Tuấn Khải thấy cậu khóc cũng ôm cậu cậu vào lòng mà trừng mắt lên liếc nhìn Vương Duệ. Vương Duệ nhìn hai người khó hiểu, rõ ràng chỉ hỏi thân thể Vương Nguyên lại làm cậu khóc như thế này, lẽ nào...
"Nguyên Nguyên, em có chuyện gì rồi mau nói cho anh biết." Vương Duệ lo lắng hỏi.
"Đừng có hỏi nữa ...đừng có hỏi nữa...hức...Khải về nhà về nhà....huhu.." Vương Nguyên gào lên.
Vương Tuấn Khải nhíu mày, anh bế Vương Nguyên lên rời khỏi đó rồi cũng nhanh chóng lái xe đưa cậu về Nguyệt Thự. Khốn thật không dễ dàng gì đứa nhỏ của anh mới khá lên được lại bị một câu hỏi của Vương Duệ đánh vào làm cậu thành thế này đây.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vương Duệ thấy Vương Nguyên không ổn liền nói Tư Liên về trước đi còn mình thì đuổi theo Vương Nguyên và
Vương Tuấn Khải.
"Anh điên à? Với bộ dạng hiện giờ của anh mà muốn đuổi theo 2 người họ?" Tư Liên nhìn Vương Duệ tức giận nói.
Vương Duệ liếc nhìn cái chân còn đang bó bộ của mình thì đành từ bỏ, thôi thì ngày mai hỏi Vương Tuấn Khải vậy.
Sau khi Vương Tuần Khải đưa Vương Nguyên về nhà thì cậu lại đột nhiên ngất đi làm Vương Tuấn Khải lo lẳng, khốn kiếp thật chỉ trong hôm nay đã ngất xỉu 2 lần.
Vương Tuấn Khải lái xe đưa Vương Nguyên đến Hắc Bang tìm Ngao Tử Dật. Vừa đến Hắc Bang Vương Tuấn Khải đã bế Vương Nguyên vào bên trong tìm Ngao Tử Dật.
Vương Tuấn Khải đặt Vương Nguyên xuống giường, Lý Thiên Trạch khó hiểu nhìn Vương Tuấn Khải hỏi.
"Làm sao vậy?"
"Em xem tình hình của Nguyên Nguyên trước đi, còn có đứa bé trong bụng em ấy." Vương Tuấn khải nói.
Lý Thiên Trạch nghe thấy đứa bé liền giật mình, Vương Nguyên từ khi nào lại có thai chứ? Lý Thiên Trạch bỏ qua suy nghĩ của mình mà tiến đến kiểm tra cho Vương Nguyên. Nhưng không đúng a, Vương Nguyên đâu có mang thai?
"Anh Tuấn Khải anh dâu chỉ bị ngất vì kiệt sức thôi, hơn nữa anh dâu không có mang thai mà?" Lý Thiên Trạch nói.
Vương Tuần Khải nghe Lý Thiên Trạch nói thì khó hiều.
"Không mang thai? Nhưng lúc sáng Tử Dật nói em ấy mang thai."
"Không đúng aa, anh đợi chút đi Dật về em và Dật sẽ kiểm tra lại một lần nữa." Lý Thiên Trạch nói.
Vương Tuấn Khải gật đầu, nếu như Vương Nguyên không có mang thai thì tốt, đợi sau khi cậu khỏi bệnh muốn có con thì liền có như vậy sẽ không khiến bảo bối của anh khóc nhiều như hôm nay nữa.
Lý Thiên Trạch và Vương Tuấn Khải đợi một lúc thì Ngao Tử Dật cũng về đến.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Hai người sao lại nhìn em như thế?" Ngao Tử Dật nhìn Vương Tuấn Khải nói.
"Dật, anh dâu không có thai mà." Lý Thiên Trạch nói.
"Gì? Lúc sáng anh bắt mạch cho anh ấy rõ ràng có 2 mạch mà?" Ngao Tử Dật ngạc nhiên nói.
"Anh xem lại đi, em vừa kiểm tra xong anh ấy chỉ có 1 mạch." Lý Thiên Trạch nói.
Ngao Tử Dật nhìn Lý Thiên Trạch khó tin mà bước đến giường bệnh bắt mạch lại cho Vương Nguyên. Bắt mạch một lúc thì nhíu mày, có 2 mạch nhưng mạch thứ hai đã yếu đi rồi.
"Có 2 mạch, không chúng ta làm siêu âm cho anh ấy đi." Ngao Tử Dật nói.
Lý Thiên Trạch gật đầu, hai người tiền hành siêu âm vùng bụng của Vương Nguyên thì phát hiện cậu không có thai.
"Đau đầu thật, anh ấy không có thai. Hiện tượng 2 mạch đập kia là hiện tượng mang thai giả." Ngao Tử Dật nói.
"Mang thai giả?" Vương Tuấn Khải nhíu mày hỏi.
"Ừ, là do anh dâu suy nghĩ nhiều về vấn đề có con nên mới như thế, chuyện này cũng không phải hiếm gặp.
Dù sao thì cũng không lo rồi, tìm được Linh Chi Đỏ rồi đến lúc đó anh và anh ấy tha hồ mà sinh con." Ngao Tử Dật nói.
Nghe đến đây gánh nặng trong lòng Vương Tuấn Khải cũng được trút xuống. Vậy là bây giờ không cần phải lo lắng rồi.
"Được rồi, hai đứa làm việc đi anh đưa Nguyên Nguyên sang chỗ anh nghỉ ngơi. Còn nữa, hai đứa nếu có tung tích gì của Linh Chi Đỏ thì cứ nói với anh, bệnh này của Nguyên Nguyên phải sớm hồi phục đi thôi." Vương Tuấn Khải nói.
"Được em biết rồi." Ngao Tử Dật nói.
Vương Tuấn Khải gật đầu rồi cũng bế Vương Nguyên về phòng nghỉ riêng của anh để cho cậu ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro