[Khải Nguyên] Thanh Xuân Rực Rỡ!

Cũng không giỏi...

2024-12-04 21:09:39

Đám người đến bắt Vương Tuấn Khải thấy Vương Nguyên tiến vào ngày càng gần thì cũng lấy lại tin thần, đến cả Vương Tuấn Khải đang đứng giữ vòng vây cũng lấy lại tin thần mà nhân cơ hội thoát ra khỏi bọn họ.

"Đúng đấy, một đám người như vậy ức hiếp một học sinh cấp 3 có mặt mũi không vậy?" Vương Tuấn Khải giương mắt nhìn về phía bọn họ khẽ nhếch môi cười nói.

Đám người kia bị Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên mắng thì có chút uất ức a, rõ ràng...rõ ràng là bọn họ chỉ nghe lệnh đi bắt Tiểu Thiếu Gia về thôi mà. Hơn nữa, Tiểu Thiếu Gia của bọn họ nào có phải một học sinh cấp 3 bình thường? Có một học sinh cấp 3 bình thường nào như anh không, bị một đám người vây đánh không những không bỏ chạy lại còn đánh trả bọn họ đến kẻ tàn người tật, bây giờ lại bị mắng là không có mặt mũi, trời ơi đạo lý ở đâu hả.

"Mau bắt người lại, không có mặt mũi thì không có mặt mũi nhanh lên bắt người lại." Một tên trong đám đó hét lớn nói, cả đám người liền xông lên.

Vương Tuấn Khải khẽ liếc nhìn Vương Nguyên một cái, rồi cả hai liền xông lên hợp lực đánh cho đám người kia nằm bẹp xuống đất. Sau khi giải quyết xong, Vương Tuấn Khải nhìn Vương Nguyên khẽ cười nói.

"Không ngờ nhìn cậu nhỏ con mà đánh nhau giỏi phếch đấy."

"Cũng không giỏi bằng cậu." Vương Nguyên nói.

Vương Tuấn Khải khẽ cười, lần đầu có người cư nhiên xen vào chuyện của anh, cũng là lần đầu có người dám cùng anh đánh nhau đấy.

"Sao lại giúp tôi?" Vương Tuấn Khải nhìn Vương Nguyên hỏi.

"Giúp thì giúp thôi lý do nhiều như vậy làm gì?" Vương Nguyên nhún vai bình thản nói, nếu không phải cậu để ý đến cái thành tích và đôi mắt đặc biệt kia của Vương Tuấn Khải rồi tò mò nhìn thấy cảnh này thì cậu vốn chẳng có để tâm đâu.

Vương Tuấn Khải nghe Vương Nguyên trả lời thì khẽ nhếch môi, tính cách rất đặc biệt.



"Cảm ơn, bạn cùng bàn."

"Không cần đâu, bạn cùng bàn." Vương Nguyên nhìn Vương Tuấn Khải khẽ cười nói.

Vương Tuấn Khải nhìn cậu không nói gì nữa, anh nhặt cái nón bị rơi ở dưới đường lên đội vào sau đó cùng Vương Nguyên rời khỏi con hẽm nhỏ. Trong lúc đi ra ngoài hai người không ai nói với ai câu nào làm cho không khí có chút gượng gạo.

Ra đến cổng lớn của trường, Vương Nguyên liền thấy Lưu Chí Hoành đang lao đến chỗ cậu.

"Cậu đi đâu nãy giờ vậy, tớ đợi cậu gần 15 phút rồi đấy." Lưu Chí Hoành nhìn cậu phàn nàn.

"Mình đợi cậu lâu quá nên đi xung quanh xem thử, nào chúng ta về thôi." Vương Nguyên nhìn Lưu Chí Hoành phàn nàn thì nói, cậu đây đã đứng đợi Lưu Chí Hoành gần cả nửa ngày đó, cậu chưa mắng Lưu Chí Hoành là may rồi vậy mà Lưu Chí Hoành lại mắng ngược cậu.

Vương Tuấn Khải nhìn Vương Nguyên cùng Lưu Chí Hoành rời đi thì nhếch môi cười, anh quay lại con hẽm lúc nãy, đám người kia vẫn chưa rời đi thấy Vương Tuấn Khải quay lại liền sợ hãi.

"Tiểu Thiếu Gia, ngài tha cho chúng tôi đi." Một người trong đám người đó nói.

"Về nói với ông ta đừng đến làm phiền tôi, nếu không tôi sẽ khiến Vương Gia loạn đến gà bay chó chạy." Vương Tuấn Khải nhìn đám người quần áo xọc xệch nửa nằm nửa ngồi ở trên mặt đất lạnh nhạt nói.

Vương Tuấn Khải nói xong thì bỏ đi mặc kệ đám người kia sống chết ra sao. Là bọn họ tự tìm đến anh trước nên không thể trách anh được.

Vương Tuấn Khải đi khỏi con hẽm sau trường học liền bắt một chiếc taxi trở về nhà. Chiếc xe taxi chạy vào một con hẽm nhỏ, bên trong chỉ toàn là những căn nhà bình thường có chút cũ kỉ. Chiếc xe chạy đến cuối đường thì dừng lại trước một ngôi nhà ba tầng có sân thượng. Vương Tuấn Khải bước xuống xe trả tiền rồi cũng mở cổng vào bên trong.

Ngôi nhà ba tầng kia không quá lớn, nhưng bên trong khuôn viên ngôi nhà lại có một mảnh vườn rất lớn. Từ cổng đi vào có thể nhìn thấy một dàn nho cùng với mấy cây táo còn đang nặng trĩu quả. Bên cạnh đó không xa còn có thể nhìn thấy một luống rau xanh tươi tốt.



Vương Tuấn Khải đi vào nhà, bên trong căn nhà nội thất đầy đủ không quá xa hoa. Trên bàn trà ở giữa hai hàng ghế sofa còn chất đầy sách vở tài liệu, đến cả máy tính cũng nằm ngay trên bàn. Vương Tuấn Khải mệt nhọc đi đến, anh cởi bỏ cái nón trên đầu tùy tiện ném xuống bàn rồi cũng thả người nằm xuống sofa.

Vừa nằm xuống sofa thì điền thoại đột nhiên reo lên, Vương Tuấn Khải cũng lười nhát lôi điện thoại ra rồi nhấn nút nghe.

[Vương Thiếu Gia, sao rồi trường học mới như thế nào?] Giọng nói cười từ bên trong điện thoại phát ra.

"Cũng ổn, chỉ có điều đám tay chân của ông ta vẫn tìm được đến đây."

[Tôi không cần nghĩ cũng biết cậu sẽ chạy đến Thành Phố A của Kinh Bắc. Cậu thử nghĩ xem, nơi đó có căn nhà mẹ cậu cho cậu không đến đó cậu còn đi đâu? Ông ta cho người theo dõi ở căn nhà của mẹ cậu vài ngày liền biết ngay mà.]

"Ừ, tôi đoán ra được. Ở chỗ cậu thế nào?"

[Không sao, có điều lão ba tôi thật phiền phức. Hay là đợi một thời gian nữa Dự Án XS hoàn thành tôi chạy đến Thành Phố A với cậu.]

"Tùy cậu, có điều đừng có đem thêm rắc rối đến cho tôi là được."

[Cậu yên tâm đi, trước khi đi tôi sẽ không để mình có kẻ bám đuôi như cậu đâu.]

"Vậy thì tốt, tôi tắt đây có gì gặp lại sau."

Vương Tuấn Khải nói rồi cũng tắt điện thoại đi mà tùy tiện ném lên bàn còn bản thân mình thì thư thả chìm vào giấc ngủ. Dù sao cũng đang mệt mỏi, ngủ một giấc trước đã, còn lại để tính sao.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện [Khải Nguyên] Thanh Xuân Rực Rỡ!

Số ký tự: 0